Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục ∆∆ • Hắn là tín ngưỡng, là lẽ sống của ta ●︿●


•II•

"Đại tướng Jersk, chúng ta nhận được nhiệm vụ mới từ Farre tinh cầu. Ngài đọc ngay hay là để sau?"

Qixaz phất tay, ra lệnh "Để trên bàn"

"Vâng thưa ngài"

"Đi ra đi"

"Vâng"

'Hân hạnh được gặp ngươi, ta là Hiyer Delia. Ngươi ca có ở đây không?
Không.
Mạo muội. Ngươi biết khi nào hắn về không? Ta có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn.
Không.
Vậy à... Ta về đây, tạm biệt ngươi.
Tái kiến.'

Nhạc chuông mặc định của Hiyer vang lên, Qixaz không vội, hắn nghe hết đoạn ghi âm đó rồi mới mở ra.

{Qixaz Jersk, toạ độ 7448*58484*483838*48484, Qtico tinh cầu, Qiglaz Jersk xuất hiện. Đi cùng với vợ và con.

Tạm biệt ngươi.

                                                                Hiyer Delia}

Qixaz hoảng hốt... Đây là tin nhắn hiếm hoi ít ỏi trên đầu ngón tay mà Hiyer gửi cho hắn. Nhưng mà, sao hắn lại ghi không rõ thế kia??

Ca xuất hiện???
Vợ và con????
Tạm biệt...ta?????

"Tạm biệt ta?? Ngươi làm gì mà phải từ biệt ta?? Chẳng lẽ ngươi thương tâm muốn chết nên từ bỏ nơi này??? Ngươi từ bỏ ta ở lại a??? Ta đâu?!? Ta không đáng để ngươi tin tưởng a?!??"

Qixaz càng nói càng phát hiện chân tướng, càng nói càng tức giận, đến cuối cùng biến thành gào rống.

20 năm a.... Tưởng dài không dài mà tưởng ngắn cũng chẳng phải. Đã bao lần đụng chạm đến ngưỡng cửa sinh tử, chỉ có hắn, chỉ có tín ngưỡng mới khiến hắn không tử vong.

Hắn cố lăn lê bò lết, cố gắng sống sót trở về, chỉ để gặp lại hắn, gặp lại Hiyer, được thấy cái hình bóng hắn ước ao ngần ấy năm.

Cuối cùng hắn cũng trở về, sống sót trở về, gặp lại Hiyer hắn vui sướng khôn kể. Lại chưa gặp lần hai hắn lại chào từ biệt???? Từ biệt em gái ngươi!!!

Qixaz hồng hốc mắt, đôi con ngươi đỏ au đầy dữ tợn. Giờ đây hắn không còn giống kẻ cà lơ phất phơ trước mặt Hiyer, hắn như một con dã thú vừa mất đi thức ăn mình không nỡ ăn bao nhiêu năm.

Trông hắn giờ đây thật nguy hiểm, sát khí bắn ra bốn phía, cơn thịnh nộ của hắn dâng trào như núi lửa, khiến cho các binh lính cấp dưới tiến vào thông cáo cũng sợ vỡ mật.

Nhưng tin tức này rất thiết yếu, không thông cáo không được. Binh lính cắn răng, một bộ 'sống không còn, chết không xong".

"Đại ... đại tướng Jersk, có tin tức ... trọng ... trọng yếu. Ngài bình ... bình tĩnh"

Qixaz tính gào lên với binh lính, nhưng nghe tính chất đặc biệt, đành níu kéo một chút lý trí ít ỏi quay trở lại.
Nhưng có một chút ít lý trí hắn vẫn nguy hiểm như vậy.

"Gì?"
"Dạ thưa ngài, Gifser tinh cầu, Hội lính đánh thuê đồng minh với Quân đội gửi thư Khai chiến với chúng ta. Vì tính chất thư đặc biệt nên ta chỉ có thể Chống trả mà không thể Ngừng chiến. Phía trên nhờ thuộc hạ hỏi ngài, chúng ta nên Đánh trả hay Phòng ngự?"

Qixaz đang trong cơn thịnh nộ, cần giải phóng ra ngoài, nếu không hắn sẽ chết vì nộ khí công tâm. Hắn trả lời không do dự: "Sát!!!"

