Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 168: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 168




Từ Tấn đi không lâu, Phó Dung liền cảm giác được mình muốn sinh.

Sắp trở dạ, nàng ngủ không sâu, trước kia Từ Tấn dậy sớm thì nàng ngủ rất ngon không hề hay biết gì, gần đây Từ Tấn đứng lên nàng liền tỉnh theo, nằm ở trên giường nhìn hắn mặc xiêm y. Sáng nay nhìn theo Từ Tấn rời đi, nghe tiếng bước chân bên ngoài, Phó Dung nhắm mắt lại muốn ngủ thêm một lúc, nhưng lại cảm giác bụng không quá thích hợp.

Phó Dung chưa từng sinh con, nhưng nàng bồi Phó Uyển sinh con, hai tháng này càng là nhớ thuộc làu lý thuyết.

Bụng truyền đến đau lần thứ nhất thì Phó Dung theo bản năng liền suy nghĩ, nàng đại khái là sắp sinh.

Kỳ quái là, những hoảng loạn sợ hãi trước kia, lúc thật muốn sinh, ngược lại đều không còn. Phó Dung cũng không biết vì sao mình bình tĩnh như thế, nàng không gọi người, bình tĩnh nghe gian ngoài Lan Hương một lần nữa đóng cửa, nàng thức dậy trễ, đưa Từ Tấn xong Lan Hương cũng có thể ngủ bù một lát. Đợi bên ngoài triệt để yên tĩnh lại, bụng lại đau một cái.

Kỳ thật cũng không tính đau nhiều, càng như là đứa nhỏ đang nhắc nhở nàng.

Phó Dung cười sờ sờ bụng: “Một hồi ngươi phải ngoan, không cho phép gây sức ép nương quá lâu.”

Nói xong câu này, Phó Dung nắm chuông vàng để ở một bên lắc lắc.

Tiếng chuông thanh thúy, tiếng la hưng phấn khẩn trương của Lan Hương còn hữu hiệu hơn gà trống gáy sớm, toàn bộ Phù Cừ viện mau chóng sáng đèn.

Từ Tấn trở về thì Phó Dung đã vào phòng sinh.

“Bắt đầu đau từ lúc nào?” Tháng 2 trời còn lạnh, Từ Tấn một đường khoái mã bay nhanh về, xuống ngựa thì mặt đã bị gió thổi cứng đơ, vào cửa chính vương phủ chạy nhanh tới Phù Cừ viện, mặt đông cứng đỏ bừng lên, cái trán cũng thấy mồ hôi, bị Ôn ma ma nhắc nhở đi chính phòng đổi qua xiêm y mới được gặp người.

Hắn nắm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp, nhất thời Phó Dung cảm thấy chút đau kia cũng không có gì, ôn nhu trả lời: “Vương gia vừa đi ta liền đau, tính toán chắc là vương gia vừa tan triều mới cho người đi báo tin cho vương gia, chàng ăn cơm chưa?”

Nàng thoạt nhìn bình bình tĩnh tĩnh, Từ Tấn không muốn gia tăng áp lực cho nàng, tạm thời thu hồi lo âu trên mặt, cười nói: “Hiện tại nào có tâm tình ăn cơm, nàng thì sao, bữa sáng ăn gì không?”

Phó Dung gật gật đầu, nói với hắn mình đã ăn cái gì.

Từ Tấn nhìn nàng không chớp mắt, phát hiện nàng nhíu mày, biết đó chính là đau, nhưng hắn bất lực, hắn có thể che chở nàng, duy chỉ có không thể thay nàng sinh con thay nàng đau.

Rất nhanh đám người Kiều thị, Phó Uyển đều tới.

Nghe được Lan Hương hồi bẩm, Phó Dung trêu ghẹo Từ Tấn: “Đợi nương ta vào, vương gia liền đi ra ngoài đi, đừng để các nàng chê cười vương gia. Đúng rồi, ta nhớ lúc tỷ tỷ sinh Viện Viện, vương gia chê cười tỷ phu, không biết một hồi vương gia có thể cũng gấp thành như vậy hay không?”

