Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 181: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 181




Thiếu Thôi Tuân, mọi người cuối cùng cũng duy trì được hòa khí mặt ngoài.

Thôi Phương Lễ chờ ở gian nhà chính, thấy trong đám người thiếu trưởng tôn, sắc mặt Từ Tấn lại không tốt lắm, trong lòng biết rõ ràng, âm thầm thở dài, cười tủm tỉm chào hỏi mấy người tiểu bối.

Từ Tấn chuẩn bị hai phần hạ lễ, một ông phủng đào tiên tôn dương chi bạch ngọc, một ấn phương thọ núi đá. Tiên ông phủng đào giao cho bọn nha hoàn thu lại, Từ Tấn ôm lấy Trăn nhi, đưa ấn thọ núi đá cho Trăn nhi ôm, cẩn thận nâng tay hắn miễn cho làm rơi, cười dỗ nói: “Trăn nhi nhanh đưa thọ lễ cho tằng ngoại tổ phụ.”

Trăn nhi ôm đá mát lạnh tựa vào trong ngực phụ thân, cũng không biết là không nghe hiểu ý tứ phụ thân, hay là không nghĩ đem đá tặng người, tò mò quan sát lão nhân gia tóc hoa râm đối diện, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đá chơi.

Thôi Phương Lễ sờ râu cười, từ đĩa trái cây niết lấy một viên anh đào đùa hắn: “Trăn nhi chúc thọ cho ta, ta cho ngươi ăn anh đào.”

Trăn nhi nhìn chằm chằm vào anh đào, mấp máy môi nhỏ. Thứ này hắn nhìn qua, gần đây mẫu thân thích ăn, hắn muốn mẫu thân không cho hắn.

Tiểu tử rõ ràng dao động, Từ Tấn tiếp tục dỗ hắn.

Rất nhanh Trăn nhi được phụ thân trợ giúp tặng trong tay đá ra ngoài, đổi lại một viên anh đào đỏ mọng. Từ Tấn đặt nhi tử về xe đẩy, tự có nhũ mẫu, Lan Hương nhìn không cho Trăn nhi nhét anh đào vào miệng.

Thôi Oản ngồi vào bên người Phó Dung, lấy ra một đôi vòng vàng treo Tiểu Linh Đang đùa Trăn nhi: “Trăn nhi nhìn, cô cô cũng chuẩn bị lễ vật cho ngươi, thích không?”

Trăn nhi ngó nhìn nàng, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, hắn cũng có.

Từ Hạo thấy, cười ha ha, cầm vòng vàng kẹt ở góc xe đẩy đặt tới trong ngực Trăn nhi, chê cười Thôi Oản nói: “Ngươi đưa muộn rồi, Trăn nhi thích ta đưa, hơn nữa vòng vàng của ta lớn hơn.”

“Vậy của ngươi không đẹp bằng!” Thôi Oản làm bộ tức giận nguýt hắn một cái, tiếp tục dùng vòng vàng trong tay đùa Trăn nhi, ý đồ hấp dẫn lực chú ý tiểu tử.

Nàng là nghi phạm động tay chân mấy chậu hoa cúc kia, cho dù Phó Dung biết mặc dù Thôi Oản là hung phạm, mặc dù nàng muốn hại con trai của mình, cũng sẽ không xuống tay loại trường hợp này, như cũ lo lắng chiếc vòng của Thôi Oản có vấn đề, cười nói: “Chiếc vòng này của muội muội thật tốt xem, Trăn nhi không cần nhưng ta muốn.”

Nói chuyện thì nhìn xem Trăn nhi, như là đùa hắn.

Trăn nhi không hề ngần ngại, một lòng vẫy vòng vàng trong tay.

Thôi Oản liền đưa vòng vàng cho Phó Dung, trêu ghẹo nói: “Tứ tẩu nhìn xem có thể mang không, có thể mang ta liền đưa tẩu.”

Từ Tấn thấy Phó Dung thật đeo chiếc vòng lên cổ tay, cười cười: “Tốt hơn Lục đệ đưa, nàng thu lại đi, về nhà lại trêu chọc hắn, đợi Trăn nhi chơi vòng vàng đủ lại đổi chiếc vòng này cho hắn chơi.”