Binh lính bị sát khí của Qixaz chấn lui vài bước, khí huyết dâng trào, thiếu chút nữa phun một ngụm máu. Hắn kinh hãi với sức mạnh bộc phát đột ngột không rõ lí do, đồng thời cũng bi ai cho Gifser tinh cầu. Nếu bọn họ tấn công lúc Đại tướng mới vừa về, phỏng chừng nắm chắc phần thắng. Nhưng giờ đây, hắn chỉ có một ý tưởng---thắp nến.jpg

•••••••••••••••••

"Sát!! Giết chết hết bọn họ!!! Đầu người ai nhiều, ai phần thưởng càng lớn. Một đầu người trị giá 666 Platinum. Muốn thưởng nhiều thì xông vào sát thu hoạch đầu người cho ta!!!!!"

Binh lính trên chiến trường nghe được thì như tiêm máu gà, ai nấy đều hừng hực nhiệt tâm. Platinum a!!!  666 Platinum a!!! Là tiền lương 10 năm a!!! Là năng lượng thuần khiết không tạp chất quý hiếm a!!!

Họ 'nhiệt tình yêu thương' mỗi 'phần thưởng nhỏ'. Mặc dù trong chiến dịch thu hoạch đầu người, có rất nhiều đồng bạn ngã xuống, nhưng vẫn không làm tắt đi ngọn lửa đã bùng cháy của họ.

Qizax thân là Đại tướng, hắn cũng phải lên tiền tuyến giết địch. Nhưng không cần ai nhắc nhở, hắn cũng đã một tay cầm đao, một tay cầm súng, xông vào vòng vây của địch.

Không ai biết hắn sát hồng hốc mắt, hay là nó đã có trước khi hắn giết địch. Họ chỉ biết, quân của Qizax càng như được cổ vũ, thế như chẻ tre, mạnh như vũ bão, không ai có thể địch nổi.
Hội lính đánh thuê đồng minh với Quân đội thì càng ngày càng thất thế, đến cuối cùng, họ bỏ vũ khí chạy. Đương nhiên, ngốc mới ở lại bị đám cầm thú kia bắt lại sát như sát gà.

Sau khi quân lính của Gifser tinh cầu lui trận đầu hàng, Qixaz vẫn còn hồng hốc mắt, con ngươi đỏ tươi như đẫm máu, hắn đứng yên như tượng thần sừng sững, vẻ mặt hắn dữ tợn đến độ vặn vẹo, trông hắn khủng bố đến cả thuộc hạ của hắn cũng không dám đến gần chứ đừng nói là địch.

Mọi người nhìn hắn. Trong lòng thắc mắc không biết hắn thương tâm cái gì, đau khổ vì cái gì, nhưng họ vẫn ngồi xuống vòng quanh Qixaz, như một vòng tròn bảo hộ.

Họ cho hắn sự yên tĩnh, để hắn bình tĩnh trở lại. Một số ít binh vẫn còn nhiệt huyết, muốn sát địch, nhưng bị bầu không khí nghiêm túc kỳ lạ này bao trùm, họ cũng yên tĩnh xuống dưới.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là 10 phút, có thể là 20 phút, cũng có thể là lâu hơn. Qixaz lên tiếng, giọng hắn khàn khàn như vừa gào rống xong "Đi, về Wesof, đi nhận thưởng của các ngươi"

Mọi người hoan hô. Họ sôi nổi đứng lên vui vẻ hân hoan chạy vào khoang thuyền, một số ít nhìn nhìn Qixaz, rồi chạy theo đám đông vào tàu.

......

•••••••••••••••••

Qixaz thuật lại lí do để cho binh nhận thưởng. Hắn giao việc phát thưởng cho Chính phủ, hắn không nhúng tay vào.

Hắn vào Khu cấp cao của Chính phủ, bàn bạc rõ ràng hết, hắn đứng lên định rời đi.

Bí thư trưởng nhìn hắn bước tới cửa, bỗng nhiên hỏi "Nếu hắn không xuất hiện, ngươi không tìm được hắn, mọi quyết định của ngươi sẽ như cát bỏ biển, ngươi có hối hận?"

Qixaz khựng một chút rồi bước ra khỏi cửa, lời hắn nói bay phiêu phiêu khắp phòng
"Ta tín ngưỡng"

Bí thư trưởng sửng sốt rồi cười cười.

Vì là tín ngưỡng, ta nguyện làm tất cả vì hắn.
Vì là tín ngưỡng, ta mục đích, ta cách sống, đều là vì hắn.
Vì là tín ngưỡng, nên ta sẽ không hối hận. Dù có hối hận, cũng chẳng phải là vì ta tín ngưỡng.
Vì hắn là ta tín ngưỡng, ta lẽ sống....

......

•••••••••••••••••


Đăng bởi: