Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 162: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 162




Ban đêm Phó Dung lại tỉnh, kỳ thật Phó Dung không nghĩ kinh động Từ Tấn, chỉ là trước nay Từ Tấn ngủ không sâu, nàng không mang thai thì ban đêm muốn đi nhà xí, đứng lên thì Từ Tấn đều sẽ tỉnh theo, hiện tại nàng ngủ ở bên trong, bụng lớn nghĩ không kinh động Từ Tấn vụng trộm trượt xuống giường, cơ bản là không có khả năng.

“Nghĩ đi cung phòng?” Quả nhiên nàng mới ngồi dậy, bên người liền truyền đến giọng nam nhân vừa mới tỉnh ngủ còn mang theo vài phần khàn khàn mờ mịt.

Phó Dung ừm một tiếng, cung phòng ở đằng sau, nàng nghĩ đi tiểu, sau khi mang thai chuyện đó trở nên cực kỳ nhiều lần.

“Từ từ.” Từ Tấn lập tức ngồi dậy, vén chăn lên liền muốn xuống giường.

Mùa đông trong phòng đốt địa long, nhưng đột nhiên từ trong ổ chăn nóng hầm hập chui ra khẳng định cũng lạnh, Phó Dung nhỏ giọng dặn dò: “Vương gia khoác thêm quần áo trước hãy đốt đèn, đừng đông lạnh.”

Nàng giọng mềm lời nhẹ, Từ Tấn hôn cái trán nàng một cái.

Hai vợ chồng làm rất lão luyện, lo lắng Phó Dung vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng đập đến chỗ nào, Từ Tấn vẫn đỡ người đến cái bô ngồi xuống mới cười lui ra ngoài. Biết Phó Dung không thích hắn nghe góc tường, hắn không triệt để đi xa nàng liền sẽ vẫn nghẹn, Từ Tấn cũng không cố ý đùa nàng, đi tới bên cửa sổ ngồi.

Bên tai có động tĩnh tuôn rơi nhẹ.

Trong lòng Từ Tấn khẽ động, hơi mở cửa sổ ra, trong phòng ngọn đèn nhu hòa khẽ chiếu, thấy rõ mặt đất đầy tuyết trắng, còn có bông tuyết như lông ngỗng lớn ào ào bay xuống. Không có gió, bông tuyết rơi im ắng, nếu không phải có người nửa đêm dậy sớm, chỉ sợ ngày hôm sau mới sẽ bị người nhìn thấy.

Đây là trận tuyết đầu năm nay của kinh thành.

Từ Tấn nhìn ngẩn ra.

“Tuyết rơi?”

Phía sau truyền đến giọng Phó Dung kinh ngạc, Từ Tấn vội vàng đóng chặt cửa sổ, xoay người nói: “Mau trở về nằm xuống đi, đừng đông lạnh.” Nói xong đi tới bên người Phó Dung, đỡ lấy bả vai nàng.

Phó Dung ngửa đầu nhìn hắn, làm nũng dựa tới trong ngực hắn: “Vương gia, ta muốn nhìn xem.”

Từ Tấn vừa vặn cũng có tinh thần, bất đắc dĩ xoa bóp chóp mũi nàng, mang áo khoác tới mặc lên cho Phó Dung, che người nghiêm kín mới ôm người đi tới trước cửa sổ, mở nửa bên cửa sổ ra, hắn từ sau lưng ôm nàng cùng nhìn, “Lạnh nói cho ta biết, đêm nay ngủ cho ngin, ngày mai ta hạ triều về lại bồi nàng cùng ngắm tuyết.”

Cái ót Phó Dung dán lồng ngực hắn cọ cọ, nhìn bên ngoài bông tuyết tuôn rơi tung bay, nghĩ tới một chuyện, nhuyễn giọng hỏi: “Vương gia còn nhớ được năm trước một nhà ta vào kinh thì chúng ta gặp gỡ ở dịch quán sao? Lần đó cũng tuyết lớn.”

Từ Tấn đương nhiên nhớ.

Phó Dung cười cười, “Lúc ấy nếu không phải là vương gia mang theo linh hồ, ta thật nghĩ rằng vương gia cố ý gặp ta.”

Từ Tấn mấp máy môi.

