Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 179: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 179




Cuối tháng 4, Phó Hựu đính hôn cùng Hàn Ngọc Châu, tháng 9 đại hôn.

Hôm đính hôn Phó Thần đương nhiên cũng ở nhà, yến hội xong bị Kiều thị, Phó Dung cùng thẩm vấn, Phó Uyển cười không nói chuyện, Phó Tuyên dẫn Quan nhi, Viện Viện chơi ở trong sân.

“Ca ca, huynh đã 20, nhìn Tam ca đính hôn huynh không sốt ruột sao?” Phó Dung tự mình châm trà cho huynh trưởng, trịnh trọng đặt ở trước mặt hắn, mượn cái này chứng tỏ bất mãn.

Phó Thần 20 tuổi cao lớn, khôi ngô như Phó Phẩm Ngôn, lại nhiều hơn Phó Phẩm Ngôn phần hiên ngang anh khí, có lẽ vì đời này người một nhà đều bình an, Phó Dung phát hiện ca ca hay cười nhiều hơn so với kiếp trước, cũng không lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là ở trước mặt người nhà.

Mấy năm này Phó Thần đều bị mẫu thân các muội muội bức hôn, hắn đã thành quen, thản nhiên nhấp một ngụm trà: “Ta cũng sốt ruột, nhưng ta không gặp gỡ được người mình thích, các ngươi không thể bảo ta cưới người không thích đi?”

Kiều thị trợn mắt nói tiếp: “Cái gì gọi là thích? Ngươi nhìn Nhuận Chi, còn không phải là đại bá mẫu ngươi thay hắn chọn người?”

Phó Thần cười nhạo.

Nụ cười này của hắn có thâm ý khác, rõ ràng là biết nội tình gì, Phó Dung vốn dĩ tò mò nhân duyên Phó Hựu, không khỏi ngồi bên người vào Phó Thần, hưng phấn hỏi hắn: “Chẳng lẽ Tam ca đã sớm nhận biết Ngọc Châu?”

Cô nương gia đối với loại chuyện này đều cảm thấy hứng thú, Phó Uyển cũng nhịn không được dựng lỗ tai lên, ngay cả Kiều thị, đều tạm thời đè ép một bụng đố kị xuống. Nàng có thể không đố kỵ sao? Lâm thị đã làm tổ mẫu, Phó Hựu bây giờ là người Tam phòng, sang năm Tam phu nhân phỏng chừng cũng sẽ ẵm cháu trai cháu gái, chỉ có con trai của nàng không có chí tiến thủ, các nữ nhi ngược lại không chịu thua kém, nhưng cháu ngoại cháu ngoại nữ đều không ở trước mắt nàng, Quan nhi càng lúc càng lớn, cũng không dễ lừa gạt bằng hồi nhỏ.

Mẹ con ba người đều trông mong nhìn mình, Phó Thần cố làm ra vẻ thần bí chốc lát, rốt cuộc giải thích: “Năm ngoái tháng 9 Nhuận Chi thi được cử nhân, mấy huynh đệ chúng ta đi ra ngoài ăn, ăn cơm xong Nhuận Chi muốn đi hiệu sách, đại ca về nhà trước, ta đi cùng hắn, xem thử có sách mới hay không mua tặng cho Tuyên Tuyên. Tới hiệu sách, vừa vặn đụng huynh muội Hàn gia chọn sách ở đó, Hàn thiếu gia muốn mua một bản đơn lẻ, Hàn cô nương cho rằng sách kia là hàng nhái, không cho hắn mua.”

Nói đến đây, hắn bưng bát trà lên uống.

Phó Dung thử suy đoán nói: “Sau đó Tam ca đứng bên phía Ngọc Châu, nói sách kia quả thật là hàng nhái?”

Phó Thần liếc xéo nàng một cái: “Ngươi nhìn hắn là người khoe khoang thối như vậy sao? Nhuận Chi nhưng giả vờ, như không nhìn thấy bên kia có cô nương xinh đẹp, là đông gia hiệu sách biết hắn học rộng tài cao, mời hắn đi qua làm chứng. Nhuận Chi đi qua nhìn, nói sách kia là chính phẩm, Hàn cô nương không phục, tranh cãi với hắn, ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, dù sao nói một khắc, sau này Nhuận Chi nhận sai, thừa nhận ánh mắt không bằng nàng.”

