Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 165: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 165




Chiêu Ninh cung tra được tin tức, liền để Ôn ma ma về Túc vương phủ báo cáo.

Hai tỷ muội Phó Dung, Phó Tuyên cùng nghe.

“Hoa cúc trong phòng nương nương không có xạ hương, mấy chậu trong nhà ấm cũng không có, cái này liền đủ để chứng minh mấy bồn tặng vương phi là trên đường ra cung hoặc trên đường đến vương phủ bị người động tay chân. Lý cô cô cùng tám cung nữ vận chuyển hoa cúc xuất cung, trên đường không có đổi người, tới cổng cung lên xe ngựa, bốn cung nữ hồi cung, Lý cô cô dẫn Thu Hà cùng ba cung nữ đến vương phủ. Hai chiếc xe ngựa, Lý cô cô ngồi chung một chiếc với Thu Hà, phụ trách trông giữ chín bồn hoa cúc, Lý cô cô làm chứng quả thật Thu Hà đều nhìn mỗi bồn hoa cúc, chỉ là hoa cúc quá mức đẹp, Thu Hà ngắm hoa cũng không kỳ quái...”

Phó Dung nhíu mày, cắt ngang: “Mùi xạ hương nồng đậm, không gian trong xe ngựa chật hẹp, Thu Hà lén bỏ xạ hương vào chín bồn hoa cúc, chẳng lẽ Lý cô cô không phát giác? Cho dù không có ngửi được mùi sai biệt, Thu Hà chôn xạ hương xuống đất cũng sẽ lộ ra dấu vết đi?”

Ôn ma ma thở dài, vươn tay cho Phó Dung nhìn.

Tỷ muội Phó Dung, Phó Tuyên cùng nhìn, thấy trên tay Ôn ma ma có vài hạt tròn màu tro còn nhỏ hơn hạt gạo, nhìn như là bùn.

“Xạ hương giấu ở trong này, nương nương phái người thử, chỉ cần gặp nước, tầng màu tro bên ngoài xạ hương liền sẽ tan chảy, không tưới nước thì có tầng này che giấu, mùi thơm xạ hương không phát tán ra, đặt vào chậu hoa cũng khó khiến người chú ý, cho nên Thu Hà chỉ cần làm bộ sờ sờ lá hoa cúc, lại nhân cơ hội ném thứ này xuống gốc chậu hoa...”

Phó Dung im lặng. Đối phương chế xạ hương thành bộ dáng như thế, quả nhiên tâm tư xảo diệu, nếu như không phải muội muội nhạy bén, cảnh sắc mùa đông buồn tẻ, khẳng định nàng sẽ đi ngắm mấy chậu hoa cúc kia, có lẽ nàng sẽ không dừng lại quá lâu trước một bồn, nhưng mỗi bồn đều ngửi một ít, mỗi ngày đều ngửi, không bao lâu con của nàng liền sẽ bị ảnh hưởng.

Quả thực là giết người không thấy máu.

“Vậy đã tra ra người sau lưng Thu Hà chưa?” Thần sắc Phó Tuyên ngưng trọng hỏi.

Mặt Ôn ma ma hiện xấu hổ: “Phòng của Thu Hà vừa vặn chỉ có nàng ở, theo những cung nữ khác khai báo, hôm qua lúc dùng cơm tối Thu Hà không có biểu hiện gì khác thường, dùng cơm xong liền trở về phòng. Hôm nay vừa vặn tới phiên nàng nghỉ, nàng không ra khỏi phòng cũng không có ai hoài nghi, thẳng đến Sầm công công đi tra, phát hiện trong nước trà của nàng có độc. Lục soát trong phòng trừ bỏ một bao phấn xạ hương, còn phát hiện một bao bột phấn màu tro, xạ hương sót lại giữa kẽ tay nàng, hẳn là lưu lại lúc nàng bỏ xạ hương vào bùn.”

