Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm

Chương 41: Thế sự xoay vần


Trên bãi đất trống vươn vãi xương gà, Mộ Tuyết thỏa mãn ngẩng đầu thở phì phì bằng mũi. Nam Cung Hận nhìn nàng đang phơn phỡn đưa tay xoa bụng, khóe miệng khẽ giật vài cái, dở khóc dở cười.

– Sức ăn mạnh thật.

Hắn nhìn lại cái đùi gà bóng lẫy trên tay mình, chép miệng có chút không nỡ, suy tư một chút liền dứt khoát nhịn đói đưa cho Mộ Tuyết.

– Tiểu Hàn, ngươi ăn nữa không?

Đống xương gà bày la liệt trên đất đều là tác phẩm của Mộ Tuyết. Nam Cung Hận chưa kịp cắn một miếng nào vào bụng, vừa đưa lên miệng đã tròn mắt kinh dị nhìn nàng một hơi càn quét sạch con gà vừa mới nướng xong. Nhìn tốc độ xử lí gọn lẹ nhanh hơn cả bão táp của nữ nhân trước mắt, hắn có chút ăn không tiêu.

Mộ Tuyết mút mút ngón tay nhỏ xinh, mắt có chút lưu luyến liếc về phía đùi gà béo ngậy trong tay Nam Cung Hận, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

– Ta no rồi, ngươi ăn đi.

– Nếu như ngươi quyết định ăn, ta liền thề với trời ngươi nhất định là heo tinh hóa người.

“Ngươi nói cái gì?”

Mộ Tuyết máu bốc lên não, hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn nam nhân đang thong thả gặm đùi gà kế bên. Cái gì mà heo yêu chứ? Con gà này quả thực không đủ so với cái bao tử của nàng. Bình thường Mộ Tuyết hoàn toàn có thể xử lí sạch sẽ hai con gà trong vòng nửa giờ. Một con gà nho nhỏ có tính là gì? Chỉ bởi ăn có nhiêu đó mà liền quy nàng cùng với heo là đồng loại sao? Hừ, đẹp trai thì giỏi lắm sao? Nếu không phải võ công của Mộ Tuyết không bằng Nam Cung Hận, nàng nhất định cùng hắn lăn lộn một trận.

Mỹ nam Nam Cung Hận, hình tượng đẹp đẽ trong mắt Mộ Tuyết nhanh chóng sụp đổ.

– Lúc nãy, có phải ngươi nói đã biết minh chủ võ lâm là ai?

Nam Cung Hận đã ăn xong đùi gà trên tay, Mộ Tuyết cũng không cần phải cố gắng đè nén cảm xúc muốn cướp giật đồ ăn, thoải mái nhích lại ngồi cạnh bên hắn. Cho tới bây giờ, lòng đề phòng của Mộ Tuyết đối với Nam Cung Hận đã giảm hơn phân nửa. Bụng tạm thời no nê nên đình chỉ réo gọi, tâm trí nàng dần chuyển sang tình hình nơi Tử Vân Đài. Nói Mộ Tuyết không quan tâm tới ai sẽ trở thành võ lâm minh chủ là vô nghĩa. Ai lại không quan tâm đến chuyện sẽ có ảnh hưởng đến việc sống chết của mình kia chứ.

Tình hình giang hồ ngày càng biến loạn. Vô số biến số không lường được liên tục xuất hiện. Trong lúc đó, bản thân Mộ Tuyết lại có một mối quan hệ ràng buộc với đệ nhất chí bảo người người thèm khát.

Mộ Tuyết vẫn còn nhớ rõ, cách đây ba mươi năm, Huyết Khô Lâu đã từng xuất hiện, gây nên một tràng tranh đoạt đẫm máu, phong vân bốn phía nổi dậy, quần hùng chém giết không phân biệt địch ta, cứ thế diễn ra trong vòng bảy năm dài đằng đẵng.

