Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 180: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 180




Thôi Phương Lễ chúc thọ, Từ Tấn sớm báo nghỉ với Gia Hòa đế, hôm đó hắn về sớm, Từ Hạo cũng theo hắn cùng xuất cung.

Rốt cuộc là anh em ruột, tuy rằng lúc trước chịu một cước toàn lực của Từ Tấn trong lòng Từ Hạo rất ủy khuất, nhưng sau đó Từ Tấn đưa hắn bảo đao rất nhanh liền bỏ đi bất mãn trong lòng hắn, lại nói tiếp Từ Hạo cũng cảm thấy huynh trưởng không cố ý đánh hắn, một cước kia quả thật là vô tâm, cho nên Từ Hạo rất sớm đã tha thứ huynh trưởng.

Phó Dung vừa vặn giúp nhi tử cắt móng tay xong, nghe Lan Hương nói Từ Tấn gọi nàng mang nhi tử đi lương đình gặp khách, nàng cười đổi đồ lót cho Trăn nhi, cầm lấy vòng vàng Từ Hạo đưa quơ quơ trước mặt tiểu tử: “Trăn nhi còn nhớ được đây là ai đưa không? Lục thúc đưa, đi, chúng ta đi nhìn Lục thúc ngươi.”

Trăn nhi rất thích cái chuông vàng này, mẫu thân ôm hắn vào xe nhỏ, hắn liền hai tay ôm vòng vàng lắc lư.

Hai huynh đệ Từ Tấn ngồi trong lương đình nói chuyện, còn chưa nhìn thấy bóng người, trước nghe chuông tiếng.

Từ Hạo duỗi cổ nhìn bên kia.

Từ Tấn không hiểu hắn trông mong cái gì, lần trước Lục đệ tranh cướp ôm Trăn nhi, Trăn nhi oa oa khóc không cho, phụ hoàng tức đến khiển trách hắn một trận, Lục đệ ngược lại tốt, như thường vẫn lượn lờ trước mặt Trăn nhi. Bất quá nghe nhi tử lắc lư vòng vàng phát ra tiếng vang thanh thúy, đáy lòng Từ Tấn lại dâng lên tự hào.

Nhi tử hắn hoạt bát đáng yêu, cho dù cự người xa ngàn dặm, như cũ vẫn khiến người yêu thích.

“Tứ tẩu.” Đợi Phó Dung tới gần, Từ Hạo thân mật chào hỏi nàng.

“Lục đệ dường như lại cao hơn.” Phó Dung quan sát Từ Hạo một cái, cười khen.

Từ Hạo cùng tuổi với nàng, chiều cao nàng cứ như vậy, Từ Hạo lại là càng ngày càng tăng, trước mắt hai huynh đệ sóng vai đi ra lương đình đến giúp nàng bế Trăn nhi khỏi xe gỗ, Phó Dung nhìn, Từ Hạo 17 tuổi thế nhưng chỉ thấp một nửa đầu so Từ Tấn.

Được khen ngợi, Từ Hạo có chút đắc ý, cúi đầu đùa cháu trong xe nhỏ: “Trăn nhi còn nhớ Lục thúc không?”

Hai thúc cháu một ở trong cung không dễ ra được, một chỉ ở trong vương phủ do mẫu thân ôm đi bộ, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, Trăn nhi nào nhận ra hắn, chăm chú nhìn hắn một lát, đưa tay muốn Từ Tấn ôm, nha nha lên tiếng.

Từ Tấn nhấc tiểu tử mập lên, ngồi vào bàn đá bên cạnh, để nhi tử giẫm đùi hắn.

Phó Dung ngồi vào chỗ bên trái hắn.

Từ Hạo chiếm bên phải, Trăn nhi không cho hắn ôm, hắn liền nhân lúc Trăn nhi không chú ý thì xoa bóp tay chân nam oa ú nần như củ sen, Trăn nhi nghiêng đầu nhìn hắn, hắn lập tức rút tay về giả nhìn chỗ khác, hai thúc ngươi trốn ta bắt, chơi đến quên cả đường về. Trăn nhi dù sao còn nhỏ, không biết thúc thúc tinh nghịch, mỗi lần xoay qua chỗ khác đều muốn cúi đầu ngó nhìn, không hiểu rốt cuộc là ai chạm vào hắn, tìm không được người, hắn nghi hoặc nhìn phụ thân mẫu thân a a, như là hỏi thăm.

Phó Dung vụng trộm chỉ chỉ Từ Hạo.

