Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 152: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 152




Phan thị cực kỳ thích ăn diện.

Lần đầu tiên nàng đến Phượng Lai Nghi, chọn mấy trang sức rồi đi nhã gian, để bọn nha hoàn hầu hạ nàng chải đầu, mỗi dạng đều thử một lần mới quyết định mua loại nào. Gây sức ép như vậy có chút cảm giác không có việc gì nên tìm việc, nhưng nàng vốn đã rất nhàn, Khánh quốc công phủ do Vĩnh Ninh công chúa quản gia, người con dâu này bình thường cũng chỉ ra ngoài làm khách mới có chút việc làm.

Cùng một chỗ với Kỷ Thanh Đình sau, Phan thị như cũ lưu lại thói quen này, chỉ là đổi thành tự mình chải đầu, đuổi bọn nha hoàn ra, mà trước mỗi lần nàng đến Kỷ Thanh Đình đều đã núp sẵn ở bên trong, như thế nàng ở bên trong “Một mình” gần nửa canh giờ, bên ngoài bọn nha hoàn cũng sẽ không sinh nghi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Phan thị dày công chọn lựa mấy trang sức, liền đi nhã gian mùng ba mỗi tháng Phượng Lai Nghi chuyên môn để lại cho nàng.

Đẩy cửa ra, bên trong trống không, Phan thị quét mắt nhìn bình phong, tỏ ý bảo hai nha hoàn trông giữ ở bên ngoài, một mình nàng đi vào.

Chốt then cửa, Phan thị tùy ý đặt mấy trang sức tới trên bàn, chậm rãi đi qua phía sau tấm bình phong.

Cửa sổ đóng, trong nhã gian u ám, nhưng cũng không gây trở ngại Phan thị nhìn rõ ràng nam nhân sầm mặt ngồi trên ghế phía sau tấm bình phong. Kỷ Thanh Đình đã 36, bởi vì dung mạo khôi ngô, nhìn như chỉ hơn 20 tuổi, nhưng hắn lúc này, dung mạo tiều tụy, khuôn mặt gầy gò, phảng phất trải qua một cơn bệnh nặng.

Phan thị cực kỳ khiếp sợ.

Lập tức liền phản ứng lại, xông ra tai họa lớn như vậy, Kỷ Thanh Đình làm sao có thể không lo?

“Tháng này không dễ chịu đi?” Nam nhân gầy thành như vậy, Phan thị vẫn có chút đau lòng, đi tới phía trước Kỷ Thanh Đình, thấy hắn giang rộng hai cánh tay giống như trước đây, nàng cũng thói quen mà ngồi xuống trên đùi hắn, dựa vào lồng ngực hắn cọ cọ: “Đừng lo lắng, hiện tại đều không có việc gì rồi không phải sao?”

Kỷ Thanh Đình ôm nữ nhân trong ngực, chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt hắn không đúng, Phan thị nghi hoặc: “Ngươi sao nhìn ta như vậy?”

Kỷ Thanh Đình bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.

Hắn biết, Phan thị không có tâm kế hại hắn, nàng chỉ là nữ nhân ngu xuẩn tự phụ mạo đẹp, thực sự gan dạ sáng suốt như vậy, liền sẽ không bí quá hoá liều theo hắn nhiều năm. Tháng này hắn nghĩ rất nhiều, hoài nghi Phan thị, lại không tin nàng có bản lĩnh kia, hôm nay nhìn thái độ Phan thị tự nhiên tùy ý, chỉ sợ cũng là bị người lợi dụng.

Trầm mặc một lúc lâu, Kỷ Thanh Đình bỗng nhiên đứng lên, ôm Phan thị đi tới trước bức tường phía Tây. Nơi đó phía trên treo một bức tranh chữ, trên vách đá sau tranh chữ nhiều thêm hai hố to, đủ để cho quý nhân kề bên nghe rõ bọn họ trò chuyện.

