Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 167: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 167




“Đã được chưa? Tay ta mỏi...”

“Nàng nghĩ thế nào?”

Trong màn lụa u ám, giọng thê tử thẹn thùng, trượng phu lẽ thẳng khí hùng lại vô lại, còn kèm theo tiếng vang nhẹ kỳ quái.

Phó Dung với loại chuyện này không có da mặt dày như Từ Tấn, phát hiện mình hỏi vấn ngốc đề, dứt khoát đóng chặt mắt, một lòng giúp hắn.

Từ Tấn còn phải vào cung phục mệnh, tuy rằng không nỡ, lại không có thật nháo Phó Dung lâu, rất nhanh liền túm lấy quần lót của Phó Dung chà lau.

Phó Dung tức đến đánh hắn một cái, mỗi lần đều dùng xiêm y nàng chà lau, thật không biết hắn nghĩ như thế nào.

Từ Tấn nhìn nàng cười, ôm Phó Dung bình phục, kéo chăn qua đắp tốt cho nàng: “Nùng Nùng ngủ trước một lát, buổi trưa chờ ta trở lại cùng dùng cơm.” Nói xong tinh thần sảng khoái rời giường. Mặc đồ thì tùy ý liếc mắt nhìn trên giường, thấy khuôn mặt Phó Dung hồng hồng nhìn hắn, Từ Tấn kìm lòng không được cười, “Luyến tiếc ta?”

Phó Dung nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ôn nhu như nước, như mặt hồ lăn tăn gợn từng cơn sóng, quanh quẩn hắn, khiến tâm hắn mềm nhũn theo.

Từ Tấn không thể dời mắt, sờ soạng buộc đai lưng xong, một lần nữa ngồi vào trên giường, cúi người hôn nàng.

Triền miên hôn, khó phân khó cách.

“Nùng Nùng ngủ đi, ta rất nhanh sẽ trở lại.” Gian nan rời môi nàng, Từ Tấn dán cái trán nàng nói.

Phó Dung không nói chuyện, mắt đẹp nhìn hắn chan chứa tình cảm, câu hồn của hắn.

Từ Tấn bất đắc dĩ xoa bóp chóp mũi nàng, hôn vài cái mới nhẹ bước chân rời đi.

Người đi rồi, trong màn lụa tất cả đều là mùi vị của hắn, Phó Dung tuy rằng thẹn thùng, lại cũng không có cách nào, ném xiêm y dơ được Từ Tấn quấn kỹ xuống dưới giường, giấu màn lụa sau kêu Mai Hương tiến vào thu thập. Mai Hương, Lan Hương đối với cái này thấy nhưng không thể trách, vào nhà sau ngó nhìn màn lụa, Mai Hương thu thập trên đất, Lan Hương từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo lót ngắn, ra gian ngoài huơ nóng ấm mới đưa vào màn lụa.

“Nô tỳ hầu hạ vương phi mặc?” Nàng nhịn cười hỏi.

“Đi ra.” Phó Dung nũng nịu trách mắng.

Lan Hương cười trộm ra ngoài, lại nhìn thấy Phó Tuyên đi vào trong.

“Tỷ tỷ thức rồi?” Phó Tuyên thấy hai nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay, không khỏi buông nhẹ giọng.

Dù nhẹ Phó Dung cũng nghe thấy được, tạm thời buông quần đùi xuống nhét vào ổ chăn, kêu muội muội vào nhà.

Lan Hương đi theo tiến vào, treo màn lụa lên sau lại lui ra ngoài.

Phó Tuyên thông minh hiểu chuyện, đến cùng còn nhỏ, năm sau mới mười ba đâu, biết rất ít chuyện nam nữ, lúc này thấy sắc mặt Phó Dung hồng nhuận, mắt long lanh, còn muốn minh diễm kiều mị hơn lúc trang điểm, tiểu cô nương ngồi vào ghế thêu sau khó được trêu ghẹo một câu: “Tỷ phu trở lại, tỷ tỷ cao hứng như vậy?”

Người gặp việc vui tinh thần thích, chính là như tỷ tỷ bây giờ đi.

“Bớt cùng ta không lớn không nhỏ, có phải muốn về nhà hay không?” Đoán được ý đồ muội muội đến, trong lòng Phó Dung rất là không nỡ, vừa muốn nắm lấy tay muội muội, đột nhiên nhớ tới hai tay mình mới chạm qua cái gì, trên mặt Phó Dung nóng lên, vội vàng lùi tay về ổ chăn, âm thầm mắng Từ Tấn vài lần.

