Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 186: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 186




Đêm nay vì trừng phạt Phó Dung dùng chuyện giường chiếu uy hiếp hắn, Từ Tấn quả thực gây sức ép mãi một lúc, ngày kế hắn từ sớm đi thượng triều, Phó Dung đối với động tĩnh hắn đứng lên không hề hay biết gì, như hoa phù dung bị gió thu trêu đùa một đêm, rốt cuộc được nhàn rỗi, mệt mỏi tham lam ngủ.

Hai vợ chồng đã lâu không nháo như vậy, Lan Hương đi tới bên giường nhìn một chút, sau khi rời khỏi nhỏ giọng thương lượng Mai Hương: “Một hồi Trăn nhi tỉnh, chúng ta nên gọi vương phi hay không?”

Buổi sáng Trăn nhi tỉnh đặc biệt đúng giờ, tỉnh liền khóc, hiện tại tiểu tử đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn để nhũ mẫu chiếu cố suỵt suỵt, suỵt suỵt xong nhũ mẫu tự hội ôm hắn tới đây, do mẫu thân tự mình giúp hắn rửa mặt.

Mai Hương không nhịn được cười: “Để nàng ngủ nhiều đi, một lát Trăn nhi tới tự sẽ đánh thức mẫu thân.”

Hai người chia nhau thu thập, không bao lâu quả nhiên thấy nhũ mẫu ôm Trăn nhi đi tới.

Mai Hương Lan Hương lĩnh nàng đi vào, thuần thục treo màn lụa lên, không một tiếng động.

Nhũ mẫu thấy vương phi trên giường ngủ say, thất kinh, nhỏ giọng hỏi thăm Mai Hương: “Nếu không ta lại dỗ Trăn nhi một lát? Vương phi còn ngủ...”

Nói còn chưa dứt lời, bị Trăn nhi a a cắt ngang, là tiểu tử nhìn thấy mẫu thân liền bắt đầu uốn éo người, sốt ruột muốn đến trong ngực mẫu thân.

Trong lòng nhũ mẫu biết mình không có bản lĩnh lưu lại tâm Trăn nhi, thấp thỏm đặt tiểu tử vào bên trong Phó Dung. Mai Hương, Lan Hương tỏ ý bảo nhũ mẫu đi ra ngoài trước, vương phi lười thế nào các nàng đều thấy qua, vương phi cũng không để tâm, bị nhũ mẫu nhìn thấy cũng không tốt. Tiễn bước nhũ mẫu, hai đại nha hoàn cùng đứng ở bên giường, xem như là chăm sóc Trăn nhi.

Phó Dung đúng lúc là hướng bên trong ngủ.

Trăn nhi ngồi xem xét mẫu thân một lát, thấy mẫu thân không như ôm hắn như bình thường, tiểu tử mờ mịt đi sờ mặt Phó Dung, đáng tiếc tay trái hắn không thể chống đỡ mình, tay phải còn chưa đụng tới mẫu thân, thân thể mập mạp đã nhào tới Phó Dung, ngã vào Phó Dung lồng ngực.

Phó Dung nhíu nhíu mày, cảm giác có người cào cào lồng ngực mình, bên tai còn có tiếng y y nha nha quen thuộc, nàng nghi hoặc mở mắt ra, liền chống lại ánh mắt nhi tử ươn ướt. Hai mẹ con đối diện chốc lát, Trăn nhi nhếch miệng cười, tiếp tục ý đồ đẩy đồ ngủ trên người Phó Dung ra.

Phó Dung quay đầu, nhìn thấy bóng dáng Mai Hương, Lan Hương kích động chạy trốn.

Nàng bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, thật là, buổi tối hầu hạ Từ Tấn, ban ngày hầu hạ nhi tử hắn, hai cha con đều quấn người.

Mắt thấy nhi tử thèm đến chảy nước miếng, tâm Phó Dung lại mềm nhũn, ôm tiểu ngốc ngếch tới trong ngực, cởi bỏ đồ ngủ uy hắn, nàng thật sự quá mệt, mí mắt lại khép lại.