Hắn chính là cố ý tìm nàng, lúc ấy hắn hẳn đã thích nàng đi? Chỉ là ngại mặt mũi ngại tự tôn không chịu thừa nhận mình động tâm trước, nhưng lại không chịu thừa nhận, vẫn là nhịn không được muốn đi nhìn nàng, chẳng sợ nhìn thấy hắn như cũ sẽ làm bộ không vui nàng cố ý cho nàng mặt lạnh, chẳng sợ đoán được mình sẽ lại bị nàng chọc giận, nhưng vẫn tốt hơn cách biệt không thấy.

“Về sau Nùng Nùng không được lại quỳ ta, ta nhìn khó chịu.” Hắn nắm chặt tay nàng.

Phó Dung theo bản năng muốn hỏi sau này hắn làm Hoàng Thượng nàng có cần quỳ hay không, nhưng lời này quá đại nghịch bất đạo, hiện tại nàng thậm chí nhìn không ra Từ Tấn đến cùng có tâm đoạt vị hay không, cho nên nàng cũng không dám ám chỉ hắn cái gì, nếu như Từ Tấn không có, nàng một nữ nhân lại dám xúi giục hắn...

Quả thực không cần mệnh, không cẩn thận truyền đến trong tai Gia Hòa đế, muốn sống cũng không sống được.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Sáng mai Từ Tấn còn phải vào triều, Phó Dung cũng nhìn đủ mới mẻ, Từ Tấn đóng cửa sổ lại, hai người một lần nữa chui vào ổ chăn.

Phó Dung rất nhanh liền ngủ tiếp.

Từ Tấn không ngủ.

Khi nãy nhìn thấy tuyết rơi, hắn bỗng nhiên nhớ lại, đời trước trận tuyết này rất nhanh liền dừng, nhưng bên Tây Bắc các huyện Hoài An lại gặp bạo tuyết thành hoạ, rất nhiều nạn dân di tản vào kinh thành. Tin tức truyền vào kinh thành, phụ hoàng phái hắn đi cứu tế thiên tai chỉnh đốn dân tình, hắn bận rộn bên kia 1 tháng, cuối tháng chạp mới trở về.

Đây là thiên tai, Từ Tấn không có cách nào ngăn cản, mà phụ hoàng tín nhiệm hắn giao trọng trách cứu tế thiên tai an dân cho hắn, đó là coi trọng, hắn cũng không thể cự tuyệt, chỉ là Phó Dung mang thai, hắn thật sự luyến tiếc để nàng ở nhà.

Đèn đã tắt, Từ Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phó Dung nhẵn mịn, đặt một nụ hôn.

~

Ngày kế tỉnh lại, bên ngoài bao phủ một màu tuyết trắng xóa.

Tuyết nhiều đường trơn, Phó Dung liền chỉ ngắm cảnh trong hành lang, mệnh các tiểu nha hoàn đi hái mai vàng, một đám các tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, khó được chủ tử buông lời có thể tận tình chơi đùa, ai nấy mặt mày hớn hở, líu ríu kinh động chim sẻ đều bay đi hết.

Phó Dung hâm mộ nhìn các nàng.

Mai Hương ở bên cạnh khuyên nhủ: “Trời lạnh, vương phi nên trở về phòng nghỉ ngơi, một lát nô tỳ cho người bẻ mai vàng đưa tới trong phòng, vương phi ở trong phòng ngắm.”

Phó Dung để nàng đỡ lấy chậm rãi xoay người, vừa đi vừa cảm khái: “Ngươi nói năm ngoái tuyết rơi, ta không phải ngại trời lạnh chính là ngại tuyết đọng sẽ ướt giầy ở trong phòng đâu cũng không muốn đi, hiện tại chỗ nào cũng không thể đi, cố tình lại muốn đi.”

Lan Hương nghe cười nói: “Cũng giống nhau, như nô tỳ ăn mai hoa cao, mỗi ngày vương phi đều cho nô tỳ, ta ăn ngán ngược lại không thích ăn, đợi vương phi không cho ta nữa, ta lại cứ thèm ăn.”

Phó Dung giận mắng: “Thèm ăn cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy nhắc nhở ta thưởng ngươi mai hoa cao.”