Sau thời gian tranh đoạt khốc liệt đó, không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm bỏ mình vì báu vật, mang theo những võ công độc môn nhiều người thèm khát đi vào truyền thuyết.

Đồng thời, cũng trong quãng thời gian đó, lớp thanh niên anh tài vực lên như sóng dậy biển khơi. Họ cũng là những người chung tay ngăn chặn một hồi huyết vũ tinh phong. Đưa võ lâm trở lại với nhịp thở bình ổn sau bảy năm căng thẳng kéo dài.

Những con người xuất chúng đó hiện nay đa số đều đang ngồi trên vị trí cao nhất tại Tử Vân Đài. Một số khác đã vẫn lạc hoặc mất tích. Đặc biệt nhất trong lớp thanh niên năm ấy, có một người xuất thân không hề thuộc võ tộc thế gia, lại khiến cho nhân sĩ giang hồ phải cúi đầu qui phục, góp phần tạo nên sợi dây liên hệ mật thiết giữa triều đình cùng võ lâm, đương kim hoàng đế Triệu Hoành.

Sau quãng thời gian loạn lạc bảy năm, Huyết Khô Lâu đột nhiên mất tích. Khi mọi người đã dần cảm thấy vô vọng trong việc tìm kiếm bảo vật thì mười sáu năm sau, một tin đồn đột nhiên được loan truyền với tốc độ chóng mặt: Vạn Kiếm Sơn Trang đang lưu giữ một báu vật có thể khuynh đảo nhân sinh, quân lâm thiên hạ!

Chỉ trong vòng mấy ngày sau đó, Vạn Kiếm Sơn Trang liền gặp họa diệt môn, toàn gia hơn trăm mạng người nay chỉ còn sót lại hai đứa trẻ nhỏ. Trong đó, nhị tiểu thư vốn ngốc nghếch bỗng nhiên thanh tỉnh, hơn nữa còn tỏ ra là một đứa trẻ thông minh lanh lợi, khiến cho không ít gười mang trong lòng một mối nghi ngờ.

Tất cả đều đồng ý kiến quy về một nguyên do duy nhất: Huyết Khô Lâu. Vì sao Huyết Khô Lâu lại lọt vào tay một gia tộc hạng trung trên chốn võ lâm? Rốt cuộc kẻ nào đã tham gia trường diệt môn năm đó, Huyết Khô Lâu cuối cùng rơi vào tay kẻ nào?

Quan trọng hơn nữa, nắm trong tay đệ nhất chí bảo một quãng thời gian dài hơn mười năm, liệu Vạn Kiếm Sơn Trang đã tìm ra được bí mật gì từ Huyết Khô Lâu chăng?

Vạn vạn câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu mỗi người. Lòng tham dần dâng lên che mờ lí trí. Kể từ ngày Vạn Kiếm Sơn Trang bị diệt, vô vàn ánh mắt không ngừng soi về phía Mộ Tuyết cùng Trương Nam Thành. Nếu không phải cố kị uy vọng của Bách Thảo Đường Ngụy Hoằng cùng Quỷ Diện lão nhân, lại thêm đương kim hoàng đế ở phía sau âm thầm che chở, có lẽ hai đứa nhỏ còn sót lại của Trương gia đã chẳng thể sống tới ngày hôm nay.

Võ lâm đại hội lần này chỉ là một cái vỏ để mọi người hướng mắt soi về phía nàng cùng Nam Thành mà thôi. Mộ Tuyết trong lòng hiểu rõ, nếu lần này giải quyết không khéo, nàng cùng tiểu Nam Thành chắc chắn không thể thoát khỏi móng vuốt của những kẻ thèm muốn Huyết Khô Lâu kia.

Mộ Tuyết siết chặt đôi tay nhỏ, lòng quặng đau. Người ngoài không hiểu Nhan Vấn Thiên là người thế nào, nhưng Mộ Tuyết nàng biết. Nàng càng thêm hiểu rõ suy tính của Nhan Vấn Tâm. Nhiều người sẽ cho rằng Nhan Vấn Tâm là một nữ nhân có chí tiến thủ, là nữ tử có suy nghĩ hiếm thấy trên thế gian. Nhưng với Mộ Tuyết, đó lại là tử lộ.

