Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 169: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 169




Túc vương phi bình an sinh nhi tử.

Tin tức truyền đến Chiêu Ninh cung, bởi vì biết hôm nay Phó Dung sinh con, Gia Hòa đế xong chính vụ đặc biệt đến bồi Thục phi cùng đợi tin, nghe được tin mặt rồng cực kỳ vui mừng, ngay lập tức ban trọng thưởng đến Túc vương phủ, quay đầu cảm khái với Thục phi: “Tức phụ lão Tứ một lần được nam hài, cuối cùng cũng không cô phụ tâm ý lão Tứ.”

Thục phi đang chỉnh lý xiêm y trẻ con mình tự tay may, đưa lưng về phía hắn trêu ghẹo nói: “Há chỉ không cô phụ Cảnh Hành sủng ái, cũng không cô phụ Hoàng Thượng kỳ vọng, nhìn Hoàng Thượng cười, ngài lại không phải là lần đầu tiên bồng cháu, cao hứng thành như vậy sao?” Dù sao mặc kệ cháu trai hay là cháu gái, nàng đều thích, cháu trai càng tốt, miễn cho nhi tử lo lắng mình không chạm vào được.

Gia Hòa đế cười không nói.

Hắn có thể mất hứng sao?

Đầu tiên hoàng tôn mất sớm, khiến hắn đau buồn rất lâu, năm ngoái Thái Tử phi, Thái Tử trắc phi đều sinh nhi tử, đáng tiếc đích tử ốm yếu, khoẻ mạnh lại là thứ tử. Gia Hòa đế ngóng trông một hoàng tôn đích xuất khỏe mạnh, tức phụ lão Ngũ mang thai thì hắn quả thực chờ mong, nhưng không ngờ phúc mỏng, không thể bảo vệ đứa nhỏ, hiện giờ rốt cuộc có con dâu thuận ý của hắn.

Tên cháu trai Gia Hòa đế sớm nghĩ xong vài cái rồi, nhất nhất lải nhải cho Thục phi nghe.

Thục phi cười nghe hắn nói.

Hoàng tổ phụ ban tên cho là vinh quang, nàng cao hứng, nhi tử cũng sẽ cao hứng.

Cuối cùng hai người quyết định chữ “Trăn”, đại danh Từ Trăn, nhũ danh Trăn nhi.

Phó Dung rất thích tên này, dỗ nhi tử thì liền “Trăn nhi Trăn nhi” gọi hắn.

Hôm nay Từ Tấn hạ triều trở về, ở tiền viện đổi xong xiêm y liền vội chạy về Phù Cừ viện, vừa vặn Trăn nhi vừa tỉnh ngủ tinh thần hăng hái, nằm ở trên giường chơi trốn tìm với mẫu thân. Phó Dung giơ gối đầu lên chắn ở trước mặt, qua một lát đột nhiên ló đầu, tiểu tử ngày mai được làm lễ trăng rằm nhìn thấy mẫu thân, cười toe toét, một đôi mắt phượng rất giống Từ Tấn híp thành một đường thẳng.

Nhìn thấy Từ Tấn tiến vào, Phó Dung hưng phấn báo hỉ với hắn: “Vừa mới nãy nhi tử cười ra tiếng, cực kỳ tốt nghe.”

Từ Tấn chỉ nghe qua nhi tử khóc, còn chưa nghe nhi tử cười khanh khách, nghe vậy thập phần kinh hỉ: “Thật sự? Không phải nàng nói Viện Viện hai tháng thì mới cười ra tiếng sao?” Phó Dung thích trẻ con, đặc biệt thích ngoại sanh nữ, mỗi lần Viện Viện có cái gì tiến triển mới, ví như sẽ cười sẽ ngồi, nàng đều sẽ lải nhải với Từ Tấn, Từ Tấn thích nghe nàng nói những việc này, bất tri bất giác liền nhớ kỹ.

Phó Dung ôm lấy nhi tử hôn một cái, đắc ý nói: “Chứng tỏ con của chúng ta thông minh hơn tỷ tỷ hắn.”

“Cho ta ôm một cái.” Từ Tấn ngồi vào trên giường, thuần thục tiếp tã lót đến trong ngực mình, “Trăn nhi cười một cái cho phụ thân nhìn đi.”