Thôi Oản nghe vậy, hoạt bát nháy mắt Từ Hạo: “Nghe chưa, Tứ ca khen lễ vật ta tốt hơn của ngươi.”

Từ Hạo sao có thể so đo cái này với nàng? Một đôi mắt phượng mỉm cười nhìn nàng, tình ý kéo dài.

Thôi Oản giống như không phát hiện, một lòng nói chuyện với Trăn nhi.

Rất nhanh Tần nhị phu nhân dẫn hai huynh muội Tần Anh, Tần Vân Ngọc tới, thân thể Tần nhị gia có tật, đã nhiều năm chưa từng ra cửa, không đến cũng ở trong mọi người dự liệu.

Thôi Oản quan tâm nhường vị trí bên cạnh Phó Dung cho Tần Vân Ngọc.

Tần Vân Ngọc mới 12 tuổi, thiên tính trẻ con, Trăn nhi không phản ứng nàng, Tần Vân Ngọc liền đoạt vòng vàng trong tay Trăn nhi, lần này nhưng thật ra có tác dụng, Trăn nhi nhìn nàng sửng sốt một lát, sau đó không hề có dấu hiệu há mồm khóc rống lên.

Tần nhị phu nhân hung hăng điểm đỉnh đầu nữ nhi: “Người bao lớn rồi, còn đùa hắn?”

Tần Vân Ngọc lại hối hận lại xấu hổ, mắt thấy trả về vòng vàng Trăn nhi cũng không ngừng khóc, bị Phó Dung ôm tới trong ngực sau như cũ khóc lóc thảm thương, gấp đến độ bồi tội Phó Dung: “Tứ tẩu ta không phải cố ý, ta...”

Phó Dung cười nói: “Không sao không sao, muội muội không cần phải gấp, hắn đây là mệt nhọc.” Gần đây buổi sáng Trăn nhi ngủ chừng nửa canh giờ, mắt thấy Trăn nhi vừa khóc vừa rúc cái đầu nhỏ vào trong ngực mình, Phó Dung xin giúp đỡ nhìn về phía Tạ thị.

Đều từng chăm đứa nhỏ, Tạ thị cười nói: “Đã Trăn nhi muốn ngủ, nhanh ôm tới nhà khách dỗ đi, Oản Oản Vân Ngọc, các ngươi bồi Tứ tẩu đi, tới bên kia nghe lời, không cho phép quấy rầy Tứ tẩu các ngươi dỗ trẻ con.”

Một đôi tỷ muội như hoa nhu thuận đáp ứng.

Bên người Phó Dung có Hứa Linh theo, Từ Tấn cũng yên tâm.

Tới nhà khách, Phó Dung để hai tiểu cô nương ngồi bên ngoài đợi nàng, nàng đi bên trong uy sữa.

Trăn nhi quả thật là mệt rã rời, ở trong ngực mẫu thân ăn no một bữa, liền ngậm Phó Dung như vậy ngủ. Phó Dung nhìn đệm giường dưới thân, không yên tâm đồ đạc của Thôi phủ, đặt tiểu tử mập vào xe nhỏ nhà mình mang tới, giao cho nhũ mẫu cùng Hứa Linh trông giữ, nàng chỉ mang Lan Hương ra phòng.

“Trăn nhi ngủ rồi?” Tần Vân Ngọc nói nhỏ, chờ mong nhìn về phía trong phòng, “Ta muốn đi vào nhìn hắn.”

Phó Dung làm cái “Hư” thủ thế, thấp giọng giải thích: “Hắn ngủ không sâu, ồn tỉnh còn phải dỗ, để hắn an tâm ngủ, chúng ta trở về đi. Ai, khó được ta có thể nghỉ một lúc, đợi tương lai các ngươi làm mẫu thân, sẽ biết chiếu cố đứa nhỏ có bao nhiêu vất vả.”

Tần Vân Ngọc dắt cánh tay nàng đi ra ngoài: “Trăn nhi khả ái như vậy, ta còn ước gì mỗi ngày được dỗ hắn.”

Phó Dung mới không tin: “Nói được dễ nghe, lần sau Trăn nhi thối thối, ngươi giúp Tứ tẩu chùi đít cho hắn?”

Tần Vân Ngọc lập tức cà lăm.
Thôi Oản che miệng cười, mang các nàng đi khuê phòng của mình ngồi, sau đó liền đi dự tiệc.

Buổi tối Thôi gia mời gánh hát diễn tuồng, bởi vậy mọi người muốn lưu đến sau cơm chiều mới trở về.

Buổi trưa tan tiệc sau, Từ Tấn để Phó Dung hồi nhà khách nghỉ trưa, hắn dẫn Hứa gia đi ao sen.

Lần này Thôi Oản lại tới tìm hắn tỏ tình, vừa chứng minh quả thật nàng có động cơ làm hại Phó Dung, lại thuyết minh Lục đệ dù tốt với nàng đến đâu đều không thể có tâm của nàng. Nếu Từ Tấn không có hoài nghi nhân phẩm Thôi Oản, hắn có lẽ sẽ giống đời trước mở một con mắt nhắm một con mắt như vậy, cho Thôi Oản cơ hội đi thích Lục đệ. Nhưng hiện tại, hắn sẽ không để một người có hiềm nghi mưu hại thê tử hắn gả cho Lục đệ hắn, chẳng sợ lúc đó khiến Lục đệ thương tâm một trận.

Thật ngăn trở, hắn sẽ không nói ra tình hình thực tế với mẫu thân đệ đệ, nhưng hắn có biện pháp để Thôi Oản không gả được.

Hết thảy chỉ nhìn đời này, Thôi Oản có lại tới tìm hắn hay không.

Vừa đi ra nhà khách không xa, liền thấy đầy tớ bên cạnh Thôi đại lão gia dọc theo hành lang chạy tới, nhìn thấy hắn, kinh hỉ nói: “Vương gia, đại lão gia mời ngài tới Thản Nhiên cư, nói là có lời muốn nói với ngài.”

Từ Tấn ngoài ý muốn chau chau mày.

Đại cữu phụ này của hắn, biết hắn không chào đón hắn ta, bình thường rất ít chủ động đến trước mặt hắn, lúc này sao lại...

Chẳng lẽ là vì bồi tội hành vi thất lễ của Thôi Tuân?

Không do dự bao lâu, Từ Tấn tỏ ý bảo đối phương dẫn đường.

Đi Thản Nhiên cư phải đi qua ao sen, còn chưa đi tới trên cầu giữa ao sen, Từ Tấn đã nhìn thấy bên trái trong ao dừng một chiếc thuyền ô bồng, đầu thuyền một đứa nha hoàn bung dù, dưới ô dù có cô nương phấn váy quần xanh đang duỗi tay ra muốn hái hoa sen mạn thuyền, khoảng cách khá xa, hơn nửa người đều nghiêmg ra ngoài, nhìn có chút nguy hiểm.

Từ Tấn nhận ra được, đó là Thôi Oản.

Hắn không nghĩ oan uổng nàng, nhưng đời trước hai người cũng “tình cờ” gặp ở đây, đời trước nàng cũng không có hái hoa sen ở chỗ này, sao hôm nay phụ thân nàng phái người mời hắn đi qua, nàng lại vừa lúc xuất hiện ở trên con đường cần phải đi qua này? Nói là trùng hợp, ai tin?

Ý niệm chưa dừng, trong ao truyền đến tiếng rơi vào nước, sau đó là nha hoàn đầu thuyền hoảng loạn cầu cứu.

Gã sai vặt dẫn đường nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, nhìn rõ sau mặt trắng bệt: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư rơi xuống nước!”

Từ Tấn lạnh giọng khiển trách hắn: “Còn không mau đi cứu người!”

Dẫn đường gã sai vặt kích động chạy về phía trước, chạy đến ao sen đột nhiên quay lại, vẻ mặt đưa đám nói: “Vương gia, tiểu nhân không biết bơi!”

“Vậy thì mau chóng đi tìm người biết bơi đến!” Không chờ Từ Tấn mở miệng, Hứa gia nghiêm mặt quát.

Gã sai vặt dẫn đường vội cuống quít chạy.