“Thu Hà là cô nhi, không có xuất cung thăm người thân, nhưng tính tình nàng hiền lành hay cười, nhân duyên trong nhóm cung nữ cực tốt, Lý cô cô thường phái nàng ra ngoài hỏi thăm một ít tin tức, có lẽ chính là lúc dò hỏi tin tức thì bị người nhân cơ hội thu mua.” Ôn ma ma sầm mặt nói, “Đáng tiếc nàng đã chết, trong phòng lại không có bất kỳ đầu mối nào, nương nương cũng bó tay vô kế, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào cung nữ thái giám Chiêu Ninh cung, nhìn xem có thể phát hiện manh mối khác hay không.”

Người nào cũng biết phía sau Thu Hà khẳng định có người xúi giục, nhưng thủ đoạn đối phương gọn gàng lưu loát, diệt khẩu, triệt để chặt đứt tìm hiểu đầu mối.

Phó Dung nhìn muội muội, nói với Ôn ma ma: “Ma ma chạy một ngày vất vả, mau trở về nghỉ ngơi một chút đi, cũng may hôm nay có kinh không hiểm.”

Ôn ma ma gật gật đầu, cáo từ rời đi.

Hung phạm khẳng định ở trong cung, Phó Dung liền bảo Hứa Linh thả Mai Hương, Lan Hương ra.

“Tỷ tỷ, việc này tỷ nghĩ như thế nào?” Phó Tuyên đỡ Phó Dung tới giường nằm, vừa nhẹ nhàng bóp chân cho Phó Dung vừa thấp giọng hỏi.

Muội muội săn sóc, Phó Dung không khách sáo, nhìn nàng nói: “Thu Hà có thể nhân lúc nương nương nhất thời nảy ra ý tặng hoa cho ta thì mau chóng ra tay, có thể thấy được nàng sớm đã bị người thu mua. Nhiều năm trước nương nương sinh công chúa bị khó sinh, công chúa vừa ra đời liền mất, nương nương cũng không thể lại mang thai, như vậy đối phương thu mua Thu Hà, còn đưa sẵn xạ hương cho nàng, đủ để chứng minh mục đích đối phương chính là loại trừ con của ta. Nếu Thu hà bị thu mua trước khi ta có thai hoặc thậm chí trước khi ta gả cho vương gia, như vậy đối phương nhằm vào không phải ta, mà là muốn loại trừ đứa nhỏ của Túc vương, loại trừ con nối dõi Túc vương phủ. Nương nương thân làm mẹ chồng, ban cho con dâu gì đó là chuyện thường, tâm tư đối phương kín đáo, luôn có thể bắt được chỗ trống.”

“Nhưng động tác của nàng không khỏi quá nhanh.” Phó Tuyên bình tĩnh nói, “Tỷ tỷ cũng nói, nương nương ngắm hoa là nhất thời nảy ra ý, cho dù Thu Hà thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nghĩ tới diệu kế này, nhân lúc nương nương đi nhà ấm trồng hoa chọn hoa thì lập tức trở về phòng lấy xạ hương giả bùn, nhưng sao nàng chắc chắn Lý cô cô nhất định sẽ chọn nàng xuất cung tặng hoa? Nàng không phải cung nhân nhà ấm, Lý cô cô chọn nàng hoàn toàn là trùng hợp.”

Khóe miệng Phó Dung cong lên, “Đúng vậy, đây cũng là điểm đáng ngờ duy nhất trong toàn bộ kế hoạch. Móng tay Thu Hà có lưu mùi vị xạ hương, chứng minh trộn xạ hương vào bùn là nàng tự tay nặn, nhưng quá rõ ràng ngược lại chọc người hoài nghi. Ta đoán không phải nàng cam tâm tình nguyện nuốt độc tự vận, hẳn là có người lặng lẽ hạ độc trong nước trà của nàng, đợi Thu Hà chết rồi lại vu oan giá họa.”

“Vu oan giá họa, chính là nói xạ hương kia không phải Thu Hà làm, nàng chỉ là một kẻ chết thay.” Phó Tuyên chắc chắn nói, “Không phải Thu Hà, dựa theo Ôn ma ma nói, chỉ còn lại có Lý cô cô, bà ấy là đại cung nữ Chiêu Ninh cung, không một tiếng động giết chết một cung nữ quá đơn giản, hơn nữa bà ấy quen thuộc tính cách nương nương, hẳn có thể đoán được nương nương chắc sẽ tặng hoa cho tỷ tỷ, không phải hôm nay sau này cũng sẽ thưởng, bởi vậy sớm chế xong bùn xạ hương chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Tỷ tỷ, tỷ nói nương nương có nghĩ tới điểm này hay không?”

Phó Dung không chút nghi ngờ: “Nương nương ở trong cung lâu như vậy, hai người chúng ta có thể nghĩ tới, sao nàng có thể không nghĩ ra? Chỉ là Lý cô cô làm người đến cùng như thế nào, chỉ có trong lòng nương nương rõ ràng, lần này nương nương phạt Lý cô cô nửa năm tiền tiêu hàng tháng, có lẽ là tin bà ấy, có lẽ là có dự tính khác, chúng ta nhìn được rồi.”

Lý cô cô ở Chiêu Ninh cung, các nàng ngoài tầm tay, cũng chỉ có thể giao cho Thục phi.

Hai tỷ muội lại hàn huyên, nói một lúc Phó Dung mệt mỏi, Phó Tuyên giúp tỷ tỷ đắp kín mền, bước nhẹ đi ra ngoài.

Màn cửa rơi xuống, Phó Dung chậm rãi mở mắt ra.

Muội muội vẫn là thiếu suy xét một chút.

Trừ bỏ Lý cô cô, còn có hai người trực tiếp chạm qua chín bồn cúc hoa kia, một là Thục phi, một là Thôi Oản cùng nàng chọn hoa.

Thục phi đương nhiên sẽ không hại cháu của mình, Thôi Oản...

Thôi Oản có cơ hội ra tay, nếu là nàng ra tay, vậy mục đích là gì?

Phó Dung không nghĩ được lý do, nhưng nàng nhớ lại thái độ Từ Tấn đối Thôi Oản, có lẽ, trong lòng Từ Tấn càng rõ ràng giữa Lý cô cô và Thôi Oản, ai có hiềm nghi càng lớn?

~

Đêm khuya tĩnh lặng, Chiêu Ninh cung.

Thục phi tựa vào trên giường, Sầm công công quỳ ở trước giường, cầm gậy mềm trong tay nhẹ nhàng đấm chân cho nàng.

Ôn ma ma cùng Lý cô cô đều là ma ma của hồi môn của Thục phi, được Thục phi tín nhiệm nhất, Sầm công công là năm đó Thục phi vào vương phủ thì bị đẩy đến hầu hạ bên cạnh nàng, hai mươi mấy năm nay, cũng được Thục phi tín nhiệm.

Đêm tối tĩnh mịch, bên ngoài truyền đến canh hai gõ mõ vang.

Sầm công công lặng lẽ giương mắt, liền thấy nương nương nhà mình nhìn hoa cúc trên bệ cửa sổ ngẩn người, từ lúc buổi chiều biểu cô nương không tình nguyện xuất cung, nương nương liền trầm mặc, cơm chiều cũng không dùng nhều, sau khi ăn xong vẫn ngơ ngẩn như vậy, nhìn hoa xuất thần.

“Nương nương, đêm khuya rồi, nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi?” Hắn hạ thấp giọng khuyên nhủ.

Tầm mắt Thục phi rốt cuộc dời khỏi bồn hoa cúc, quay đầu hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy rốt cuộc là ai?”
Trong lòng Sầm công công rùng mình.

Nương nương hỏi như vậy, hiển nhiên nghĩ giống hắn.

Việc này nhìn thoáng là Thu Hà bị người sai khiến động tay chân, suy nghĩ tỉ mỉ về sau Lý cô cô cùng biểu cô nương cũng đều có hiềm nghi.

Ai có khả năng lớn hơn?

