Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 160: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 160




Lúc Gia Hòa đế đột nhiên xông vào thì ba người Đoan phi tín nhiệm nhất liền đều quỳ xuống, cúi đầu câm như hến. Nhưng Gia Hòa đế rõ ràng ám chỉ trong các nàng có người có liên quan tới chuyện mưu hại Túc vương phi, ba người Đặng ma ma lại không hẹn mà cùng ngẩng đầu, vẻ mặt hãi hùng.

Thấy Gia Hòa đế chỉ nhìn chằm chằm Thanh Lăng, Đặng ma ma, Lục Bình không khỏi nhẹ một hơi, dù sao bị Gia Hòa đế hoài nghi không phải chuyện hay ho gì, nhưng ngay sau đó hai người lại sợ hãi, bởi vì các nàng rõ ràng, nếu như Thanh Lăng bị chứng thực, toàn bộ Vĩnh Thọ cung đều không thể tốt được, nương nương sẽ đổ, cung nhân cũng phải đi theo chịu liên lụy.

Đoan phi tự nhiên cũng hiểu được điểm này, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Thanh Lăng, dù nàng biết mình không có làm.

Sắc mặt Thanh Lăng trắng bệch, ánh mắt đụng tới Gia Hòa đế, vừa kinh vừa sợ, cuống quít dập đầu giải thích: “Hoàng Thượng tha mạng! Hai tháng này nô tỳ vẫn hầu hạ bên người nương nương, không rời Vĩnh Thọ cung nửa bước, càng chưa từng có tâm mưu hại Túc vương phi, kính xin Hoàng Thượng minh xét!”

Đoan phi vốn không có phân phó Thanh Lăng làm cái gì, ban đầu hoảng loạn, nhất thời lại khôi phục bình thường lẽ thẳng khí hùng, ngẩng đầu nhìn Gia Hòa đế nói: “Hoàng Thượng cũng nghe được, ta căn bản không có tính kế Túc vương phi...”

Gia Hòa đế nhìn nàng trào phúng.

Đoan phi cắn cắn môi, biết mình nói những lời kia đều bị Gia Hòa đế nghe được, dứt khoát vò nẻ chẳng sợ sứt, vừa vặn vô duyên vô cớ bị cấm túc hai tháng nàng cũng sinh khí, do dự một chút sau đứng lên, tức giận lại ủy khuất rống lên với Gia Hòa đế: “Phải, ta vừa mới nói muốn hại nàng ta, trong lòng ta quả thật muốn giết nàng ta, nhưng đó là nàng ta đáng phải nhận! Nàng ta liên lụy nương ta bị biếm làm thứ nhân, liên lụy phụ huynh ta lưu đày, còn làm hại Hoa Dung sinh non chết đứa nhỏ, biểu ca nói, ta không nên hận nàng ta sao!” (Tới chết vẫn còn ngu)

Ủy khuất nũng nịu, như đang giận dỗi người thân.

Đặng ma ma quỳ ở phía sau tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nương nương, đều lúc nào rồi, thế nhưng còn đối đãi Gia Hòa đế như với biểu ca? Còn có lời này, là ai cũng sẽ nhận định nàng có tội, tại sao đã bao nhiêu năm rồi...

“Thánh chỉ là Trẫm hạ, ngươi hận tức phụ lão Tứ cái gì?” Từ lâu Gia Hòa đế đã không có xem Đoan phi là biểu muội, ánh mắt trừng nữ nhân ích kỷ tư lợi, gần như sắp muốn phun ra lửa, “Kỳ thật có phải ngươi cũng tức giận với Trẫm hay không? Ngươi chỉ là không bản lĩnh mưu hại Trẫm? Nếu như Trẫm không phải là Hoàng đế, chỉ là một trượng phu cha chồng bình thường, ngày nào ngươi cảm thấy Trẫm xử trí bất công, có phải liền trực tiếp mưu hại Trẫm hay không?”

Đoan phi khẩn trương, cao giọng phản bác: “Biểu ca ngậm máu phun người, ngươi...”

