Phàm Nhân Tiên Giới Thiên

Chương 1019: Mời cung chủ vào trận




Dịch: Độc Hành

Biên: Sherlock

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Hình Thú vốn là khắc tinh hết thảy quỷ vật âm tà ở thế gian, huống chi Đề Hồn bây giờ, lúc trước đã trải qua một loạt ma luyện sinh tử, càng là xưa đâu bằng nay.

Sợi xích màu máu nối liền cùng con mắt nằm dọc nơi mi tâm, tựa như một sợi dây thép to lớn gào thét tới, thế như chẻ tre, cho dù từng đầu quỷ vật dữ tợn kia nhìn hung ác dị thường nhưng lồng ngực lại như gỗ mục dồn dập bị đâm xuyên qua, tựa như chuỗi hồ lô đường vậy.

“Ầm ầm”

Nương theo một trận thanh âm lôi điện vang lên, từng đạo hồ quang điện màu máu từ trên xiềng xích phun ra, trong nháy mắt đánh cho mấy ngàn quỷ vật chiếm cứ trong mây đen vỡ nát, hóa thành từng làn khói đen.

Sau một khắc, chỉ thấy mũi Hình Thú nhíu một cái, một đạo hào quang bay cuộn ra, cuốn tất cả những làn khói đen do quỷ vật biến thành vào trong bụng.

Hắc Đao kinh hãi, trường đao trong tay vừa mới rút về một nửa, liền bị sợi xiềng xích màu máu kia đuổi kịp, như linh xà quấn lên.

Trong lúc nhất thời hồ quang điện màu máu đại tác, vô số điện quang đánh lên thân đao, phát ra trận trận tiếng vang bén nhọn.

Hắc Đao lập tức giống như bị sét đánh, chỉ cảm thấy thần hồn tựa như bị nấu trong chảo dầu, trong miệng phát ra trận trận tiếng gào thét thống khổ.

Đúng lúc này, trên cánh tay y bỗng nhiên có một đạo quang mang màu xanh sẫm sáng lên, từ đó mọc ra từng cây dây leo thanh thuý, ào ào lan tràn về phía tay cầm đao của y, một mực quấn quanh trên thân đao.

Trên những cây dây leo xanh tươi kia tựa hồ có một cỗ lực lượng pháp tắc kì dị, sau khi bị hồ quang điện màu máu đánh trúng, lại có thể cấp tốc phục hồi như cũ, không bị ảnh hưởng chút nào. Chúng đâm xuyên qua khe hở giữa xiềng xích và thân đao, tách ra từng chút từng chút một.

Hắc Đao cảm thấy áp lực chợt giảm, vội vàng ổn định thần hồn, thu trường đao trong tay vào vỏ, mây đen trên thân đao toả ra đã tổn thất hơn phân nửa.

“Đa tạ cung chủ xuất thủ...”

Mặc dù tổn thất vô cùng nặng nề nhưng có thể nhặt về một mạng, Hắc Đao đã mười phần thỏa mãn, vội mở lời cám ơn Đông Phương Bạch vừa mới xuất thủ tương trợ.

Nhưng lời trên miệng còn chưa hết, y liền cảm thấy sau lưng có một trận kình phong bỗng nhiên đánh tới, lập tức cảm thấy không ổn.

Lữ Vân ở cách đó không xa phát hiện ra có điểm không đúng đầu tiên, bởi vì thân ảnh Hàn Lập đột nhiên biến mất tại chỗ, tiếp theo như quỷ mị xuất hiện sau lưng Hắc Đao, dưới sự kinh hãi, lão theo bản năng lui nhanh về phía sau.

Hàn Lập lách mình tới sau lưng Hắc Đao, không để cho y kịp phản ứng, liền thò tay ra chụp lên cổ y.

Hai mắt Hắc Đao trợn tròn, miệng mấp máy, phát ra vài thanh âm không rõ, bị đọng lại trong cổ.

Hàn Lập không để cho y có cơ hội nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Đông Phương Bạch, năm ngón tay dùng lực, “rắc” một tiếng, liền bẻ gãy cổ Hắc Đao.