Dù là trong nguyên tác, Trương Mộ Tuyết là nha hoàn thân cận của Nhan Vấn Tâm suốt bảy tám năm, nàng ta vẫn có thể nhẫn tâm để Mộ Tuyết đi chịu chết chỉ vì cứu ca ca của mình. Nói chi ngay đến thực tại, Mộ Tuyết cùng nàng ta càng không có tí quan hệ gì.

Nhan Vấn Tâm mưu cầu đỉnh cao võ đạo. Trương Mộ Tuyết nàng mưu cầu sinh tồn. Người không động nàng, nàng sẽ tĩnh. Nhưng nếu đã biết người sẽ làm chuyện thương hại đến bản thân, nàng không thể đứng yên trơ mắt mà nhìn. Nàng là người, không phải thánh mẫu, càng không thể giống như Phật tổ có hành động cắt thịt nuôi chim ưng. Cho nên, Mộ Tuyết trong lòng vẫn cầu xin trời phật trên cao, võ lâm minh chủ lần này sẽ không phải là Nhan Vấn Thiên.

Nam Cung Hận nhận lấy chiếc khăn trắng từ Mộ Tuyết, ưu nhã lau từng ngón tay thon dài như ngọc, nhã nhặn mỉm cười giải thích

– Ừ. Đã có kết quả. Ngay từ lúc chúng ta sắp rời đi, ai tinh ý liền có thể nhận ra ngay.

– Sao? Như thế nào? Vậy rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng? Làm sao ngươi có thể biết được.

Mộ Tuyết tò mò hỏi. Quả thật cho dù cố gắng theo dõi đến đâu, nàng cũng chỉ thấy hai người Nhan Vấn Thiên cùng Ứng Bạch Mi liên tục bay qua bay lại, kiếm khí toát ra điểm tô một vùng không gian, vừa mỹ lệ lại vừa áp bức tinh thần người xung quanh.

Cũng không trách được Mộ Tuyết, nàng gần như không có nội lực, lịch duyệt giang hồ lại quá ít, công phu võ công cũng không hơn được mấy người, cho nên không thể nhìn ra dị trạng lúc bấy giờ trên Tử Vân Đài là chuyện bình thường.

– Ngươi nhớ lại xem trước khi cùng Nhan Vấn Thiên ứng chiến, Ứng Bạch Mi đã đấu với bao nhiêu người?

– A?

Mộ Tuyết nhất thời tròn miệng ngây ngốc. Nàng như thế nào lại quên mất điểm này. Ứng Bạch Mi dù mạnh đến đâu cũng không thể liên tục đấu với ba kẻ mạnh được. Không nhắc đến Từ Thúc Nguyên, chỉ riêng Nguyên Viện cùng tiểu Nam Thành thôi cũng đủ khiến Ứng Bạch Mi lâm vào khó khăn. Cho dù thắng cuộc nhưng cũng không hề thoải mái, trái lại còn có thể nói khiến hắn tốn không ít mồ hôi.

Nam Cung Hận vẫn mỉm cười nhàn nhạt, cánh tay dài đặt trên đầu gối, nhẹ đỡ lấy chiếc cằm chẻ hào hoa, ngẩng đầu thong thả ngắm trăng.

– Cho dù Ứng Bạch Mi có luyện được kiếm pháp thất truyền Thủy Nguyệt Kiếm đi chăng nữa, hắn vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi. Một thân công lực hơn hai mươi năm không chênh lệch mấy so với Nhan Vấn Thiên. Nếu là thơì kỳ toàn thịnh, ta nhất định tin tưởng hắn sẽ thắng. Tuy nhiên, rất không may, Ứng Bạch Mi lúc đối chiến cùng Nhan Vấn Thiên có lẽ còn không có đủ sáu thành công lực.