Từ Tấn không biết nên trả lời thế nào.

Khi đó hắn quả thật đã cười nhạo Lương Thông, cũng nhận định mình sẽ khí định thần nhàn chờ Phó Dung sinh, nhưng hiện tại, hắn nhìn như bình tĩnh, chỉ có chính hắn biết, tim hắn thình thịch càng nhảy càng nhanh, chân của hắn không khống chế được muốn phát run.

“Nùng Nùng đừng sợ, ta ở bên ngoài trông giữ nàng, nàng đau liền gọi ta, không cần nhẫn nhịn.” Hắn tự cho là quan tâm nói.

Phó Dung lắc đầu: “Ta mới không có sức lực mắng chàng, ta tích cóp sinh con.”

Nàng thích nói lời dí dỏm, Từ Tấn cưng chìu niết chóp mũi nàng.

Vợ chồng son đang nháo, bên ngoài mấy mẹ con Kiều thị đã đến cửa.

Từ Tấn vội vàng thu tay lại đứng lên, lui ra cách giường vài bước: “Nhạc mẫu tới, vậy các ngươi bồi Nùng Nùng đi, ta đi bên ngoài đợi.”

Kiều thị gật gật đầu, ánh mắt đã sớm rơi vào trên người nữ nhi bảo bối.

Từ Tấn ra ngoài phòng, nhìn thấy Cát Xuyên đứng trong hành lang, cúi đầu nói chuyện với Quan nhi.

Lúc Phó Uyển sinh nữ nhi thì ở tháng giêng, đám người Phó Phẩm Ngôn, Phó Thần nhàn ở nhà, cho nên có thể chạy tới Lương gia chờ. Hôm nay dù bọn họ sốt ruột cũng không có khả năng bỏ công sự tới đây, Từ Tấn có hơi bất ngờ nhạc mẫu thế nhưng mang Quan nhi tới, cười đi qua, “Sao Quan nhi cũng tới?”

Quan nhi sáu tuổi vóc dáng nho nhỏ, theo học tiên sinh non nửa năm, trên người nam oa thiếu 3-4 phần bướng bỉnh ngây thơ, thêm một phần trầm ổn, nhìn thấy Từ Tấn nhu thuận nói: “Tam tỷ tỷ sắp sinh cháu ngoại, ta cũng lại đây chờ.”

Hạ nhân Vương phủ đi Hầu phủ chuyển lời thì bọn họ đang dùng cơm, Quan nhi nghe được, kiên trì lại đây.

Từ Tấn sờ sờ đầu hắn, nhìn về phía Cát Xuyên, nhịn không được lại hỏi một lần: “Tiên sinh xác định vương phi hoài nhi tử sao?”

Quan nhi gọi ngoại sanh là thuận miệng nói, Cát Xuyên có thể chẩn ra nam nữ Từ Tấn không nói cho ai biết, ngay cả Phó Dung đều không nói, sợ nàng không vui.

Cát Xuyên vuốt râu cười: “Vương gia nói sai rồi, lão phu đã sớm nói chỉ có bảy phần nắm chắc, không dám có khẳng định mười.”

Với Từ Tấn mà nói, nắm chắc bảy phần cũng tốt hơn năm phần.

Dần dần, các bà mụ bắt đầu lu bù công việc lên, ba đại nha hoàn Mai Hương, Lan Hương, Cầm Hương tự mình bưng nước đưa đồ, không để nha hoàn khác làm, Cát Xuyên cũng sớm vào phòng sinh chờ. Bên trong bày bình phong, hắn bình chân như vại ngồi phía sau tấm bình phong, tùy thời đợi lệnh.

Lúc chân chính sinh, Phó Tuyên bị Kiều thị đuổi ra.