Phó Tuyên quả thật là đến cáo từ, tuổi nàng nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu như không phải tỷ phu ra ngoài ban sai, tỷ tỷ có thai cần người làm bạn, nàng sẽ không đến ở vương phủ. Nàng lại không phải là Quan nhi, nào có cô em vợ mười mấy tuổi vô duyên vô cớ ngụ ở trong nhà tỷ phu?

“Tỷ tỷ dưỡng thai cho thật tốt, ngày khác ta lại cùng nương tới đây thăm tỷ, nhìn mặt tỷ đỏ như vậy, cũng không cần đứng lên tiễn ta, cẩn thận vừa nóng vừa lạnh bị cảm lạnh.”

Phó Dung gật gật đầu, cười nói: “Vậy ta sẽ không tiễn, đúng rồi Tuyên Tuyên, tỷ phu ngươi biết ngươi lập công lớn, nói năm nay muốn cho ngươi một đại đại hồng bao.”

Phó Tuyên không để ý tới lời này, đứng dậy, quan tâm buông màn lụa hai bên xuống, đang sửa lại góc màn thì cái mũi khẽ động, nghi hoặc nói: “Tỷ tỷ màn này bao lâu không đổi vậy, ta ngửi được mùi lạ.”

Mùi lạ?

Phó Dung ngửi ngửi, nhận ra được, nhắm mắt bịa đặt: “Không phải màn, là trên người ta, có thai đều như vậy.”

Phó Tuyên “Ồ”, không hoài nghi, sau khi rời khỏi đây tự có Mai Hương, Lan Hương chuẩn bị xe ngựa cho nàng.

Phó Dung trong mùi vị nam nhân quen thuộc, an tâm ngủ tiếp.

Trong cung, Từ Tấn rời Sùng Chính điện, sải bước đi Chiêu Ninh cung.

“Chỗ nương có tiến triển sao?”

Thục phi lắc đầu: “Không có, bất quá ngươi yên tâm, ta sai người theo dõi bà ấy, chỉ cần bà ấy lại liên hệ kẻ kia, nhất định chạy không thoát.”

Từ Tấn vừa nghe lời này liền hiểu được, mẫu thân chọn tin tưởng Thôi Oản.

Nhìn mẫu thân ôn nhu nhã nhặn, nghĩ tới lúc Thôi Oản sinh bệnh thì mẫu thân tự tay đút nàng uống thuốc, Từ Tấn cũng tự đáy lòng hi vọng việc này không có quan hệ tới Thôi Oản, không phải để ý biểu muội biểu huynh gì, mà là không muốn đệ đệ thương tâm, càng không muốn mẫu thân thương tâm.

Trở lại vương phủ, Từ Tấn gọi Hứa gia tới hỏi. Lý cô cô từ trẻ đã bán thân cho Thôi gia, ở ngoài cung không có bất kỳ ràng buộc nào, chỉ có thể cấu kết người trong cung, trong cung giao cho mẫu thân tìm hiểu Từ Tấn rất yên tâm, bên ngoài hắn muốn tra, tra đương nhiên là mẹ con Tạ thị.

“Vương gia, ta tra sổ sách mấy nhà y quán, cửa hàng hương liệu 3 tháng này, bên kia không có mua xạ hương cùng loại phấn kia. Cần ta phái người lại đi mấy huyện thành vùng ngoại ô tra xem hay không?”

Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, nói: “Không cần, loại xạ hương này, gần như trong tay mỗi đương gia chủ mẫu đều có, mà đối phương đã có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy, liền sẽ không lưu chứng cớ lại. Từ hôm nay, ngươi phái người cẩn thận nhìn chằm chằm vào hành tung mẹ con các nàng, nếu có dị thường, tùy thời hồi bẩm.”

Hứa gia lĩnh mệnh.
Từ Tấn hồi Phù Cừ viện đi nhìn Phó Dung.

Qua mười lăm, triều đình liền nghỉ lớn, ngoại trừ xã giao cần thiết, Từ Tấn cơ bản trông giữ ở bên người Phó Dung không đi đâu cả. Càng ngày càng gần sản kỳ, Phó Dung càng ngày càng khẩn trương, có lúc sẽ gặp ác mộng, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, dựa tới trong ngực Từ Tấn khóc, “Nếu ta khó sinh làm thế nào đây?”

Từ Tấn không thích nghe nàng nói lời này, không thích nghe, cũng không dám nghe.

