Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 193: Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ) Chương 193




Gần như cùng lúc Túc vương gia bị người nâng về vương phủ, tin tức hắn kháng chỉ cự hôn liền truyền ra ngoài.

Phó Thần làm thị vệ ở trong cung, được tin lập tức mệnh người đưa “Tin vui” này về Hầu phủ.

Đối với Túc vương mà nói, kháng chỉ là tội danh, bị đánh là trừng phạt. Đối với người Phó gia, vương gia con rể vì nữ nhi nhà mình ngay cả lời Hoàng Đế lão tử nói đều không nghe, Gia Hòa đế cũng chỉ là hơi khiển trách làm dáng, hiển nhiên không có thật sự tức giận, cái này chẳng phải là tin vui to lớn?

Cảnh Dương Hầu phủ, Kiều thị đang ở Ngũ Phúc đường bồi lão thái thái nói chuyện. Từ lúc lão thái thái trúng gió, ba con dâu các nàng liền thay phiên lại đây bồi nàng, dù sao là lão thái thái Hầu phủ, cho dù không làm cho người ngoài nhìn, cũng phải làm cho Phó Phẩm Xuyên nhìn, hôm nay vừa vặn tới phiên Kiều thị.

Tiểu nha hoàn báo tin hưng phấn nói xong, Kiều thị không có cô phụ nàng chờ mong, để Xảo Hạnh thưởng một lượng bạc.

Gia đình giàu có, phàm là gặp được việc vui, nha hoàn gã sai vặt đều cướp việc đi báo hỉ, bởi vì biết có tiền thưởng.

Tiểu nha hoàn đi rồi, Kiều thị tự mình rót cốc trà, ngồi bên cạnh lão thái thái, cười dịu dàng nói: “Bác ngài có nghe thấy không? Ngay cả Hoàng Thượng muốn cho vương gia thêm người vương gia cũng không muốn, lúc trước bác cần gì tự làm khổ? Bất quá cũng tốt như vậy, hai lần vương gia cự nạp người mới, tâm hắn đối Nùng Nùng ta xem như là triệt triệt để để nhìn rõ ràng, tâm ta cũng kiên định, sau này lại không cần lo lắng không đâu. Bác ngài cũng cao hứng phải không? Ngài nhìn ta đời này thuận gió xuôi nước, Nùng Nùng thế nhưng còn mệnh tốt hơn ta.”

Lão thái thái sớm vào lúc tiểu nha hoàn nói đến một nửa đã nhắm hai mắt lại, phảng phất như ngủ.

Kiều thị cười cười.

Nàng không phải Thánh nhân, trước kia lão thái thái châm chọc bóng gió nàng đều có thể ném đến sau đầu, nhưng nàng sẽ không quên lão thái thái từng khuyến khích Phó Mật cướp Quan nhi mệnh căn của nàng, sẽ không quên lão thái thái muốn cho Nùng Nùng của nàng ngột ngạt, càng sẽ không quên lão thái thái từng nghĩ châm ngòi quan hệ nàng cùng trượng phu.

“Ai, ta đột nhiên nhớ tới biểu cô nương, lúc trước nàng cùng Nùng Nùng đi tuyển phi, kết quả, Nùng Nùng sâu được vương gia sủng ái, nàng lại trở về Cám Châu cố gia, tháng 4 đi, trước mắt đã tháng 9, bên kia hẳn là cũng chọn nhà chồng cho nàng rồi đi? Bác không cần lo lắng, biểu cô nương thông minh, rơi vào nơi nào đều có thể để mình sốn tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ ngài nhiều năm dốc lòng chỉ điểm như vậy.”

Ánh mắt lão thái thái nhắm như cũ, hô hấp lại càng ngày càng nặng.

Kiều thị nhấp một ngụm trà, ngó nhìn lão thái thái, thở dài: “Thôi, không nói nữa, hai ngày nữa chính là ngày vui của Nhuận Chi, bác nếu là có cái tốt xấu, chậm trễ hôn sự Nhuận Chi cũng không tốt”.

