Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 166: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 166




Hoài An còn gần kinh thành hơn Tín Đô một chút, không đến năm trăm dặm, sáng sớm hôm qua Phó Dung phái người đưa tin cho Từ Tấn, thị vệ đi lương câu Tây Vực tiến cống ra roi thúc ngựa, mới quá trưa liền đưa thư tới trong tay Từ Tấn.

Lần cứu tế thiên tai bạo tuyết này, đời trước Từ Tấn dùng hơn một tháng mới sắp xếp toàn bộ sự tình thỏa đáng, trước hết năm cũ về kinh thành. Đời này, trong nhà kiều thê có thai, Từ Tấn nóng lòng trở về nhà, lại có kinh nghiệm cứu tế thiên tai đời trước, biết những quan viên nào có thể nhận trọng trách, rõ ràng vài thôn trấn nào gặp tình huống nghiêm trọng nhất, ứng đối tự nhiên mau lẹ hiệu quả hơn nhiều.

Không có thư nhà của Phó Dung, Từ Tấn cũng chuẩn bị trở lại, nói với Phó Dung hết năm cũ là muốn cho nàng một bất ngờ. Trước mắt biết được trong nhà xảy ra chuyện, Từ Tấn chậm trễ vài canh giờ giao phó rõ ràng một ít việc vặt, trời chưa sáng liền vội vàng chạy gấp về.

Vào trong phòng, Từ Tấn không nhìn Tạ thị cũng không nhìn Thôi Oản, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Phó Dung ngồi ở trên giường đang muốn mang giày.

Phó Dung nhìn hắn cười, hai mắt sáng ngời, sắc mặt lại tái nhợt.

Tim Từ Tấn trĩu xuống, đi nhanh mấy bước đỡ Phó Dung đang muốn đứng lên nằm xuống giường lại, không coi ai ra gì giáo huấn nàng: “Trên người không thoải mái còn lộn xộn cái gì, ngoan ngoãn nằm.” Sau đó cũng không quay đầu lại phân phó ba nha hoàn Phù Cừ viện, “Tiễn khách.”

Nụ cười trên mặt Tạ thị thoáng cái liền cứng đơ.

Nàng biết ngoại sanh này vẫn luôn không chào đón mình lại không ngờ được Từ Tấn ngay cả chào cũng không liền muốn trực tiếp đuổi người, cực thất lễ.

Thôi Oản giật nhẹ tay áo nàng, cười khuyên nhủ: “Nương, Tứ ca Tứ tẩu hơn tháng không gặp, thân thể Tứ tẩu lại không thoải mái, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nói chuyện, ngày khác lại đến đây đi.”

“Đúng vậy.” Tạ thị vỗ vỗ tay nữ nhi, chẳng mấy chốc lại khôi phục bộ dáng hòa ái, lên tiếng chào hỏi Phó Dung, dẫn Thôi Oản đi.

Hai mẹ con lên xe ngựa, nụ cười trên mặt Thôi Oản rốt cuộc không duy trì nổi nữa, lại hồi tưởng động tác Hứa Linh không cho phép mẫu thân tới gần Phó Dung, thấp giọng nói với Tạ thị: “Nương, người nhìn có phải Tứ ca cùng nàng ta hoài nghi chúng ta hay không?”

Thần sắc Tạ thị biến đổi, lo lắng hỏi nàng: “Vì sao nói như vậy?”

Thôi Oản nói nhỏ: “Nương muốn đỡ nàng ta đứng lên, còn chưa đụng tới người liền bị nha hoàn ngăn lại, ta đoán là nàng ta đã phân phó nha hoàn đề phòng chúng ta. Còn có Tứ ca, trước kia hắn lạnh nhạt với chúng ta, cũng không có không khách sáo như vậy.”

Tạ thị nắm lấy tay nữ nhi, cẩn thận suy nghĩ, cười nói: “Oản Oản quá đa tâm, chưa tìm ra hung phạm nàng ta có thể hoài nghi tới ngươi, hiện tại hung phạm đã nuốt độc tự vẫn, nàng ta sao có thể nghi ngươi? Nha hoàn của nàng ngăn ta là chuyện nhân chi thường tình, ta hoài huynh đệ các ngươi thì cũng dặn dò bọn nha hoàn cẩn thận như vậy, hôm nay đổi thành Nhị cô mẫu ngươi, Hứa Linh như thường vẫn ngăn trở. Về phần Tứ ca ngươi, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng hắn đang có hỏa, nhìn sắc mặt nàng ta không tốt hắn lo lắng, tự nhiên không tâm tình khách sáo với chúng ta.”

Là như vậy sao?

Thôi Oản nửa tin nửa ngờ.

Thấy mặt nữ nhi hiện ưu sầu, trong mắt Tạ thị lướt qua tiếc hận ghen ghét: “Cơ hội tốt trời ban, khiến chúng ta nghĩ tới biện pháp xảo diệu như vậy, đáng tiếc bị Lục cô nương kia phá hỏng chuyện tốt.”

Chị chồng nàng tốt số, trước thành sủng phi Gia Hòa đế, sau lại sinh 2 người con trai, Từ Tấn càng là văn võ song toàn sâu được Gia Hòa đế coi trọng, coi trọng tới tuy rằng Gia Hòa đế đăng cơ thì liền lập đích trưởng tử của Hoàng Hậu làm Thái Tử, Từ Tấn như cũ tại triều thần có danh vọng rất cao. Có danh vọng rồi vẫn không bị Gia Hòa đế kiêng dè, thấy thế nào tương lai Từ Tấn đều có cơ hội ngồi lên vị trí kia.

Như vậy nữ nhi gả cho Từ Tấn, bây giờ là vương phi, tương lai khả năng sẽ trở thành Hoàng Hậu. Gả cho Từ Hạo, vậy thì chỉ có thể làm vương phi.

Nữ nhi tài mạo song toàn, có gia thế cũng có quan hệ thân thích, hoàn toàn xứng với Từ Tấn, tiếc nuối duy nhất là nữ nhi kém Từ Tấn 7 tuổi, sau này lão Lục bám riết không tha lung tung quấy nhiễu, khiến cho Từ Tấn bắt đầu xa cách nữ nhi.

Tạ thị không nhận mệnh, nữ nhi cũng không nhận mệnh, chỉ cần Từ Tấn 1 ngày chưa thành thân, các nàng liền còn có cơ hội. Năm ngoái Từ Tấn thành thân, nếu nhà gái có lai lịch lớn, các nàng có lẽ cũng sẽ buông tha, nhưng Phó Dung chỉ là nữ nhi thứ tử Hầu phủ, Phó Phẩm Ngôn có bản lãnh đi nữa, thân thế đều là một nhược điểm, như vậy dù nữ nhi ủy khuất làm trắc phi, Phó Dung cũng không dám ra uy phong chính phi trước mặt nữ nhi.

Trắc phi thì như thế nào?

Tạ thị đắc ý nhướn mày.

Từ Tấn hồi nhỏ thực chiếu cố nữ nhi, hiện tại ngại lão Lục kiêng dè nữ nhi, một khi nữ nhi vào vương phủ, Từ Tấn không cần kiêng dè, khẳng định sẽ tốt với nữ nhi, Thục phi dù thích Phó Dung, cũng sẽ thương yêu nữ nhi hơn. Cũng tức là, nữ nhi thành trắc phi, lập tức có thể cướp đoạt tất cả sủng ái trượng phu mẹ chồng thương yêu Phó Dung được hưởng về. (Thật ra có 1 cái bà ta nói đúng, đó là Thục phi. Yêu thương Thôi Oản không điên cuồng như Từ Hạo, nhưng cũng thuộc vào hàng không phân thị phi. Bằng không đời trước huynh đệ Từ Tấn, Từ Hạo không chết, đời này ngày sau Từ Hạo cũng không đi đến bước mất trí )

Sang năm nữ nhi cập kê, Tạ thị đã tính toán biện pháp để nữ nhi chuyển vào vương phủ. Đã không cần e ngại Phó Dung, các nàng cần làm, chính là không cho Phó Dung sinh ra trưởng tử của Từ Tấn trước nữ nhi. Nhi tử đầu tiên của Từ Tấn, phải ra từ bụng nữ nhi, trước chiếm trưởng tử, tương lai lại chậm rãi giành giật Túc vương phi thậm chí danh phận Hoàng Hậu.

“Oản Oản đừng lo lắng, chúng ta trước nhìn xem nàng sinh ra cái gì, thật là nhi tử, cũng không có nghĩa hắn nhất định có thể thuận lợi lớn lên.” Tạ thị ôm nữ nhi thần sắc hoảng hốt vào ngực, thầm thì bên tai nàng, “Oản Oản ngươi phải nhớ kỹ, nhẫn nhịn được mới có thể thành đại sự, hiện tại Chiêu Ninh Cung, Túc vương phủ đều phòng chặt, trong thời gian ngắn chúng ta không tốt lại ra tay, không bằng cân nhắc sang năm như thế nào gả cho Tứ ca ngươi, năm sau Oản Oản nhà ta cũng là đại cô nương.”

“Nương...” Thôi Oản nhẹ giọng làm nũng, chỉ là nghĩ tới Từ Tấn coi trọng Phó Dung như vậy, với nàng làm như không thấy, trong lòng vẫn là khổ.