Trăn nhi nghiêng đầu nhìn Lục thúc quay ót lại với hắn, lại cúi đầu nhìn xem, trong mắt mờ mịt.

Từ Tấn tỏ ý bảo Phó Dung giúp hắn đỡ lấy nhi tử, đợi Từ Hạo lại giở trò xấu thì hắn gắt gao chế trụ tay đệ đệ, vì thế lúc Trăn nhi cảm giác cẳng chân mình lại bị người nắm lấy thì quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bàn tay to lớn, hắn theo cánh tay kia nhìn lên trên, phát hiện quả nhiên là người lạ mặt này chạm vào hắn, “A” kêu một tiếng, hai tay ôm để vòng vàng xuống, vặn vẹo thân thể muốn đi qau chỗ Từ Hạo.

Hắn muốn bắt Từ Hạo, động tác lại vụng về.

Từ Hạo lừa mình dối người cười: “Tứ ca nhìn, Trăn nhi muốn cho ta ôm!” Nói xong đưa tay đi ôm cháu.

Từ Tấn không muốn cho, Phó Dung nhìn hắn lắc lắc đầu, Từ Tấn nhìn nàng, buông tay, dặn dò Lục đệ ôm cho chắc.

Từ Hạo cực kỳ cao hứng, nhân lúc Trăn nhi chưa kịch liệt phản kháng ôm một lát, lúc tiểu tử ngẩng đầu khóc thét đưa người cho Từ Tấn, sau đó chủ động nghiêng đầu qua, nắm tay cháu nhỏ lên cam tâm tình nguyện nhận trừng phạt.

Trong mắt Trăn nhi ngân ngấn lệ, ra sức túm tóc của hắn.

Từ Hạo đau đến ngao ngao kêu, Trăn nhi vui vẻ nhếch miệng cười, Phó Dung không nhẫn tâm nhi tử chà đạp Lục thúc hắn như thế, vội vàng ôm Trăn nhi tới trong ngực mình.

Từ Hạo ôm đầu ngẩng lên, khuôn mặt tuấn tú hồng nhuận, hưng phấn nói: “Khí lực Trăn nhi thật lớn, trưởng thành ta làm Võ sư phụ cho hắn!”

Từ Tấn trừng mắt nhìn hắn, “Đi về dọn dẹp một chút, một lát tới tiền viện dùng cơm.”

Từ Hạo luyến tiếc cháu: “Trăn nhi cùng ăn với chúng ta sao? Ta muốn nhìn hắn ăn cơm.”

Mấy ngày nay Trăn nhi bắt đầu ăn gạo hồ bánh ngọt, Từ Tấn ngó nhìn đệ đệ, nghĩ tới mình hồi nhỏ, gật gật đầu.
Từ Hạo vui vẻ chạy.

Từ Tấn, Phó Dung cũng đẩy nhi tử trở về, Phó Dung nhìn nhi tử mập trong xe nhỏ ôm vòng vàng chơi hăng say, cười cảm khái nói: “Chàng nhìn Lục đệ rất thích Trăn nhi, tiểu tử thối túm tóc người rất đau, ta còn không dám bồi hắn chơi như vậy.”

Từ Tấn không nói chuyện.

Ban đêm Phó Dung còn tắm rửa, Từ Tấn sớm nằm trên giường, nhìn nóc giường ngẩn người.

Lục đệ cùng Thôi Oản thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thích Thôi Oản tới mức lời Thôi Oản nói trong lỗ tai hắn còn hữu hiệu hơn lời mẫu thân nói. Đời trước Từ Tấn không nói tâm tư Thôi Oản cho Lục đệ, một là không nỡ Lục đệ biết được chân tướng thống khổ khổ sở, hai là hắn cùng Thôi Oản có mười mấy năm huynh muội, hắn theo bản năng kiếm cớ thay Thôi Oản, cho rằng chỉ là nàng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cần nàng gả cho Lục đệ, thời gian dài liền sẽ chân chính thích Lục đệ.

Sau này Thôi Oản đến cùng có thích Lục đệ hay không?

Từ Tấn thật sự không rõ ràng, ít nhất vợ chồng son thành thân sau xem như rất hạnh phúc, trước khi huynh đệ bọn họ xuất chinh, Thôi Oản đã có thai.

“Vương gia nghĩ cái gì vậy?” Phó Dung tắt mấy chụp đèn, chỉ lưu một chung chiếu sáng trước giường, trèo lên giường nhẹ giọng hỏi.