Đông Phương Bạch bị cử động này làm cho nổi giận, nâng một tay lên, vỗ qua phía Hàn Lập.

Trong hư không, từng tia từng sợi thiên địa linh khí giống như tự hành tụ lại, trong nháy mắt hóa thành vô số cành gỗ màu xanh to bằng cánh tay trẻ con, rào rào đâm về phía Hàn Lập.

Nhưng lúc này Hàn Lập đã sớm buông tay ra, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển, chợt loé lên bên người Đào Cơ vốn phản ứng chậm nhất nhưng hắn không xuất thủ đả thương gã, sau đó đáp xuống quảng trường trước Tổ Sư đường.

Thi thể Hắc Đao từ giữa không trung rơi xuống, trên đỉnh đầu y có một đạo ô quang sáng lên, tiểu nhân Nguyên Anh còn núp bên trong chưa kịp trốn chạy, đã bị một quỷ trảo to lớn của Hình Thú bắt lấy, ném vào trong miệng to như chậu máu nhai ngon lành.

Đào Cơ chứng kiến hết thảy, đầu tiên là hoảng sợ lập tức tăng lên gấp mấy lần, sau đó lảo đảo rơi xuống hải vực phía dưới.

Lữ Vân thì thần sắc âm trầm, bay đến bên người Đông Phương Bạch cách đó không xa, một thân khí tức nội liễm, toàn bộ tâm thần đều tập trung vào trên thân Hàn Lập. Bên ngoài thân y được bao phủ một tầng Linh Vực màu xám phương viên trăm trượng, y phòng bị vô cùng cẩn mật, kẻo không biết khi nào lại bị tập sát.

Mới giao thủ một lượt đã tổn thất một tên đại tướng, điều này khiến trong lòng Đông Phương Bạch vừa sợ vừa giận. Sợ tất nhiên là vì tu vi của Hàn Lập, còn tức giận là vì cảm thấy bị mất mặt.

Ngũ chỉ của gã biến thành trảo, chụp một cái trước người, khua tay trong hư không một hồi, những cành gỗ kia trống rỗng xuất hiện liền tụ lại cùng một chỗ, hóa thành một cành gỗ hình cự long to mấy trăm trượng, há miệng cắn tới phía Hàn Lập.

“Đồ vật tạo thành từ gỗ mà cũng dám dùng để giết địch, cái này không phải là con rối, đồ chơi của hài đồng ba tuổi sao?” Hàn Lập vừa mở miệng trào phúng, vừa âm thầm nắm thành quyền.

Quyền ý và tinh thần chi lực ngưng tụ một chỗ khiến trong lòng bàn tay đại tác phong lôi.

Một tiếng “ầm” vang thật lớn.

Một quyền Hàn Lập vung ra, đầu quyền bộc phát tinh thần chi lực, nổ tung thành một mảnh bạch quang chói mắt.

Đầu Cự Long gỗ kia đụng vào bạch quang, liên tiếp vang lên tiếng “bùm bùm” không ngừng, đều trở lại thành những cành gỗ văng tung toé, rồi biến thành bột mịn.

Mảnh vụn do những cành gỗ vỡ tung ra, cơ hồ che kín nửa bầu trời, thân ảnh Đông Phương Bạch bỗng nhiên loé lên, đến gần Hàn Lập, rồi hời hợt chỉ về phía trước một cái.

“Xùy” một thanh âm yếu ớt như muỗi kêu!

Đầu ngón tay gã bỗng nhiên loé lên một đạo thanh quang, hóa thành một cây Bàn Long Mộc Thương màu xanh sẫm, đâm thẳng đến ngực Hàn Lập.
Phía trên Mộc thương có một đạo hư ảnh Thương Long xoay quanh, lúc nổ bắn ra cuốn theo một trận kình phong cuồng bạo, làm bốn phía hư không theo đó vặn vẹo một trận.

Hàn Lập thấy vậy, không hề né tránh, chỉ vung tay lên hư không.

Bên người hắn nhộn nhạo lên một gợn sóng chấn động, một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lóe lên phóng ra, mũi kiếm đâm thẳng vào Bàn Long Mộc thương.