“Câm miệng!” Nghe nàng còn liến thoắng luôn mồm gọi hắn biểu ca, Gia Hòa đế nghiêm giọng quát.

Đoan phi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, run run rẩy rẩy khóc kể: “Biểu ca, dù Hoàng Thượng mắng ta thế nào cũng được, nhưng chuyện tối hôm qua thật sự không phải là ta sai khiến, ta...”

Gia Hòa đế giơ tay lên, tỏ ý bảo nàng câm miệng.

Khí thế nam nhân quá thịnh, Đoan phi không dám lại vi phạm hắn, chỉ cúi đầu gạt lệ.

Gia Hòa đế dịch sang bên cạnh hai bước, ngồi vào chỗ nhìn chằm chằm vào nữ nhân quỳ ở đó.

Hắn có một hậu 3 phi, trong đó hắn không thích nhất, chính là vị thân biểu muội này.

Bởi vì nàng giống mẫu thân nàng Vĩnh Ninh công chúa, cao ngạo khí thịnh, lòng dạ chật hẹp không dung được người.

Vĩnh Ninh công chúa là cô ruột hắn, cô muốn đưa biểu muội cho hắn, hắn không có lý do cự tuyệt, dù sao lúc đó dung mạo biểu muội xuất chúng, ở trước mặt hắn cũng chưa từng phạm sai gì, ngẫu nhiên làm nũng, đối với hắn mà nói ngược lại mới mẻ kích thích.

Biểu muội tiến cung, hắn quả thật sủng nàng một quãng thời gian.

Sau đó biểu muội thị sủng sinh kiều. Hàng tháng hắn đều có một nửa thời gian ở chỗ Thục phi, biểu muội bất mãn, một lát đùa khí với hắn một hồi đi gây sự với Thục phi. Khi đó hắn còn nguyện ý dung túng nàng, Thục phi cũng rộng lượng không so đo, hắn liền ít đi Chiêu Ninh cung mấy lần. Vì thế biểu muội được một tấc lại tiến một thước, chèn ép mấy quý nhân mới tiến cung, lại còn bắt đầu khắp nơi nhằm vào Hoàng Hậu, nhiều lần trước mặt mọi người khiêu khích uy vọng Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu không dịu dàng như Thục phi, dựa theo cung quy phạt nàng một trận.

Biểu muội lại oán giận với hắn, Gia Hòa đế không lại dung túng nàng, cấm túc nàng 1 tháng, mệnh nàng đóng cửa kiểm điểm.

Kết quả nữ nhân này chẳng những không suy ngẫm, cấm túc vừa hết liền mời Vĩnh Ninh công chúa vào cung. Đó là cô ruột hắn, Vĩnh Ninh công chúa cũng biết rõ thân phận của mình, tuy rằng không dám trực tiếp mắng hắn, nhưng uyển chuyển bảo hắn chăm sóc thân biểu muội cho tốt, đến tận bây giờ, mỗi lần Gia Hòa đế nhớ lại đều muốn lật bàn.

Các nàng cho rằng hắn thật sự sợ các nàng sao?

Hắn kính trọng Vĩnh Ninh công chúa là khách sáo là suy nghĩ tới thể diện hoàng gia, nhưng hắn không cho phần thể diện này, cũng không ai dám nói cái gì.

Từ đó về sau, vô luận Đoan phi khóc cầu, hắn cũng không lại đếm xỉa; Tiếp tục sủng ái Thục phi, tiếp tục kính trọng Hoàng Hậu, Đoan phi gây sự hắn liền giao nàng cho Hoàng Hậu trừng phạt, Đoan phi nghe lời, tâm tình hắn tốt sẽ đi chỗ nàng một lần, không tâm tình ứng phó liền không đi, Đoan phi cuối cùng cũng học được thu liễm tính tình.

Gia Hòa đế vẫn luôn rõ ràng Đoan phi chỉ là do tình thế bức bách mới giả ngoan, trong lòng như cũ đố kỵ Hoàng Hậu tay nắm cung quyền đố kỵ Thục phi, Nhu phi được hắn sủng ái, chỉ có với người trượng phu Hoàng Thượng cho nàng tiền đồ này nàng mới thật lòng được chút, nhưng mà ngay lúc nãy, hắn đứng ngoài cửa, chính tai nghe nàng chỉ trích hắn già nua hồ đồ.

