Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 161: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 161




Nhập đông, Phó Dung bảo Mai Hương, Lan Hương cất tất cả chiếc gương lớn nhỏ trong phòng lại, ngay cả gương nhỏ nàng giấu trong tay áo lúc ra ngoài đều chủ động nộp ra.

Bởi vì nàng thích đứa nhỏ trong bụng bao nhiêu, liền chán ghét bộ dáng mập mạp lúc này bấy nhiêu.

Mang thai trước 3 tháng, Phó Dung chưa mập, kế tiếp càng ngày càng mập, lần đầu tiên mặc vào trang phục mùa đông nhìn vào trong gương, Phó Dung nhìn nữ nhân mặt tròn eo tròn trong kính rất lâu, cuối cùng quyết định không nhìn thấy thì càng đỡ ngứa mắt. Nếu như không phải Từ Tấn kiên trì muốn cùng một chỗ với nàng, Phó Dung thật hi vọng Từ Tấn đợi nàng sinh đứa nhỏ xong hãy đến Phù Cừ viện, không nguyện muốn Từ Tấn nhìn vương phi xấu này.

“Trong phòng Tam tỷ tỷ tại sao không có chiếc gương?” Phó Bảo theo đám người Kiều thị vào nhà, vốn định soi gương kiểm tra búi tóc mình có bị gió lạnh thổi loạn hay không, không ngờ tìm một vòng cũng không thấy đâu.

Kiều thị ngó nhìn nữ nhi bụng to, cười không nói.

Phó Tuyên tự nhiên cũng hiểu được nguyên do, nàng sẽ không trêu ghẹo Phó Dung, chỉ thân mật ngồi bên người Phó Dung, nhẹ nhàng sờ sờ bụng Phó Dung.

Tiểu cô nương ôn nhu, Phó Dung lại rõ ràng trong lòng muội muội đang nghĩ cái gì, ảo não trừng nàng.

Khóe miệng Phó Tuyên nhếch lên, ngoan ngoãn thu tay lại.

Phó Bảo nhìn xem mẹ con các nàng, lại nhìn xem bên kia Mai Hương, Lan Hương cúi đầu cười trộm, chậm rãi quay vòng đầu óc. Nàng từ nhỏ thật náo nhiệt, bình thường đều là Phó Dung làm tư thái tỷ tỷ ở trước mặt nàng trêu ghẹo nàng, hiện tại rốt cuộc bắt được cơ hội, tiểu cô nương đương nhiên sẽ không buông tha, cười hì hì nhìn Phó Dung nói: “Trước kia Nhị thẩm nói Tam tỷ tỷ là cô nương yêu đẹp nhất trên đời này ta còn không tin, hôm nay cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, thiệt là, hoài thai thôi mà, tự phụ đến nước này sao? Lại nói tiếp hiện tại Tam tỷ tỷ cũng rất dễ nhìn, so với lúc tẩu tử ta mang thai thon thả hơn nhiều.”

“Câm miệng đi, còn nói lung tung lần sau không cho phép ngươi đến nữa.” Phó Dung cố ý uy hiếp nói.

Phó Bảo bĩu bĩu môi, lúc Phó Bảo ngồi xuống, mấy người mới trò chuyện việc nhà.

Phó Dung rất cao hứng.

Từ Tấn phải lên triều, đi sớm về trễ, rất ít có thời gian bồi nàng. Nàng lớn bụng không tiện ra cửa, liền ngóng trông người nhà đến nhiều mấy lần, bồi nàng nói chuyện giải buồn.

“Hôm qua lại có người đến nhà làm mai cho Tam ca ngươi.” Kiều thị ngó nhìn Phó Bảo, cười nói. Tháng 8 Phó Hựu tham gia thi Hương, tháng 9 yết bảng, hắn xếp một giáp thứ năm, thành tích hết sức xuất sắc. Hắn sớm có tài danh, dung mạo nam nhân Phó gia tuấn mĩ nổi danh kinh thành, đầu năm Phó Hựu nhận thừa tự tới Tam phòng khiến hắn giảm chút hào quang, hiện giờ vừa trúng cử liền toàn bổ về.

