Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 164: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 164




“Tỷ tỷ, tỉnh tỉnh.”

Ánh sáng ban mai mờ nhạt trong phòng, Phó Tuyên ngồi bên giường, nhẹ giọng gọi.

Thân thể Phó Dung nặng nề liền dưỡng thành tư thế quay vào trong ngủ, đây là mẫu thân dạy, nói là thai phụ nghiêng bên trái ngủ dễ chịu hơn chút. Nghe được giọng muội muội, nàng chậm rãi xoay người, mệt mỏi dụi mắt: “Tuyên Tuyên? Lúc nào?”

Mặt nàng êm dịu rất nhiều, thoạt nhìn lại vẫn là tỷ tỷ yêu ngủ nướng trước kia, nghĩ tới từ khi tỷ tỷ gả đến vương phủ trải qua hai lần ám toán, trong lòng Phó Tuyên ê ẩm, vừa giơ tay đi đỡ Phó Dung đứng lên vừa nhẹ giọng nói: “Có chút việc, tỷ tỷ trước đứng lên thu thập, một lát lại nói với tỷ.”

Nàng thần thần bí bí, xem ra dường như có chuyện lớn, Phó Dung hoàn toàn thanh tỉnh.

“Thân thể tỷ tỷ có chỗ nào không thoải mái không?” Phó Tuyên tự tay chiếu cố nàng mặc quần áo, nhìn tỷ tỷ bụng to, lo lắng hỏi.

“Không có, rất tốt.” Phó Dung ăn ngay nói thật, mắt thấy Phó Tuyên gọi hai nha hoàn Thanh Thư, Thanh Trúc bưng nước đi vào, càng thêm nghi hoặc, “Mai Hương, Lan Hương đâu?”

“Ta phái các nàng đi làm việc rồi.” Phó Tuyên lạnh nhạt nói.

Phó Dung nhìn nàng, không có lại hỏi.

Thu thập xong, Phó Tuyên dẫn Phó Dung đi gian nhà chính.

Gian nhà chính, Ôn ma ma đang nói chuyện với Cát Xuyên, Mai Hương, Lan Hương quỳ ỡ giữa, khóe mắt Lan Hương hồng hồng, thần sắc Mai Hương còn coi như bình tĩnh, chỉ có khuôn mặt dịu dàng trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy Phó Dung, hai người đồng thanh gọi “Vương phi”.

“Đây là có chuyện gì?” Phó Dung nhíu mày.

Ôn ma ma đỡ lấy nàng ngồi vào chỗ, từng tiếng khuyên nhủ: “Vương phi đừng gấp, trước hết để Cát tiên sinh bắt mạch cho ngài, lát sau chúng ta lại nói tiếp.”

Quan hệ tới thân thể của mình, Phó Dung thuận theo, ánh mắt quét một vòng mọi người trong phòng, lại ném về phía chín bồn hoa cúc đặt bên ngoài viện, cuối cùng rơi vào trên người chín gã sai vặt cũng bốn tiểu nha hoàn Phù Cừ viện quỳ ở đằng kia.

Cát Xuyên bắt mạch cho nàng, rất nhanh liền thu tay, đứng lên nói: “Vương phi thai tướng vững vàng, chư vị không cần lo lắng.”

Phó Tuyên nhẹ một hơi, đứng ở bên người Phó Dung giải thích: “Tỷ tỷ, sáng nay ta ngắm xong bốn bồn hoa cúc trong phòng ta liền đi qua bên này nhìn của tỷ, lại phát hiện mấy chậu kia có thêm một mùi thơm nhàn nhạt so hôm qua chúng ta ngắm, ta cảm thấy không thỏa đáng, cho người bưng bốn bồn trong phòng ta tới, phát hiện cũng thêm mùi này, nhưng lúc ta rời phòng thì còn chưa có.”

Cát Xuyên nói tiếp: “Lão phu đã tra, hẳn là có người sớm chôn bột phấn xạ hương xuống bùn đất gốc hoa cúc, hôm qua đưa tới thì xạ hương bị bùn đất che giấu, bởi vậy vương phi cùng Lục cô nương không phát giác. Sau đó chín bồn hoa cúc phân tới hai bên, tối hôm qua Mai Hương tưới nước cho hoa cúc, xạ hương bị nước xối lộ ra, nên bị Lục cô nương phát giác. Mà buổi sáng Lục cô nương tưới nước cho bốn bồn kia, xạ hương phát tán ra cũng phải cần một khoảng thời gian, cho nên vừa xối xong thì Lục cô nương không có ngửi được, sau một lát mới phát giác.”

Phó Dung hiểu rõ, ngó nhìn Mai Hương, Lan Hương, lại nhìn về phía mọi người quỳ trong viện: “Có thể giấu đồ trong đất chỉ có mấy người bọn họ chạm qua hoa cúc phải không? Trước tiên mấy người trong viện có thể bài trừ, bọn họ chuyển hoa cúc vào viện thì mỗi người chỉ chạm qua một chậu, nếu như có người lần lượt chạm từng cái, lúc ấy liền bị người chú ý tới, cho nên bọn họ không có cơ hội bỏ thuốc trong cả chín bồn. Mà từ hôm qua hoa cúc đặt vào Phù Cừ viện tới buổi sáng hôm nay, vào đây ngoài trừ ta cùng muội muội, liền chỉ có Mai Hương, Lan Hương...”

“Vương phi, không phải chúng ta làm, chúng ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngài!” Mai Hương, Lan Hương nhất tề dập đầu lạy.

Phó Dung đương nhiên tin tưởng nha hoàn mình. Không nói đời trước hai người trung thành và tận tâm với nàng tới chết, chỉ nhắc đời này, hai người thật muốn hại đứa nhỏ trong bụng nàng, cơ hội vô số, tỷ như, các nàng có thể lúc nàng tiến cung âm thầm động tay chân giá họa người khác, cũng có thể xuống tay ở Cảnh Dương Hầu phủ hay lúc nữ quyến khác tới đây chơi, không cần chờ đến hôm nay.

Nhưng Phó Dung không thể ngay trước mặt Ôn ma ma nói thẳng Mai Hương, Lan Hương vô tội.

Bởi vì trừ bỏ người Túc vương phủ, người trong Chiêu Ninh cung cũng có thể gian lận trong hoa cúc, hơn nữa cơ hội càng nhiều, Phó Dung gọn gàng dứt khoát nói Mai Hương, Lan Hương vô tội, chính là đẩy toàn bộ hiềm nghi tới Chiêu Ninh cung. Tuy rằng trong lòng Phó Dung chắc chắn là bên Chiêu Ninh cung có người động tay chân, nàng lại không thể nói ra, không thể không có bất kỳ chứng cớ nào liền tin tưởng nha hoàn bên cạnh, sau đó hoài nghi người của mẹ chồng.

Ôn ma ma ở trong cung nhiều năm như vậy, Phó Dung có thể nghĩ tới bà đương nhiên cũng nghĩ tới, mà hiện tại bà đại biểu cho Chiêu Ninh cung.

Bà đi tới bên người Phó Dung, cúi đầu xin chỉ thị: “Vương phi, Mai Hương, Lan Hương có hoài nghi, cung nữ thái giám trong Chiêu Ninh cung vận chuyển hoa cúc cũng có hoài nghi, xin vương phi cho phép lão nô tiến cung một chuyến, báo cáo việc này với nương nương, hai bên cùng thẩm vấn, mới sẽ không để tiểu nhân âm hiểm kia trốn thoát.”

Phó Dung đợi chính là câu nói này.

Nàng đặt tay tới trên bụng, thần sắc ngưng trọng nói: “Việc này quan hệ con nối dõi vương gia, quan hệ tới Túc vương phủ, Chiêu Ninh cung có tiểu nhân ẩn núp hay không, vậy thì làm phiền ma ma chạy một chuyến, ma ma vào cung, cần phải trước nói rõ với nương nương thân thể ta không sao, đừng để lão nhân gia lo lắng.”

Phó Dung vạn phần tin tưởng mẹ chồng.

Ôn ma ma gật gật đầu, Phó Dung quen miệng định phân phó Mai Hương đi lấy lệnh bài tiến cung của Túc vương phủ, gần mở miệng đổi thành Hứa Linh, để nàng nhìn Mai Hương đi lấy.

Tiễn bước Ôn ma ma cùng Cát Xuyên, gian nhà chính chỉ còn tỷ muội Phó Dung cùng bốn nha hoàn, Hứa Linh trông giữ ở bên ngoài.

Mai Hương, Lan Hương rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng. Cho dù xạ hương kia không phải các nàng động tay chân, buổi sáng không thể phát giác hoa cúc khác thường cũng là các nàng thất trách, bằng không nếu không phải là Lục cô nương bén nhạy phát hiện khác thường, vương phi rất có khả năng đã bị ám toán.

“Vương phi, là nô tỳ vô dụng, buổi sáng nô tỳ dọn dẹp phòng ốc thì còn ngửi mấy chậu hoa kia, thế nhưng lại không phát giác.” Mai Hương dập đầu lạy nhận sai.

Lan Hương cũng dập đầu lạy, nàng cũng nhìn mấy chậu kia, ngửi được nhàn nhạt mùi thơm lại xem đó là hương hoa.

Trong lòng Phó Dung rối loạn, thấy các nàng khóc sướt mướt, nàng tức giận khiển trách: “Được rồi, có sức lực hối hận ủy khuất không bằng suy nghĩ thật kỹ tự chứng minh trong sạch như thế nào, Hứa Linh đâu, ngươi dẫn người đi lục soát phòng ở hai người bọn họ, không cần biết có lục soát ra gì hay không đều trước nhốt vào phòng chứa củi đi, khi nào bắt được hung phạm lại thả các nàng ra.”
Lan Hương hoảng sợ ngẩng đầu.

Mai Hương lại cười, dập đầu nói: “Vương phi giáo huấn phải, chúng ta nhất định sẽ đóng cửa kiểm điểm thật tốt.”

Lan Hương phản ứng chậm một chút, nghe Mai Hương vui rạo rực, nàng rất nhanh quay vòng đầu óc, toét miệng cười ngây ngô.

Việc này tạm thời chỉ có thể sắp xếp như vậy, Phó Dung lại gọi hai nhị đẳng nha hoàn vẫn trông giữ bên ngoài tới, phân phó các nàng dọn cơm, lại phái người đi Như Ý trai chuyển lời, mệnh Cầm Hương trở về hầu hạ một đoạn thời gian.

Hai tỷ muội đang dùng cơm thì Phó Tuyên quan sát thần sắc Phó Dung, nhỏ giọng hỏi: “Trong lòng tỷ tỷ có hoài nghi người nào sao?”

Phó Dung lắc lắc đầu.

Túc vương phủ không có nghi phạm, Chiêu Ninh cung bên kia Phó Dung không biết những hoa cúc kia qua tay những người nào, chỉ có mẹ chồng mới có thể tra ra.

~

Chiêu Ninh cung.

Ôn ma ma tiến cung thì Thục phi cùng Thôi Oản vừa dùng xong bữa sáng không lâu, Thôi Oản đã thu thập xong hành lý, chỉ là buổi chiều mới xuất cung.

Bởi vậy Ôn ma ma thấp giọng hồi bẩm chuyện Túc vương phủ thì Thôi Oản cũng ở đó.

“Tứ tẩu không sao chứ?” Nàng kìm lòng không được nắm chặt khăn, sốt ruột hỏi, “Ta nhìn qua trong sách thuốc, nói thai phụ không thể chạm vào xạ hương nhất!”

Thục phi bình tĩnh vỗ vỗ tay nàng, nếu con dâu thật có việc, Ôn ma ma khẳng định không bình tĩnh thế này.

Được Ôn ma ma trả lời khẳng định, Thôi Oản nhẹ một hơi, lập tức cau chặt đôi lông mày, nhìn về phía Thục phi: “Bác, việc này rõ ràng có người chủ tâm hãm hại Tứ tẩu, thế nhưng còn dám động tay chân trong hoa cúc bác đưa Tứ tẩu, lòng dạ này đáng giết!”

Thục phi gật đầu, cô cháu gái này từ nhỏ thông minh, lại lớn lên ở trong cung, có thể nghĩ tới mấu chốt trong đó không hề thấy bất ngờ.

Nàng cẩn thận ngẫm lại một phen, phân phó đại thái giám Sầm công công bên cạnh: “Đi gọi tất cả cung nhân trồng hoa nhà ấm bao gồm cả người hôm qua đi Túc vương phủ tặng hoa đến đây, nhất nhất thẩm vấn, lục soát gian phòng này có giấu xạ hương hay không, lại đi mời thái y, kiểm tra những chậu hoa khác trong nhà ấm trồng hoa có xạ hương hay không.”

Sầm công công cúi đầu lĩnh mệnh.

“Chờ đã!” Thôi Oản đột nhiên gọi, nhìn Thục phi giải thích: “Bác, những hoa kia là ta bồi ngài cùng chọn, như vậy ta cũng có hiềm nghi, bác để Sầm công công cũng lục soát bên ta một phen đi, ta biết bác tin ta, nhưng việc này phải tra rõ ràng rành mạch, ta cũng muốn chứng minh mình trong sạch, tương lai mới tiện gặp Tứ tẩu.”

Ôn ma ma khen ngợi gật đầu.

Tự tay nuôi lớn cháu gái, Thục phi đương nhiên sẽ không hoài nghi, bất quá lời Thôi Oản nói quả thật có đạo lý, liền ra hiệu bảo Sầm công công chiếu lời Thôi Oản nói đi làm. (Thật ra ta cũng rất khó hiểu, Thục phi thật sự yêu thương Thôi Oản như con gái ruột, nhưng tại sao chuyện Thôi Oản từ nhỏ đã thích Từ Tấn, mọi người ai cũng nhận ra - trừ Từ Hạo si tình đến điên - mà bà lại hoàn toàn không hề hay biết. Không nói Từ Tấn, Sầm công công, Lý ma ma, thậm chí An vương đều nhận ra. Vậy mà Thục phi mãi cho đến ngày gián tiếp bức tử Lý ma ma một lòng trung thành với bà, bà mới nhận ra bộ mặt thật của Thôi Oản)

Thôi Oản ngó nhìn trên người mình, đi tới trước người Ôn ma ma nói: “Ma ma đi bình phong lục soát người ta đi, ta cùng những cung nữ kia đều có hoài nghi, cũng nên lục soát.”

Thục phi nhíu mày, “Nha đầu này, sao ngươi còn chui rúc vào sừng trâu vậy?”

Thôi Oản quay đầu, trong mắt mang theo lệ: “Tứ tẩu gặp chuyện như vậy, trong lòng ta khó chịu, bác bắt được hung phạm còn tốt, không bắt được, vậy ta chỉ sợ sẽ trở thành người đầu tiên Tứ tẩu hoài nghi, ta không nghĩ bất hòa với Tứ tẩu, nhất định phải triệt để chứng minh ta không làm, bác đừng khuyên nữa, ta biết ngài tin ta.”

Nàng nói hợp tình hợp lý, Thục phi thở dài, tùy nàng. (Tại sao không ai thắc mắc, vì sao ra chuyện như vậy Phó Dung sẽ “nghi ngờ Thôi Oản đầu tiên”. Nàng ta chột dạ nói lỡ miệng mà chẳng ai phát giác)

Ôn ma ma dẫn Thôi Oản đi trong phòng, kiểm tra toàn thân Thôi Oản, lại đưa túi thơm trên người nàng cho Sầm công công đi để thái y nhìn.

Một canh giờ sau, Sầm công công lại đây đáp lời: “Nô tài đã tra rõ, hôm nay theo Lý cô cô đi vương phủ tặng hoa có Thu Hà, trong phòng nàng ta lục soát một bao phấn xạ hương, Vương thái y cẩn thận kiểm tra móng tay nàng, phát hiện tuy rằng nàng rửa tay sạch, kẽ móng tay như cũ sót lại mùi vị xạ hương.”

Thu Hà là tam đẳng cung nữ Chiêu Ninh cung, Thục phi có chút ấn tượng.

“Những người khác đều thả đi, tiếp tục thẩm nàng, cần phải tra ra nàng có bao xạ hương kia từ chỗ nào, lại là bị ai sai khiến.”

“Đây...”

Sầm công công ngẩng đầu nhìn nàng, hạ thấp giọng xuống, “Hồi nương nương, nô tài phái người đi lục soát thì Thu Hà đã nuốt độc tự vẫn, thái y nhìn qua, suy đoán Thu Hà đã mất từ tối hôm qua...”

Thục phi vẫn luôn rất nhàn định, lúc này rốt cuộc khiếp sợ.

Hôm nay nàng mới biết, Chiêu Ninh cung của nàng lại ẩn giấu một vị cao nhân tâm cơ thâm trầm, lợi dụng Thu Hà xong, liền lặng yên không một tiếng động diệt khẩu. (Nó ở trong cung mười mấy năm, nếu thật “gây tiếng động” thì là người ngu)