Gần đây khẩu vị Trăn nhi cực tốt, sùng sục sùng sục ăn xong một bên lại đi ăn một bên khác, vừa ăn vừa chơi, tay ú nần sờ tới sờ lui mấy chỗ đỏ trên người mẫu thân, hai gan bàn chân cũng vô thức nhẹ nhàng đạp mẫu thân, ăn tới cuối cùng tâm chơi càng nặng, hai răng cửa nhỏ còn có thể không cẩn thận cắn mẫu thân.

Phó Dung triệt để ngủ không ngon, giơ tay lên chọc lét hắn, Trăn nhi đột nhiên bị tập kích, trở mình lui vào bên trong, cười khanh khách không ngừng.

Hai mẹ con chơi một trận, Phó Dung tự mình rửa mặt, sau đó lại giúp nhi tử rửa mặt.

Trăn nhi ngửa mặt nằm, mắt to đen lúng liếng không rời khỏi người mẫu thân.

Hắn vừa rửa xong khuôn mặt trắng non mềm, Phó Dung cười hỏi hắn: “Hôm nay chúng ta đi nhà Nhị di mẫu nhìn tỷ tỷ, Trăn nhi cao hứng không?”

Trăn nhi đã lâu không nhìn thấy Nhị di mẫu, cũng không biết mẫu thân nói tới ai, xấu xa nâng gan bàn chân lên dẫm cánh tay mẫu thân.

Phó Dung ôm lấy chân nhỏ hắn cắn hai cái, quay đầu phân phó Lan Hương mệnh người chuẩn bị xe, dùng bữa sáng xong liền ra ngoài.

Vốn là định sẵn hôm nay đi Lương gia đưa lễ Trung Thu tiết, Lan Hương cũng không nghĩ nhiều.

Thu thập xong, Phó Dung ôm Trăn nhi lên xe ngựa, Hứa Linh, Lan Hương ngồi chung một chiếc với nàng, trước xe sau xe đều có thị vệ vương phủ theo, an an ổn ổn đi ngõ hẻm Lương gia đang ở. Quẹo vào ngõ nhỏ, Phó Dung vén rèm cửa, liền thấy ngoài cửa nhà nào cũng đều có cây ngô đồng, lúc này đều đang nở rộ, sáng ngời đẹp đẽ.

Phó Dung dạy nhi tử nhận thức cây ngô đồng, sau đó chỉ vào một tòa viện phía trước nói: “Nhìn, đó chính là nhà Nhị di mẫu.”

Nói chuyện thì vừa vặn Phó Uyển nghe được người gác cổng thông truyền đi ra, tới cửa mới buông tiểu nữ oa trong ngực xuống. Viện Viện miệng vô cùng ngọt, nhìn thấy hai mẹ con Phó Dung, vui vẻ kêu dì, đệ đệ.

Trăn nhi tò mò nhìn chằm chằm vào nàng, tay nhỏ bé vô thức sờ cổ mẫu thân.

Xe ngựa vững vàng dừng, hai mẹ con Phó Dung xuống xe.

“Dì thật đẹp!” Viện Viện nhìn chằm chằm vào váy Phó Dung, ngẩng đầu khen nói.

Tiểu nha đầu nhỏ như vậy chỉ thích váy, Phó Dung nghĩ âu yếm ngoại sanh nữ, đưa Trăn nhi cho Phó Uyển: “Trăn nhi để Nhị di mẫu ôm được không?”

Phó Uyển tươi cười ôn nhu, chờ mong nhìn ngoại sanh.

Trăn nhi ngó nhìn bên cạnh cửa nhà dì có cây ngô đồng rất lớn, rất nể tình đưa tay cho dì.

Phó Uyển sướng muốn điên lên, ôm ngoại sanh thơm một cái.

Trăn nhi chớp chớp mắt, nâng tay nhỏ lên lau mặt.

Phó Dung không nhịn được phì cười, khom lưng bế Viện Viện lên.

Trăn nhi quả thật biết nhận người, tiến cung thì Phó Dung muốn ôm Trân nhi hoặc Chương nhi hắn không quen thuộc, hắn không nguyện ý, Phó Dung ôm thì hắn liền khóc, tới phiên đại lang cùng Viện Viện thường gặp mặt, hắn ngược lại không phản đối, ngoan ngoãn ở trong ngực dì, nhìn mẫu thân đùa tỷ tỷ nói chuyện.

Đoàn người vào phòng.

Viện Viện mới được một tiểu ngựa gỗ, bồi Trăn nhi cùng chơi đùa.

Phó Dung cười hỏi thăm Phó Uyển: “Tỷ tỷ, ta nghe vương gia nói, Tần nhị ca gần đây thường tới tìm tỷ phu?”

Cuối tháng 6 sát vách Lương gia chuyển đến một vị ngự sử đại nhân mới điều nhiệm, họ Đào danh Uẩn, thê tử trong nhà mất sớm, dưới gối chỉ có một cô nương. Phó Dung nghe Phó Uyển nhắc tới, lại chưa từng thấy vị Đào cô nương kia, tối hôm qua nghe Từ Tấn nói Tần Anh thích chính là vị Đào cô nương này, Phó Dung nhịn không được muốn thấy chân dung.

Kỳ thật Phó Dung không quá quen thuộc Tần Anh, nếu như không phải liên lụy đến hôn nhân đại sự của muội muội, Phó Dung sẽ không tò mò người trong lòng Tần Anh. Trước mắt Tần nhị phu nhân rõ ràng nhìn trúng muội muội nhà mình, Phó Dung liền muốn nhìn xem vị Đào cô nương này tướng mạo như thế nào, trong lòng tiện có so đo. Nếu tốt, Phó Dung tin tưởng Tần nhị phu nhân sẽ không quá phản đối, nếu không đủ, vậy rất có khả năng Tần nhị phu nhân sẽ kiên trì ánh mắt mình, bắt buộc nhi tử cưới Phó Tuyên...

Phó Uyển sớm nghe Lương Thông nói biết được tâm tư Tần Anh, lúc này thấy đôi mắt Phó Dung sáng lên, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi cũng đã biết?”

Phó Dung hưng phấn gật đầu: “Tỷ tỷ cảm thấy nàng như thế nào?”

Phó Uyển rất thích Đào Thiến Thiến, nàng cảm thấy nếu như muội muội cũng thích Đào Thiến Thiến, tương lai có thể ở trước mặt Tần nhị phu nhân hỗ trợ trò chuyện, thuận tâm Tần Anh, liền phái nữ nhi đi mời người: “Viện Viện đi mời dì Thiến Thiến ngươi lại đây, nói dì ngươi mang cây vải tới, mời nàng qua đây nếm thử, phải mời được dì Thiến Thiến đến, biết không?”
Nàng lo lắng tiểu cô nương người ta kiêng dè vương phi, khéo léo từ chối không đến.

Lúc Lương gia không khách nhân, Đào Thiến Thiến thường lại đây bồi Phó Uyển nói chuyện, Viện Viện rất thích nàng, nghe mẫu thân sai phái, tiểu nữ oa lập tức dẫn Bạch Đinh cùng đi mời người. Nàng hoạt bát cơ trí, lại miệng ngọt hội lấy lòng trưởng bối, Đào Thiến Thiến lại không nghĩ lại đây thấy khách quý, đối mặt tiểu nữ oa làm nũng cầu xin, vẫn là bị Viện Viện túm lại đây.

“Dân nữ bái kiến vương phi.”

Vào nhà sau, Đào Thiến Thiến liếc mắt nhìn Phó Dung một cái, quy củ hành lễ.

Phó Dung nhân cơ hội quan sát nàng.

Đào Thiến Thiến năm nay mười sáu, vóc dáng cao, trên người mặc tiểu sam ngải lục váy màu trắng thêu hoa, trang nhã tươi mát. Ngẩng đầu thì hai hàng lông mi liễu diệp cong như trăng non, mắt hạnh linh động lại nhã nhặn như nước, khí chất phong độ của người trí thức nhìn có chút giống Phó Tuyên, nhưng lại thêm mấy phần lõi đời hiểu rõ hơn Phó Tuyên.

Dù sao từ sớm không có mẫu thân, phải giúp đỡ phụ thân chăm lo việc nhà.

Làm lễ, Phó Uyển thân mật gọi nàng đến bên người, cười nói: “Thiến Thiến không cần khách sáo, muội muội ta không so đo những hư lễ kia nhất, ngươi đừng câu thúc, liền xem nàng như Tuyên Tuyên là được.” Phó Dung vì thân phận số lần đến nhà nàng ít, Phó Tuyên bị ngoại sanh nữ hấp dẫn, 1 tháng luôn phải đến 3-4 lần, quan hệ với Đào Thiến Thiến không tệ, hai người còn tặng sách lẫn nhau.

Phó Dung cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, muội muội ngồi đi. Hôm qua vương gia mang theo một giỏ cây vải hồi phủ, ta cố ý lấy tới cho tỷ tỷ nếm thử tươi mới, còn gọi Viện Viện đi mời muội muội lại đây, Viện Viện đi rồi ta mới nhớ lại muội muội là người Lĩnh Nam, thật là, muội muội đừng chê cười ta.”

Nàng bình dị gần gũi, Đào Thiến Thiến buông lỏng rất nhiều, nhìn đĩa vải, tự đáy lòng khen: “Đây là cống phẩm Tăng thành treo lục đi? Ta cũng chỉ thấy qua ở trong sách, còn chưa phúc khí ăn đâu, hôm nay thật là dính quang vương phi.”

“Cái gì gọi là treo lục?” Viện Viện đang ăn thịt vải mẫu thân tự tay lột sẵn, nghe được lời này tò mò tiến lại gần.

Đào Thiến Thiến liền niết một quả vải, nói cho nàng phân biệt phẩm loại cây vải như thế nào.

Viện Viện nghiêm trang nghe, cũng không biết đến cùng hiểu hay không.

Phó Dung ở bên cạnh nhìn, đáy lòng lại bắt đầu bốc lên nước chua. Tần Anh người ta cũng chọn cho mình tức phụ tốt, ca ca nàng đến cùng thích dạng gì, cứ như vậy mãi, Phó Dung thật lo lắng Quan nhi đã cưới tức phụ, ca ca còn cô độc.

Buổi trưa Phó Dung dùng cơm ở chỗ này, dù sao Lương Thông cùng Đào đại nhân đều không trở về, hai tỷ muội liền lưu Đào Thiến Thiến cùng dùng cơm.

Tối hôm qua Phó Dung đã nói với Từ Tấn hôm nay tới đây, vì thế mặt trời đỏ ngã về tây thì Từ Tấn lại tới đón tức phụ, cưỡi ngựa đi được một nửa, gặp được Lương Thông, Tần Anh. Ba người chào hỏi qua, cùng tới cửa Lương gia.

Đào Thiến Thiến còn chưa đi, biết được vương gia tới đón Phó Dung, Lương Thông cũng đã trở về, nàng áy náy cáo từ, rời đi từ cửa sau.

Nàng một cô nương chưa xuất giá, không thích hợp gặp ngoại nam.

Ổn trọng thủ lễ, Phó Dung càng thêm thích nàng.

Ôm nhi tử ra cửa, Phó Dung hàn huyên với Lương Thông vài câu, vừa muốn lên xe, nghe được tiếng vó ngựa, quay người nhìn qua, thấy Tần Anh giục ngựa đến.

Sau khi lên xe, Phó Dung cười nói: “Nhị đệ thật khờ, Đào cô nương đợi ở trong phòng, hắn mỗi ngày tới cửa nhà lắc lư cũng vô dụng.”

Trăn nhi bắt hai quả vải ra, Từ Tấn đang lột vải cho nhi tử nhìn, nghe vậy cười cười, đầu cũng không ngẩng nói: “Hắn thông minh hơn nàng nhiều, nghe người gác cổng nói Đào gia cô nương cũng ở bên trong, biết nàng sẽ đi từ cửa sau, từ sớm chạy qua bên kia chặn người.”

Phó Dung kinh ngạc nhìn hắn.

Thì ra vừa rồi Tần Anh là thấy người trong lòng rồi mới trở về?

Nàng thật sự không thể tin nổi Tần Anh thông minh như vậy, đẩy màn xe ra.

Tần Anh cưỡi ngựa theo bên cạnh, còn âm thầm hồi vị bộ dáng Đào Thiến Thiến thẹn quá thành giận yêu kiều, phát giác rèm cửa bị người đẩy ra, hắn nhìn về phía đó, nghi hoặc hỏi: “Tứ tẩu có chuyện gì sao?”

Phó Dung hơi mím môi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Nhị đệ tính toán khi nào nói cho dì biết?”

Tần Anh không ngờ nàng hỏi cái này, lúng túng gãi đầu một cái: “Cái này, đợi nàng cũng thích ta?”

Phó Dung nghiêm mặt nhắc nhở: “Nếu ngươi thật lòng muốn cưới nàng, liền nên chứng tỏ tâm ý với nàng, sau đó mời cha mẹ làm chủ, ngươi trêu người ta, cẩn thận bị xem là đăng đồ tử.”

Tần Anh sửng sốt, quay đầu nhìn lại, như có chút đăm chiêu.

Phó Dung thấy hắn hiểu được, buông xuống rèm cửa.

“Nàng quản hắn làm gì?” Từ Tấn không hiểu vì sao Phó Dung quan tâm hôn sự Tần Anh như vậy, một tay lột quả vải cho Trăn nhi, quay đầu quan sát Phó Dung. Tối hôm qua nàng tò mò người trong lòng Tần Anh, hôm nay lại tự mình lại đây nhìn, còn đề điểm Tần Anh truy tức phụ như thế nào, thật sự kỳ quái.

Phó Dung không nghĩ giấu hắn, vừa giúp nhi tử lau miệng vừa nói: “Ta nhìn dường như dì nhìn trúng Tuyên Tuyên, đã Nhị đệ có người trong lòng, vậy hắn sớm nói cho dì một chút, dì liền có thể sớm buông Tuyên Tuyên xuống một chút.”

Từ Tấn buông mi, trong tay vẫn lột quả vải: “Nàng cảm thấy Nhị đệ không xứng với Tuyên Tuyên?”

Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, thật để Từ Tấn hiểu lầm, vậy hỏng mất?

“Sao có thể? Nhị đệ khôi ngô thẳng thắn, nếu hắn thích Tuyên Tuyên, ta cầu còn không được, nhưng hắn không thích, chúng ta cưỡng cầu làm được gì? Hai người tình đầu ý hợp, kết hôn sau mới có thể tương kính như tân.” Nói chuyện thì tình ý kéo dài ngóng nhìn Từ Tấn, ý tứ chính là vợ chồng bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.

Từ Tấn hừ một tiếng.

Nàng nói dễ nghe cũng vô dụng, hắn biết nàng còn nhớ thương Ngô Bạch Khởi làm muội phu.

Từ Tấn vẫn luôn chướng mắt Ngô Bạch Khởi, thấy Phó Dung có muội phu tốt hơn không vội tác hợp ngược lại đề điểm Tần Anh làm thế nào được Đào cô nương thích, hắn có phần không vui, mắt thấy nhi tử hút một trái vải hết nước, đưa tay liền nhét vải vào trong miệng Phó Dung.

Phó Dung ngó nhìn khóe miệng Trăn nhi dơ dáy bẩn thỉu, dù thích nhi tử cũng không chịu nổi cái này, quay đầu liền phun quả vải ra.

Từ Tấn cáo trạng với nhi tử: “Nương ngươi ghét bỏ ngươi.”

Trăn nhi ngó nhìn phụ thân, nắm chặt quả vải trong tay phải đưa cho mẫu thân.

Phó Dung đắc ý liếc mắt quét Từ Tấn một cái, nhận lấy quả vải lột cho con ngoan.

Từ Tấn cười cười, cúi đầu giúp nhi tử lau miệng.