Mai Hương, Lan Hương đều cười.
Lúc hoàng hôn Từ Tấn trở về, mệnh người mời nàng đi tiền viện.

Từ lúc nàng mang thai, Từ Tấn vẫn lo lắng nàng đi đường quá nhiều không cẩn thận ngã, có chuyện gì đều là hắn trực tiếp tới đây nói với nàng, chưa từng gọi Phó Dung đi tiền viện.

Phó Dung tò mò dẫn hai nha hoàn đi qua.

Còn chưa đi tới cửa, đã nghe bên trong ca ca cởi mở cười, Phó Dung đại hỉ, nếu không phải là có đứa nhỏ, đã sớm chạy tới.

Tháng 5 Từ Tấn bị ám sát, Túc vương phủ đóng cửa không tiếp khách, tháng 6 Phó Dung chẩn ra có thai, kế tiếp vì giữ thai, ngoại trừ lần tiến cung, Phó Dung cũng không ra cửa nữa. Mẫu thân, tỷ tỷ, muội muội tới đây thăm nàng mấy lần, ca ca ban ngày hầu việc không thoát ra được, cẩn thận tính, Phó Dung có nửa năm không gặp ca ca.

Tới cửa, ngoài ý muốn phát hiện Phó Phẩm Ngôn thế nhưng cũng ở.

“Phụ thân, ca ca.” Hốc mắt Phó Dung nóng lên, không biết vì sao thấy ủy khuất.

Hơn nửa năm không gặp muội muội, Phó Thần đương nhiên cũng nhớ, nhưng nhìn thấy muội muội nâng bụng to, tiểu cô nương lại rơi lệ, nhịn không được liền nghĩ trêu chọc nàng, ánh mắt chuyển một vòng trên người Mai Hương, Lan Hương, lúc này mới trở lại trên người Phó Dung: “Ngươi thật là Nùng Nùng nhà chúng ta? Không phải chứ, ta mới nửa năm không gặp nàng, sao nàng trở nên xấu xí như thế?”

Trong lòng Phó Dung ngàn vạn cảm khái nhất thời biến mất không còn một mảnh, trợn mắt nhìn về phía Phó Phẩm Ngôn: “Phụ thân, lần sau người đừng mang hắn tới, ta nhìn hắn không vừa mắt!”

Phó Phẩm Ngôn khẽ cười, giáo huấn cả hai: “Ở trước mặt vương gia còn không lớn không nhỏ, ra thể thống gì?”

“Ca ca chọc ta trước, vương gia đều nghe được.” Phó Dung thị uy hất hất cằm nhìn nam nhân nhà mình.

Phó Thần lập tức xin tha: “Được được được, ngươi bây giờ là vương phi, có vương gia chống lưng cho ngươi, ta không đắc tội nổi được chưa?”

Phó Dung cười hắc hắc, ngồi xuống bên cạnh Từ Tấn, chờ mong hỏi han: “Phụ thân dùng buổi tối ở đây đi? Ta liền dặn phòng bếp thêm mấy món ăn, Hầu phủ bên kia phụ thân cho người báo tin, đừng để nương cùng bọn muội muội đợi uổng công.”

Phó Phẩm Ngôn nhìn Từ Tấn, biết đây là con rể cho nữ nhi kinh hỉ, lập tức giải thích: “Lúc đi tới đã phái người về, Nùng Nùng không cần nhớ nương ngươi.”

Phó Dung thế mới biết được Từ Tấn đã lưu người lại dùng cơm, nhìn về phía Từ Tấn thì trong mắt tất cả đều là vui mừng cảm kích.

Ngay trước mặt nhạc phụ, anh vợ, Từ Tấn không có lộ ra biểu tình gì.

Phó Dung biết hắn muốn giả đứng đắn, trong lòng vụng trộm cười, không lại quản hắn, thân mật nói chuyện với phụ huynh.

Cơm chiều rất nhanh dọn xong, Phó Dung có người nhà làm bạn vui vui vẻ vẻ dùng cơm. Sau khi ăn xong sắc trời đã tối, Phó Dung nghĩ cùng Từ Tấn đi ra ngoài tiễn người, ba nam nhân ai cũng không cho phép, nhìn hai nha hoàn Mai Hương, Lan Hương đỡ lấy Phó Dung đi hậu viện, Từ Tấn mới dùng tay ra dấu mời.