Phó Dung lập tức tò mò hỏi: “Là nhà ai?”

Phó Bảo xuy một tiếng, cướp lời Kiều thị: “Nhà ai cũng vô dụng, Tam ca nói muốn đợi sang năm thi xuân xong mới suy xét hôn sự, cha ta nương ta cũng sợ hắn phân tâm, liền đợi sang năm mới nói tiếp.”

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Phó Dung nhìn về phía mẫu thân.

Kiều thị khẽ gật đầu.

Phó Dung sinh cảm khái.

Lúc trước lão thái thái khuyến khích Phó Mật muốn Quan nhi làm con thừa tự, cuối cùng biến thành đại phòng đưa Phó Hựu nhận thừa tự tới Tam phòng, việc này cho dù lão thái thái trúng gió tê liệt trên giường, cũng là không cách nào lại sửa đổi. Tam phu nhân hiển nhiên không nguyện nháo xích mích với đại phòng, rất sớm đã nói rõ ràng với Lâm thị, hôn sự Phó Hựu toàn do đại phòng làm chủ, nàng không ý kiến. Trong lòng Lâm thị dù không thoải mái nhi tử biến thành của người khác, nhưng vẫn hiểu lý lẽ, không có giận chó đánh mèo Tam phu nhân, cũng không thật sự mọi chuyện tự mình làm chủ, chuyện hỏi cưới, nàng cũng mời Tam phu nhân tới, hai người cùng thương lượng.

Nói xong Phó Hựu, Phó Bảo thần bí hề hề nói: “Nương ta nói, sang năm Thẩm Tình cập kê rồi liền bắt đầu lo liệu hôn sự cho nàng ta.”

Phó Dung ngẩn ra.

Nàng nhớ Thẩm Tình tháng 2 sinh nhật, trước mắt là tháng 11, tính toán cũng chỉ còn bốn tháng.

Đời trước nàng cuối năm sau mới vào kinh, mà tháng 6 năm đó Thẩm Tình gả cho Lâm Thiều Đường.

Phó Dung nhìn Phó Bảo, tiểu cô nương sắp mười bốn tuổi, như hoa như ngọc yêu kiều động lòng người. Phó Dung rất chắc chắn Lâm Thiều Đường cưới Thẩm Tình có ẩn tình khác, chỉ là ẩn tình này bị Hầu phủ giấu thập phần nghiêm kín, cả nhà bọn họ lại vào kinh trễ, thế cho nên dù Phó Dung tò mò cũng không thể hỏi dò ra. (Cái “ẩn tình” đó Phó Phẩm Xuyên quá nhục nhã, làm sao để lộ được. Thật ra ta không thích Phó Phẩm Xuyên, làm quan thì tốt, việc nhà thì ngu, gián tiếp hại chết con gái mình)

Đời trước Phó Dung chưa từng thấy tình hình chung đụng của Lâm Thiều Đường cùng Phó Bảo, khinh thường hừ mũi bốn chữ thanh mai trúc mã, thêm vào lúc ấy nàng cùng Phó Bảo thường thường giận dỗi, Lâm Thiều Đường cưới người khác, Phó Dung cảm thấy hết sức bình thường. Đời này Phó Dung đương nhiên không nghĩ như vậy, thậm chí sau chuyện Thẩm Tình cố tình quyến rũ Thái Tử, Phó Dung kìm lòng không được suy đoán có phải Thẩm Tình dùng thủ đoạn hạ lưu với Lâm Thiệu Đường hay không. (Thông minh rồi đấy)

Nếu là lúc trước, Phó Dung sẽ không suy đoán một cô nương trong sạch như thế, nhưng nhìn thấy Thẩm Tình mấy lần đê tiện, Phó Dung tự nhiên không áy náy gì với nàng ta.