“Vạn Toàn, ngươi lại đây, nói cho nàng nghe chuyện tốt Thanh Lăng làm.”

Gia Hòa đế rời đi, xoay người không nghĩ lại nhìn nữ nhân kia.

“Hoàng Thượng...” Nhìn ra chán ghét trong mắt nam nhân trước khi quay người, tim Đoan phi triệt để trầm xuống, khóc kêu.

Gia Hòa đế đưa mắt ra hiệu hai tiểu thái giám sau lưng Vạn Toàn.
Hai người lập tức tiến lên, một người đè giữ chặt lại Đoan phi nương nương khi nãy còn cao ngạo dám tranh cãi với Hoàng Thượng, một người thuần thục dùng dây vải ngăn chặn miệng Đoan phi.

Đoan phi ô ô giãy giụa.

Vạn Toàn chậm rãi đọc.

~

Phượng Nghi cung.

Hoàng Hậu lười biếng tựa vào trên giường, giơ tay phải được bảo dưỡng rất tốt ra ngoài giường, giao cho tâm phúc Khổng ma ma bôi sơn móng tay lên.

“Ngươi nói, hiện tại bên kia nhận tội chưa?”

Khổng ma ma nhẹ nhàng cười cười, vừa chuyên chú bận việc, vừa thấp giọng nói: “Thanh Lăng là nha đầu thông minh, nàng có thể thành công đạt được người nọ tín nhiệm trở thành đại cung nữ số một số hai Vĩnh Thọ cung, tự nhiên biết biểu hiện như thế nào mới có thể khiến Hoàng Thượng tin nàng bị chủ tử sai khiến đi hại người.”

Hoàng Hậu thở dài: “Đáng tiếc, chúng ta mưu kế tỉ mỉ lâu như vậy, hy sinh Lưu Hà, Thanh Lăng hai nhân tài khó được, chỉ mò tới một con cá nhỏ, để cá lớn chạy, thật là lãng phí. Thục phi, lão Tứ thương Phó gia Tam cô nương như vậy, nếu là một thi hai mệnh, chúng ta mới mỹ mãn.”

Đoan phi tính cái gì? Từ lúc Khánh quốc công phủ rơi đài, nàng liền không để Đoan phi vào mắt nữa, tối hôm qua chỉ là nghĩ giao tình nhiều năm như vậy, đưa nàng ta một phần đại lễ cuối cùng mà thôi. Cái đinh trong mắt nàng luôn là Thục phi, là Thục phi được Gia Hòa đế sủng ái mấy chục năm, là Thục phi sinh nhi tử đè Thái Tử của nàng xuống... (Đoan phi chết cũng đáng, ngày thường nổi tiếng điêu ngoa độc ác ích kỉ nên Hoàng hậu vừa hơi gán tội Hoàng thượng liền tin. Nếu đổi Thục phi nổi tiếng hiền lành lại thông minh, lão vua dù hồ đồ cũng sẽ không kết án ngay)

Đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội tốt ngàn năm khó gặp lần này, sau này lại muốn đối phó Túc vương, liền phải vạn phần cẩn thận.

Cũng may nàng có đủ nhẫn nại.

~

Ngày thứ hai, Gia Hòa đế hạ một thánh chỉ.

Đoan phi bởi hắn xử trí Vĩnh Ninh công chúa mưu hại Túc vương phi lòng mang phẫn hận, trước sai khiến cung nhân trên Trung Thu cung yến ám hại Túc vương phi cùng con nối dõi hoàng gia, sau lại coi rẻ thiên uy lên tiếng bất kính, tội không thể tha thứ, ban chết, xóa bỏ phong hào Đoan phi, không được phép nhập hoàng lăng.

Cả triều khiếp sợ.

Phó Dung cũng lắp bắp kinh hãi.