Cả hai giống như cây kim so với cọng râu, hung hăng đâm vào nhau.

Chỉ thấy trên Thanh Trúc Phong Vân Kiếm loé lên phù văn, một đạo điện quang màu vàng lập tức phóng ra ngoài, “ầm” nổ vang!

Gỗ sợ sét nên khi Bàn Long Mộc thương bị lôi quang màu vàng bổ trúng, lập tức bốc lên một cỗ khói đen, nổ tung ra.

“Các hạ đường đường là Cung chủ một cung, chẳng lẽ chỉ có chút năng lực ấy, thực làm cho người thất vọng a.” Hàn Lập cười hắc hắc một tiếng nói.

Đông Phương Bạch nghe vậy, thần sắc nổi giận trên mặt bỗng nhiên thu liễm, ngược lại khôi phục bình tĩnh.

Thân hình gã nhảy lên, chậm rãi đáp xuống quảng trước trước Tổ Sư đường.

“Được rồi, từ lúc ta xuất hiện, ngươi vẫn mở miệng khiêu khích ta, không phải là muốn dẫn ta đến quảng trường này sao, sớm nhập vào trong pháp trận của ngươi. Tuy không phải vì phẫn nộ mà vào như ngươi tính toán thì chung quy ta cũng đã tiến vào rồi. Xem rốt cuộc ngươi có thể làm khó dễ gì ta?” Đông Phương Bạch nhìn về phía Hàn Lập, cười nhạt một tiếng nói ra, có thái độ rất ngạo nghễ biết rõ núi có hổ mà vẫn vào.

“Ha ha... Đông Phương cung chủ, Hàn mỗ tính toán không phải là ngươi không chịu nổi mỉa mai nên thịnh nộ mà vào, chính là ngươi bảo thủ cuồng vọng, tự phụ mà vào. Nếu đã tới, cũng đừng rời đi nữa.” Hàn Lập cười vang nói.

Hắn nói dứt lời, trên tay bấm pháp quyết, cả tòa sườn núi nhỏ Tổ Sư đường theo đó chấn động, bốn phía đáy hồ rung động ầm ầm, bốn vị Nộ Mục Kim Cương như bốn tòa núi nhỏ lừng lững từ dưới đất từ từ chồi lên, mỗi người trong tay cầm một thanh bảo tán, một thanh tiên kiếm, một tấm bảo kính hình tròn và một con hung mãng.

Nộ Mục Kim Cương trú đóng tứ phương. Vị cầm bảo tán toàn thân tím xanh, bảo tán trong tay nở rộ hào quang bảy màu. Sau khi bay vụt lên bầu trời, bảo tán liền tỏa ra vạn đạo tia sáng, như là màn sáng do mở bảo đỉnh ra, bao phủ toàn bộ sườn núi nhỏ vào trong. Chỗ hào quang bao trùm, thiên địa nguyên khí lưu động lập tức đình trệ, hết thảy thần thông thuật pháp bị cấm tiệt.

Đông Phương Bạch ở trong đó, lập tức cảm thấy thiên địa linh khí bốn phía xiết chặt, không thể nào điều động được.

Bất quá, nét mặt của gã không thay đổi chút nào, căn bản bất vi sở động. Người tu luyện pháp tắc Mộc thuộc tính, thể nội tự thành một thiên địa, tiên linh lực sinh sôi không ngừng, so với tu sĩ khác thì không sợ loại thủ đoạn này.

Nhưng vào đúng lúc này, ánh mắt của gã bỗng nhiên lóe lên, liếc về một chùm sáng đang chiếu rọi về phía mình, tâm thần gã xiết chặt, lắc mình một cái, lướt ngang ra chừng trăm trượng.

Khi gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ bị bạch quang kia chiếu vào, mặt đất bỗng nhiên bị phá toái, hãm xuống dưới thành một hắc động rộng hơn ba trượng, gạch đá bên trong bị phá toái, biến thành bột mịn.