Muốn khiển trách nàng, nàng khóc đến tội nghiệp, khóc đến hắn không cách nào phát lửa giận, đành phải một lần một lần giảng đạo lý cho nàng: “Nùng Nùng sợ cái gì? Bà đỡ chúng ta mời tới là tốt nhất, bên người còn có Ôn ma ma chăm sóc, ta cùng Lục đệ đều là Ôn ma ma nhìn sinh ra, chẳng lẽ nàng không tin bà ấy? Cho dù không tin Ôn ma ma, nàng cũng nên tin ma ma bên cạnh nương nàng đi? Năm huynh đệ tỷ muội các nàng đều là bà ấy tận mắt nhìn sinh ra.”

Nói đến năm người, hắn cười cười.

Phó Dung biết hắn cười mẫu thân có thể sinh, nàng cũng không nhịn được cười, vừa thút tha thút thít vừa đánh hắn: “Năm người thì sao, ngươi muốn ca ca, tỷ tỷ cũng không được đâu đấy.”

“Ta không có ca ca, tỷ tỷ, nhưng ta có thể có năm đứa trẻ.” Từ Tấn ôn nhu hôn nàng: “Nùng Nùng cũng sinh cho ta năm đứa, càng nhiều càng tốt. Nàng biết không, ta giao ước với Cát Xuyên, cho hắn đi ra ngoài du lịch, ngoại trừ lúc nàng mang thai hắn phải trở về chăm sóc, còn lại hắn đi liền mấy năm không về cũng không sao cả. Nàng không nhìn thấy hắn cao hứng cỡ nào, Nùng Nùng không chịu thua kém, cách một năm sinh một cái, cho hắn cao hứng hụt.” (1 lời thành sấm)

“Ngươi sao hư hỏng như vậy, Cát tiên sinh giúp chúng ta không ít việc.” Phó Dung triệt để dừng nước mắt, dở khóc dở cười.

Không khóc, Từ Tấn tiếp tục ôn nhu dỗ một lát, cuối cùng cũng lại giúp nàng vào mộng đẹp.

Bởi vì bụng lớn, cung yến giao thừa năm nay Phó Dung không vào cung, mùng hai tháng giêng cũng không thể về nhà mẹ đẻ.

Từ Tấn mang theo lễ đi, cùng Lương Thông phát hồng bao cho mấy tiểu bối.

Lương Thông là nhị con rể, xếp ở đằng trước hắn, lấy ra phong hồng bao nhìn mấy tiểu bối tự giễu nói: “Ta nói trước nha, hồng bao của ta khẳng định không bì nổi vương gia tỷ phu các ngươi, trong lòng các ngươi rõ ràng trước, miễn cho một hồi thất vọng.”

Phó Uyển lặng lẽ nguýt hắn một cái, ngại hắn nói nhiều.

Phó Bảo miệng ngọt: “Nhị tỷ phu yên tâm đi, chỉ cần huynh cho, bao nhiêu chúng ta đều thích.”

Phó Mật đứng bên cạnh nàng không nói chuyện, buông rèm mi xuống, ánh mắt đảo qua Từ Tấn mặc y bào mãng xà.

Thẩm Tình lưu lại bên lão thái thái không ra.

Lương Thông phát tiền mừng tuổi trước, kế tiếp tới phiên Từ Tấn.

Tình hình không khác làn cùng Phó Dung về lại mặt thì hắn cho lễ ra mắt, Phó Bảo, Phó Tuyên thoải mái nhận lấy, Phó Mật đỏ mặt.

Từ Tấn không để ý, phát cho Quan nhi xong, lại cho ngoại sanh nữ trong ngực Phó Uyển một cái. Phát tiền mừng tuổi xong, Từ Tấn lùi lại một bước, từ trên cao nhìn xuống tiểu nữ oa xinh đẹp mấy ngày nữa sẽ tròn tuổi, hâm mộ lại phức tạp.

Hắn ngóng trông Phó Dung sinh nhi tử, nhưng hắn cũng nghĩ có nữ nhi giống Phó Dung, kiều kiều, sẽ ngọt ngào gọi hắn phụ thân như Phó Dung gọi Phó Phẩm Ngôn vậy. Nhi tử lúc nhỏ còn làm nũng phụ thân, lớn lên chút liền sẽ trở nên ổn trọng, không bằng nữ nhi, vẫn luôn làm nũng cả đời.

Kiều thị phát giác hâm mộ trong mắt Từ Tấn, không khỏi nhẹ một hơi, nhìn bộ dạng vương gia, con trai con gái đều thích.