Tháng này Kỷ Thanh Đình đã nghĩ thoáng rồi, hiện tại hắn có thể làm, chính là phủi sạch bản thân, bảo toàn người nhà.

“Xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn có tâm tình làm cái này?” Bị nam nhân đè trên tường, Phan thị cho rằng Kỷ Thanh Đình lại nghĩ làm chuyện vợ chồng, nhịn không được quở trách hắn một câu, một đôi tay mĩ lệ bảo dưỡng được trắng nõn lại vuốt ve dọc theo lồng ngực hắn. Đã hắn có tâm, nàng cũng nguyện ý phụng bồi, trượng phu quanh năm suốt tháng không chạm vào nàng, nàng cũng vô cùng nghĩ.

Kỷ Thanh Đình chỉ là đè nàng, nâng lên cằm nàng, trầm giọng hỏi: “Lần trước ngươi chuyển lời thay Vĩnh Ninh công chúa, nói để ta ra tay đối phó Cố nương tử, xảy ra chuyện nàng sẽ chống lưng cho ta, thật sự giữ lời sao?”

Phan thị hiểu, nam nhân này vẫn là sợ, ôm lấy eo hắn thở dài: “Đương nhiên giữ lời, bằng không ngươi cho là chuyện lần này ngươi có thể toàn thân trở ra? Trong quan phủ có người hoài nghi tới Phượng Lai Nghi, là chúng ta giúp ngươi lo lót, bên kia mới buông tha ngươi. Chỉ là lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, cho ngươi đối phó Cố nương tử, sao lại đụng đến cả Túc vương?”

Lời vừa nói ra, nhã gian sát vách, Thành vương hoàn toàn biến sắc mặt, đột ngột đứng lên.

Hắn còn chưa mở miệng, Gia Hòa đế một thân thường phục trước liếc mắt nhìn hắn.

Cái nhìn kia cực bình thản, phảng phất chỉ là tỏ ý bảo hắn chớ có lên tiếng, Thành vương lại cảm thấy toàn thân phát lạnh, chậm rãi lặng lẽ quỳ xuống, cái trán chạm đất.

Hắn mơ hồ đoán được chân tướng Túc vương bị ám sát, nhạc mẫu cùng người thông dâm, cùng Vĩnh Ninh công chúa mưu hại Cố nương tử, tội danh này dù như thế nào cũng rửa không được.

Gia Hòa đế không nhìn hắn, ánh mắt rơi vào hố to hình vuông trên vách tường, dường như có thể trực tiếp nhìn đến tình hình kề bên.

“Các ngươi giúp ta nói chuyện?”

Như là nghe được chê cười to lớn, Kỷ Thanh Đình cười nhẹ vài tiếng, trong tiếng cười là bi thương tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào Phan thị nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ta phái bốn người đi, quan phủ lại bắt được 6 người? Vì sao ta phát hiện Cố nương tử đồng hành cùng Túc vương, Túc vương phi sau liền ra lệnh cho 4 người bọn họ ngừng động thủ, bọn họ lại gan lớn hạ thủ vợ chồng Túc vương? Bên ngoài đồn đãi, những tên kia tất cả đều là hướng xe ngựa vợ chồng Túc vương, xe ngựa Cố nương tử bình yên vô sự, ngươi nói cho ta biết, đến cùng là tại sao!”

Phan thị mở to hai mắt, “Ngươi nói cái gì, còn có hai người... Điều này sao có thể, người là ngươi sắp xếp, sao có thể...”

“Câm miệng!”

Kỷ Thanh Đình túm lấy cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Mệt ta cùng ngươi vợ chồng nhiều năm như vậy, ngươi thế nhưng hại ta như thế! Đến bây giờ ngươi còn dám lại đây gặp ta, có phải thấy Túc vương không chết, ngươi còn muốn lại lợi dụng ta một lần hay không? Các ngươi cho ta là ngốc tử sao? Biết ta muốn đối phó Cố nương tử chỉ có ngươi, cố ý dẫn Cố nương tử đi Vĩnh Thái tự cũng là chủ ý của ngươi...”