Trăn nhi nhìn chằm chằm phụ thân, nhìn một lát quay đầu tìm kiếm mẫu thân, kết quả không nhìn thấy mẫu thân, nhìn thấy một cái gối đầu đỏ thẫm. Trăn nhi nghi hoặc chớp chớp mắt, con mắt đen nhánh quẹo trái lại dạo phải, hắn cũng thông minh, biết mẫu thân khẳng định sẽ lộ ra từ bên cạnh gối đầu, không nhìn nơi khác.

“Trăn nhi xem ai thế này?” Phó Dung đặt gối đầu xuống, đột nhiên nhích gần đến trước mặt nhi tử, “Có phải mẫu thân hay không?”

Trăn nhi vui vẻ nhếch miệng, hưng phấn đạp thẳng cẳng chân, chính là không có cười ra tiếng, Phó Dung liên tiếp đùa mấy lần đều vô dụng. Từ Tấn ở bên cạnh nhìn thấy thèm, tham lam thân mật nhiệt tình giữa nhi tử cùng nương hắn, nhưng hắn không có khả năng làm cái này ngay trước mặt Phó Dung, đành phải nhìn.

“Sạch sẽ chưa?” Nhìn nhìn, ánh mắt Từ Tấn dời tới dưới thân Phó Dung, lại lặp lại vấn đề hỏi nửa tháng nay.

Hắn hỏi là sản dịch Phó Dung.

Nữ nhân sinh đứa nhỏ xong đều có một quãng ngày không sạch sẽ, kỳ thật không có mùi vị gì, là Phó Dung tự mình cảm thấy không thoải mái, hơn nữa ở cữ thì không có khả năng tắm rửa thường xuyên như trước đây, Phó Dung không nguyện để Từ Tấn mỗi ngày đối mặt mình như vậy, liền khuyên Từ Tấn đi tiền viện ngủ, đợi nàng ra cữ lại chuyển về đây. Từ Tấn không nguyện ý, lại không dám chọc giận thê tử ở cữ, tâm không cam tình không nguyện đi tiền viện.

Bởi vậy trong một tháng này, thời gian Từ Tấn ở chung với nhi tử thật không nhiều, Phó Dung oán giận với hắn nhi tử ban đêm khóc nháo phiền phức, hắn lại ước gì bị phiền, vì thế rất đố kỵ Phó Dung. Nếu như Phó Dung không đuổi hắn đi, nói không chừng nhi tử càng thân thiết với hắn hơn một ít.

Hôm qua Phó Dung đã hết sản dịch, sợ hôm nay lại đến mới không nói cho hắn, hiện giờ chứng thực triệt để sạch sẽ, Phó Dung tự nhiên sẽ không lại giấu diếm Từ Tấn, buông mi gật gật đầu.

Mùa xuân tháng 3, thời tiết ấm áp, Phó Dung ở cữ tuy rằng mặc thực ấm áp, lại cũng không có nghiêm kín như mùa đông vậy. Hiện tại nàng ngồi xổm ở trên giường, áo màu hồng đào, cổ áo màu xanh ngọc làm tôn lên cổ nàng càng thêm trắng nõn, một đầu tóc đen khoác ở sau đầu, lộ ra vành tai trắng mịn.

Từ Tấn nhìn tâm thần rung động, hắn đã bao lâu không có hôn nàng?

Giao nhi tử cho Phó Dung, Từ Tấn thoát giày leo lên giường, lại từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu ngửi hương trên người nàng: “Vậy tối nay ta chuyển về đây?”

Đã lâu không đụng chạm, đột nhiên bị tập kích càng khiến cho người ta khó có thể chống đỡ. Sợ mất lực làm nhi tử ngã, Phó Dung đặt Trăn nhi tới bên trong giường, quay đầu quở hắn: “Vương gia không sợ ban đêm nhi tử khóc nháo cứ việc chuyển về đây, bất quá ta nói rõ ràng trước, ta, ta mấy ngày nữa mới tính chân chính ra kỳ ở cữ, trước đó vương gia đừng nghĩ nháo ta.”