Ánh mắt của gã chuyển động, liền thấy người cầm bảo kính toàn thân màu chàm. Bảo kính trong tay rạng rỡ quang mang, như mặt trời lơ lửng trên trời cao, chính giữa chiếu rọi ra quang mang làm cho không gian vặn vẹo kịch liệt.

Vừa rồi nếu gã bị trúng chiêu, lấy thể phách tiên nhân nhất định cũng sẽ phân cân thác cốt, tứ chi đứt gãy.

Không đợi gã kịp suy nghĩ rõ ràng, người cầm kiếm toàn thân xích hồng và người cầm mãng xà toàn thân đen kịt đồng thời ra tay.

Phía trên bảo kiếm sáng rõ phù văn, từng đoàn từng đoàn ngọn lửa năm màu từ đó bắn ra, như một cơn mưa lửa rơi xuống. Toàn thân hung mãng thì nổi lên lân phiến, thanh lôi tử điện trong miệng cuồn cuộn tuôn ra như thác nước.

Nếu như bạch quang của bảo kính kia còn có cơ hội né tránh thì mưa lửa và thác điện này hoàn toàn không có khe hở để lẩn tránh.

“Chút tài mọn cũng dám khoe khoang?” Trong miệng Đông Phương Bạch hừ lạnh một tiếng.

Hai tay gã giơ lên cao, trong miệng ngâm tụng không ngừng, làm ra thế nâng bầu trời lên.

Trên thân gã liền có thanh quang giống như núi lửa phun trào phóng lên tận trời, hư ảnh một gốc cổ mộc xanh ngắt to lớn vô cùng nổi lên, tán cây cao vút, che đậy trên đỉnh đầu gã, cản lại tất cả mưa lửa thác điện kia.

Tuy là hư ảnh nhưng thời điểm tán cây cổ mộc xanh ngắt kia bị hỏa diễm và lôi điện đánh trúng vẫn bốc cháy rừng rực.

Bất quá dù hỏa lôi thiêu đốt hung mãnh, tán cây lại tựa như đang không ngừng trùng sinh, vừa mới thiêu hủy, liền có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu, tốc độ tựa như còn nhanh hơn một bậc.

Cho dù bạch quang của bảo kính kia chiếu xuống vẫn vô pháp công phá được phòng ngự của tán cây này.

“Hàn đạo hữu, hẳn đây chính là thủ đoạn áp rương của ngươi a? Nếu thật sự như thế, vậy cũng làm ta thất vọng rồi.” Đông Phương Bạch cười nhạo nói.

Lời vừa dứt, bỗng nhiên gã cảm thấy hoảng hốt, mi tâm phía trước hình như có một đạo tinh quang hiện lên, không chờ gã thấy rõ, đạo tinh quang kia đã hóa thành một thanh tiểu kiếm, bỗng dưng đâm xuyên mi tâm của gã, chui vào bên trong.

Đông Phương Bạch chợt cảm thấy trong đầu một trận đau đớn bén nhọn, trong thức hải tựa như nhấc lên cuồng phong sóng lớn, thân thể theo đó chấn động kịch liệt, sau lưng toả ra thanh quang cũng run lên, mờ dần đi.

Bóng cây toả thanh quang to lớn kia vào lúc này tiêu tán dần, mưa lửa và thác nước lôi điện đầy trời liên tục trút xuống, trong nháy mắt che khuất nó.

“Ầm ầm...”

Từng tiếng lôi minh vang lên không ngừng, lôi điện tím xanh và ánh lửa ngũ sắc giao thoa cùng một chỗ, phản chiếu toàn bộ quảng trường Tổ Sư đường trở nên rạng rỡ.

“Cung chủ...” Đào Cơ đang liên thủ cùng Lữ Vân đối chiến với Hình Thú, do Đề Hồn biến thành, không khỏi cả kinh kêu lên.

“Đào trưởng lão, làm tốt việc của ngươi đi, cung chủ bên kia không cần ngươi lo lắng.” Hai tay Lữ Vân huy động trong hư không, mười tám cây thiết kỳ xích hồng bay múa trên không trung không ngừng, vây quanh Đề Hồn.