Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 321: Sự kinh khủng của Tuyệt Đối Sát Ý


“Nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Lưu Tái Thiên!”

Thanh âm lạnh lùng đánh tới, Lưu Tái Thiên bỗng nhiên hất tay lên, trực tiếp vung ra ba cây Ám Ảnh Châm.

Tốc độ nhanh chóng, chỉ nghe ba tiếng sưu sưu âm thanh, châm đã đến trước mắt.

Nhưng mà, Ôn Bình đứng ở đó không hề động, im lặng nhìn cảnh trước mắt. Sau đó chỉ là giơ tay lên. Theo như cảm nhận của Lưu Tái Thiên thì Ôn Bình giống như như bị điên, không né tránh coi như xong, còn dám đón đỡ?

Mặc dù hắn không có mở ra mạch môn, châm này cũng chỉ là loại ám khí đơn giản, thế nhưng chất liệu của nó lại không đơn giản.

Thông Huyền thượng cảnh đụng phải cơ bản sẽ bị đánh xuyên qua!

Trừ phi là loại người ở Thông Huyền thượng cảnh mấy chục năm, trên trăm năm, Thông Huyền cảnh tu luyện Vô Cấu Chi Thể đến viên mãn mới có thể đón lấy. Mà trước mắt Ôn Bình, hắn thấy, tối đa cũng chỉ là Thông Huyền hạ cảnh.

Vậy thì Vô Cấu Chi Thể, tối đa cũng chỉ ở mức nhập môn mà thôi.

“Chỉ như thế?”

Ba!

Vung tay lên, ba cây châm trực tiếp bị đánh bay.

Mà châm, căn bản không có năng lực phá da Ôn Bình, va phải mu bàn tay Ôn Bình liền bị đánh bay lên tường.

“Cái này!” Nhìn xem một màn này, Lưu Tái Thiên nghẹn lời. Hắn không nghĩ đến Ám Ảnh Châm sẽ bị một bàn tay trực tiếp đánh bay, chợt hắn nở nụ cười, “Hóa ra là một tên khốn giả bộ trẻ tuổi.”

Nét ngây thơ, thần thái, đều rất giống một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Thế nhưng là, thực lực lại không giống.

Chỉ nói đến những hồ ở xung quanh, tất cả tam tinh thế lực, tư chất cao nhất cũng chỉ ở 22 tuổi trở thành Thông Huyền cảnh. Người trước mắt, với thực lực đánh phăng Ám Ảnh Châm, chỉ sợ đã ở Thông Huyền thượng cảnh, thậm chí nửa bước Thần Huyền.

Số tuổi tự nhiên cũng sẽ không nhỏ.

“Vậy ta sẽ không khách khí.” Lưu Tái Thiên lại lần nữa cười một tiếng, nhưng mà, lần này là trực tiếp mở ra song mạch môn.

Ầm!

Ầm!

Hai lam sắc mạch môn ứng tiếng xuất hiện, nhưng ở chỗ cổ tay không có xuất hiện Tuyền Qua Đồ.

“Tuyền Qua Đồ cũng không mua nổi?” Ôn Bình cười một tiếng.

Lần này, phảng phất như chạm đến chỗ thống khổ sâu nhất khiến Lưu Tái Thiên tức giận, hắn trực tiếp giận mắng một tiếng, “Không có Tuyền Qua Đồ lại làm sao? Giết một tên Thông Huyền cảnh như ngươi, dư xài. Đợi chút nữa, ngươi sẽ không cười được.”

Lưu Tái Thiên liếc mắt đầu kia của ngõ sâu.

Người của phủ thành chủ, hẳn là sẽ đuổi đến sau một khắc đồng hồ.

Một khắc đồng hồ, là đủ!

“Đến hay lắm!” Sau khi bước vào Thông Huyền thượng cảnh, tăng thêm có được nhị tinh Tuyền Qua Đồ tăng phúc cùng Tuyệt Đối Sát Ý, hắn thật đúng là rất muốn xem thử thực lực hiện tại của mình, “Trước tiếp một kiếm của ta.”