“Phụ hoàng, phụ hoàng thật ban chết Đoan phi?” Từ Tấn vào cung trở về, Phó Dung khó có thể tin hỏi. Đó là một trong 3 phi đấy, là thân biểu muội của Gia Hòa đế đấy, hai người cùng giường chung gối nhiều năm như vậy, Đoan phi còn sinh hoàng tử Thành vương, Gia Hòa đế thế nhưng trực tiếp ban chết? Không nhập hoàng lăng?

Từ Tấn rất bình tĩnh, sợ nàng đứng chấn kinh, ôm người tới trên giường mới nắm tay nàng nói: “Tối hôm qua đã chết rồi, Nùng Nùng không cần suy nghĩ nhiều, bà ta dám hại nàng hại con trai của chúng ta, nữ nhân ác độc như thế, phụ hoàng sao có thể lưu lại mạng của bà ta?”

Phó Dung không biết nên nói cái gì, gắt gao dựa tới trong ngực nam nhân, trầm mặc một lát lo lắng nói: “Vương gia, bởi vì ta, ngắn ngủi nửa năm, đầu tiên phụ hoàng phạt một vị công chúa sau lại ban chết một vị phi tử, phụ hoàng, phụ hoàng có thể không thích ta hay không?”

Gia Hòa đế cho dù biết nàng không sai, khẳng định cũng ngại nàng gây chuyện quá nhiều đi?

Là nàng khiến hoàng gia nhà cửa không yên, không có nàng, cũng không có nhiều chuyện như vậy, ít nhất ở trong lòng Gia Hòa đế hẳn là nghĩ như vậy.

Phó Dung ảo não lại ủy khuất. Nàng cũng không ngờ tới, đời này mình được mẹ chồng thích, lại lưu lại ấn tượng xấu bên phía cha chồng. Cha chồng bình thường cũng thôi, đó là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cha chồng lên tiếng, mẹ chồng cùng trượng phu cộng lại cũng không có cách bảo hộ nàng.

Từ Tấn rất muốn phủ định nàng suy đoán, nhưng hắn biết đó là nói dối, lúc trước phụ hoàng đã không thích Phó Dung, hiện tại...

Nếu như chỉ có chuyện đêm Trung Thu, phụ hoàng sẽ không giận chó đánh mèo Phó Dung, nhưng tháng 5 hắn bố cục trận kia...

Đều tại hắn không suy xét chu toàn.

Không có cách nào nói nói lời trái lương tâm dỗ nàng, cũng sợ nàng không tin, Từ Tấn chỉ có thể cầm hai tay Phó Dung trịnh trọng hứa hẹn: “Nùng Nùng yên tâm, mặc kệ phụ hoàng nghĩ như thế nào, nàng đều có ta, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn. Còn có mẫu thân, bà sâu sắc được phụ hoàng sủng ái, có bà thổi gió bên tai phụ hoàng, đợi chuyện Đoan phi triệt để trôi qua, phụ hoàng liền sẽ không để ở trong lòng, nói cho cùng, Nùng Nùng nửa điểm sai đều không có mà?”

Phó Dung bĩu bĩu môi, sờ bụng nói: “Hiện tại chỉ có thể hi vọng đứa nhỏ không chịu thua kém, nếu ta có thể sinh một cậu nhóc mập mạp cho vương gia, phụ hoàng ít nhiều sẽ nhìn ta thuận mắt chút đi?”

Từ Tấn bật cười, vuốt ve khuôn mặt nàng nói: “Nàng là vương phi của ta, ta nhìn thuận mắt là đủ rồi, quản phụ hoàng làm cái gì?”

Hắn càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt, Phó Dung quở trách hắn một cái, tâm tình lại buông lỏng rất nhiều.

Nàng cùng Gia Hòa đế ít gặp mặt, chỉ cần nàng không lại trêu chọc phiền toái gì, người ta triều chính bận rộn, có lẽ cũng sẽ không nhớ nàng.

Quá mấy ngày, nghe nói Gia Hòa đế nghỉ hai đêm liên tục ở Chiêu Ninh cung, tim Phó Dung mới chân chính trở về nguyên chỗ.