Chỉ là không biết, hiện giờ lão thái thái không thể che chở Thẩm Tình, Cảnh Dương Hầu phủ trừ bỏ mẹ con Tam phòng những người khác đều đề phòng nàng ta, Thẩm Tình có thể lại ra tay hay không. Bất quá Lâm thị đã đổi nha hoàn bên người Thẩm Tình thành người mình, nếu Thẩm Tình có tâm gây rối, khẳng định Lâm thị sẽ biết trước tiên đi?

Có người bồi, thời gian trôi qua dường như rất nhanh, dùng xong cơm trưa Kiều thị mang hai tiểu cô nương về, Phó Dung rất là không nỡ, một tay dắt một cái muốn lưu các nàng thêm một hồi.

Kiều thị nhìn xem sắc trời âm u, dặn dò Phó Dung nói: “Được rồi, sau này lại không phải là không tới, ta nhìn buổi chiều hôm nay chắc sẽ có tuyết rơi, Nùng Nùng mau vào phòng đi, nhớ phái người đi Lại bộ đưa dù cho vương gia, để phòng ngộ nhỡ.”

“Đã biết, vẫn là nương chu đáo.” Phó Dung ngoan ngoãn nói.

Kiều thị sờ sờ bụng nữ nhi tròn trịa, quay người lên xe ngựa.

Phó Dung trở về phòng, thật sự bảo người đưa dù cho Từ Tấn.

Nha môn Lại bộ, Từ Tấn đang trợ thủ cho thân ngoại tổ phụ Thôi Phương Lễ. Sắp tới cuối năm, các nha môn đều bân rộn đến mức loạn thành một đoàn, vị vương gia Từ Tấn cũng đừng hòng lười biếng.

Tới lúc nghỉ ngơi, hai ông cháu cùng ngồi thưởng trà.

Vừa uống một nửa, người Chiêu Ninh cung tới.

“Nương nương cùng biểu cô nương lo lắng hôm nay sẽ có tuyết rơi, đặc mệnh nô tài đưa dù lại đây.”

Từ Tấn phảng phất như không nghe thấy, nâng lò sưởi tay dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Thôi Phương Lễ mệnh người thu xếp đồ, nhìn Từ Tấn cảm khái nói: “Nương ngươi từ nhỏ đã chu đáo, hai cữu cữu ngươi đều là nương ngươi hỗ trợ chiếu cố lớn.”

Hắn có ba đứa nhỏ, Thục phi là trưởng nữ, cũng là đứa hắn yêu thương nhất. Nói thật, cháu gái Thôi Oản có thể để trưởng nữ một tay nuôi lớn, hắn còn yên tâm hơn dưỡng ở nhà mình, dâu trưởng Tạ thị lắm tật xấu, hắn không hi vọng cháu gái trưởng thành như mẫu thân nàng vậy.
Nhắc tới cữu cữu, Từ Tấn nhớ tới Nhị cữu cữu hắn giữ chức ở Kinh châu, trầm tư một lát nói: “Năm nay một nhà Nhị cữu cũng không về kinh?”

Đại cữu bình thường, Nhị cữu thực sự có bản lĩnh, Từ Tấn nhớ, một nhà Nhị cữu cuối năm sau mới có thể trở về.

Thôi Phương Lễ gật gật đầu: “Thời điểm này sang năm, để hắn tôi luyện nhiều một năm.”

Từ Tấn đưa tay đi lấy bát trà, nước trà vừa ngâm xong, còn có hơi nóng, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, nghĩ tới hôn sự thân đệ đệ.

Trong nhà Nhị cữu cũng có biểu muội...

Nhưng tiểu tử kia đã sớm nhận định Thôi Oản.

Chỉ hy vọng đời này hắn tận lực bất hòa, Thôi Oản sẽ thật lòng thích đệ đệ đi?

Vừa định uống thêm trà, Hứa gia gõ cửa vào, sắc mặt vui mừng nói: “Vương gia, vương phi lo lắng một hồi tuyết rơi, phái người đưa dù tới.”

Từ Tấn nghe, chợt cảm thấy một dòng nước ấm từ ngực mau chóng dũng mãnh lan ra toàn thân, không cần uống trà cũng ấm áp.