Phó Uyển nghe, tự đáy lòng khen: “Xem ra Ngọc Châu muội muội cũng là tài nữ, ngay cả ánh mắt Tam ca đều không bằng nàng.” Nàng cùng tuổi Phó Hựu, sinh nhật trễ hơn Phó Hựu, nên gặp mặt cũng phải gọi một tiếng Tam ca.

Phó Thần lại cười, Phó Dung vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn cười như vậy, nhất thời hiểu được, giành trước nói: “Ca ca ý là, lúc ấy Tam ca đã nhìn trúng Ngọc Châu, cố ý nói sách kia là chính phẩm, kích Ngọc Châu lý luận với hắn?”

Phó Dung sờ sờ đầu nàng: “Không hổ là làm vương phi, thông minh hơn rồi.”

Phải nói Phó Hựu rất biết giả vờ, bằng biểu hiện ngày đó của Phó Hựu, ra vẻ đạo mạo, hắn thật không nhìn ra Phó Hựu nhìn trúng cô nương người ta, nghe nói Hầu phủ trao đổi thiếp canh với Hàn gia hắn mới ngẫm nghĩ lại, hóa ra tâm tư tiểu tử kia sâu.

Kiều thị thấy nhi tử thành công dời đi lực chú ý hai nữ nhi, ngay lập tức chuyển đề tài lại: “Cho dù là Nhuận Chi tự mình nhìn trúng, đó cũng là bản lĩnh của hắn, sao không thấy ngươi mang con dâu về cho ta? Chính Đường ngươi nói thật với ta, có phải ngươi yêu mến cô nương nào không? Ngươi yên tâm, chỉ cần nàng là cô nương trong sạch, dù gia thế thấp hơn chúng ta, ta và phụ thân ngươi cũng không phản đối.”

Phó Thần đau đầu che trán: “Thật sự không có, nếu như có, không cần các ngươi thúc ta, ta lập tức liền cưới người về nhà.”

Hắn làm thị vệ ở trong cung, khó được nghỉ công cũng là theo một đám đồng liêu đi cưỡi ngựa uống rượu, căn bản không có cơ hội gặp cô nương, muốn gặp được người mình thích dễ vậy sao.

Không nghĩ lại nghe các nàng lải nhải, Phó Thần chạy ra ngoài dỗ ngoại sanh nữ, vẫn là tiểu cô nương tốt, bảo nàng làm cái gì liền làm cái đó, sẽ không phản ngược lại quản hắn. Hai muội muội trong phòng, gả người rồi đều không làm cho người ta yêu thích bằng hồi nhỏ, càng nghĩ càng buồn bực, Phó Thần cướp Viện Viện từ trong tay Quan nhi ôm tới trong ngực hôn một cái, “Viện Viện muốn mợ không?”

Viện Viện không hiểu cái gì là mợ, đưa tay bắt cái mũi Phó Thần, hắc hắc cười: “Muốn Nhị cữu cữu!”

Phó Thần cười ha ha, giơ tiểu nha đầu cao hơn đỉnh đầu, biết nàng thích chơi như vậy nhất.

Quan nhi sáu tuổi đứng ở bên cạnh, thấy ngoại sanh nữ vừa nãy còn thích chơi với hắn bị ca ca cao lớn giơ lên, mất hứng đanh mặt, chạy vào phòng tìm Phó Dung: “Tam tỷ tỷ, ta muốn Trăn nhi.”

Vóc dáng Trăn nhi nhỏ, hắn có lẽ có thể ôm được.

Phó Dung không nhìn thấy tình hình bên ngoài, sờ sờ đầu đệ đệ, cười nói: “Được, lát nữa Tam tỷ phu ngươi tới đón ta, ngươi cùng chúng ta trở về đi.”

Quan nhi nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.

Kiều thị lắc đầu: “Không được, phụ thân ngươi trở về còn muốn kiểm tra công khóa ngươi, đợi ngươi nghỉ nương mang ngươi cùng đi.”

