Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 172: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 172




Đưa xong một lớp khách nhân cuối cùng, Phó Dung cùng Từ Tấn sóng vai đi trở về.

Phó Dung kể chuyện Tạ thị khiêu khích Thái Tử phi nói với Từ Tấn.

“Vương gia, ta không phải bởi vì lần trước chàng nói hoài nghi mợ nên không vui bà ấy, chỉ là cảm thấy lời mợ quá không thỏa đáng, ngộ nhỡ Thái Tử phi nghe trong lòng khó chịu, trở về oán giận với Thái Tử, Thái Tử trách lên đầu vương gia làm thế nào đây? Đây không phải là vô cớ sinh sự sao?”

Tình thế trước mắt, Thành vương cơ bản không xoay người được, Từ Tấn vốn chính là uy hiếp lớn nhất trong mắt Đông cung, Tạ thị đắc tội đối phương, cho dù đâm vết sẹo Thái Tử phi lại như thế nào, còn không phải là chủ động đưa chuôi tới? Các nam nhân muốn thành đại sự, nữ quyến có lẽ không giúp được gì, nhưng làm chuyện xấu, cái kia quá đơn giản, một nhà Vĩnh Ninh công chúa chính là vết xe đổ.

Phó Dung đối với Thái Tử phi có phòng bị lại không có gì là không hỉ, mặc dù chứng thực Thái Tử phi có tâm mưu hại Phó Ninh, Phó Dung cũng sẽ không đòi tiện nghi ngoài miệng, dùng con nối dõi ném dao nhỏ trên người Thái Tử phi, tự nhiên càng không muốn cho miệng Tạ thị phá hỏng thanh danh Từ Tấn.

“Biết, Nùng Nùng làm rất tốt.”

Từ Tấn nắm tay Phó Dung, cho nàng ăn viên thuốc an thần: “Phụ hoàng hi vọng huynh đệ chúng ta chung sống hòa thuận, không thích nhất con dâu đâm bị thóc chọc bị gạo, Nùng Nùng làm vương phi hiền lành, phụ hoàng sẽ càng ưa thích nàng.” Lại sợ Phó Dung thật sự hiền lành, nhỏ giọng ở bên tai nàng: “Ngoài sáng không có trở ngại là được, không cần thật lòng xem các nàng là chị em dâu, dù sao các nàng cũng không xem nàng là thân đệ muội.”

Hắn xấu xa, Phó Dung gãi gãi lòng bàn tay hắn, “Ta hiểu.”

Từ Tấn nắm chặt tay nàng giở trò xấu, hai vợ chồng cùng trở về Phù Cừ viện.

Trăn nhi còn đang ngủ, thấy bọn họ trở lại, nhũ mẫu cùng Hứa Linh lui ra ngoài.

Màn lụa trên giường được vén lên, Phó Dung nhìn nhi tử ngủ say sưa, quay người rót cho Từ Tấn một chén trà, ngồi ở bên bàn nói với hắn chuyện lý thú của nhi tử: “Tính tình Trăn nhi quá giống chàng, hôm nay ai muốn ôm hắn hắn đều không chịu, bị phiền nhiều thế nhưng còn giở chứng lên, oa oa khóc một trận.”

Từ Tấn rất là ngoài ý muốn: “Nhạc mẫu ôm hắn cũng không cho?”

Phó Dung thở dài: “Đúng vậy, tiểu tử thối thật không nhận người yêu thích.”

Mai Hương, Lan Hương, nhũ mẫu vẫn giúp nàng chiếu cố Trăn nhi, lúc Trăn nhi thanh tỉnh cũng là không chịu cho các nàng chạm vào, chỉ có ban đêm tỉnh ngủ muốn suỵt suỵt, tiểu tử khóc đến ánh mắt đều mở không ra hoặc là mệt mỏi nhắm mắt, mới không phản cảm người ngoài mẫu thân chiếu cố hắn. Cứ như vậy, mỗi buổi sáng Trăn nhi triệt để tỉnh ngủ, như thường khóc nháo, thẳng đến nhũ mẫu đưa hắn tới chỗ mẫu thân.