“A”. Mộ Tuyết ngẩn ngơ người. Nàng không cam lòng, nhưng cũng đành cười khổ. Dù có Ứng Bạch Mi làm biến số thì sao? Vẫn không ngăn được hiện thực Nhan Vấn Thiên mới là nhân vật chính, là kẻ được bảo hộ toàn diện, sét đánh không chết, đao kiếm đâm chém cũng không tài nào đưa hắn xuống gặp Diêm Vương lão gia.

Còn nàng? Cuối cùng vẫn sẽ là bị người khác vứt bỏ, sau đó tức tưởi chết đi dưới kiếm của kẻ khác sao? Không. Mộ Tuyết không cam tâm. Nàng không cam tâm. Không lẽ không còn ai có thể ngăn chặn Nhan Vấn Thiên?

– Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ chức vị võ lâm minh chủ lần này sẽ rơi vào tay Nhan gia. Trong thế hệ tinh anh năm nay, vẫn còn một nhân tố bị ẩn đi, đó chính là vị đệ tử đích truyền của Vô Không Thiền Sư. Bất quá hắn ở trong đại hội võ lâm lần này lại không hề có biểu hiện gì nổi bật, có rất ít người nhớ đến sự tồn tại của hắn. Ta thật sự rất tò mò, thực lực của hắn rốt cuộc là cao tới mức nào?

Một tia sáng lóe lên trong đầu Mộ Tuyết, khiến nàng nhớ tới một điều quan trọng.

“Đúng rồi, ta làm sao lại quên mất Minh Tú”

Mắt ánh lên tia hia vọng, Mộ Tuyết xoay đầu nhìn về hướng Tử Vân Đài, đứng ngồi thấp thỏm, không giấu được sự nôn nóng. Nam Cung Hận nhìn Mộ Tuyết như đang ngồi trên đống than, miệng khẽ cười, phất tay áo đứng dậy, ý muốn đưa nàng trở về. Đôi tay ngọc vừa chạm gần đến mái tóc tơ buông dài trên vai của người con gái trước mặt, hắn liền cảm thấy không ổn, bèn nhanh chóng chộp lấy Mộ Tuyết đỡ nàng đứng dậy.

Một cổ hơi thở nguy hiểm ồ ạt tràn ra trong không gian. Giống như mãnh thú nhìn thấy con mồi, nhe hàm răng sắc bén lộ tỏ uy nghiêm, khiến cho kẻ yếu phải rùng mình dựng đứng lông tơ. Một luồn kình phong sắc bén từ trong bóng đêm lướt đến, không hề khách khí tấn công, khiến Nam Cung Hận không thể không xoay người đỡ lấy.

Hai chưởng đối nhau, áp kình mạnh mẽ khiến cho hai bóng người trong đêm đen bắn ngược ra sau. Nam Cung Hận ghìm chân phải trên đất, trấn trụ lại cơ thể, trong lòng khẽ thất kinh, tự hỏi người vừa đến là ai. Điều làm hắn lo lắng hơn nữa chính là, phía sau người này còn có khoảng bốn người khác đang chạy tới.

– Thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi các hạ là ai? Vì sao vừa gặp đã không nói lời nào lại tấn công ta?

Người nọ không mảy may trả lời, im lặng từ từ bước tới, tiếng bước chân hữu lực chậm rãi vang lên, hòa cùng tiếng kêu của côn trùng xung quanh, từng bước từng bước áp bách như muốn làm rối loạn nhịp tim của kẻ đối diện. Nam Cung Hận cũng ổn định hơi thở, đẩy Mộ Tuyết ra phía sau lưng, nheo mắt đánh giá thân ảnh đang dần dần hiện rõ dưới ánh trăng, trong lòng âm thầm tính toán đường lui.

“Hắn đến đây là vì Tuyết nhi sao?”