Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 305: Chủ điện thăng cấp thành công


Thế nhưng liền sợ Ôn Bình coi là thật!

Nếu như để cho con giao long kia hiện thân, người lão hữu này của nàng e sẽ phiền phức to.

Nhưng không chờ nàng nói chuyện, Ôn Bình mở miệng, “Hôm nay hủy bỏ mở ra ngàn bậc thềm, tất cả mọi người đều về tông môn!”

Chiêm Đài Thanh Huyền thầm nghĩ không tốt, vội vàng bước đến trước người Cơ Lương Bình rồi giải thích, “Tông chủ, bằng hữu này của ta không phải ý tứ này, hắn không có ý đó.”

Những người khác nghe thấy hủy bỏ mở ra ngàn bậc thềm mặc dù có chút thất lạc, thế nhưng vừa nghe thấy có mâu thuẫn với Thần Huyền cảnh thì hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút chờ mong.

Thần Huyền cảnh đánh nhau, xem trăm lần cũng không chán.

Thật ra bọn họ cũng không phát hiện, chính bọn họ càng ngày càng thích xem Thần Huyền cảnh bị hành hạ.

Cơ Lương Bình ở một bên không có kịp phản ứng, không rõ vì sao Thanh Huyền lại đột nhiên xin tha cho hắn, chẳng lẽ không phải là nàng cầu mình tha thứ cho tông chủ của nàng sao?

Hắn mới là Thần Huyền thượng cảnh, có được hay không?

“Thanh Huyền, ngươi hồ đồ rồi?”

“Hồ đồ cái đầu nhà ngươi.” Chiêm Đài Thanh Huyền giận chửi một câu, sau đó lại quay đầu lại, đã không thấy tung tích của Ôn Bình cùng những người khác trên ngàn bậc thềm.

Trong lòng cảm giác được có chút không ổn, vội vàng muốn đi giải thích, kết quả một bước về sau tựu đến Vân Lam sơn đỉnh.

Đỉnh núi mấy trăm bậc, một bước đã đến!

“Cái này...”

Đang lúc Chiêm Đài Thanh Huyền kinh ngạc, Ôn Bình hướng về phía mọi người nói: “Tất cả nên làm gì thì làm đi, thời gian mở ra ngàn bậc thềm bàn lại sau.”

Dương Nhạc Nhạc nghi hoặc hỏi thăm: “Không đánh?”

“Nghĩ gì hả, đánh gì mà đánh!”

Kết quả liền là bị Chiêm Đài Thanh Huyền giận dữ mắng mỏ một câu, cộng thêm một cái đầu băng.

Dương Nhạc Nhạc đau nhức kêu một tiếng, tranh thủ thời gian chuồn mất.

Mà khi Chiêm Đài Thanh Huyền muốn giải thích với Ôn Bình, ánh mắt của Ôn Bình dừng lại chỗ chủ điện đã tan bạch vụ.





Ôn Bình mở miệng nói ra: “Thanh Huyền trưởng lão, ngươi đi khu ký túc xá chờ ta, chờ chút nữa ta đi qua tìm ngươi.”

Chiêm Đài Thanh Huyền gật đầu, tiếp tục nói: “Tông chủ, bằng hữu kia của ta không phải cố ý.”

“Ta biết... Thế nhưng nói ra thì phải phụ trách. Đi đi, không nói nữa, ta không giết hắn là được.”

Ôn Bình định nhốt đối phương trên ngàn bậc thềm, về phần nhốt bao lâu thì phải xem tâm tình của hắn.

Thần Huyền thượng cảnh, cũng không thể muốn nói gì thì nói được.

Nói xong, Ôn Bình bước thẳng vào trong chủ điện.

...

Ngàn bậc thềm.

Trông thấy người chung quanh đều mất tăm, Cơ Lương Bình đầu tiên là ngây ra một lúc, chợt hô lớn mấy tiếng, “Thanh Huyền! Thanh Huyền!”

Nhưng không có ai trả lời.

“Người đâu?”

Sau khi thì thầm một câu, Cơ Lương Bình lập tức phóng ra cảm giác, thế nhưng cảm giác đến trước mấy mét cũng không thấy động tĩnh. Âm thầm kinh ngạc tông môn này không ngờ lại có thủ đoạn ngăn cấm cảm giác, một cảm giác quái dị tự nhiên sinh ra bởi vì hắn một mực đi lên, cây cối chung quanh cũng một mực lướt qua bên cạnh mình.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lẫn sau lưng dường như chưa từng thay đổi.

Cách chỗ mình mười bậc thang có một chiếc lá khô đỏ, trong đông đảo lá khô màu vàng thì nó dễ thấy nhất.

Nhưng mà, bản thân đi xa trên trăm bậc, chiếc lá khô đỏ kia vẫn cách xa mười bậc.

“Chuyện gì xảy ra?”

Ý niệm đầu tiên mà Cơ Lương Bình nghĩ đến chính là mê trận.

Rất có thể là người tông chủ kia ra tay, hắn nghe mình uy hiếp nên phát động ngay mê trận, nếu không đám người sẽ không bỗng nhiên biến mất trước mắt hắn, bản thân cũng sẽ không đi mãi mà vẫn ở y chỗ cũ. Nhưng cũng còn may, hắn có Mịch Trân Châu, chuyên môn khắc chế loại mê trận này.

“Tiểu tử, chờ khi trở lại, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử!”

Sau khi âm thầm thề, hắn móc ra một viên Mịch Trân Châu từ trong Tàng giới.

