Trời xanh, mây trắng

Chương 1: Trời xanh, mây trắng Chương 1


23:00, 31/7/2003
Mưa. Mưa như trút nước. Tiếng mưa như xé nát lòng người. Gió. Gió gào thét trong đêm. Tiếng gió như muốn hét lên với mưa, hét rằng xin đừng xé nát lòng gió nữa.
- Cố lên, sắp sinh rồi, một chút nữa thôi - Nữ bác sĩ trấn an người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh
Trên gương mặt người phụ nữ nọ lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Y tá đi ra đi vào. Bên ngoài, một người đàn ông lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng. Cùng với đó là hai người đàn ông và hai người phụ nữ khác.
Chớp. Sét. Và sấm. Tiếng sấm rền vang, lại như gầm gừ.
Oe oe oe... tiếng khóc, tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ.
- Sinh rồi, là một bé gái đáng yêu! - Nữ bác sĩ bế đứa trẻ lên, thông báo cho người phụ nữ nọ
Người phụ nữ ngước nhìn con rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Đêm đó, một đứa trẻ đã chào đời. Gia đình nọ đón thêm một thành viên mới.
- Đứa trẻ này sau này nhất định tạo nên nhiều bước đột phá, nhưng cũng không tránh khỏi những trắc trở. - Một cụ già chống gậy đi ngang, dừng lại nói câu đó rồi bước tiếp
__________3 năm sau__________
- Bố mẹ, bao giờ con mới được đi học? - Một bé gái 3 tuổi túm tay người bố của mình, lắc lắc cánh tay rồi hỏi, ánh mắt tràn đầy tia hi vọng
- Ngày mai con sẽ được đi học cùng với các bạn, thích không nào? - Người bố nọ xoa đầu đứa con gái của mình, âu yếm nói
- Có thích, rất thích. Vy rất thích! - Bé con cười tít mắt, cười không thấy mặt trời
- Con gái, con muốn ai đưa đi học trong ngày đầu tiên? Là bố hay mẹ? - Mẹ của cô bé cũng âu yếm nhìn cô, ánh mắt thể hiện sự yêu chiều
- Con muốn tự đi. - Thanh Vy cười tít mắt
- Không được, rất nguy hiểm. Để mẹ đưa đi. - Mẹ cô bé lo lắng
- Không! Vy muốn tự đi học! - Bé con nhăn mặt
Đấu tranh một hồi cuối cùng Thanh Vy cũng giành được quyền tự đi học.
Hôm sau, cô bé tung tăng chạy đi học. Đường đến trường mầm non của cô bé gần lắm, lại gần nhà bà nội cô bé nữa, về vấn đề an toàn thì không việc gì phải lo cả. Nói cho tự đi vậy thôi nhưng bố mẹ Thanh Vy vẫn nhờ một người anh họ của cô bé lén lút theo sau theo dõi cô bé, phòng khi xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ.
Đến trường, Vy lễ phép chào các vị phụ huynh có mặt ở đó, mọi người ai cũng khen cô ngoan, giỏi. Cô bé không biết đâu là cô giáo của mình nên bắt đầu trở nên hoang mang tìm kiếm.
- Cô bé, bố mẹ con đâu? - Một cô gái trẻ ngồi xuống trước mặt Thanh Vy, nhẹ nhàng hỏi cô bé
- Vy tự đi học, Vy không cho bố mẹ đưa đi - Thanh Vy ngây thơ trả lời cô gái nọ - Cô có nhìn thấy cô giáo của Vy đâu không?
- Cô là cô giáo của con đây - Cô gái nọ bật cười, đưa tay xoa đầu cô bé ngây thơ nọ - Cô bé, con tên gì? - Con tên Phùng Thanh Vy! - Thanh Vy tự hào trả lời
- Được rồi, vào học thôi - Cô giáo trẻ dắt tay cô bé đưa vào lớp
Giữa dòng người tấp nập của buổi học đầu tiên, giữa những tiếng khóc của những đứa trẻ sợ phải xa bố mẹ, có một cô bé tươi cười rạng rỡ. Từ xa, một cậu nhóc 4 tuổi đã để ý cô bé nọ. Có thể một tình bạn sẽ sớm xuất hiện và được vun đắp ngày một đầy hơn, cao hơn.
__________2 năm sau__________
- Thanh Vy! - Một cậu 6 tuổi đứng bên kia đường vẫy tay
- Anh Thế Hưng! - Thanh Vy nhìn ngang nhìn dọc rồi chạy sang bên kia đường với cậu nhóc - Buổi đầu tiên của lớp 1 thế nào?
- Vui lắm! Anh được cô chọn làm lớp trưởng! - Thế Hưng cười cười, hai đứa trẻ sánh bước cùng đi về
- Em cũng muốn nhanh học lớp 1 - Thanh Vy bắt đầu mơ mộng
- Vy này, em có thích anh không? - Thế Hưng quay sang nhìn cô bé
- Có thích - Thanh Vy vẫn nhìn về phía trước
- Vậy sau này anh lấy em làm vợ nhé? - Cậu bé ngập ngừng, hai má hơi ửng đỏ
- Bao giờ anh trở thành soái ca đi đã - Cô bé vẫn mơ mộng
Thế Hưng có chút hụt hẫng, hạ quyết tâm phải lấy bằng được cô bé nọ. (Bọn trẻ thật ghê gớm :>)
Về tới nhà, Thanh Vy một mình ngồi ở nhà. Một lúc sau, có một người đàn ông lạ mặt, ngó ngang ngó dọc rồi đi tới sân nhà cô bé, hỏi:
- Bé con, bố mẹ cháu có nhà không?
Thanh Vy nhìn biểu hiện trên gương mặt kẻ lạ mặt, tính toán đôi chút rồi trả lời:
- Có ạ, chú đợi lát - Nói rồi cô bé chạy vào nhà gọi to - Bố mẹ ơi, có chú nào tìm này!
Cô bé nhân lúc tên đó không để ý liền chạy thẳng vào phòng bố mẹ gọi điện thoại cho ai đó:
- Bác Cường ạ? Có người lạ mặt đang ở nhà cháu.
Gọi xong cô bé đi ra, ngây thơ nhìn người đàn ông nọ, nói:
- Chú tìm bố cháu làm gì ạ? Bố cháu đang xuống rồi
- Thôi chú có việc bận rồi, lúc khác chú quay lại - Tên đó giả vờ nghe điện thoại rồi quay người bỏ đi
- Ơ chú ơi! Bố cháu đang xuống cơ mà! - Cô bé hét lên gọi với theo
Tên đó bỏ ngoài tai lời cô bé, vội vã rời đi.
Ngày hôm sau, TV có tin tức một kẻ bắt cóc trẻ em đã bị bắt giữ và đang được điều tra. Và tên đó không ai khác chính là người đã vào nhà cô bé nọ hỏi thăm. Thanh Vy đã được các chú công an khen không ngớt lời vì sự thông minh và gan dạ của cô bé.
Đăng bởi: