Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 185: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 185




Nhập thu, sớm muộn gì không khí có chút lạnh, vào ban ngày nhiệt độ vừa vặn, ấm áp lại không đến mức phơi tới.

Nhân lúc đưa lễ Trung Thu tiết, Phó Dung ôm Trăn nhi trở về nhà mẹ đẻ.

Phó Bảo nghe tin dẫn đại lang tới cửa, mấy tỷ muội chuyển tới trong viện Phó Tuyên, bởi vì bên kia có giàn nho, trước mắt nho tím vừa vặn chín.

Các tiểu nha hoàn bày bàn trà ghế mây bên cạnh giàn nho, Phó Dung đẩy Trăn nhi đi qua, ngồi xuống sau chỉ vào từng chuỗi nho bên cạnh dạy nhi tử: “Đây là nho, nho của Lục di mẫu, nho của nàng ăn ngon nhất, chúng ta về nhà hái được không?”

Trăn nhi mở mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào giàn nho tới tới lui lui quét vài vòng, vươn tay muốn đi hái.

“Đệ đệ tham.” Đại lang nằm sấp ở bên cạnh xe gỗ nhìn Trăn nhi, nghe vậy ngẩng đầu nói với Phó Dung, một bộ nghiêm trang.

Đứa cháu này tương lai có thể là thư đồng nhi tử nhà mình, Phó Dung cười sờ sờ đỉnh đầu hắn, ôn nhu dỗ hắn: “Vậy đại lang giúp đệ đệ hái nho được không?”

Đại lang ngó nhìn giàn nho, quay đầu đi qua chỗ Phó Bảo, “Cô cô ôm ta, hái nho, cho đệ đệ.”

Phó Bảo giả sinh khí oán giận Phó Dung: “Không hổ là vương phi, thế nhưng nhẫn tâm sai khiến hài tử nhỏ như vậy làm việc cho tỷ! Hừ, nhìn mặt mũi cháu ngoại ta làm khổ sai cho tỷ một lần.” Nói xong ôm lấy cháu, đi giàn nho bên cạnh chọn lựa.

Trăn nhi thấy, đưa tay nhìn mẫu thân muốn ôm, cũng nghĩ đi.

Phó Dung cười hì hì đưa mặt qua: “Trăn nhi hôn nương một cái nương liền ôm ngươi.”

Trăn nhi lập tức nâng mặt mẫu thân hôn vang dội một cái.

Phó Dung vui vẻ ôm lấy tiểu tử đi qua Phó Bảo, Phó Tuyên không yên tâm theo bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ cẩn thận trên mặt đất có nho.”

Phó Dung đương nhiên biết.

Hiện tại Trăn nhi đối với cái gì đều cảm thấy hứng thú, nhìn thấy nho nhất định muốn tự tay sờ, sờ sờ không cẩn thận liền bóp nát một cái, lúc đầu tiểu tử hoảng sợ giật nảy người, thấy mẫu thân cùng dì đều cười, hắn liền hiểu, một lòng chơi tiếp. Phó Dung không ôm hắn đi chỗ bên cạnh, chuyên tâm hái một chuỗi nho, hái xong rồi Trăn nhi còn muốn đi chỗ khác, Phó Dung hôn nhẹ hắn: “Không được, lại hái nữa i Lục di mẫu ngươmuốn đánh người.”

Trăn nhi nghe, quay đầu nhìn về phía Lục di mẫu bên cạnh.

Tiểu tử gần đây có thể nhớ kỹ người, cũng hiểu chuyện rất nhiều, vô luận là nhà thân thích ngoại tổ hay là tổ phụ tổ mẫu Lục thúc trong cung, muốn ôm thì hắn đều cho, chỉ là trước đó nhất định phải dỗ hắn cao hứng mới được, nếu là ngay lúc Trăn nhi mất hứng, ngay cả Từ Tấn muốn ôm Trăn nhi đều không cho, ôm mẫu thân một bộ ủy khuất đời này không cần rời khỏi mẫu thân.

Phó Tuyên thích ngoại sanh này, vừa mới nhìn Trăn nhi hôn Phó Dung nàng liền tham, thật sự quá tham, nàng cũng bất chấp có thể bị tỷ tỷ trêu ghẹo hay không, cười dỗ nói: “Trăn nhi cho dì ôm, dì ôm Trăn nhi đi niết nho.” Vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Trăn nhi nghe hiểu, toét miệng nhìn dì ra sức.

Tay tiểu tử sớm được bọn nha hoàn bên cạnh lau qua, Phó Tuyên vui mừng nhận lấy ngoại sanh, ôm hắn đi niết nho. Chơi một lát, thấy Phó Dung đi chỗ Phó Bảo đùa đại lang, Phó Tuyên ngó nhìn chung quanh, thấy bọn nha hoàn không có người lưu ý bên này, lặng lẽ nói bên tai Trăn nhi: “Trăn nhi hôn dì một cái, dì uy ngươi ăn nho.”

Nàng nhân lúc ngoại sanh ngủ thì vụng trộm hôn hắn, nhưng còn không được hưởng thụ đãi ngộ Trăn nhi chủ động hôn, ngoại trừ phu thê Tam tỷ tỷ, nghe nói tất cả thân thích đều không được Trăn nhi chủ động hôn, Phó Tuyên muốn thử xem.

Trăn nhi nghe hiểu được ý tứ, ngó nhìn dì, sau đó như không nghe thấy, tiếp tục vui vẻ niết nho.

Phó Tuyên không khỏi thất vọng, ngoại sanh không hôn nàng, nàng nhanh chóng thơm ngoại sanh một cái.

Trăn nhi lại nhìn nàng, sau đó tiếp tục đi niết nho, chỉ là vươn tay sau lại đột nhiên quay trở lại, dùng tay nhỏ dính đầy nước nho lau chỗ bị dì hôn lén. Bỏ tay xuống thì đại khái là đụng phải môi nếm tới vị ngọt, Trăn nhi liếm liếm miệng, cúi đầu nhìn tay, tiếp theo liền muốn ăn ngón tay.

Phó Tuyên vội vàng gọi Phó Dung lại đây khuyên can. Nàng từng hỏi mẫu thân, lúc này Trăn nhi có thể ăn một chút nho, nhưng nho nơi này còn chưa rửa, ngoại sanh ăn hỏng bụng làm thế nào đây?

Hai tỷ muội cùng nhau bận việc, cuối cùng cũng rửa sạch tay Trăn ca nhi, Phó Dung lại uy nhi tử ăn một quả nho.

Sợ tiểu tử tham nhi, Phó Dung mau chóng ôm nhi tử đi tiền viện tìm mẫu thân.

Phó Bảo đi về trước, trong phòng chỉ còn mấy mẹ con, Phó Dung đặt Trăn nhi tới trên giường để hắn ngồi chơi, nàng nói chuyện với Kiều thị, trong lúc vô tình biết được Tần nhị phu nhân mời mẫu thân đi Tần phủ làm khách hai lần, cực kỳ kinh ngạc: “Sao trước kia không nghe nương nói với ta?”

Kiều thị nghi hoặc nhìn nàng: “Vì sao muốn nói với ngươi?” Hai nhà vốn chính là thân thích, đi lại rất bình thường.

Phó Dung lặng lẽ liếc mắt muội muội nhìn bên kia đang dỗ Trăn nhi, nhỏ giọng hỏi: “Nương mang muội muội cùng đi?”

Kiều thị gật gật đầu: “A Bảo, Tuyên Tuyên chơi với Vân Ngọc rất hợp, ta mang nàng đi cùng, miễn cho nàng luôn ở trong phòng đọc sách buồn bực.”

Phó Dung cân nhắc một chút, vẫn hỏi: “Vậy nương có gặp Tần nhị ca hay không?”

Kiều thị nghe được lời này, rốt cuộc buông nửa cái yếm thêu cho cháu ngoại trong tay, nhìn tiểu nữ nhi mới 13 tuổi, nghĩ tới ánh mắt Tần nhị phu nhân nhìn Phó Tuyên, khiếp sợ nói nhỏ với Phó Dung: “Không thể đi? Tần Anh có phải sắp 20 hay không?”

Lập tức nghĩ tới nam nữ kém nhau 6-7 tuổi cũng không tính cái gì, trong lòng Kiều thị sáng sủa một chút. Tần Anh nàng thấy qua nhiều lần rồi, năm ấy vào kinh gặp ở dịch quán, Tần Anh đối với một nhà các nàng khách sáo có lễ, còn rất thích Quan nhi tới, Tần nhị phu nhân ở chung cũng không tệ, khôn khéo lại hào phóng cởi mở, nếu là hai nhà kết thân, nữ nhi gả sang có Tam tỷ tỷ nàng chống lưng, cũng coi như là thân càng thêm thân.
Nàng lộ vẻ vui mừng.

Trong lòng Phó Dung lộp bộp một chút, trưởng bối hai nhà đều nhìn hợp mắt, vậy hôn sự này trên cơ bản bát tự có một phiết rồi. Tần Anh nàng không tính quen thuộc, muội muội với chuyện kết hôn không khác biệt tỷ tỷ lắm, đều là một lòng nghe cha mẹ sắp xếp, một khi mẫu thân cùng Tần nhị phu nhân đạt thành ăn ý...

Ngô Bạch Khởi còn có hi vọng sao?

Mắt thấy sắp tới thời điểm đời trước cả nhà bọn họ vào kinh, là lúc Ngô Bạch Khởi tiếp xúc với muội muội, Phó Dung không muốn đổi muội phu. Nàng nghĩ đổi tỷ phu, là bởi vì xác định Tề Sách không phải người tốt, tỷ tỷ đổi ai đều sẽ tốt hơn gả cho Tề Sách, Ngô Bạch Khởi không giống vậy, muội muội gả cho hắn nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, vậy vì sao nàng muốn nhìn muội muội sống với một Tần Anh chưa hẳn có thể cho nàng hạnh phúc?

Trước thăm dò muội muội xem, nếu hiện tại muội muội đã nhìn trúng Tần Anh, vậy Phó Dung cũng không có cách nào.

Kéo Phó Tuyên tới bên cạnh, Phó Dung lặng lẽ hỏi: “Muội muội cũng mười ba, gần đây có người trong lòng?”

Lúc hỏi thì Phó Dung chăm chú nhìn muội muội, bằng hiểu biết của nàng đối với người nhà, ngoại trừ phụ thân mẫu thân nói dối có lẽ nàng nhìn không ra, huynh đệ tỷ muội, không ai có thể thoát được mắt của nàng.

Phó Tuyên cũng không nghĩ giấu diếm thân tỷ tỷ cái gì, trực tiếp đưa Phó Dung một cái mắt đao, nói là mắt đao kỳ thật không quá thích hợp, bởi vì trong mắt Phó Tuyên không có phẫn nộ cũng không có oán hận, càng như là phu tử trong học đường nghe được học sinh nói một câu hoang đường, khó có thể tin lại khinh thường lý luận với hắn.

Phó Dung sửng sốt một lát, mắt thấy muội muội tiếp tục dỗ Trăn nhi, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đã muội muội vô tình, Phó Dung quyết định tìm Từ Tấn hỏi thăm động tĩnh Tần Anh, đời trước nàng không nhận biết Tần Anh, không lưu ý hôn sự của Tần Anh, nhưng Từ Tấn quan hệ tốt với Tần Anh, nếu Tần Anh có người trong lòng, Từ Tấn hẳn sẽ biết được.

Lúc hoàng hôn Từ Tấn xuất cung tới đón nàng, trên đường hồi phủ, Phó Dung hàn huyên vài câu tháng sau tới hôn sự Phó Hựu, sau đó như vô tình nhớ tới vậy, thuận miệng hỏi Từ Tấn: “Đúng rồi, Nhị đệ cùng Thôi Tuân ai lớn tuổi hơn? Thôi Tuân đã thành thân, dì không sốt ruột định hôn sự cho Nhị đệ sao?”

Biết Từ Tấn chán ghét Thôi Tuân, Phó Dung liền gọi thẳng tên họ Thôi Tuân. Về phần Tần Anh xếp thứ hai ở Tần gia, nàng ở trước mặt mẫu thân quen gọi hắn Nhị ca, với Từ Tấn liền xưng hô theo Từ Tấn, gọi hắn Nhị đệ.

Từ Tấn còn thật biết. Nghĩ tới Tần Anh thỉnh giáo hắn làm thế nào để được cô nương yêu thích, hắn nhích gần đến trước mặt Phó Dung thơm một cái: “Chắc là sắp rồi, gần đây hắn vẫn lượn lờ trước mặt cô nương người ta.”

Tim Phó Dung đập trật một nhịp, muội muội không giống động tâm, nhưng gần đây muội muội đi Tần gia hai lần, ai biết Tần Anh có nhìn trúng muội muội hay không?

“Vương gia biết là cô nương nhà ai sao?” Nàng tò mò hỏi, cũng không có biểu hiện ra dị thường quan tâm.

Từ Tấn vừa định trả lời, chống lại mắt nàng sáng lóng lánh, đổi giọng nói: “Nùng Nùng muốn biết?” Cô nương gia đều thích nghe ngóng, thê tử của hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn trước nhìn xem trình độ tò mò, rồi quyết định đòi chỗ tốt gì.

Phó Dung vừa nhìn khóe miệng hắn cong lên, liền hiểu được trong lòng người này lại đánh chủ ý hư hỏng, hừ một tiếng, cúi đầu đùa nhi tử: “Vương gia muốn nói hay không, dù sao qua một thời gian ta có thể dò hỏi dì thôi.”

Điều này cũng đúng.

Từ Tấn có chút hậm hực, lại như cũ không buông tha thử thăm dò, “Vậy nàng liền chờ hỏi dì đi.”

Trong lòng Phó Dung đang gấp, nghe được lời này nhịn không được cắn môi.

Từ Tấn vừa nhìn, tươi cười càng lớn, ban đêm dỗ nhi tử xong, nhìn theo Phó Dung ôm Trăn nhi mệt rã rời đi chỗ nhũ mẫu, hắn lôi sổ nhỏ dưới giường ra. Thứ này hắn sưu tập vài bản, bất quá Phó Dung cũng không phải là loại nào đều nguyện ý bồi hắn, muốn quá phận, liền phải chờ nàng muốn cầu cạnh hắn.

Rất nhanh Phó Dung quay lại.

Từ Tấn cười hỏi: “Thật không muốn biết người trong lòng Nhị đệ là ai?”

“Không muốn.” Phó Dung nhàn nhạt nói, chui vào chăn đi ngủ.

Từ Tấn sít gần tới hôn lỗ tai nàng.

Phó Dung đẩy hắn ra, nhỏ giọng hừ nói: “Ta mệt nhọc, vương gia đừng làm rộn ta.”

Ai càng cầu ai? Hắn 1 ngày không nói cho nàng, nàng liền không cho hắn 1 ngày.

Từ Tấn cùng nàng cùng giường chung gối lâu như vậy, đương nhiên biết tính tình của nàng, thấy nàng như vậy, trong lòng bất đắc dĩ. Hắn nghĩ dùng việc này dụ nàng phá lệ, nàng ngược lại, lại tính toán mượn cái này uy hiếp hắn.

Nhìn chằm chằm vào mĩ nhân kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn một lát, Từ Tấn kéo chăn ra, vô lại đè lên trên.

Hắn thích nháo nàng.

Phó Dung lại nằm trơ, không hề nhúc nhích.

Từ Tấn chờ mong là nàng làm nũng phản kháng, nhưng không phải là bộ dáng này. Lửa giận đang tăng, không nguyện bởi vì một chút chuyện nhỏ hỏng hứng trí, Từ Tấn đành phải chịu thua trước, thấp giọng bên tai nàng nói tên một người.

Phó Dung nghe, mặt mày rạng rỡ, chủ động ôm lấy cổ hắn, mị nhãn như tơ.

Từ Tấn rốt cuộc nhịn không được, cằm vạt áo đồ ngủ nàng cọ xát đi qua.