Nhi tử dính mình như thế, trong lòng Phó Dung rất cao hứng, nhưng nghĩ tới mẫu thân không thể ôm cháu ngoại thì trên mặt tiếc nuối, Phó Dung liền nghĩ muốn đánh hai bàn tay trên mông nhỏ nhi tử, ai bảo hắn đả thương tâm ngoại tổ mẫu cùng hai dì.

Từ Tấn đã xác định nhi tử không có di truyền bệnh lạ của mình, bởi vậy nhi tử không thích để cho người khác ôm, hắn cũng không để ý, ngược lại rất là tự hào: “Con trai của ta, há là người khác có thể dễ dàng chạm vào?”

Nói xong buông bát trà xuống, đi tới trước giường nhìn nhi tử.

Buổi chiều thanh nhàn, Phó Dung ngồi cạnh bàn nhìn một đôi phụ tử trên giường, bên ngoài Lan Hương bỗng nhiên gọi nàng, Phó Dung lên tiếng báo với Từ Tấn liền đi ra ngoài, là Ôn ma ma đưa danh sách quà biếu các phủ hôm nay đem tới. Phó Dung ngồi trên giường gian ngoài nhìn, vài trang đầu tự nhiên là mấy vị hoàng tử, sau Đông cung, Khang vương, chính là lễ Thành vương phủ.

Phó Dung đã lâu không nhìn thấy Thành vương phi, nghĩ tới đứa nhỏ vô duyên của Lý Hoa Dung, có chút thổn thức.

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Trăn nhi khóc to rõ.

Phó Dung mau chóng chạy vào trong, liền thấy Từ Tấn sững sờ đứng ở trước giường, phía trước người ướt một mảnh. Bất chấp cười, Phó Dung tỏ ý bảo hai nha hoàn theo sau vào đi ra ngoài, lúc này mới bước nhanh chạy tới bên người nhi tử, ôm nam oa đã suỵt suỵt hết lên người cha hắn tới trong ngực, nhẹ nhàng dỗ.

Trăn nhi nghe được tiếng của mẫu thân, ngửi được mùi trên người mẫu thân, rất nhanh liền không khóc lớn nữa, chôn tại trong ngực mẫu thân nhỏ giọng nức nở.

Lúc này Từ Tấn đã cởi áo khoác, ném ở trên ghế.

Phó Dung nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lát, nhịn cười nói: “Không tới trên mặt vương gia đi?”

Từ Tấn hung hăng trừng nàng một cái.

Phó Dung không dám lại đùa hắn, gọi hai nha hoàn tiến vào hầu hạ, tự mình giúp Trăn nhi rửa mặt. Rửa mặt xong khuôn mặt Trăn nhi nhỏ nhắn trắng non mềm, mắt to trong veo như nước, nằm ở trên giường tự mình duỗi dài tiểu cánh tay cẳng chân chơi. Từ Tấn còn chưa tiêu tán khí, lại gần bắt lấy chân nhỏ nhi tử, đè lại hắn không cho hắn động, Trăn nhi còn cho rằng phụ thân muốn chơi với hắn, nhếch miệng nhìn phụ thân cười.

Tâm Từ Tấn thoáng cái liền mềm nhũn, cúi đầu hôn nhi tử một cái: “Lần sau còn dám tinh nghịch, đợi ngươi lớn lên phụ thân không dạy ngươi cưỡi ngựa.”

Phó Dung ở bên cạnh nhìn, len lén cười.

Từ Tấn đối với nhi tử quả thực lòng dạ hẹp hòi như với nàng, nàng chọc hắn mất hứng, Từ Tấn sẽ tức giận bãi mặt lạnh cho nàng, nàng chủ động lấy lòng, hắn lập tức cả vốn lẫn lời trả lại cho nàng, tốt với nàng đủ loại. Nói cho cùng, trong lòng hắn là có nàng, sinh khí là bởi vì nàng không chịu cảm kích, cố ý giận dỗi nàng đi? Cho nên mới có thể dễ dàng tha thứ nàng đắc tội.

Người nam nhân này, ở trên việc tình cảm, kỳ thật thật sự rất dễ dàng thỏa mãn.

Ban đêm tắm rửa thì Từ Tấn muốn cùng nàng cùng tắm, Phó Dung không cho.

Hôm nay nàng xem như là chính thức ra kỳ ở cữ, trước đó đều chỉ có thể dùng khăn lau lau trên người, rất lâu không có triệt triệt để để tắm một cái, Phó Dung mệnh bọn nha hoàn chuẩn bị hai thùng nước, thùng thứ nhất xem như là rửa sạch, thùng thứ hai dùng để hưởng thụ.

Từ Tấn trông mong buổi tối này non nửa năm, vẫn ở trong phòng chờ, chờ một lát nghe được bên kia bọn nha hoàn nâng thùng nước đi ra ngoài, trong lòng hắn đại hỉ, biết Phó Dung chẳng mấy chốc sẽ đi vào, thả nhẹ bước chân trốn đến bên cửa chờ, chỉ đợi Phó Dung vừa vào cửa liền bế nàng lên tận hứng một lần.

Không ngờ bên ngoài chậm chạp không có động tĩnh.

Từ Tấn nhíu mày, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, vào buồng tắm, liền thấy Phó Dung dựa vào thùng tắm, hơi hơi ngửa đầu, mắt đẹp đóng chặt, Mai Hương, Lan Hương một cái mát xa cánh tay cho nàng một cái niết chân cho nàng. Đùi đẹp thon dài từ trong nước dò ra, khoác lên mép thùng tắm, giống như mĩ ngọc, năm đầu ngón chân êm dịu sơn màu đỏ tươi, đoạt tâm phách người.

Từ Tấn cái gì cũng chưa nói.

Hắn cũng không cần nói, Mai Hương, Lan Hương nhìn thấy hắn liền cúi đầu, thức thời đi ra ngoài.

“Sao Vương gia tới?”

Phó Dung mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân mắt phượng âm u đứng ở bên kia, dường như bị phỏng, mau chóng buông chân xuống.

“Ta đến hầu hạ vương phi.” Từ Tấn khàn giọng nói, vừa đi tới thùng tắm vừa cởi áo bào, tới trước thùng tắm, trên người chỉ còn một cái quần đùi. (Tốc độ kinh người)

Đã làm vợ chồng lâu như vậy, tình hình trước mắt, Phó Dung không lại đuổi hắn đi ra ngoài, bắt lấy khăn bên cạnh khoác lên che ngực lại, nhắm mắt lại chờ hắn tiến vào, vốn là khuôn mặt đang đỏ bừng càng đỏ, như trái cây chín hẳn mê người hái.
Nhưng Từ Tấn cũng không vào, hắn cúi người, nắm một cái đùi đẹp Phó Dung ra ngoài, học Lan Hương khi nãy, giúp nàng niết chân.

Phó Dung ngoài ý muốn mở mắt ra, lại thấy trên tay Từ Tấn thành thành thật thật, ánh mắt nhưng là nhìn chằm chằm vào trong nước.

Tư thế như vậy, Phó Dung cực thẹn, theo bản năng đưa tay che: “Vương gia...”

“Bóp đau?” Từ Tấn rốt cuộc chuyển ánh mắt tới trên mặt nàng, tay thì chậm rãi dọc theo mắt cá chân nàng, dò thám vào trong nước.

Vóc dáng hắn cao, cánh tay cũng dài, vô lại dời tay nàng đi, che lên vị trí đó.

Phó Dung cắn chặt môi.

Dường như lại trải qua cảm giác hắn dùng ngọc quản giúp nàng bôi thuốc, chỉ là lần này ngọc quản đổi thành ngón tay hắn.

“Vương phi vừa lòng không?” Từ Tấn cứ nhìn nàng, nhìn trên mặt nàng bởi vì hắn hầu hạ xuất hiện các loại thần sắc, nhíu mày cắn môi, quay đầu la hoảng, hệt như nhìn một đóa mẫu đơn bị mưa gió tập kích, nhìn thế nào đều đẹp. Mưa rơi dần dần biến lớn, mẫu đơn không chịu nổi, hai tay bỗng nhiên đè hắn lại, khuôn mặt có giọt nước trượt xuống, không biết là mồ hôi là nước, môi son khẽ mở, muốn cầu xin lại run rẩy không phát ra được tiếng nào.

Nàng nhẹ nhàng thở hồng hộc, mắt đóng chặt.

Từ Tấn chậm rãi thu tay lại, nâng chân dài lên bước vào thùng tắm, ôm người tới trên đùi, mặt đối mặt.

Phó Dung thế mới biết được, tay của hắn, chẳng qua là chút sóng gió thôi.

Bão tố bỗng nhiên đến, nàng nằm ở đầu vai hắn, cái gì đều không thể nghĩ.

Hắn tựa như sói đói bị nhốt quá lâu, đột nhiên được tự do, bức thiết muốn rong ruổi thảo nguyên chứng minh uy phong ngày xưa.

Phó Dung chính là mảnh thảo nguyên kia, bị hắn triệt để chinh phục, tùy ý hắn đi nhanh như gió, cảm nhận hắn mỗi một lần cuồng dã.

Rốt cuộc bình tĩnh trở lại thì nước trong thùng tắm gần như bên ngoài hết, trên đất ướt sũng.

Rõ ràng là hắn ra sức, Phó Dung lại mệt đến động cũng không thể động, Từ Tấn hôn nhẹ nàng, vớt nàng từ trong thùng tắm ra, vững vàng đi vào nội thất.

Mai Hương, Lan Hương tiến vào thu thập, nhìn thấy đầy đất bê bối, nghĩ tới ở trong sân chờ thì nghe được động tĩnh, mặt hai người đỏ rần.

Vương gia thương yêu vương phi như thế, thật tốt.

Nhưng các nàng hiển nhiên đánh giá thấp vương gia thương yêu vương phi. Thu thập xong buồng tắm, Mai Hương về phòng, đêm nay Lan Hương trực, đóng cửa phòng lại đang muốn quay người, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến tiếng ván giường kẽo kẹt quen thuộc.

Lan Hương ngó nhìn then cửa trước mặt đã rơi xuống, bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa mở cửa, âm thầm hoài niệm tháng ngày vương phi mang thai.

Bên này giường két két vang không ngừng, Cảnh Dương Hầu phủ, chính phòng đã sớm yên lặng hẳn.

Lâm thị ngửa mặt nằm, nghĩ tới A Phúc A Hỉ hồi bẩm, trong lòng không hiểu sao lại bất an.

Thẩm Tình nha đầu kia, tâm tư thật không đơn giản. Lâm thị tự nhận mẹ chồng trúng gió nàng chưa hẳn có thể 1 ngày không rơi không hề có oán trách thiếp thân hầu hạ, Thẩm Tình lại có thể, chăm sóc lão thái thái ngăn nắp sạch sẽ, được trượng phu nhiều lần khen ngợi, còn cố ý dặn dò nàng chọn mối hôn sự tốt cho Thẩm Tình, đừng có lại so đo Thẩm Tình từng nông nổi phạm lỗi.

Lâm thị khí trượng phu dễ dàng bị Thẩm Tình lừa, nhưng nàng không có chứng cớ chứng minh Thẩm Tình giấu giếm tâm cơ, dù sao chẳng sợ Thẩm Tình là vì muốn cậu tha thứ tương lai gả người trong sạch mới dày công chiếu cố ngoại tổ mẫu, đây cũng là nhân chi thường tình, trượng phu sẽ không để ở trong lòng. Nói cho cùng, Thẩm Tình là thân ngoại sanh nữ của hắn, đối với trẻ mồ côi muội muội lưu lại, trượng phu luôn chiếu cố như nữ nhi ruột, Thẩm Tình phạm sai lầm hắn sinh khí, nhưng cũng sẽ tha thứ.

Bởi vậy nàng không thể nói xấu Thẩm Tình trước mặt trượng phu.

Bao gồm Lâm Thiều Đường, thân ngoại sanh nàng, nàng cũng không thể trực tiếp gọi người đến bên người, nhắc nhở hắn rời xa Thẩm Tình. Nam nhân khác xa nữ nhân, rất nhiều chuyện nữ nhân để ý, nam nhân lơ đễnh, ngươi nói với hắn, người ta không chừng còn ghét bỏ ngươi lòng dạ nhỏ mọn.