Ầm!

Bạch sắc mạch môn mở ra.

Hai cái vòng xoáy màu vàng óng bắt đầu xoay tròn ở chỗ cổ tay.

Tâm niệm vừa động, song kiếm xuất hiện trong tay.

Lang Nguyệt Kiếm, Phi Tướng Kiếm nháy mắt bay ra, hóa thành hai đạo lưu quang đánh thẳng đến Lưu Tái Thiên.

Mà Ôn Bình, vẫn như cũ đứng ở đó không nhúc nhích.

“Dị mạch Thông Huyền, nhị tuyền Tuyền Qua Đồ!” Bạch sắc dị mạch, nhị tuyền Tuyền Qua Đồ, nói thật, thấy hai thứ này khiến hắn sinh ra ý lui. Nếu có dị mạch thì tuyệt đối là nhân vật hạch tâm của một đại thế lực nào đó.

Mà nhị tinh Tuyền Qua Đồ, càng đáng sợ.

Nếu như là tam tinh thế lực, lại có được nhị tinh Tuyền Qua Đồ, đây tuyệt đối là đãi ngộ chỉ có những nhân vật như tông chủ hoặc là đại trưởng lão mới có thể hưởng thụ, vì một tên nửa bước Thần Huyền đã chết mà đắc tội thiếu tông chủ của tam tinh thế lực.

Không đáng.

Hắn cũng không phải sợ, mà là thêm một người bạn vĩnh viễn tốt hơn thêm một địch nhân.

Thế nhưng là, trong lúc hắn nghĩ đến việc này, song kiếm đã bay tới.

“Mạch khí thành thuẫn!” Khẽ quát một tiếng, Lưu Tái Thiên lập tức chấn mạch, lấy mạch khí làm thuẫn, muốn hỏi Ôn Bình thuộc thế lực nào, “Chậm đã...”

Ầm!
Thanh âm thanh thúy truyền lại.

Mạch khí ngưng tụ thành tấm thuẫn lập tức vỡ vụn, một đạo bạch mang trực tiếp cắm vào bên trong, ép thẳng đến chỗ ngực của hắn.

“Kiếm này bất phàm!” Có thể phá mạch khí hộ thuẫn của hắn, thanh kiếm này, tất nhiên không thể kém hơn nhị tinh Tuyền Qua Đồ.

Mẹ nó!

Chẳng lẽ là thiếu chủ của một tam tinh thế lực cự đầu nào?

Thầm nghĩ không tốt, mạch môn của Lưu Tái Thiên lại lần nữa run lên.

“Huyền Vũ Hộ Thể!”

Dứt tiếng, toàn bộ thân thể đột nhiên được bảo vệ bởi một lớp mai rùa. Đây là Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật được hắn tu hành mấy chục năm, không biết đã viên mãn bao nhiêu năm. Lại thêm Vô Cấu Chi Thể viên mãn của hắn, trong cùng cảnh người có thể phá nó cũng không nhiều.

Chỉ cần tiếp được một kiếm này, coi như có thời gian nói chuyện.

Thiếu tông chủ của tam tinh thế lực cự đầu a, Lưu gia hắn nhưng không chọc nổi.

Cạch!

Một thanh âm vang lên.

“Sao lại...” Huyền Vũ Hộ Thể của bản thân vậy mà bị cắt xước, dưới sự gia trì của song mạch môn, vẫn là bị chuôi kiếm bay đến đâm ra một vết rạn nhỏ, “Chậm đã, chúng ta có thể nói một chút... Đây là hiểu lầm...”

“Hiểu lầm?” Ôn Bình cười nhạt một tiếng, vung tay lên, phát động Tuyệt Đối Sát Ý của Lang Nguyệt Kiếm!

Ầm!

Vết rạn nhỏ nháy mắt khuếch tán, mai rùa lập tức vỡ vụn.