Kiều thị là thật sự không hi vọng lão thái thái xảy ra chuyện, lão thái thái xảy ra chuyện, một nhà già trẻ làm quan đều chịu đại tang, vẫn là sống lâu mấy năm đi.

Cầm lấy đấm mĩ nhân, Kiều thị nhẹ nhàng gõ chân lão nhân gia, trong miệng hát tiểu khúc Giang Nam, dương dương tự đắc.

~

Trong Chiêu Ninh cung, nghe nói huynh trưởng bị đánh, Lục hoàng tử Từ Hạo vội vã chạy tới tìm mẫu thân.

Hắn nghĩ xuất cung đi nhìn huynh trưởng, nhưng hắn xuất cung phải có lệnh bài, phụ hoàng bên kia đang nổi nóng hắn không dám đi qua, đành phải cầu mẫu thân.


Thục phi một chút cũng không sốt ruột.

Nhi tử kháng chỉ chịu phạt có 30 hèo, cấm túc nửa năm phạt bổng nửa năm, hiển nhiên Gia Hòa đế không có thật sinh khí nhi tử.

“Tứ ca ngươi có Tứ tẩu ngươi chiếu cố, ngươi đi qua thêm loạn gì? Ở yên trong cung đợi đi.”

Thục phi gọi con trai út đến bên người, ngó nhìn khuôn mặt hắn hơi có vẻ non nớt rất giống huynh trưởng hắn như trước, thành khẩn nói: “Mười bảy, ngươi cũng phong Hoài vương, tháng 5 sang năm liền muốn đại hôn, về sau phải học cách đối nhân xử thế Tứ ca ngươi, không cho phép chỉ biết gây họa như hồi nhỏ vậy để Tứ ca ngươi hỗ trợ khắc phục hậu quả, hiểu chưa?”

Hôm nay Gia Hòa đế phát vài ý chỉ, một đạo trong đó chính là tứ hôn Thôi Oản cho Hoài vương, sang năm chính thức thành hôn.

Thục phi rất thỏa mãn, trưởng tử đã sinh con dưỡng cái, thứ tử cũng sắp cưới vợ sinh con, cưới còn là cháu gái dịu dàng nàng một tay nuôi lớn, vừa vặn có thể giúp nàng đốc thúc thứ tử. Tháng 5 hai huynh đệ náo loạn chút ít không được tự nhiên, nhưng đó hoàn toàn là một hiểu lầm, nguyên nhân Từ Tấn không cứu Thôi Oản Thục phi rất rõ ràng, biết nhi tử cũng không phải lòng dạ nhỏ mọn, tuyệt đối sẽ không tin đồn thất thiệt hoài nghi thân biểu muội, thậm chí sinh ra tâm hãm hại.

Nhắc tới hôn sự, trong lòng Từ Hạo vui mừng, nghĩ tới hôm nay Tứ ca vì Tứ tẩu, hắn hưng phấn nói với mẫu thân: “Nương, ta cũng chỉ cần Oản Oản là đủ rồi, tương lai phụ hoàng nếu muốn chỉ trắc phi cho ta, ta cũng không cần.”

Hắn tính trẻ con, Thục phi lắc đầu bật cười.

Gia Hòa đế cũng không có rỗi rãnh để ý nhi tử có bao nhiêu tiểu thiếp. Thái Tử, Khang vương, đều là Hoàng Hậu chủ động sắp xếp, tới phiên Từ Tấn, Gia Hòa đế muốn thêm người cho nhi tử là bởi vì con dâu cùng Vĩnh Ninh công chúa khúc mắc làm cho lòng hắn sinh không vui, bằng không Gia Hòa đế cũng chưa chắc sẽ chủ động tặng người. Hiện giờ, Gia Hòa đế hạ triều tâm tư đều bị Lệ quý nhân chiếm cứ, làm sao còn có thể quản các con?