Nói cho Lâm Thiều Đường Thẩm Tình từng muốn quyến rũ Thái Tử?

Đây đâu phải là chuyện bác nên nói với ngoại sanh, hơn nữa còn là con rể tương lai? Huống chi không có bằng chứng, không chừng hoàn toàn ngược lại, khiến Lâm Thiều Đường hiểu lầm nhạc mẫu này cố ý gây khó dễ một tiểu cô nương mồ côi, có vẻ nàng độ lượng nhỏ, hoặc là dẫn tới ngoại sanh hoài nghi nữ nhi ở trước mặt nàng nói cái gì, nàng làm chủ thay nữ nhi.

Lâm thị rất hiểu biết cháu trai mình, đó là một thiếu niên khiêm tốn có lễ, trừ phi hắn tận mắt nhìn thấy, bằng không hắn sẽ không hoài nghi Thẩm Tình tiếp cận hắn là có rắp tâm khác. Lâm thị có thể triệt để chặt đứt tà niệm của Thẩm Tình trước khi nàng ta ra tay, không cho nàng ta cơ hội, nhưng là về sau? Về sau nữ nhi gả cho ngoại sanh, vợ chồng son không ở trước mắt nàng, lại có nữ nhân có ý quấy rối tiếp cận ngoại sanh, tính tình nữ nhi như vậy, trong cơn tức giận còn không chủ động đẩy nam nhân tới bên người đối phương?

Lâm thị tin tưởng tâm ý ngoại sanh đối với nữ nhi, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt cô phụ nữ nhi, Lâm thị sợ nhất, là ngoại sanh bị người lừa.

Thẩm Tình dễ giải quyết, nhưng nàng phải để cho ngoại sanh kiến thức một chút tâm cơ nữ nhân, chịu thiệt thòi 1 lần, về sau hắn mới sẽ không cho kẻ khác cơ hội.

Buổi sáng ngày kế, Lâm thị mệnh người đi gọi hai nha hoàn A Phúc, A Hỉ lại đây.

A Phúc, A Hỉ rất nhanh liền tới, cung kính đứng ở trước mặt nàng. Lâm thị vừa muốn mở miệng, ngoài ý muốn phát hiện hai người có cái gì không đúng, A Phúc nhìn còn coi như trấn định, A Hỉ buông rèm mi xuống, tay phải không tự giác nắm chặt ống tay áo.

Chiều hôm qua các nàng lại đây bẩm sự tình thì không phải là như vậy.

Trong lòng Lâm thị giật giật, tạm thời không nói chuyện, thong thả ung dung dùng chén trà nhỏ, mới nhẹ bẫng nói: “Thế nào, là muốn ta dùng hình, các ngươi mới chịu chủ động giao phó sao?”

Chân A Hỉ mềm nhũn, ập quỳ xuống, cuống quít dập đầu: “Phu nhân hiểu lầm, nô tài không nghĩ giấu diếm phu nhân, vốn định đợi phu nhân phân phó xong liền báo cáo phu nhân!”

A Phúc cũng quỳ xuống, dập đầu lạy xin tha.

Lâm thị cúi đầu nhìn các nàng, “Được rồi, hôm qua các ngươi trở về đến cùng nàng làm cái gì, một năm một mười nói cho ta nghe.”

Kỳ thật không cần hỏi cũng có thể đoán được, Thẩm Tình muốn ra tay, trước hết phải thu mua hai nha hoàn giúp nàng làm việc, giúp nàng lừa dối.

Giờ phút này, Lâm thị vô cùng may mắn, A Phúc, A Hỉ vốn chỉ là tam đẳng nha hoàn trong viện nàng, công phu còn chưa luyện đến thành thục, làm việc trái với lương tâm khó có thể thản nhiên đối diện đương gia chủ mẫu, đổi hai người tâm cơ sâu nhẫn nhịn được, nàng chỉ sợ thật bị té nhào trên người một cô nương trẻ.