Thôi Phương Lễ nhìn ý cười đáy mắt khóe miệng cháu ngoại ở trong mắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngẫm lại công việc buổi chiều cần phải làm, phóng khoáng nói: “Nhìn ngươi vui chưa kìa, hôm nay cho ngươi nghỉ nửa ngày, hồi phủ bồi tức phụ ngươi đi.”

Người khác không biết Từ Tấn thích Phó gia Tam cô nương bao nhiêu, nhưng hắn biết, thối tiểu tử năm đó cầu hắn hỗ trợ dìu dắt Phó Thần, Lương Thông còn nghiêm trang mà nói đạo lý lớn cho hắn nghe, hóa ra đã sớm để mắt cô nương người ta, còn có một năm này, Từ Tấn gần như tìm hết tất cả lý do để được về sớm, cho nên khi nãy vừa nhìn khóe miệng tiểu tử cười, Thôi Phương Lễ liền biết nhóc con sẽ nói gì tiếp.

Từ Tấn quả thật nghĩ về sớm một chút, khó được ngoại tổ mẫu khéo hiểu lòng người, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, phủ áo khoác lên đi về.

~

Phó Dung sắp xếp xong người đưa dù liền nằm dài trên giường nghỉ trưa, thân thể càng ngày càng nặng, buổi tối ngủ không thoải mái, vào ban ngày liền càng thêm mệt mỏi, nằm một hồi liền ngủ. Ngủ một lát cẳng chân đau, Phó Dung hít sâu nhắm mắt lại, lớn tiếng gọi người: “Mai Hương, mau vào, chân ta lại bị chuột rút!”

Mai Hương chu đáo, mát xa này đó nàng giỏi nhất.

Có người tiến vào.

Phó Dung quay mặt vào bên trong, cũng không quay đầu nhìn, nghe được màn lụa bị người vén lên, nàng hơi hơi nâng đùi phải lên: “Chính là chỗ này.”

Người vào quỳ tới trên giường, thuần thục nâng chân nàng, một tay khác đi xoa bóp chân to sưng phù của nàng.

Hai bàn tay to này tuyệt đối không phải Mai Hương, lại cũng là nàng vô cùng quen thuộc, Phó Dung kinh ngạc mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao hôm nay Vương gia trở về sớm vậy?”

Ánh mắt Từ Tấn ôn nhu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng đỏ bừng nói: “Nàng dùng dù câu hồn ta, ta đương nhiên trở về, dễ chịu chưa?”

Phó Dung chờ một lát mới gật gật đầu, tỏ ý bảo hắn có thể nới lỏng tay: “Không đau, nói đi nói lại, vương gia trở về thật đúng lúc.”

Từ Tấn đổi thành ngồi xếp bằng, tiếp tục bóp chân cho nàng, đòi thưởng giải thích: “Trở về đã hai khắc, thấy nàng ngủ rất ngon, ta liền không có vào ầm ĩ nàng, thế nào, hiện tại còn muốn ngủ sao?”

Phó Dung nhìn khuôn mặt hắn ôn nhu săn sóc, thật lâu không có nói chuyện.

Nửa năm này, nàng thay đổi rất nhiều, sớm đã không phải đại mĩ nhân vừa gả vào, nàng biến thành một thai phụ bụng phệ, biến thành một nữ nhân buổi tối sẽ đi cung phòng vài chuyến, một nữ nhân nửa đêm đột nhiên sẽ bởi vì chân bị chuột rút đến đau tỉnh. Từ Tấn, hắn cũng thay đổi, ban đầu hắn nhìn nàng thì trong mắt càng nhiều là kinh diễm, là khát vọng, là tận tình thoả mãn có được nàng, hắn sủng ái cũng càng như là tưởng thưởng mĩ mạo thân thể của nàng. Mà khi nàng mang thai, khi nàng trở nên xấu xí, khi nàng cách vài ngày mới có thể dung túng hắn chậm rãi hưởng thụ một lần thì Từ Tấn ngược lại càng tốt với nàng.