“Ngươi nói bậy gì đó, khi nào ta dẫn Cố nương tử đi Vĩnh Thái tự!” Phan thị ra sức đẩy tay Kỷ Thanh Đình, khó chịu đến gần như nghẹt thở.
“Không phải ngươi là ai!” Ánh mắt Kỷ Thanh Đình đỏ lên, gần như gầm nhẹ: “Ta vẫn sai người theo dõi Như Ý trai, ngày đó Đỗ Viễn Chu đi Khánh quốc công phủ giao hàng, người của ta chính tai nghe được nha hoàn của ngươi nói với hắn ngươi muốn đi Vĩnh Thái tự, bảo hắn chuyển cáo Cố nương tử đi Vĩnh Thái tự gặp mặt, ta còn cho rằng các ngươi là vì sáng tạo cơ hội cho ta ra tay...”

Phan thị liên tục lắc đầu: “Ta không có, ta căn bản là chưa từng thấy Đỗ Viễn Chu, càng chưa từng nói muốn đi Vĩnh Thái tự!”

“Sự thật đặt ở trước mắt, ngươi còn dám nói dối!” Kỷ Thanh Đình rống giận cắt ngang nàng, khí lực trên tay càng lớn hơn.

Phan thị thống khổ mở rộng miệng, mở to mắt giãy giụa.

Kỷ Thanh Đình không chút lưu tình, trong mắt là lửa giận khiến nàng kinh sợ.

Phan thị rốt cuộc hiểu được, Kỷ Thanh Đình là thật sự bị người ám toán, nhưng nàng thật sự không có ra tay, nha hoàn quốc công phủ...

“Ta đã biết, ngươi, ngươi thả ta ra, là, là mẹ chồng ta hãm hại ngươi! Khụ khụ...”

Nam nhân rốt cuộc buông tay, Phan thị kịch liệt ho, mắt thấy trong tay Kỷ Thanh Đình cầm dao găm, nàng lại không dám trì hoãn, nói suy đoán của mình ra: “Ngươi đừng giết ta, ta thật sự không có hại ngươi, ta đối với ngươi thế nào ngươi còn không tin sao? Nhất định là mẹ chồng ta làm, dưới tay nàng dưỡng không ít người, cha chồng ta ở bên ngoài chạm qua nữ nhân nào đều là bị nàng phái người giết! Lần này nàng, nàng khẳng định cũng là muốn giết Túc vương phi, nàng đã sớm nhìn Túc vương phi không vừa mắt!”

Phan thị càng nói càng chắc chắn, biết Kỷ Thanh Đình muốn giết Cố nương tử chỉ có nàng cùng mẹ chồng, đã không phải nàng ra tay, vậy khẳng định là mẹ chồng, trong tay bà lão kia cũng có người, thật là có thể, ngay cả nàng cũng giấu diếm...

Đối với ánh mắt Kỷ Thanh Đình nhìn mình như nhìn kẻ thù, Phan thị sợ hãi lại ủy khuất, ngã bệt dưới đất khóc lên: “Đều là bà ta làm, không có quan hệ tới ta, Thanh Đình chàng phải tin ta, ta còn nguyện ý giúp chàng đi xác nhận Cố nương tử... A, ta nhớ ra rồi, lần đó ta đi Như Ý trai đặt làm trang sức bà ta cũng biết, ta nói muốn mượn cái này chửi bới tay nghề Cố nương tử, là bà ta khuyên ta dừng tay, nhất định là khi đó bà ta đã nghĩ tới kế hoạch này, nha hoàn ngày đó nói chuyện với Đỗ Viễn Chu khẳng định cũng là người của bà ta!”

Quả nhiên như thế.

Kỷ Thanh Đình lui lại mấy bước, nhắm hai mắt lại.

Hắn xem như là tội danh rửa sạch mưu hại Túc vương, người nhà của hắn đều được bảo vệ, hắn tự làm tự chịu, chết chưa hết tội.