Lý cô cô có hiềm nghi lớn nhất. Nương nương tiến cung sau bên người phát sinh hai việc lớn, một là Túc vương gia trúng độc bệnh nặng một trận, hai là lúc nương nương sinh công chúa thì ngoài ý muốn khó sinh, lúc ấy đều xử trí một nhóm người, nhưng ai có thể cam đoan những kẻ kia không phải là chịu tội thay, ai có thể cam đoan Chiêu Ninh cung không có phản đồ khác hoặc cọc ngầm của kẻ khác? Nếu như chuyện hôm qua thật là Lý cô cô làm, vậy hai vụ án năm xưa rất có thể cũng là Lý cô cô làm.

Về phần biểu cô nương...

Nếu là biểu cô nương ra tay, vậy thì phải có lý do. Bị người thu mua? Tất cả vinh nhục Thôi gia đều treo ở trên người nương nương cùng hai hoàng tử, biểu cô nương không ngu xuẩn như vậy. Đơn thuần muốn hại đứa nhỏ vương phi? Biểu cô nương còn nhỏ tuổi, có tâm cơ sâu như thế? Cho dù có, nàng lại là vì sao?

Sầm công công cúi đầu, trong đầu đột nhiên lướt qua mấy cảnh tượng.

Lúc Túc vương gia chưa xuất cung, thường cùng Lục hoàng tử đến Chiêu Ninh cung thỉnh an, Sầm công công nhớ, biểu cô nương càng ưa thích nói chuyện với Túc vương gia, Túc vương gia cũng đối đãi như thân muội, rất chiếu cố. Thẳng đến vương gia mười lăm tuổi xuất cung, số lần hai huynh muội gặp mặt ít, biểu cô nương 8 tuổi mới bắt đầu thân thiết với Lục điện hạ.

Biểu cô nương có ý với Túc vương gia?

Sầm công công cảm thấy khả năng này không quá lớn, hồi nhỏ thân cận hẳn chỉ là tình huynh muội, mà năm biểu cô nương mười tuổi thái độ Túc vương gia đối biểu cô nương lạnh đi, lúc biểu cô nương tới tuổi chớm mối tình đầu thì bên người có thanh mai trúc mã Lục điện hạ, sao lại thích một nam nhân lạnh lùng xa cách với nàng? (Có trách thì trách Từ Hạo kém cỏi, văn không ra văn, võ không thành võ, đầu óc càng không có, tính tình càng đừng nói, chỉ biết bám váy nữ nhân)

Thục phi cũng nghĩ như vậy.

Cháu gái dưỡng ở bên người, thái độ 2 người con trai đối biểu muội nàng rất rõ ràng, trưởng tử thủy chung xem biểu muội là thân muội muội. Năm cháu gái mười tuổi, nàng phát hiện thái độ trưởng tử đại biến, gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không, còn buồn bực hỏi hắn một lần. Nhi tử nói cho nàng biết, hắn phát hiện Lục đệ không quá cao hứng hắn nói chuyện với biểu muội, bởi vậy bắt đầu kiêng dè. Thục phi rất vui mừng, thứ tử nhỏ tuổi vô tri, chỉ muốn tranh đoạt biểu muội chú ý, trưởng tử đã sớm suy nghĩ tình cảm huynh đệ.

Mà cháu gái nàng, tiểu cô nương mười tuổi hiểu cái gì, phát hiện thái độ biểu ca biến hóa ủy khuất cáo trạng với nàng. Thục phi đương nhiên không thể nói thật, chỉ nói tính tình nhi tử cổ quái nàng cũng không hiểu, cháu gái ủy khuất một trận cũng liền nghĩ thoáng, Tứ ca lại đây nàng như thường cười chào hỏi, nhu thuận hiểu chuyện.

Thục phi không nhìn ra cháu gái có tình yêu nam nữ với trưởng tử, cũng không tin cháu gái sẽ bị người khác thu mua bỏ thuốc mưu hại Tứ tẩu.

Vậy thì còn lại Lý cô cô.

Thục phi nhắm mắt lại.

Trong hoàng cung này hai chữ tình cảm không đáng tin cậy nhất, những người bên người này, đến cùng những người nào đáng tin?