Lang Nguyệt Kiếm trực tiếp hóa thành bạch mang từ chỗ ngực của Lưu Tái Thiên, xuyên thấu qua Vô Cấu Chi Thể viên mãn, chui bay ra sau lưng hắn, sau đó lại trở lại trong tay Ôn Bình, giống là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà Lưu Tái Thiên cả người im bặt mà dừng, mạch môn giống như nến đốt hết nên dập tắt, hắn lập tức cúi đầu nhìn ngực của mình, trên mặt lộ ra ánh mắt trừng trừng chết không nhắm mắt.

“Cái này...” Kiếm có thể bay! Còn giết hắn!

Nhưng đối diện biểu lộ thực lực mới Thông Huyền thượng cảnh.

Thông Huyền thượng cảnh giết hắn Thần Huyền cảnh, châm chọc cỡ nào a!

Ầm!

Hai con ngươi nhắm lại, cả người không có khí tức sau đó ngã trên mặt đất.

Ôn Bình trực tiếp đi qua, lột xuống Tàng giới sau đó cất bước ra ngõ sâu. Nhìn từ bề ngoài phi thường bình tĩnh, thật ra nội tâm phi thường kích động. Tuyệt Đối Sát Ý, quá kinh khủng, phòng ngự của Thần Huyền hạ cảnh, nói phá thì phá!

Giống như cắt đậu hũ!

Nếu như gặp lại một cái Thần Huyền trung cảnh, hắn cũng là muốn thử xem, Lang Nguyệt Kiếm với Tuyệt Đối Sát Ý có thể giết Thần Huyền trung cảnh hay không?

“Hắc hắc.” Ôn Bình cảm thấy mình như đang bay, Thông Huyền cảnh giết Thần Huyền cảnh, lại còn không hài lòng.

Chợt mở ra Tàng giới của đối phương, Ôn Bình vui mừng, “Gia hỏa này đủ giàu a, là Thông Huyền hạ cảnh giàu nhất mà ta từng gặp.”

Ròng rã ba trăm viên bạch tinh!

Nhưng cũng chỉ có như thế chứ không có thứ gì khác, cũng dập tan ý nghĩ bán Huyền cấp công pháp của Ôn Bình. Vốn là hắn là dự định bán công pháp kiếm tiền mua Kim Lam Diệp, Mộc Tinh.

Làm như thế cũng là đỡ phải khiến Chiêm Đài Thanh Huyền tiếp nhận quá nhiều.

Ra ngõ nhỏ, Ôn Bình đi thẳng ra phía ngoài phường thị, từ ngõ sâu chậm rãi đi trong đám người chen ra ngoài.

Vừa đến cổng phường thị, ba người còn không có đến.

Trái lại một lão bản của cửa hàng sau khi trông thấy hắn, lập tức từ trong cửa hàng đi ra, bởi vì Ôn Bình có nói qua với lão bản của các cửa hàng, nếu có tin tức của Kim Lam Diệp có thể nói cho hắn biết.

Nhưng Ôn Bình thật ra cũng không ôm hi vọng.

Hắn cảm thấy hẳn là không có ai thân thiện như thế.

“Chàng trai, hai thứ ngươi muốn mua ta đều cho hỏi thăm rõ ràng, Ất cấp phòng đấu giá ở phía cuối phường thị, buổi chiều sẽ có một buổi đấu giá. Vật phẩm trên danh sách đấu giá, vừa vặn có thứ ngươi muốn.” Từ trong cửa hàng chạy ra nói cho hắn biết tin tức chính là một lão giả sáu mươi tuổi.

Lão giả thấy Ôn Bình nhìn xem hắn, hắn vội vàng giải thích, “Đừng suy nghĩ nhiều... Phòng đấu giá kia là nhi tử ta mở.”

“Ồ... Vậy cám ơn lão bản.” Hóa ra là nhà mình mở bán, khó trách lại nhiệt tình đến nói cho hắn biết như thế.