Khuôn mặt nàng oánh nhuận sắc như hoa đào, đôi mắt nước hồ thu xấu hổ khiếp nhược trừng hắn, rõ ràng là dục cự còn nghênh. Từ Tấn ăn chay mấy tháng, làm sao có thể nhịn được, ngay lập tức thả màn xuống, lại đặt thê tử bẽn lẽn ngượng ngùng quỳ ở đằng kia để nằm ngang ở trên giường, cúi đầu đi hôn.

Trong lòng Phó Dung cũng là khát vọng, xấu hổ tùy hắn cố tình làm bậy, chỉ lúc Từ Tấn kéo vạt áo nàng ra lại chuẩn bị cởi váy nàng thì đè giữ chặt tay hắn lại, thái độ kiên quyết: “Không được, vương gia đừng làm khó dễ ta...”

Hô hấp của Từ Tấn sớm rối loạn, biết hiện tại quả thật nàng còn không thể hầu hạ hắn, hắn lại không chạm vào váy nàng, một lần nữa trở lại: “Hôm nay đã đút sữa cho nhi tử chưa?” Vừa nói vừa động thủ động khẩu, yêu thương không ngừng.

Phó Dung ôm cổ hắn, trong đầu mê muội, lời gì cũng không nghĩ nổi.
Trăn nhi ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, tầm mắt bị hai bên tã lót che khuất, nhìn không thấy phụ thân cùng mẫu thân đang làm cái gì. Mới đầu hắn cho rằng mẫu thân lại chơi trốn tìm với hắn, thành thành thật thật chờ, sau một lát vẫn không nhìn thấy mẫu thân, tiểu tử sốt ruột, đá đá cẳng chân muốn khóc, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng của mẫu thân.

Âm điệu kia có chút quái, một lát cao một một lát thấp, lần đầu tiên Trăn nhi nghe thấy mẫu thân nói chuyện như vậy, cảm thấy thú vị, vừa đạp cẳng chân vừa nghe, hai cái tay ú nần vô thức cào cào, thẳng đến hắn đói bụng. Kỳ thật Trăn nhi không cảm thấy đói, nhưng bên cạnh thỉnh thoảng vang lên tiếng nuốt có chút quen thuộc, Trăn nhi nghe cũng muốn ăn.

Tiểu tử thèm đến khóc lên.

Phó Dung lo lắng con trai, phí sức đẩy Từ Tấn, đẩy không ra, nàng hung hăng nhéo hắn một cái, dẫn theo hắn cùng quay người.

Trăn nhi nhìn thấy xiêm y mẫu thân không còn, mỹ vị nguyên bản thuộc về hắn cũng bị người khác chiếm một bên, nhất thời khóc càng ủy khuất. Phó Dung nhìn đau lòng, không còn nửa điểm mềm lòng đẩy Từ Tấn ra, cầm lấy khăn lau lau, đổi thành nằm nghiêng, ôm lấy nhi tử.

Mùi vị thơm thơm của mẫu thân đập vào mặt, Trăn nhi lập tức ngậm lấy, sùng sục sùng sục ăn.

Từ Tấn không sinh khí nhi tử, dời tới phía sau Phó Dung, phía trước cho nhi tử, đằng sau hắn cũng hiếm lạ, nhân lúc Phó Dung bận rộn, hắn lớn mật giở trò xấu.

Hắn ở bên kia làm cái gì, Phó Dung nghe được rõ ràng rành mạch, nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu.

Từ Tấn chống người dậy hôn lỗ tai nàng, gắt gao kề bên nàng, trên tay bận việc còn cố ý đụng nàng, tìm lý do cho mình: “Ai bảo hiện tại nàng không thể cho ta? Nếu nàng có thể cho, ta tự mình làm không được sao?”

Phó Dung không nghĩ so da mặt dày với hắn, ghét bỏ dịch chuyển về phía trước.

Từ Tấn đuổi theo, như chuồn chuồn lướt nước dây dưa không thả.

Giống như hạt mưa rơi vào trên lưng, mát lạnh, Phó Dung trốn không thoát hắn, nhắm mắt dặn dò: “Ngươi đừng tới trên người ta...”

Từ Tấn không đáp ứng.

Kỳ thật hắn cũng là lần đầu khi dễ nàng như vậy, nhìn nàng hồng hồng mặt nhăn lại lông mày, hắn kìm lòng không được muốn biết, nếu như hắn làm ở trên người nàng, nàng lại sẽ như thế nào.

Thật đến một khắc kia, hắn nhét đồ lót của nàng xuống dưới, miễn cho ô uế đệm chăn.

Thân thể Phó Dung cứng đờ, quay đầu muốn mắng hắn, bị hắn giành trước bịt kín miệng.

Bình tĩnh trở lại, Từ Tấn dùng khăn hơi hơi phát nóng chà lau trên lưng Phó Dung, thấy nàng một lòng dỗ nhi tử xem hắn như không tồn tại, rõ ràng còn sinh khí, Từ Tấn nhỏ giọng nhận lỗi: “Nùng Nùng đừng nóng giận, về sau ta không khi dễ nàng như vậy.”

Phó Dung nghe, chẳng thèm để tâm.

Từ Tấn biết nàng cũng không phải thật sự sinh khí, đã bồi tội không dùng được, nàng cũng không thèm để ý hắn, hắn tiếp tục chơi xấu, giúp nàng mặc quần áo vào sau ép tới, cố ý hôn lỗ tai nàng sợ ngứa nhất.

Phó Dung rụt cổ trốn, Từ Tấn theo đuổi không bỏ, hai vợ chồng nháo lên đã quên bên cạnh, ngược lại là Trăn nhi, bị cách chơi này hấp dẫn, mẫu thân nắm lỗ tai phụ thân phụ thân như cũ cắn lỗ tai mẫu thân ăn thì cười khanh khách.

Động tác của Phó Dung khựng lại.

Từ Tấn càng là khiếp sợ, cúi đầu nhìn nhi tử.

Trăn nhi nhìn phụ thân cười.

Từ Tấn mềm lòng như nước, thả Phó Dung, ôm lấy nhi tử hung hăng hôn một cái.

Phó Dung cũng đã quên chút không tự nhiên khi nãy, ngồi dậy cùng hắn âu yếm nhi tử.

Buổi tối Từ Tấn được như nguyện về Phù Cừ viện, trước khi ngủ lại khi dễ thê tử một lần, cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ ban đêm bị tiếng khóc của con ồn tỉnh hai lần. Đợi Phó Dung rốt cuộc dỗ nhi tử ngủ rồi, hắn mơ mơ màng màng khuyên nàng: “Về sau ban đêm vẫn là để nhũ mẫu chăm sóc hắn đi, ban ngày nàng lại ôm tới bên người.”

Phó Dung hôn nhẹ chân mày hắn nhăn lại, nhẹ giọng nói: “Tốt.”

Trong một tháng này tuy rằng có hai nha hoàn Mai Hương, Lan Hương chăm Trăn nhi tiểu đêm, Phó Dung chỉ cần ôm nhi tử cho hắn ăn dỗ hắn ngủ là tốt, nhưng tiểu tử mỗi đêm đều khóc mấy lần, Phó Dung cũng cảm thấy mệt. Nếu như không có Từ Tấn, nàng sẽ tiếp tục như vậy, vì nửa đêm ồn tỉnh bực bội, lại vì nhìn nhi tử ở trong ngực nàng ngủ nên thỏa mãn. Nhưng Từ Tấn khác, nhi tử nàng có thể lưu tới ban ngày lại thân cận, ban ngày Từ Tấn ban sai, hai vợ chồng chỉ có ban đêm mới có thể ở chung.

Từ Tấn thích nhi tử sao? Phó Dung không chút nghi ngờ.

Từ Tấn thích ban đêm chiếu cố nhi tử khóc nháo sao? Vậy khẳng định không có khả năng, một ngày hai ngày hắn có lẽ có thể nhẫn, thời gian dài khẳng định chịu không nổi, dù sao hắn trời chưa sáng liền phải rời giường. Phó Dung không nghĩ bức Từ Tấn về tiền viện ở một mình, cũng luyến tiếc ban đêm hắn ngủ không an ổn, không bằng nghe đề nghị của hắn, buổi tối giao nhi tử cho nhũ mẫu.

Nghe nàng đáp ứng, chân mày Từ Tấn giãn ra, ôm người hôn một cái.

Buổi tối ngày kế, tiểu khóc nhè không ở bên người, hai vợ chồng cùng ngủ một giấc rất ngon, tỉnh lại sảng khoái tinh thần chuẩn bị bữa tiệc đầy tháng cho nhi tử.