Buổi trưa cơm nước xong, Kiều thị dẫn Phó Uyển, Phó Tuyên, Quan nhi theo Từ Tấn cùng về vương phủ.

Nhìn thấy người thân, Phó Dung cực kỳ cao hứng, sờ sờ đầu nhỏ Quan nhi, nghe hắn lưu loát đọc , thưởng hắn một phong hồng bao nữa. Lại hôn nhẹ khuôn mặt ngoại sanh nữ, dạy nàng kêu dì, tiểu nha đầu miệng cười toe toét không chịu kêu, còn vươn tay muốn khảy Hoa Điền trên trán nàng, Phó Dung tức đến cắn cắn nàng, cũng phát một phong hồng bao.

Cuối cùng Phó Dung hỏi Phó Tuyên: “Tỷ phu ngươi cho ngươi bao nhiêu tiền mừng tuổi?” Tối hôm qua nàng hỏi Từ Tấn, Từ Tấn không chịu nói cho nàng biết.

Phó Tuyên đang phát sầu, lấy phong hồng bao kia từ trong tay áo ra lặng lẽ đưa Phó Dung: “Tỷ tỷ thu lại đi, chúng ta là tỷ muội ruột, tỷ hoài là ngoại sanh ngoại sanh nữ ta, tỷ phu quá khách sáo.”

Phó Dung tò mò mở hồng bao ra, vừa nhìn ngân phiếu, đơ người, một vạn lượng!

Phó Dung không nhịn được phì cười, khép hồng bao lại một lần nữa nhét vào trong tay Phó Tuyên: “Tỷ phu ngươi có tiền, hắn cho ngươi ngươi liền thu, không cần lãng phí.”

Phó Tuyên cự tuyệt không được, đành phải lại thu lại.

Nguyên Tiêu qua, tiếng dây pháo liên tiếp cao thấp trong kinh thành rốt cuộc nghỉ, các quan viên bắt đầu lên triều, trên phố tất cả cửa hàng lớn nhỏ cũng lại khai trương, bất tri bất giác liền vào tháng 2.

Mùng chín tháng hai, ngày đầu tiên thi xuân.

Từ Tấn theo thường lệ phải đi thượng triều, tan triều sau bị Gia Hòa đế gọi vào Sùng Chính điện.

“Tức phụ ngươi có phải sắp sinh hay không?” Gia Hòa đế nói chuyện phiếm, đứa con đầu lão Tứ, hắn rất quan tâm đấy.

Từ Tấn đáp: “Đúng vậy, thái y nói là mấy ngày này.” Nếu là có thể biết chuẩn xác ngày nào thì thật tốt, miễn cho hắn nóng ruột nóng gan.

Gia Hòa đế cẩn thận quan sát hắn, cười: “Nhìn ngươi, có phải đặc biệt khẩn trương hay không? Người khác mừng năm mới đều thêm thịt, ngươi lại gầy đi nhiều.”

“Có sao?” Từ Tấn sờ sờ mặt, trên mặt nhiều thêm chút xấu hổ, “Để phụ hoàng chê cười, bất quá quả thật nhi thần khẩn trương, nghĩ tới mấy ngày nữa ta cũng làm phụ thân, nguyên cả đêm không ngủ được.”

Hôm nay hắn nói chuyện nhiều hơn bình thường, có thể thấy được là thật hưng phấn. Nhớ tới lúc trước lần đầu tiên Hoàng Hậu có thai, trong lòng Gia Hòa đế cảm khái một trận, khoát tay nói: “Đi đi, mấy ngày này không cần ngươi lên triều, đợi tức phụ ngươi sinh xong rồi hãy làm công vụ lại.”

Từ Tấn đại hỉ, quỳ xuống tạ ơn.

Gia Hòa đế nhìn bóng lưng nhi tử cao lớn bước ra cửa, lắc đầu bật cười. Lão Ngũ ước gì hắn cho hắn ta một phần công sự, lão Tứ ngược lại tốt, không cần lên triều hắn ta cao hứng đến vậy. Cười đủ rồi, Gia Hòa đế vui mừng vuốt vuốt râu ngắn dưới cằm, lão Tứ có bản lĩnh thiếu dã tâm, tương lai Thái Tử đăng cơ, lão Tứ khẳng định sẽ là Hiền vương.

Lại nói bên ngoài Từ Tấn mới đi ra khỏi cổng cung, liền thấy thị vệ nhà mình cuống quào chạy tới, thở hồng hộc hồi bẩm nói: “Vương gia, vương phi sắp sinh!”