Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 163: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 163




Từ lúc thành thân Phó Dung còn chưa xa cách Từ Tấn.

Nếu là lúc vừa thành thân Gia Hòa đế phái Từ Tấn rời kinh ban sai, Phó Dung cái gì nỗi buồn ly biệt đều sẽ không có, hơn nửa còn có thể vì không chung phòng với Từ Tấn không có khả năng mang thai mà thấy may mắn, hiện tại mắt nhìn qua ba tháng nữa nàng sinh, người chồng tốt đêm đêm bồi ở bên người lại muốn rời đi, trong lòng Phó Dung thất lạc.

Nàng không biết khi nào Từ Tấn về kinh, trong kí ức đời trước của nàng không có, Phó Dung không hề hay biết gì.

Áo choàng lông thật dày, găng tay tất vải, ấm tay ấm chân, lò sưởi tay, miếng nhân sâm chống lạnh...

Phó Dung bảo người lấy tất cả có thể nghĩ tới đều dọn vào xe ngựa.

Công việc lu bù lên, tạm thời quên chuyện Từ Tấn sắp đi, thẳng đến Từ Tấn trở về.

“Vương gia...” Phó Dung ôm lấy eo hắn, thật sự luyến tiếc, quả thực là ban đêm Từ Tấn chiếu cố nàng thật quá tốt.

Nàng chim nhỏ nép người, Từ Tấn ngửi hương trên người nàng, cũng không nỡ. Sắp xuất phát, thời gian cho hai người không nhiều lắm, Từ Tấn dứt khoát, dùng thời gian ăn cơm để bồi thê tử.

“Khẳng định trở về trước năm mới, Nùng Nùng không cần lo lắng.” Đỡ lấy Phó Dung ngồi xuống giường, Từ Tấn kéo ghế thêu ngồi vào đối diện nàng, nâng tay nàng nói, lại cúi đầu hôn nhẹ bụng nàng, ánh mắt càng thêm ôn nhu, “Năm nay là lần đầu tiên một nhà 3 người chúng ta qua năm mới, ta khẳng định sẽ trở về bồi hai mẹ con.”

Phó Dung sản kỳ ở tháng 2, nhưng hiện tại đứa nhỏ đã biết đá phụ thân mẫu thân, nói là một nhà 3 người cũng không sai.

Hắn chắc chắn như thế, Phó Dung yên tâm, nhìn mắt hắn nói: “Vậy vương gia ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, nghe nói bên kia Tuyết lớn, vương gia ra ngoài mặc quần áo dày chút, buổi tối trước khi ngủ ngâm chân uống canh gừng, cẩn thận đừng đông lạnh tay chân.”

“Ta đi đánh giặc.” Từ Tấn cười nói, nâng tay nàng lên hôn, “Bên kia lại khổ cũng sẽ không bì nổi chiến trường, Nùng Nùng thật xem ta là vương gia sống an nhàn sung sướng sao a? Màn trời chiếu đất ta còn không sợ, sẽ sợ chút đất trời lạnh lẽo? Ta chỉ không yên lòng hai mẹ con các nàng, các nàng yên lành, ta liền triệt để an tâm.”

Nghĩ tới Từ Tấn từng ra chiến trường, Phó Dung cũng cảm thấy mình lo lắng vô ích, rồi lại không chịu phục, cúi đầu quở hắn: “Quan tâm sẽ bị loạn, ta còn không phải là suy nghĩ cho vương gia?”

Từ Tấn thích nàng quan tâm hắn, nâng cằm nàng lên hôn.

Tiểu biệt thắng tân hôn, sắp chia tay cũng là không sai biệt lắm.

Càng hôn càng không nỡ, biết lại hôn tiếp sợ là mình không kiềm chế nổi, Từ Tấn bắt buộc mình lui ra.

Phó Dung thở hồng hộc, môi son bị hắn hôn hồng nhuận kiều diễm như anh đào, một đôi mắt đẹp hiện hơi nước mờ mịt, chọc người thương tiếc.

Từ Tấn bỗng nhiên nhắm mắt lại, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Nùng Nùng, nếu nàng không mang thai, ta khẳng định mang nàng cùng đi.”

Hắn lại cắn lỗ tai nàng, Phó Dung quay đầu trốn, lại ngứa lại thoải mái cũng không bị hắn hôn mơ hồ, nhỏ giọng hừ nói: “Ta mới không đi, vương gia không sợ khổ, ta sợ.”

Ngây thơ bại hoại, cuối cùng cũng khiến Từ Tấn tản chút nỗi buồn ly biệt.

Nói chuyện với thê tử không sai biệt lắm, Từ Tấn cúi người, mặt dán bụng Phó Dung nói chuyện với đứa nhỏ: “Phụ thân sắp đi, ngươi phải nghe lời nương ngươi, dám nhân lúc ta không ở nhà khi dễ nương ngươi, đợi ngươi ra nhìn ta giáo huấn ngươi như thế nào.”

Trong bụng oa oa dường như nghe hiểu, nhẹ nhàng đá đá chân nhỏ.

“Con ngoan.” Từ Tấn lại hôn chỗ đó.

Phó Dung cúi đầu nhìn hai người bọn họ nói chuyện, hoặc là nhìn Từ Tấn ngơ ngơ ngáo ngáo tự lẩm bẩm, lòng đầy nhu tình.

Hứa Linh bỗng nhiên ở bên ngoài nhắc nhở một tiếng.

Động tác của Từ Tấn khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, hôn gò má Phó Dung: “Có việc viết thơ cho ta, ta cũng viết cho nàng.”

Phó Dung lưu luyến gật đầu, trong mắt không tự giác nổi lên ánh lệ.

Từ Tấn hôn nhẹ mắt nàng, “Ta tự mình đi, nàng đừng tiễn nữa, một lát ăn cơm cho ngon.”

Dứt lời lại không lưu luyến, sải bước rời đi.

Phó Dung yên lặng ngồi trong phòng, một hồi đói bụng, tiểu tử trong bụng cũng kháng nghị đá đá nàng. Phó Dung cười cười, phân phó Mai Hương, Lan Hương đi dọn cơm.

Cũng không phải là không trở lại, chỉ 1 tháng mà thôi, sao luyến tiếc đến vậy?

Nghĩ thông suốt, nhưng ban đêm một mình nằm xuống, sờ đệm giường bên người trống không, Phó Dung ngủ không được.

May mắn còn có người thân.

Đại khái là sợ nàng một mình trong vương phủ tịch mịch, mấy mẹ con Kiều thị càng chịu khó đến vương phủ. Phó Dung có muội muội, đệ đệ, có tỷ tỷ có cháu ngoại nữ, còn có tiểu muội muội Phó Bảo, Tần Vân Ngọc bình thường nói chuyện hợp ý cùng trêu ghẹo, ngày trôi qua cũng phong phú, Phó Tuyên càng trực tiếp ở lại Túc vương phủ, mỗi ngày đánh cờ nói chuyện với Phó Dung.

Hôm nay đại cữu mẫu Từ Tấn Tạ thị cùng dì Từ Tấn Tần nhị phu nhân lại đây, hai tỷ muội Thôi Oản, Tần Vân Ngọc cũng tới.

Phó Tuyên cũng gặp hai vị trưởng bối mấy lần, ôn nhu im lặng hành lễ.

Tạ thị nắm tay Phó Tuyên khen: “Lục cô nương năm sau mới mười ba đi? Nhìn xem bộ dáng này, chừng hai năm nữa còn hơn cả Tam tỷ tỷ ngươi.”

“Mợ quá khen rồi.” Phó Tuyên tự nhiên hào phóng trả lời, nàng cùng Phó Dung là tỷ muội, xưng hô Tạ thị giống Phó Dung.

Tần Vân Ngọc vô cùng thân cận tỷ muội Phó gia, nghe lời này cười trêu ghẹo: “Mợ làm sao có thể ngay trước mặt Tứ tẩu ta nói như vậy, Tứ tẩu không thích nghe làm thế nào đây? Người nào chẳng biết Tứ tẩu mới là kinh thành đệ nhất mĩ nhân.”

Phó Dung vờ tức giận đưa tay đánh nàng: “Ngay cả ngươi cũng dám cười nhạo ta, lại đây, nhìn ta không bóp miệng của ngươi!”

Tần Vân Ngọc cười hì hì trốn đến phía sau Phó Tuyên.

Phó Dung tiếp đón hai vị trưởng bối ngồi vào chỗ, Mai Hương dẫn tiểu nha hoàn quy củ dâng trà.

Phó Dung có chút kinh ngạc Thôi Oản cũng tới, tò mò hỏi: “Hôm nay sao muội muội không ở trong cung?”

Thôi Oản ôn nhu nói: “Hôm trước Vân Ngọc tiến cung, biết được hôm nay nàng lại đây, ta liền cùng nàng xuất cung, ngày mai lại tiến cung thăm bác, thuận tiện chuyển đồ vật về.”