Từ Tấn xoay người ôm nàng: “Nùng Nùng, theo ý nàng, Thôi Oản thích Lục đệ không?”

Lúc ấy mọi người đều cho rằng Thôi Oản cùng Lục đệ là trời sinh một đôi, cũng cảm thấy bọn họ yêu mến lẫn nhau, Thôi Oản lại nói nàng vẫn luôn chỉ xem Lục đệ là huynh trưởng, cũng chưa từng nói thích Lục đệ. Từ Tấn không hiểu tâm tư cô nương, hắn không thể phán đoán lời này thật giả, hiện giờ hắn có thê tử, muốn hỏi cái nhìn của nàng.

Phó Dung chống đỡ cánh tay, nghi hoặc nhìn hắn: “Vì sao hỏi như vậy?”

Từ Tấn nhìn nàng nói: “Ta chỉ là đột nhiên nhớ, dường như Thôi Oản đối Lục đệ không có thắm thiết như Lục đệ đối với nàng vậy.”

Phó Dung dựa tới lồng ngực hắn cười: “Cô nương gia da mặt mỏng, có lẽ ngấm ngầm nàng cũng tốt với Lục đệ, tựa như chúng ta trước khi thành thân vậy, vương gia thay vì hỏi ta, không bằng hỏi Lục đệ xem, trong lòng hắn khẳng định rõ ràng.”

Nàng tiếp xúc Thôi Oản không nhiều, trừ bỏ không vui cùng hoài nghi, cũng cảm thấy Thôi Oản và Từ Hạo rất xứng, như Phó Bảo và Lâm Thiều Đường. Thôi Oản có chút giả tạo, nhưng Phó Bảo cũng có khuyết điểm, điều này không trở ngại các thiếu niên thích các nàng.

Từ Tấn bất đắc dĩ.

Hắn là nam nhân, sao có thể đột nhiên chạy đi hỏi Lục đệ chuyện này?

Thôi, ngày mai lại nói tiếp đi.

Đêm nay hai vợ chồng thành thành thật thật đi ngủ, ngày kế mang theo Từ Hạo, từ sớm đi Thôi phủ.

Vợ chồng Tạ thị cùng huynh muội Thôi Oản ra ngoài nghênh đón.

Thôi Tuân 20, năm ngoái định một mối hôn sự, tháng 7 thành thân, nhưng tính tình hắn cũng không có sửa, trốn ở phía sau phụ thân, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn Phó Dung. Từ Tấn đã sớm đề phòng hắn, thấy vậy sắc mặt đột ngột âm trầm.

Tạ thị thấy, hiểu được nhi tử lại gây rắc rối, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu trượng phu.

Nhi tử ngu ngốc lại gan lớn, Thôi đại lão gia nhân lúc đám người Từ Tấn vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng thì túm Thôi Tuân tới bên cạnh, hung hăng đá đùi hắn một cước: “Có phải ngươi chán sống rồi hay không? Đó là thân biểu tẩu ngươi, ánh mắt ngươi nhìn đâu vậy? Cút, trời tối lại trở về, dám trở về sớm nhìn ta đánh gãy chân của ngươi không!”

Biểu tẩu bình thường cũng thôi, đó là Túc vương phi, Từ Tấn vốn dĩ không chào đón bọn họ, nhi tử còn dám đắc tội hắn, hiện tại phụ thân còn, Từ Tấn có chỗ cố kỵ, tương lai lão già không có, trưởng tỷ lại ngụ ở trong cung, Từ Tấn muốn trừng phạt bọn họ còn không phải là dễ như trở bàn tay? Nghịch tử này, đầu óc bị những nữ nhân kia hút sạch!

Thôi Tuân còn không phục, nhỏ giọng thầm thì nói: “Đều là thân thích, nhìn mấy lần lại sẽ không thiếu thịt...”

“Ngươi cút cho ta!” Thôi đại lão gia lười nghe hắn nói bậy, trực tiếp đuổi người ra cửa, nghiêm giọng dặn dò người gác cổng trước khi trời tối không cho phép hắn vào.

Đuổi người xong, Thôi đại lão gia vội vàng đuổi theo đám người Từ Tấn.

Từ Tấn nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lướt một cái, thấy chỉ có Thôi đại lão gia trở về một mình, sắc mặt hơi đỡ.

Nếu như không phải có ngoại tổ phụ ở đây, đời này hắn sẽ không lại vào cái cổng này.