Quan nhi không quá cao hứng, nhưng lúc Từ Tấn tới, hắn cũng không có lại đi cầu vương gia tỷ phu làm chủ.

Mặt trời đỏ ngã về tây, Phó Dung cùng Từ Tấn lên xe ngựa, tựa vào trong ngực hắn cảm khái nói: “Vẫn là Hầu phủ náo nhiệt.”

Sắc mặt nàng hồng nhuận, có thể thấy được ở nhà mẹ đẻ rất cao hứng, Từ Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, cười nói: “Dù náo nhiệt, nơi đó cũng không có nhi tử”

Nghĩ tới nhi tử nửa ngày không gặp, Phó Dung lập tức nóng lòng trở về nhà.

Trở về vương phủ, hai vợ chồng còn chưa đi tới Phù Cừ viện, đã nghe tiếng Trăn nhi khóc rõ to, khóc đến rất đỗi ủy khuất, Phó Dung nghe được trong lòng co giật, rốt cuộc bất chấp dáng vẻ, vội vàng chạy vào trong.

Nhũ mẫu đang ôm Trăn nhi đi lại xung quanh trong phòng, vừa đi vừa nhẹ nhàng dỗ, thấy Phó Dung tiến vào, phảng phất thấy cứu tinh, đưa Trăn nhi cho Phó Dung sau quỳ xuống giải thích: “Vương phi thứ tội, buổi sáng vương phi đi Trăn nhi còn yên lành, vừa mới tỉnh ngủ chẳng biết tại sao liền không chịu...”

“Đi xuống.” Từ Tấn không kiên nhẫn đuổi người.
Nhũ mẫu vội vàng lui ra ngoài.

Phó Dung đã ngồi lên giường, cởi bỏ xiêm y muốn uy nhi tử, Từ Tấn không yên tâm ngồi bên cạnh nàng, thấy trên khuôn mặt nhi tử còn vương nước mắt, nháy mắt thì còn có nước mắt rơi xuống, lo lắng nói: “Cần mời thái y nhìn xem hay không?”

Phó Dung bật cười, ôn nhu giúp nhi tử lau nước mắt, ôn nhu nói: “Không có việc gì, chính là nhớ ta, chàng nhìn hắn bây giờ không phải là yên lành?”

Từ Tấn xoa bóp tay nhi tử, trong lòng thở dài.

Nhi tử quá nhỏ, Phó Dung ra ngoài mang hắn không thuận tiện, không ra cửa lại không được...

Cũng không biết tính tình tiểu tử thối này đến cùng giống ai.

Trăn nhi mở mắt to vụng trộm nhìn chằm chằm vào phụ thân, thấy phụ thân nhíu mày nhìn hắn, hắn tạm thời buông mẫu thân ra, nhìn phụ thân nhếch miệng cười.

Nhi tử quá đáng yêu, Từ Tấn nắm gan bàn chân hắn lên hôn.

Đảo mắt lại muốn tới đoan ngọ.

Phó Dung lôi hộp trân châu ngũ sắc Từ Tấn đưa nàng ra, bện dây Trường Mệnh cho Trăn nhi, Từ Tấn từ nha môn trở về, liền thấy trên cổ tay nhi tử nhiều thêm một dây ngũ sắc Trường Mệnh, trên còn cột một cái chuông vàng. Trăn nhi cũng biết tự phụ, nhìn thấy hắn, tiểu tử vui vẻ lắc lư tay chơi, cho hắn nghe tiếng vang.

Từ Tấn ôm nhi tử tới trên đùi, hỏi Phó Dung: “Dây của nàng đâu?”

Phó Dung đang khâu cái yếm cho Trăn ca nhi, nghe vậy quay đầu hỏi ngược: “Dây của Vương gia đâu?”

Từ Tấn đã sớm tìm ra, lúc này lôi từ trong lồng ngực ra, nhìn nàng quơ quơ.

Phó Dung không chút nào yếu thế, kéo ống tay áo lên, trên cổ tay trắng như tuyết, dây ngũ sắc Trường Mệnh sáng chói.

Từ Tấn hài lòng cười, nâng tay ú nần nhi tử lên hôn.

Bọn họ cả nhà 3 người đều sẽ bình an.