“Chuyển về?” Phó Dung khó hiểu.
Tạ thị sờ sờ đầu nữ nhi, cảm khái nói: “Đúng vậy, năm sau Oản Oản cũng mười lăm, là đại cô nương, lại ở trong cung không quá thích hợp, chỉ có thể có rảnh lại tiến cung thăm hỏi bác nàng.”

Thôi Oản có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Phó Dung hiểu rõ, cô nương gia đình giàu có bình thường đều là cập kê bắt đầu đàm hôn luận gả, hôn sự Thôi Oản tuy rằng sớm đã điều động nội bộ, trước mắt cũng là nên tránh tránh hiềm nghi, lại ở Chiêu Ninh cung chỉ sợ sẽ truyền ra nhàn ngôn toái ngữ.

Chỉ là mẹ chồng, bên người đột nhiên thiếu một cháu gái như Giải Ngữ hoa, sợ là muốn thất lạc một thời gian đi?

Âm thầm trầm tư, bỗng nhiên phát hiện Tần nhị phu nhân đang lặng lẽ quan sát muội muội, trong mắt dường như rất hài lòng.

Phó Dung nhìn qua muội muội.

Phó Tuyên tư thế ngồi đoan chính, giơ tay nhấc chân nhã nhặn đoan trang, chiều cao nàng lại hơn cô nương cùng tuổi, nhìn lại như là đại cô nương mười bốn mười lăm.

Ánh mắt Phó Dung lại quét một vòng trên người Tần nhị phu nhân, đáy lòng thình lình xuất hiện một ý nghĩ, Tần nhị phu nhân hẳn sẽ không nghĩ cưới muội muội về nhà làm con dâu đi? Tần Anh, Tần Anh lớn hơn muội muội 6 tuổi thì phải? Đợi muội muội mười lăm, Tần Anh đã hai mươi mốt, Tần nhị phu nhân thật cam lòng chờ muộn như vậy mới cưới tức phụ cho nhi tử?

Phó Dung theo bản năng không nguyện tin tưởng, nhưng ánh mắt Tần nhị phu nhân nhìn muội muội quá không đúng, lại nhớ mấy nam nhân Phó gia cùng mấy vị hoàng tử, 20 tuổi cưới vợ dường như cũng bình thường.

Đợi các khách nhân đi rồi, Phó Dung gọi Phó Tuyên đến bên người, muốn hỏi xem muội muội có giao tiếp với Tần Anh hay không, lại sợ muội muội quá thông minh đoán ra ý của nàng sau đó lại giáo huấn ngược nàng, cuối cùng vẫn là không có mở miệng.

Đợi chút đi, Từ Tấn trở về nàng nói bóng nói gió hỏi thăm một chút, không chừng Tần Anh sớm đã có người trong lòng.

Dù sao muội muội còn nhỏ.

~

Chiêu Ninh cung.

Thục phi nhớ thương nhi tử cũng nhớ thương con dâu, không thể xuất cung, chỉ có thể lấy ra may vá may xiêm y cho cháu đầu xuân sẽ ra đời.

Thôi Oản ôm một chậu hoa cúc “Thập trường thùy liêm” từ bên ngoài hưng phấn đi vào, “Bác, ngài nhìn bồn này nở thật đạp... Bác sao lại may xiêm y, ngài chú ý mắt, đừng để mệt.”

Cháu gái hăng hái bừng bừng, Thục phi liền buông may vá xuống, cùng nàng ngắm hoa.

“Bác, ta thích bồn này, ngày mai ôm về nhà được không?” Thôi Oản thân mật hỏi.

Thục phi thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt nàng: “Thực độc ác, mình đi rồi không tính, còn muốn cũng thuận tay đem hoa của ta đi.”

Thôi Oản dựa tới trong ngực nàng, nhuyễn giọng làm nũng: “Bác không cần khổ sở, ta không làm gì liền sẽ tiến cung thăm ngài, ta cũng luyến tiếc ngài.”

Hai người thân mật một lát, Thục phi vỗ vỗ bả vai Thôi Oản, đứng lên nói: “Đã năm nay hoa nở được tốt, vậy Oản Oản cùng ta đi chọn mấy chậu, Tứ tẩu ngươi một mình ở nhà buồn bực, đưa mấy chậu hoa cho nàng, nhìn cũng thư thái.”

Thôi Oản lộ ra biểu tình thất vọng, nói: “Bác thật là, ta còn nghĩ ngài muốn đưa ta mấy chậu, náo loạn nửa ngày là chọn cho Tứ tẩu, thật là bất công.” (Thôi Oản thật đê tiện, Thục phi xem ả như con gái, ả vì vinh hoa phú quý muốn Thục phi gián tiếp giết cháu mình)

Thục phi không nhịn được phì cười, vỗ tay nàng nói: “Được được được, cũng đưa ngươi, những hoa kia tùy tiện ngươi chọn được chưa?”