Phó Tuyên muốn tìm đệ đệ, nhìn thấy Quan nhi cùng Từ Tấn một lớn một nhỏ ngồi song song trong hành lang, nàng liền đi tới một bên khác chờ.

Trời còn chưa sáng Phó Dung đã vào phòng sinh, lúc này mặt trời đỏ đã ngã về tây.

Trong viện một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng Phó Dung đè nén không được không ngừng truyền ra.

Lúc Phó Dung thảm thiết kêu lần đầu thì Quan nhi đã bị Phó Tuyên dẫn đi chỗ khác, Từ Tấn một mình ngồi trong hành lang, không hề nhúc nhích, từ buổi sáng ngồi tới hiện tại, cơm trưa cũng không ăn. Hắn nhìn hồng mai ngoài hành lang, ý niệm trong đầu lăn qua lộn lại.

Phó Dung xảy ra chuyện làm thế nào đây? Đều nói nữ nhân sinh con tựa như đi dạo Quỷ Môn quan, Từ Tấn trấn an Phó Dung nhiều lần như vậy, trong lòng hắn kỳ thật cũng sợ. Phó Dung không biết, lúc trước mẫu thân sinh muội muội, hắn cũng chờ ở sườn điện Chiêu Ninh cung, như Quan nhi bị mang đi rời xa phòng sinh, chỉ có thể nghe được tiếng mẫu thân mơ hồ không rõ.

Khi đó hắn 8 tuổi, Lục đệ 3 tuổi, hắn dẫn đệ đệ cùng đợi.

Khi đó phụ hoàng không có nữ nhi, phụ hoàng nói hắn muốn công chúa, hỏi bọn họ muốn đệ đệ hay là muội muội. Lúc ấy Từ Tấn đã mắc phải quái bệnh, nhưng hắn vẫn là muốn muội muội, bởi vì mẫu thân cũng nói thích nữ nhi, bởi vì hắn đã có đệ đệ.

Cuối cùng quả thật mẫu thân sinh muội muội cho hắn, chỉ là...

Bên trong lại truyền đến tiếng Phó Dung kêu thảm thiết, như dây thừng siết chặt tâm của hắn.

Từ Tấn nắm chặt quyền.

Con trai con gái không sao cả, hiện tại hắn chỉ ngóng trông nàng yên lành, trông mong nàng mau sinh xong, đừng đau nữa...

Trong phòng sinh.
Phó Dung chưa từng đau như thế, dường như đêm tân hôn cũng không bằng hiện tại, đau đến nàng muốn buông tha, bất tỉnh như đêm đó, hôn mê liền cái gì đều không biết. Nhưng là mỗi lần sắp muốn không chịu nổi, đau đớn kia lại kịp thời kéo nàng về lại.

Nàng làm sao có thể buông tay?

Đứa nhỏ nàng chờ mong hai đời còn chưa ra, chỉ khi nó ra đời, nàng mới là mẫu thân chân chính. Nàng sẽ tự tay cho hắn ăn sữa như tỷ tỷ nuôi nấng ngoại sanh nữ vậy, nàng sẽ tự tay chùi đít đổ nước tiểu cho hắn không chút nào ghét bỏ như mẫu thân thương yêu đệ đệ, nàng cũng sẽ dỗ dành hắn ngủ như chiếu cố đệ đệ vậy...

Nàng muốn giống như những mẫu thân khác, sinh hắn ra!

Chấp niệm cũng tốt tình mẹ cũng tốt, Phó Dung nắm chặt tay mẫu thân, nghe bà đỡ liên tục thúc giục không ngừng, hít một hơi thật sâu...

Không biết nỗ lực bao nhiêu lần, Phó Dung đột nhiên cảm nhận được có cái gì từ bên trong cơ thể chạy ra ngoài, thân thể bỗng nhiên nhẹ một cái.

“Chúc mừng vương phi, là tiểu thiếu gia!”