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi âm thầm lưu ý nhất cử nhất động nàng, nếu thật là nàng, về sau khẳng định sẽ lại ra tay.”

Một lúc sau, Thục phi âm u mở miệng.

~

Ngày thứ hai Thôi Oản xuất cung, Tạ thị dẫn nữ nhi tiến đến thăm hỏi Phó Dung.

Phó Dung nằm ở trên giường, hai người vừa vào nhà, nàng suy yếu bồi tội: “Mợ và muội muội đến thăm ta, ta vốn nên đi ra ngoài nghênh đón, chỉ là hai ngày này thân thể không quá thoải mái...”

“Ngươi nhanh nằm, chuyện đó Oản Oản đã nói với ta.” Tạ thị đi nhanh mấy bước chạy tới trước giường Phó Dung, ân cần hỏi thăm: “Thân thể không sao chứ?”

Phó Dung nhu hòa cười: “Không có việc gì, chính là bị chút kinh hãi, thái y đã mở thuốc dưỡng thai.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Chân mày Tạ thị giãn ra, quay đầu gọi Thôi Oản đến bên cạnh, buồn cười nói với Phó Dung: “Muội muội Nngươi nghe nói là mấy chậu hoa cúc nàng chọn xảy ra chuyện, vô cùng áy náy, bồi bác nàng nửa ngày cũng không yên, hôm qua buổi trưa về nhà sau cũng luôn không nhấc nổi tinh thần, sáng sớm hôm nay liền kéo ta lại đây muốn chịu đòn nhận tội.”

Nàng vừa nói xong, khóe mắt Thôi Oản liền đỏ, “Tứ tẩu...”

Sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt tiều tụy, quả thật như là ăn ngủ không yên, Phó Dung cười cười, giành khuyên nhủ trước: “Muội muội đừng như vậy, ngươi vừa khóc ta cũng khó chịu theo, việc này rõ ràng là người khác muốn hại ta, hiện tại chưa bắt được hung phạm, chúng ta thân thích nghi kị lẫn nhau, chẳng phải là hợp ý đối phương?”

Thôi Oản cúi đầu gạt lệ, “Nhưng ta...”

Tạ thị điểm điểm cái trán nàng: “Đừng nhưng mà nữa, trong lòng Tứ tẩu ngươi rõ ràng, không có đa nghi như ngươi nghĩ vậy. Hừ, theo ta thấy, việc này nhất định là bên kia giở trò quỷ, bọn họ vẫn luôn nhìn lão Tứ không vừa mắt.” Nói chuyện thì hất hất cằm phía Đông.

Ánh mắt Phó Dung khẽ tối, như ủy khuất bất đắc dĩ cắn cắn môi: “Không có bằng chứng, mợ đừng nói nữa.”

Tạ thị thở dài theo, vỗ vỗ tay Phó Dung nói: “Tốt, chúng ta không nói chuyện xúi quẩy nữa. Lão Tứ thì sao, đã mùng mười, lão Tứ có nói khi nào trở về không? Bụng ngươi ngày càng lớn, hắn trở về, có hắn ở bên người, ngươi ít ít nhiều nhiều có thể an tâm chút.”

Nhắc tới trượng phu, mắt Phó Dung sáng rực lên: “Lần trước vương gia gửi thư về, nói là trước năm cũ hẳn có thể về.”

Vừa nói xong, Lan Hương hưng phấn đi vào: “Vương phi, vương gia trở lại!”

Phó Dung đại hỉ, chống giường muốn ngồi dậy, Tạ thị muốn đỡ nàng, bị Hứa Linh vẫn trông giữ ở bên cạnh cướp trước.

Ánh mắt Thôi Oản đổi đổi.

Tạ thị ngược lại không để ý, dù sao nàng cũng chỉ là khách sáo một chút, dẫn nữ nhi tránh ra, nhìn Hứa Linh, Mai Hương cùng hầu hạ Phó Dung mặc xiêm y. Còn chưa mặc xong, Từ Tấn gió bụi dặm trường xông vào, một thân y bào mực sắc, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mang tới một phòng thanh bần.