Lúc này Thôi Oản mới vừa lòng.

Hai người ở trong phòng hoa đi dạo một lúc lâu, dày công chọn mười mấy bồn hoa cúc danh phẩm bưng tới trong phòng, lại một lần nữa tuyển chọn mới lấy ra chín bồn tốt nhất, do đại cung nữ bên cạnh Thục phi tự mình lĩnh người đưa đến Túc vương phủ.

Rất nhanh chín bồn hoa cúc danh phẩm liền đặt tới trong phòng Phó Dung.

Mẹ chồng tặng quà, Phó Dung đương nhiên thích, tiễn bước cung nhân sau dẫn Phó Tuyên cùng ngắm hoa.

Ngày mùa đông phong cảnh thảm đạm, lại được nhìn thấy nhiều hoa cúc muôn màu muôn vẻ như vậy, quả thật cảnh đẹp ý vui. Phó Tuyên am hiểu, Phó Dung theo ở sau lưng nàng, nghe muội muội giới thiệu cho nàng từng chậu, tiểu cô nương nhìn sách nhiều, trí nhớ cũng tốt, nhớ rõ ràng rành mạch lai lịch từng loại.

Đi tới một chậu hoa cúc màu sắc và hoa văn hồng vàng tôn nhau, mắt Phó Dung sáng lên, “Bồn này ta thấy qua, gọi Phượng Hoàng chấn vũ có phải hay không?” Nói xong cúi đầu đi ngửi.

Phó Tuyên gật gật đầu, bởi vì bồn Phượng Hoàng chấn vũ này quá mức đẹp, Phó Dung ngẩng đầu, nàng cũng nhịn không được cúi đầu đi ngửi.

Tiểu cô nương nhắm mắt, thần sắc chuyên chú, cùng Phó Dung hít một hơi coi như xong, cách ngửi khác nhau rất lớn.

Phó Dung kiên nhẫn chờ muội muội, đệ đệ hoạt bát muội muội điềm đạm ít nói, nàng đều thích.

Ngắm hoa xong, Phó Dung để Phó Tuyên chọn mấy chậu chuyển đến sương phòng của nàng.

Phó Tuyên không khách sáo tỷ tỷ nhà mình, chọn bốn bồn mệnh nha hoàn dọn qua.

Buổi sáng ngày kế thức dậy, Phó Tuyên tự mình tưới nước cho mấy chậu hoa cúc, biết Phó Dung thức dậy trễ, nàng ở trong phòng ngắm hoa, ngắm đủ rồi đi chính phòng nhìn mấy chậu của Phó Dung, đều đặt ở gian ngoài, nàng buông nhẹ động tác, cũng không sợ ầm ĩ tới tỷ tỷ ngủ say bên trong.

Mai Hương biết được nàng đến, mời người đi vào.

“Ngươi tưới nước tối hôm qua?” Phó Tuyên ngó nhìn bùn đất trong chậu hoa, nhẹ giọng hỏi.

Mai Hương gật đầu, biết Phó Tuyên thích hoa, hiểu biết cũng nhiều, bất an hỏi: “Có phải nô tỳ chăm sóc sai hay không?”

Phó Tuyên lắc lắc đầu, “Không có việc gì, không sai biệt lắm, ta chính là thuận miệng hỏi...”

Còn chưa nói dứt câu, chân mày cau lại, cúi đầu đi ngửi mấy chậu hoa cúc.

Mặt Mai Hương lộ vẻ khó hiểu.

Phó Tuyên ngửi năm bồn hoa cúc một lần, đứng dậy sau thần sắc phức tạp: “Mai Hương tỷ tỷ yêu hoa, ngươi ngửi kỹ càng xem năm bồn này, nhìn xem có phải có chỗ nào không thích hợp hay không.” Nói xong đẩy rèm đi trong phòng, thấy trong màn lụa Phó Dung ngủ an tường, dưới thân cũng không có không ổn mới lặng lẽ lui ra ngoài.

Mai Hương vừa vặn ngửi xong một chậu cuối cùng, nghi hoặc nói: “Lục cô nương, ta không cảm thấy cái nào không thích hợp, ngửi đều không sai biệt lắm.”

“Cho dù đều là hoa cúc, mùi hương cũng không nên nồng như thế, huống chi hôm qua mấy chậu này còn chưa thơm như vậy.” Phó Tuyên sầm mặt nói, mệnh nàng đi mời Cát Xuyên.