Hỗn loạn, nàng nghe được bà đỡ hoan hỉ chúc mừng, như thể còn có tiếng khóc to rõ. Phó Dung kìm lòng không được cười, muốn mở mắt ra nhìn xem con trai của mình, chỉ là mí mắt quá nặng, nàng chống đỡ không nổi nữa.

Lúc tỉnh lại, chung quanh yên lặng.

Phó Dung mở mắt ra, mê man nhìn, nàng như thể còn trong phòng sinh, lại dường như đổi một nơi khác.

“Tỉnh?” Tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, bên tai là giọng quen thuộc lại ảm câm xa lạ.

Phó Dung chậm rãi quay đầu sang, chống lại khuôn mặt Từ Tấn ôn nhu, hắn ngồi trước giường, cũng không biết ngồi bao lâu, trong mắt là thương yêu cùng thỏa mãn nồng đậm. Không đợi nàng nói chuyện, nam nhân tỏ ý bảo nàng cúi đầu.

Phó Dung cúi đầu, nhìn thấy bên người đặt tã lót đỏ thẫm nàng tự tay thêu, bên trong tiểu oa oa trong trắng non nớt, trên đầu tóc máu đen nhánh, cái trán có chút nhăn nhúm, làn da trơn bóng non mịn, hai cánh môi mỏng manh nhẹ nhàng mím, đang ngủ say.

Phó Dung cười, đưa tay đi sờ hắn.

Tầm mắt Từ Tấn theo tay của nàng, nhẹ giọng nói cho nàng biết: “Chúng ta sinh con nặng bảy cân hai lượng, khí lực lớn lắm, bà đỡ chà lau cho hắn thì hai chân nhỏ đạp đặc biệt có lực, bà đỡ nói nàng đỡ đẻ mấy chục năm đều không có gặp đứa nhỏ lực lớn như vậy.”

“Chàng là vương gia, bà ấy đương nhiên chọn lời hay để nói.” Phó Dung cũng không có đau hồ đồ, cười liếc hắn một cái, lại cúi đầu nhìn nhi tử, “Tại sao ta không thấy hắn giống ai? Nương ta đâu, nàng khẳng định biết hắn giống ta hay không.”

“Nhạc mẫu ở sát vách, ta gọi bà lại đây? Nhạc phụ, Chính Đường hạ triều đều đến nhìn nàng, nàng ngủ say, bọn họ dùng cơm chiều xong liền về, ngày mai lại đến, nhạc mẫu không yên tâm nàng, nói là đêm nay bồi nàng.”

“Muộn thế này rồi?” Phó Dung kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, vất vả nàng rồi.” Nàng gần như đau tròn một ngày, bằng không cũng sẽ không mê man đi. Từ Tấn không biết nên hình dung mình đau lòng như thế nào, nâng tay nàng lên hôn, “Nùng Nùng nói, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng.”

Phó Dung nào có tâm tình đòi thưởng, lực chú ý toàn chạy đến trên tay hắn: “Vương gia, tay của chàng...”

Từ Tấn bừng tỉnh hiểu ra, nhìn tay trái quấn băng gạc, không hề để ý nói: “Chờ ở bên ngoài thì trong tay nắm chặt ngọc bội, sau đó mới phát hiện nắm quá chặt.” Nói xong có phần đắc ý cười cười, nhìn Phó Dung nói: “Nùng Nùng không nhìn thấy, ta ngồi vững vàng trong hành lang, bình tĩnh hơn Thiếu Cừ nhiều.”

“Nhưng tỷ phu không làm mình bị thương.” Phó Dung đau lòng giáo huấn hắn, “Ta thà rằng vương gia đi tới đi lui cũng không muốn vương gia như vậy.”

Từ Tấn cúi người hôn nàng: “Một chút cũng không đau, kém xa nàng chịu khổ.”

Phó Dung nhắm mắt cảm nhận hắn ôn nhu, phát giác Từ Tấn muốn hôn sâu, nàng không có sức lực hầu hạ, quay đầu hừ nói: “Ta đói bụng, cả người không có tí sức lực nào, vương gia đừng làm rộn ta.”