Hứa gia ngó nhìn bóng người trong hồ, thấp giọng hỏi thăm: “Vương gia, chúng ta...” Cứu chỉ sợ có bẫy, không cứu, rốt cuộc là thân thích, ngày sau không nói người Thôi gia nhìn vương gia như thế nào, chính là Thục phi nương nương nhất định sẽ chất vấn vì sao vương gia không ra tay.

Từ Tấn quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh hỏi: “Ngươi cảm thấy bộ dạng biểu cô nương như thế nào?”

Hứa gia đi theo hắn lâu như vậy, há có thể không rõ tâm tư của hắn, ngay lập tức quỳ xuống: “Vương gia, Hứa gia không dám trèo cao!”

“Ta cho ngươi trèo cao, mang người về trên bờ, lên bờ thì xiêm y trên người nàng càng phá càng tốt.” Từ Tấn nhàn nhạt nói, giọng điệu không cho cự tuyệt.

Hứa gia trầm mặc chốc lát, không dám cãi mệnh, mau chóng nhảy vào trong nước đi cứu người.

Từ Tấn chậm rãi đi tới ao sen, nhìn chằm chằm vào bóng người trong nước, dường như lần đầu tiên mới nhận thức vị biểu muội này.

Vì sao đời trước Thôi Oản nói thẳng thích hắn, đời này lại nghĩ ra loại thủ đoạn này để ép hắn phải nhận nàng vào phủ?

Bởi vì đời trước hắn không có vương phi, Thôi Oản mở miệng tỏ tình, thành nàng là Túc vương phi, bị cự nàng cũng chỉ là một biểu muội kìm lòng không được. Đời này lại không giống, hắn đã có vương phi phi thường ân ái, Thôi Oản lại mở miệng, đó chính là nàng không hiểu chuyện, là nàng mơ ước trượng phu của biểu tẩu, điều này khác biệt quá lớn với dịu dàng thủ lễ bình thường nàng biểu hiện ra ngoài, thành nàng sẽ là trắc phi hắn, thất bại thanh danh tốt nàng kinh doanh mười mấy năm liền thoáng cái không có, cho nên nàng cố ý kế hoạch một lần tình cờ, cố ý để hắn anh hùng cứu mĩ nhân, có lẽ nàng còn chuẩn bị một số thủ đoạn khác, tỷ như tự xé rách quần áo, lên bờ sau bởi trong sạch bị hao tổn tìm cái chết, khiến hắn không thể không phụ trách.

Từ Tấn như cũ không có chứng cớ chứng minh những xạ hương bùn kia là Thôi Oản làm, nhưng thông qua chuyện hôm nay, ít nhất hắn xác định tâm cơ Thôi Oản có bao nhiêu sâu đậm, xác định nàng khẩu Phật tâm xà bản lĩnh khẩu thị tâm phi có bao nhiêu cao siêu, cũng xác định, Thôi Oản có động cơ cùng bản lĩnh hại Phó Dung.

Nếu như thế, thay vì lại tìm cơ hội phá hư Thôi Oản cùng Lục đệ hôn sự, không bằng nhượng Hứa gia...

Kế hoạch rất tốt, tình hình trong ao đột nhiên xoay ngược lại, là nha hoàn đầu thuyền như vừa hoàn hồn nhảy xuống nước, một tay bấu víu mép thuyền, một tay đi bắt Thôi Oản vẫy vùng ở trong nước.

Một phen gây sức ép, hai chủ tớ vụng về lên thuyền, mà lúc này Hứa gia, cách các nàng còn hai trượng.

Trò khôi hài này kết thúc quá nhanh quá mau chóng, Từ Tấn đứng ngớ chốc lát, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong mắt phượng là trong trẻo đùa cợt.

Biểu muội này của hắn, quả nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả khả năng hắn không xuống nước cứu người đều suy xét tới.

Đáng tiếc nàng không biết, hắn đã sớm không phải Tứ ca lúc trước xem nàng là thân muội muội, hắn sẽ không lại dễ tin nàng.

Nàng không gả được hắn, cũng đừng hòng lại gả cho Lục đệ của hắn.