Đoan ngọ vừa qua, Tạ thị liền đến làm khách.

Phó Dung có hơi bất ngờ, từ hôm Trăn nhi trăng rằm thì nàng cố tình bác mặt mũi Tạ thị, Tạ thị đã lâu không đến đây.

“Trời nóng như vậy mợ chạy tới, nhưng là có chuyện gì sao?” Phó Dung mời Tạ thị ngồi vào chỗ ở bên cạnh chủ vị.

Tạ thị ngó nhìn nàng, cười khen nói: “Dáng vẻ Vương phi khôi phục đích thực tốt, nhìn một chút cũng không giống từng sinh đứa nhỏ, Trăn nhi đâu? Đã lâu không nhìn thấy hắn, ta làm cữu tổ mẫu còn thật nhớ hắn.”

Phó Dung áy náy nói: “Mợ tới không khéo, Trăn nhi mới vừa ngủ, đành phải lần sau lại ôm ra cho mợ nhìn.”

“Không sao không sao, về sau có cơ hội mà, không vội lần này.” Tạ thị tươi cười niềm nở, dùng hớp trà liền nói ý đồ đến: “27 tháng này là sinh nhật 58 tuổi ngoại tổ phụ ngươi, ngoại tổ phụ ngươi không thích làm lớn, liền dự định người một nhà chúng ta tụ ở một chỗ náo nhiệt một chút. Ngươi nói với Cảnh Hành một tiếng, các ngươi một nhà 3 người đều đi, cũng để ngoại tổ phụ các ngươi ôm cháu ngoại một cái, chúng ta tứ thế đồng đường.”

Đây là việc vui, Phó Dung vội vàng đáp ứng.

Tạ thị đứng dậy cáo từ: “Ta đây lại đi nhà dì ngươi nói một tiếng, cuối tháng chúng ta lại tụ.”

Phó Dung tự mình đưa nàng ra ngoài.

Sập tối Từ Tấn quay về, Phó Dung nói việc này với hắn, “Vương gia, chúng ta đưa thọ lễ gì cho ngoại tổ phụ được đây?” Từ mấy lần Từ Tấn nhắc tới Thôi gia, Phó Dung biết Từ Tấn không mấy thích đại phòng Thôi gia, lại là hết sức kính trọng lại bộ Thượng Thư Thôi Phương Lễ.

Từ Tấn trầm mặc một lát nói: “Ta đi khố phòng chọn mấy thứ, nàng lại giúp ta lấy chủ ý.”

Phó Dung gật đầu, nhìn hắn ra cửa, không có nghĩ nhiều.

Đi ra Phù Cừ viện, sắc mặt Từ Tấn lại trầm xuống.

Đời trước, ngoại tổ phụ cũng làm mừng thọ 58 tuổi, mấy tiểu bối bọn họ cùng đi chúc thọ. Tan tiệc sau hắn ra ao sen Thôi gia ngắm hoa, Thôi Oản cười dịu dàng chạy tới hỏi hắn có chuẩn bị lễ vật cập kê cho nàng hay không, nàng sinh nhật tháng 6, qua mấy ngày là tới.

Lúc ấy Từ Tấn còn cho nàng là thân muội muội, tự nhiên sẽ không quên lễ cập kê nàng.

Hai người nói chuyện một lúc, hắn chuẩn bị rời đi thì Thôi Oản đột nhiên mở miệng sau lưng hắn, nói người trong lòng nàng vẫn luôn là hắn.

Từ Tấn đối nàng không có nửa điểm tình yêu nam nữ, cũng biết Lục đệ tình sâu vô cùng với nàng, tại chỗ nói rõ ràng với nàng, khuyên nàng sống tốt với Lục đệ. Có lẽ Thôi Oản không có hết hy vọng, cự tuyệt Lục đệ xin phụ hoàng tứ hôn, thẳng đến hai năm sau hắn có Phó Dung, nàng mới gả.

Cho nên sau khi trùng sinh, Từ Tấn tận lực bất hòa với Thôi Oản, hi vọng nàng toàn tâm toàn ý với Lục đệ.

Mà lần này ngoại tổ phụ mừng thọ, chưa chắc không phải là một cơ hội thăm dò Thôi Oản.