Phan thị thấy bộ dáng hắn như mất hồn, nhìn cửa, muốn chạy trốn, sau lại nghĩ tới chạy cũng vô dụng, không thể không tiếp tục trấn an Kỷ Thanh Đình: “Thanh Đình ngươi đừng sợ, bà ta cũng tính toán thu tay lại, chỉ cần về sau chúng ta cẩn thận chút, việc này người khác sẽ không biết.”

Kỷ Thanh Đình cười khổ.

Phan thị vừa định đi tới bên cạnh hắn, Kỷ Thanh Đình đột nhiên bước một bước dài lên áp sát, cắm chủy thủ trong tay thật sâu vào lồng ngực nàng.

Phan thị chết không nhắm mắt.

Sát vách.

Gia Hòa đế nhìn Thành vương quỳ ở trước mắt: “Vĩnh Ninh công chúa mưu sát Tứ ca Tứ tẩu ngươi, ngươi có biết?”

“Nhi thần không biết!” Thành vương gần như là rống lên, ngẩng đầu thì vẻ mặt đều là lệ: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần nếu có tâm mưu hại Tứ ca, để nhi thần bị thiên lôi đánh chết không toàn thây! Cầu phụ hoàng minh xét, nhi thần cùng Tứ ca không oán không thù, vì sao muốn hại hắn? Phụ hoàng, trong lòng nhi thần khổ, ngoại tổ mẫu và mợ, còn có biểu muội... Phụ hoàng!”

Thiếu niên quỳ rạp dưới đất, khóc không thành tiếng.

Gia Hòa đế tin tưởng đứa con trai này.

Hắn đã phái người tra, gần đây bởi vì tức phụ có thai, lão Ngũ hạ triều liền trực tiếp hồi vương phủ, chỉ có Vĩnh Ninh công chúa chúc thọ thì hắn mới đi bên kia một lần. Thứ hai, nếu như lão Ngũ thật muốn vị trí kia, phương pháp thông minh nhất là tọa sơn xem hổ đấu, mà không phải là xuất thủ trước. Cuối cùng, Gia Hòa đế muốn tin tưởng con trai của mình không phải người không niệm tình huynh đệ.

Ngay cả Vĩnh Ninh công chúa, nàng muốn giết kỳ thật cũng là Túc vương phi, lão Tứ chỉ là chịu liên lụy mà thôi.

“Đừng khóc nữa, Trẫm tra qua, Hoa Dung là thân biểu muội ngươi.”

Thành vương dừng khóc.

Gia Hòa đế tiếp tục nói: “Ngày mai chuyện Tứ ca ngươi bị ám sát liền sẽ tra ra manh mối, Vĩnh Ninh công chúa bởi vì thù riêng với Tứ tẩu ngươi nên mưu đồ cùng cậu mợ ngươi. Mợ ngươi sợ tội tự sát, một nhà cậu ngươi lưu đày Liêu Bắc, Vĩnh Ninh công chúa biếm làm thứ nhân giam cầm chung thân, đêm nay Kỷ Thanh Đình sẽ thân nhiễm bệnh nặng chết bất đắc kỳ tử. Chỉ có như vậy, Trẫm mới có thể cho Tứ ca ngươi một công đạo, cũng bảo toàn thanh danh của ngươi.”

“Nhi thần nghe phụ hoàng làm chủ.” Thành vương quỳ xuống đất dập đầu lạy.

Gia Hòa đế đứng lên, “Quan hệ tới thanh danh của ngươi, chuyện mợ ngươi liền không truyền ra ngoài, bao gồm tức phụ ngươi, hiện tại nàng có thai, đó là đứa con đầu của ngươi, có tức giận, ngươi chờ nàng sinh xong lại nói tiếp.”

Thành vương khóc đáp dạ, đáy mắt lại là một mảnh ác hiểm. (Cầm thú cả con ruột cũng không tha)