Ban đêm nàng nghĩ đi cung phòng, Từ Tấn đỡ nàng đi, chân nàng chuột rút, chỉ cần Từ Tấn ở bên người, đều là hắn giúp nàng, nàng lo lắng trên người bị nứt da mỗi ngày đều bảo Mai Hương giúp nàng mát xa, Từ Tấn trở về sớm, hắn liền sẽ đuổi Mai Hương ra, tự mình động thủ.

Phó Dung từng cho rằng không có ai tốt với nàng hơnTừ Yến, nhưng Từ Tấn trước mắt, lúc hắn hư hỏng hơn Từ Yến rất nhiều rất nhiều, nhưng lúc tốt, cũng vượt xa Từ Yến. Cắt móng chân cho nàng tính cái gì, Từ Tấn còn lần lượt liếm từng đầu ngón chân nàng một lần.

Nghĩ tới đêm đó Từ Tấn làm việc ngốc, Phó Dung nhịn không được cười lên.

Nàng cười giảo hoạt, Từ Tấn buông chân nàng xuống, chuyển tới bên trong giường nằm cùng với nàng, rõ ràng trên giường có hai cái gối đầu, hắn nhất định muốn cùng nàng chen một cái, “Cười gì vậy? Không có ý tốt lành.”

“Con mắt nào của Vương gia nhìn thấy ta không có hảo ý?” Phó Dung quở hắn, cười đi sờ khuôn mặt hắn tuấn tú độc nhất vô nhị, như đang khen ngợi Quan nhi, “Ta nhớ tới vương gia đối với ta tốt lắm, bởi vì cảm kích mới cười.”

Từ Tấn đè tay nàng lại, thấy nàng nói dễ nghe cười lại càng ngày càng gian xảo, càng thêm tò mò, cắn cắn chóp mũi nàng: “Nói mau, đến cùng đang cười cái gì, không nói ta...” Làm bộ muốn hôn lỗ tai nàng.

Phó Dung vội vàng đè mặt hắn lại, nháy nháy mắt, muốn hắn cam đoan trước: “Vậy vương gia phải đáp ứng ta, nghe ta nói hết không cho phép sinh khí.”

Từ Tấn bất đắc dĩ sờ sờ nàng bụng: “Ta khi nào sinh khí với nàng? Nói mau.”

Phó Dung đỏ mặt, buông mi nhìn ngực hắn: “Vương gia còn nhớ đêm đó ta ghét bỏ ta xấu, vương gia làm cái gì sao?”

Từ Tấn ngạc nhiên, lập tức gương mặt như ngọc còn hồng hơn Phó Dung.

Hắn đương nhiên nhớ.

Đêm đó lần đầu tiên Phó Dung phát hiện nàng phù chân, khóc như thể chịu ủy khuất lớn lao, không ngừng ghét bỏ mình càng ngày càng xấu. Hắn gấp đến độ không biết làm sao, đành phải nàng nói một tiếng xấu hắn cứ nói một tiếng không xấu, cuối cùng sợ nàng không tin, hắn hôn tất cả những chỗ phát sưng trên người nàng một lần, hôn tới đầu ngón chân thì Từ Tấn có hơi ngần ngừ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy nàng đỏ mắt nước mắt ròng ròng nhìn hắn, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền...

Sợ bị Phó Dung nhìn ra hắn quẫn bách, Từ Tấn nhân lúc Phó Dung giương mắt chậm rãi dời tới trước ngực nàng, cố ý xuyên tạc ý của nàng, “Đương nhiên nhớ, Nùng Nùng ngại trên người sưng khó coi, bảo ta hôn nàng chứng minh ta không ghét bỏ nàng xấu, ta sao có thể chê nàng? Ta ước gì chúng nó lại sưng chút...”

Ngoài miệng trầm thấp nói, hai tay thuần thục cởi bỏ vạt áo nàng.

“Vương gia...” Mắt thấy hắn lại muốn chơi xấu, Phó Dung trong khoảnh khắc rối loạn hô hấp.

Đáp lại nàng, là nam nhân chứng minh trong lòng hắn thích nàng.