Nàng muốn gả cho hắn, ngoại trừ gả cho hắn có thể đứng được càng cao, cũng là thật lòng thích hắn.

Nếu như không có Phó Dung tốt bao nhiêu, nếu như không có Từ Hạo tốt bao nhiêu.

Nhắm mắt lại, Thôi Oản chua xót cắn cắn môi.

~

Phù Cừ viện.

Từ Tấn quay về trước thời hạn, Phó Dung cực kỳ kinh hỉ, kéo tay hắn hỏi: “Vương gia không phải nói cuối năm cũ mới trở về sao? Sao hôm nay đã về?”

Từ Tấn ngồi bên giường, không chớp mắt quan sát thê tử dựa vào đầu giường, nhìn thế nào đều nhìn không đủ: “Không yên tâm nàng, cấp tốc quay về. Sắc mặt Nùng Nùng sao khó coi như vậy? Thân thể không thoải mái?” Hóa ra trên thư báo bình an là lừa hắn?

Phó Dung sờ sờ mặt, ngượng ngùng cười: “Không có không thoải mái, ta cùng đứa nhỏ đều yên lành, vương gia đừng lo lắng.” Nói xong đưa khăn bên cạnh cho hắn, “Chàng đi giúp ta làm ướt, ta lau lau mặt.”

Từ Tấn không hiểu vì sao đột nhiên nàng nghĩ tới lau mặt, nhưng vẫn là đứng dậy đi, sau khi trở về ngồi nghiêng bên giường, tự tay lau cho nàng.
Lau đi một tầng phấn trắng dày, lộ ra khuôn mặt bên trong trong trắng lộ hồng.

Từ Tấn mờ mịt nhìn nàng.

Phó Dung buông mi nói: “Tối hôm qua ngủ không an ổn, buổi sáng bồi muội muội vài ván cờ liền lại mệt nhọc, sắp muốn ngủ mợ cùng biểu muội tới, ta, ta nghĩ lười biếng, nhân lúc các nàng chưa tiến vào bảo Mai Hương đồ phấn cho ta, giả bệnh, không ngờ vương gia cũng bị lừa.”

Vừa trở về liền gặp được nàng giở trò xấu, Từ Tấn không nhịn được cười, cúi đầu hôn bụng nàng, “Không có việc gì là tốt.”

Hắn nhẹ nhàng dán bụng nàng, Phó Dung đưa tay tới, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú gầy đi.

Kỳ thật tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, lúc mẹ con Tạ thị lại đây tinh thần cũng không tệ, chỉ là lười khách sáo với bọn họ mới nằm trên giường giả bệnh. Nhưng nàng không thể nói với Từ Tấn nàng không thích hai mẹ con Tạ thị a, đó là thân mợ thân biểu muội Từ Tấn, Phó Dung dám nói nàng hoài nghi người thân của Từ Tấn sao?

Đổi thành người không có bất kỳ quan hệ gì với Từ Tấn, Phó Dung dám nói thẳng, đề cập người thân của Từ Tấn, Phó Dung không muốn thử thăm dò Từ Tấn sẽ giúp bên nào. Nàng cùng Từ Tấn khó đi được tới một bước này, Phó Dung không nghĩ bởi vì thân thích hắn lại chọc Từ Tấn không vui.

Nhưng nàng thăm dò được thái độ Từ Tấn đối mẹ con Tạ thị.

Phó Dung thấp thỏm nhìn hắn: “Ta bất kính với mợ, vương gia không tức giận sao?”

Từ Tấn đang cảm thấy đứa nhỏ có động tĩnh nhẹ, nghe được lời này nghĩ cũng không nghĩ trả lời: “Nàng là vương phi của ta, bà ta là cái gì? Nùng Nùng không muốn gặp, không cần giả bệnh, trực tiếp cho người đuổi các nàng về được rồi.”

Phó Dung cực kỳ khiếp sợ.

Từ Tấn thấy nàng ngơ ngác ngốc ngếch, tỏ ý bảo nàng dịch chuyển vào trong. Phó Dung hiểu được hắn có lời muốn nói, xốc chăn trên đùi lên nói: “Vương gia bỏ chân vào đây đi, ấm áp.”

“Không cần, ta không lạnh.” Từ Tấn sợ nàng bị lạnh theo, cởi giày xong một đôi chân dài liền khoác lên trên chăn, đưa tay ôm lấy Phó Dung, sờ sờ xiêm y mình, cảm giác không lạnh mới kéo nàng dựa lại gần, vừa hôn nàng vừa nhỏ giọng hỏi: “Nùng Nùng nghĩ tới xúi giục Thu Hà là ai?”

Phó Dung đoán được Từ Tấn sẽ hỏi như vậy.

Nàng cũng do dự nên gia ngốc hay nói lời thật, cuối cùng nhớ tới năm ấy thiết kế trả thù Tề Trúc thì mẫu thân cũng không có che giấu tâm cơ của bà trước mặt phụ thân, Phó Dung cảm thấy nàng cũng nên vào lúc thích hợp biểu hiện trước mặt Từ Tấn thông minh một chút, dù sao nàng phải trải đường để tương lai nhắc nhở Từ Tấn tránh né nguy hiểm.

“Ta, không giấu vương gia, ta cảm thấy bùn xạ hương kia không phải Thu Hà làm, Thu Hà chỉ là thay người gánh tội.”

Từ Tấn sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn nàng.

Phó Dung liền nói một lần những gì nàng suy đoán.

Từ Tấn cười khen, “Không ngờ Nùng Nùng thông minh như vậy, không hổ là vương phi của ta, vậy nàng cảm thấy là ai động tay chân?”

Phó Dung kề bên lồng ngực hắn cọ cọ, rũ rèm mắt xuống nói: “Ngày đó có cơ hội xuống tay chỉ có nương, biểu muội còn có Lý cô cô. Nương cùng biểu muội chắc chắn sẽ không hại ta, ta có chút hoài nghi Lý cô cô, nhưng nương chỉ phạt Lý cô cô nửa năm tiền tiêu hàng tháng, vương gia nói, rốt cuộc là ta đa tâm, bùn xạ hương chính là Thu Hà làm, hay là nương không có nghĩ tới tầng này?”

“Nàng cho là nương không thông minh như nàng?” Từ Tấn xoay người, nâng mặt nàng lên hôn, “Lý cô cô quả thật có hiềm nghi rất lớn, nương không có vạch trần bà ấy hẳn là muốn lưu bà ấy lại, tương lai đợi bà liên hệ chủ tử bà ấy thì lại một lưới bắt hết, bất quá Nùng Nùng nói sai, ngoại trừ Lý cô cô, Thôi Oản cũng có hiềm nghi.”

“Làm sao có thể?” Phó Dung như kinh hãi hỏi, “Vì sao biểu muội muốn hại ta?”

“Bị người xúi giục đi.”

Từ Tấn một lần nữa dựa vào đầu giường, ngửa đầu nhìn nóc giường: “Lý cô cô hầu hạ nương hơn 20 năm, nếu bà có thể phản bội nương, Thôi Oản cũng có thể, chỉ là hiện tại chúng ta không có chứng cớ. Nùng Nùng, ta cho nàng biết là để nàng cẩn thận đề phòng Thôi Oản, nàng đừng nói với nương, miễn cho bà thương tâm. Đợi tương lai ta bắt ra hung phạm, vô luận là ai, ta đều sẽ để nàng ta sống không bằng chết.”

Thật là Thôi Oản, nàng hại Phó Dung còn có nguyên nhân khác, nhưng mặc kệ vì cái gì, một khi tra ra là nàng, hắn tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.

Chỉ có chỗ Lục đệ...

Từ Tấn lắc lắc đầu, này đó đều là suy đoán vô căn cứ, vẫn là đợi tin tức của Hứa gia đi, hiện tại quan trọng nhất là...

“Nùng Nùng, nhớ ta không?”

Hắn ôm lấy bên cạnh thê tử, nâng lên nàng cằm đi tìm nàng môi, “Ta nhớ ngươi lắm.”

Hắn đột nhiên chuyển tâm tư, Phó Dung còn chưa đuổi kịp, môi liền đụng tới môi hắn.

Nhớ hay không nhớ?

Đương nhiên nhớ, thói quen hai người ngủ chung, thoáng cái chỉ còn một mình, ổ chăn cùng trong lòng đều là trống trải.

Đã lâu không ôn nhu, Phó Dung ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, tùy ý Từ Tấn nếm môi nàng, lại dời từ cằm nàng dần dần xuống dưới. Đại khái là vừa từ bên ngoài trở về, môi hắn còn có chút lạnh, rơi vào trên người mang theo run rẩy không giống với trước kia.

“Vương gia, không được, lúc này không được...” Thân mật nhiệt tình, mắt thấy hắn thả màn lụa xuống lại muốn cởi quần áo, Phó Dung đỏ mặt khuyên nhủ. Mẫu thân từng dặn, 3 tháng cuối không thể xằng bậy.

Động tác của Từ Tấn khựng lại, ánh mắt đảo qua bụng nàng phồng phồng, rơi vào tay nhỏ nàng trắng nõn mảnh khảnh.

Hắn ngước mắt nhìn nàng, vô lại cởi quần.