Từ Tấn sóng vai đi cùng Phó Phẩm Ngôn, đột nhiên nói: “Hôm nay ta nghe được tin tức, mấy huyện Tây Bắc tuyết dường như còn chưa dừng, nhạc phụ có biết?”

Thông Chính tư quản tấu chương nội ngoại, quan viên vùng khác có sổ con dâng lên, Phó Phẩm Ngôn giữ chức ở Thông Chính tư, hẳn là biết được.

Phó Phẩm Ngôn biết vương gia con rể mời bọn họ lại đây tuyệt đối không phải đơn giản bồi nữ nhi ăn bữa cơm như vậy, nghe vậy cẩn thận suy nghĩ; Nói: “Quả thực có việc này, bất quá Bắc Địa giá lạnh, hai ngày liên tục không coi là hiếm thấy, quan viên bên kia cũng chỉ là thoáng đề cập mà thôi.”

Từ Tấn gật đầu: “Quả thật, nhưng ta nghe nói Hoài An, tuyết ở mấy huyện khác với năm ngoái, quan viên bên kia có nhắc hay không?”

Phó Phẩm Ngôn hiểu thâm ý, nghiêm mặt nói: “Vương gia lo cho dân cho nước, là phúc dân chúng Đại Ngụy, trở về thần liền viết sổ con báo cáo việc này.”

Vừa vặn ba người đã đi tới cửa, Từ Tấn dừng lại, nhìn Phó Phẩm Ngôn chắp tay.

Phó Phẩm Ngôn cùng Phó Thần vào xe ngựa.

Phó Thần thấp giọng hỏi: “Phụ thân, vương gia đây là được tin tức xác thật, muốn tặng công lao cho người?”

Phó Phẩm Ngôn quay đầu hỏi ngược: “Công lao gì?”

Phó Thần vừa muốn tiếp tục hỏi, phát giác trong mắt phụ thân có ý cười, thức thời ngậm miệng lại.

Ngày thứ hai tảo triều, Phó Phẩm Ngôn dâng lên một tấu chương, nói mấy huyện phụ cận kinh thành tuyết lớn, khẩn cầu Hoàng Thượng phái người tới các nơi tuần tra, làm tốt chuẩn bị phòng họa. Có người lập tức nghi ngờ hắn chuyện bé xé ra to, mùa đông tuyết rơi là chuyện bình thường, tri huyện các nơi làm tốt đề phòng là được. Gia Hòa đế cũng không quá mức coi trọng, không ngờ Hoài An, mấy huyện rất nhanh đưa tới tấu gấp, nói thế tuyết đột nhiên tăng nặng, phòng ốc sập dân chúng trôi giạt khắp nơi, đã thành tai nạn.

Gia Hòa đế giận dữ, đương triều bãi miễn bốn tri huyện cùng quan viên Thông Chính tư, thăng nhiệm Phó Phẩm Ngôn thành chính tam phẩm Thông Chính sứ, lại phái Túc vương lĩnh người đi cứu tế thiên tai an dân.

Hai tin tức đồng thời truyền đến Phù Cừ viện.

Mai Hương nghe tiểu nha hoàn hồi bẩm, nhanh chóng vào phòng, do dự một chút, trước nói cho Phó Dung tin tức Phó Phẩm Ngôn thăng quan.

Phụ thân thăng quan, Phó Dung đương nhiên cao hứng, lập tức sắp xếp người đưa hạ lễ tới Cảnh Dương Hầu phủ.

“Vương phi, còn có một chuyện.” Thần sắc Mai Hương phức tạp nói, “Hoàng Thượng phái vương gia đi Tây Bắc cứu tế thiên tai, buổi chiều sẽ xuất phát, vương gia nhắn ngài giúp hắn thu thập hành lý, cơm trưa thì hắn mới trở về.”

Từ Tấn muốn rời kinh?

Tươi cười trên mặt Phó Dung cứng đờ, mờ mịt hỏi: “Biết đại khái khi nào trở về không?”

Mai Hương xấu hổ lắc đầu.

Phó Dung ngơ ngác đứng một lát, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, tự mình chuẩn bị đồ đạc cho Từ Tấn mang đi.