Từ Tấn có chút lúng túng, lưu luyến đứng lên, “Ta đi mời nhạc mẫu lại đây.”

Phó Dung nhìn theo hắn đi.

Kiều thị bưng mâm đi vào trong, nhìn thấy nữ nhi liền cười: “Đói bụng không?”

Nhìn thấy mẫu thân, Phó Dung thỏa mãn lại an lòng.

Kiều thị tự tay đút nữ nhi.

Phó Dung ăn non nửa bát cháo long nhãn, lại uống nửa bát canh, cá trích sau khi ăn xong vừa định nói một chút lời thân mật với mẫu thân, tiểu nam oa trong tã lót tỉnh, rầm rì khóc.

“Hắn đây là đói bụng.” Kiều thị cười nói, nhìn ngực Phó Dung, hỏi nàng: “Ngươi là tự mình uy hay là kêu nhũ mẫu lại đây?”

Phó Dung chuẩn bị nhũ mẫu, nhưng nàng đã sớm quyết định tự mình uy, có lẽ sau này lại sinh nàng sẽ giao cho nhũ mẫu nuôi nấng, đứa đầu tiên nàng luyến tiếc.

Kiều thị liền giúp nàng cởi áo váy, nữ nhi nhà mình, Kiều thị không có gì phải kiêng dè, ôm cháu ngoại lại gần. Tiểu nam oa theo bản năng tìm được vị trí, bắt đầu dùng sức hút. Kiều thị vẫn nhìn chằm chằm, nhìn một hồi thở dài: “Sữa còn chưa thông, thử bên này xem, không được nữa phải kêu vương gia hút giúp ngươi.”

Khuôn mặt Phó Dung nhất thời sưng lên đỏ bừng.

Kiều thị cười nàng: “Với nương thẹn thùng cái gì... Ai, bên này cũng không được, vậy ta ôm cháu ngoại đi ra ngoài trước, các ngươi mau chút.” Nói xong ôm cháu ngoại khóc vang đi ra ngoài, đẩy màn cửa ra nhìn thấy Từ Tấn trông giữ ở bên ngoài, Kiều thị thản nhiên tỏ ý bảo con rể đi vào. Nàng nói chuyện với nữ nhi cố ý nhỏ giọng, vương gia khẳng định không nghe thấy.

Từ Tấn nghi hoặc đi vào, vừa vén màn cửa nói: “Không phải nói nàng muốn tự tay đút sữa sao? Sao nhạc mẫu ôm đứa nhỏ đi?”

Phó Dung cực thẹn, nhưng là nghe bên ngoài tiếng khóc của con, nàng luyến tiếc để nhi tử đói bụng, nhắm mắt lại giải thích với hắn.

Từ Tấn ngạc nhiên một chút, lập tức nóng lòng muốn thử, nhích gần đến trước giường, thấp giọng nói lời da mặt dày.

Phó Dung giả không nghe được.

Từ Tấn cười vén chăn lên, thấy bên trong vạt áo thê tử mở ra, trực tiếp nhìn nghệch mặt, nghĩ cũng không nghĩ liền tiến đến.

Động tác tương tự hắn làm rất nhiều lần, lúc này thói quen mà nghĩ đến đa dạng.

Phó Dung xấu hổ giục hắn: “Ngươi nhanh lên!”

Bên ngoài nhi tử còn khóc, Từ Tấn hoàn hồn, thu hồi tâm tư hoa hoa, ôn nhu lại chuyên chú, chớp mắt một cái bỗng nhiên nếm tới nhàn nhạt ngọt.

Từ Tấn đại hỉ, còn muốn lại ăn hai cái, bị Phó Dung che.

Từ Tấn cười, lại chuyển một bên khác bận việc.

Hai bên đều thông, Phó Dung lập tức đuổi người ra ngoài, nắm khăn bên cạnh một lần nữa lau sạch sẽ, chờ đút cho nhi tử bảo bối.