Bóp nát!

Huỳnh quang tỏ khắp!

Nhưng lại không có chút động tĩnh, chưa từng xuất hiện tình huống huỳnh quang chỉ đường.
“Sao lại như thế!”

Nói xong, hắn lại móc ra mấy viên nữa.

Nhưng mà, sau khi bóp nát lại vẫn không có phản ứng.

Lần này hắn hoảng hốt.

Đồ đần cũng hiểu mê trận này rất cao cấp, hắn đây là bị vây chết!

Xong.

Nếu là người tông chủ kia hẹp hòi, vĩnh viễn không mở trận thả hắn rời đi, hắn không phải sẽ chết đói ở đây?

Thần Huyền thượng cảnh, cũng tối đa một tháng không ăn cơm, không uống nước.

...

Trong chủ điện.

Ôn Bình ngắm nhìn bốn phía vài lần, sau khi thăng cấp thì chủ điện cũng không có khác biệt gì rõ rệt hơn trước kia, chẳng qua là màu sắc biến hóa một chút, càng trở nên khí phái hơn.

“Hệ thống, Quan ảnh thất sau khi thăng cấp có xuất hiện công năng mới không?”

“Không có.”

Câu trả lời này không khiến Ôn Bình bất ngờ, Quan ảnh thất dù sao cũng là khu nghỉ ngơi, có khả năng nhất chỉ là nội trí thương điếm xuất hiện thứ mới. Tiếp đó, Ôn Bình mở ra địa đồ tông môn, lại mở ra nội trí thương điếm, nhưng lại không có cái gì. Hỏi một chút hệ thống mới biết được, Quan ảnh thất chỉ là tăng thêm một chút vị trí.

“Hệ thống, vậy chủ điện có công năng gì mới?”

Chủ điện là không thể nào thăng cấp không được.

Điểm này Ôn Bình dám chắc chắn đánh cược.

Quả nhiên, hệ thống trả lời, “Sau khi thăng cấp, chủ điện có công năng mới là mở rộng phạm vi thế lực. Trước mắt, phạm vi thế lực của Bất Hủ tông chỉ là Vân Lam sơn, Nhiễu sơn, Dược sơn, Phi Giáp sơn bốn cái sơn phong. Sau khi thăng cấp thì tăng thêm một khu vực mới, là khu chế tạo kiến trúc đặc thù, do túc chủ tự mình phân chia.”

“Cái này có thể... Địa bàn mới!”

“Ngoài ra, chủ điện tự động diễn sinh ra mạch trận, có năng lực sát phạt, năng lực phòng ngự các loại, dùng để chống lại địch nhân xâm do thám xâm lấn. Nhưng cụ thể là loại hình mạch trận nào thì cần bản thân túc chủ rút ra. Phải chăng hiện tại tiến hành rút ra?”

“Rút!”

Mạch trận, hắn lần đầu nghe nói đến thuyết pháp này. Nhưng nếu có mạch môn tồn tại thì mạch trận cũng là không cổ quái như thế, nghĩ đến chắc cũng không khác gì trận pháp.

Sau một khắc, bàn quay xuất hiện lại bắt đầu xoay tròn.

Rốt cục, kim đồng hồ dừng lại trên hai chữ mê trận.

“Sát trận của ta!”

Thật ra Ôn Bình rất muốn nhất một cái sát trận.

Cứ như thế cũng không cần luôn luôn phiền phức giao long.

Sau một khắc, trước mắt xuất hiện tin tức mê trận.



“Có thể nhốt cao hơn một cảnh giới, vậy sau lần thăng cấp này thì Ác Linh kỵ sĩ liền là Thần Huyền thượng cảnh... Trấn Nhạc cảnh cường giả đến cũng sẽ bị nhốt lại?”

“Đúng, chỉ cần không vượt qua phạm trù một đại cảnh giới, cũng có thể vây khốn.”

“Vậy thì thật là tốt, nếu như ta không ở trong tông môn, cũng cho bọn họ thêm một chút an toàn bảo hộ, phải rồi, giúp ta đem tất cả mọi người của Bất Hủ tông lên danh sách trắng... Cơ Lương Bình trên ngàn bậc thềm kia đừng thêm vào.”









Ôn Bình lập tức đi đến bên cửa sổ nhìn xem bầu trời Vân Lam sơn, vẫn trong xanh như cũ, không chút biến hóa. Thế nhưng hắn biết, hiện tại có mê trận chính bao phủ chỗ này. Thôi nhìn bầu trời, Ôn Bình lập tức nói: “Phải rồi, hệ thống, địa giới thế lực mới rộng bao nhiêu? Có phải ta kiếm bất kỳ chỗ nào thì chỗ đó sẽ trở thành địa bàn của ta?”

“Thế lực mới có diện tích ngang bằng Vân Lam sơn... Về phần địa giới của thế lực mới, túc chủ chọn thoải mái, cho dù là đặt tại Thương Ngô thành thì Thương Ngô thành cũng sẽ trở thành địa bàn của ngươi. Đồng thời, mê trận sẽ lập tức bao trùm, túc chủ được hưởng quyền thanh lý ngay, chỉ cần không có trong danh sách trắng thì đều sẽ bị na di thẳng ra ngoài.”

“Quào, bá đạo!”

Ai!

Kháo Sơn tông diệt sớm a.

Nếu như bây giờ vẫn còn, bản thân tựu đem phạm vi thế lực vẽ thẳng ra, biến Kháo Sơn tông thành của mình.

Vậy mới thú vị!