“Đi đi, nửa năm này đàng hoàng một chút, đừng để phụ hoàng ngươi bắt được cái chuôi.” Thục phi trịnh trọng dặn dò.

Từ Hạo gật gật đầu.

Huynh trưởng chọc phụ hoàng mất hứng, trong thời gian ngắn phụ hoàng không có khả năng hoàn toàn nguôi giận, nếu hắn không cẩn thận đụng phải, phụ hoàng khẳng định sẽ phát khí tới trên người hắn.

Bất quá Từ Hạo viết phong thư, nhờ Tần Anh làm thị vệ ở trong cung thay hắn đưa tới trong tay Thôi Oản. Tần Anh không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trước giao cho muội muội Tần Vân Ngọc, lại để Tần Vân Ngọc đưa tới chỗ Thôi Oản.

Thôi Oản thu thư, nhìn đến trong thư Từ Hạo hứa sau này cũng chỉ có một mình nàng, nhẹ nhàng cười.

Cất kỹ thư, nàng đi tới trước khay trà, nhìn hoa cúc mới nở.

Cứ tưởng rằng Tứ ca chỉ là thích dung mạo Phó Dung, hôm nay nàng mới biết tình cảm Tứ ca đối Phó Dung có bao nhiêu sâu đậm. Nàng hâm mộ Phó Dung, đố kỵ Phó Dung, hận Phó Dung dễ như trở bàn tay được đến nàng vẫn khát vọng lại thủy chung không thể có được, nhưng dù hâm mộ đố kỵ lại như thế nào?

Nàng sắp gả cho Từ Hạo, thánh chỉ đã hạ, đời này nàng sẽ chỉ là đệ muội Từ Tấn.
Chạm cánh hoa cúc tinh tế trắng noãn, Thôi Oản chỉ hi vọng chuyện nàng từng hãm hại Phó Dung vĩnh viễn sẽ không bị Từ Tấn tra ra. Bản lĩnh của Từ Hạo, Thôi Oản rất rõ ràng, đó là người hữu dũng vô mưu, tương lai của hắn, hoàn toàn ký thác vào trên người Từ Tấn. Từ Tấn là vương gia, Từ Hạo cũng chỉ là vương gia bình thường, Từ Tấn may mắn đăng lên vị trí kia, Từ Hạo chính là vương gia được Hoàng Đế tin cậy.

Cho nên Thôi Oản như cũ hi vọng Từ Tấn có thể đoạt được đại vị từ trong tay Thái Tử, địa vị Từ Hạo ưu việt, nàng mới có thể tốt. Xác định nàng cùng Từ Tấn thật sự vô duyên, Thôi Oản muốn làm Hoài vương phi cho tốt, hưởng thụ một đời phú quý vinh hoa, chỉ cần nàng chặt chẽ chiếm tâm Từ Hạo, cho dù Từ Tấn có phần hoài nghi, cũng sẽ không so đo với nàng một nữ nhân.

Ngày kế Tạ thị, Tần nhị phu nhân cùng đi Túc vương phủ thăm hỏi, Thôi Oản bởi vì định ra hôn sự, lần này không theo mẫu thân.

Từ Tấn đương nhiên không gặp các nàng, Phó Dung mời hai vị trưởng bối tới Phù Cừ viện, Tần Vân Ngọc cũng tới, tiểu cô nương vào nhà liền đi đùa Trăn nhi. Trăn nhi ngồi trong xe nhỏ, nhìn thấy cô cô cách vài ngày lại đến một lần, khó được không có sợ người lạ, nhưng cũng không có nhiều nhiệt tình.

Có Hứa Linh ở bên cạnh chăm sóc, Phó Dung chuyên tâm nói chuyện với các trưởng bối, trước chúc mừng Tạ thị: “Oản Oản biểu muội cùng Lục đệ thanh mai trúc mã, kết hôn sau vợ chồng son bọn họ khẳng định ngọt ngào viên mãn, mợ an tâm chờ làm ngoại tổ mẫu là tốt rồi.”

Tạ thị ha hả cười, nhìn Túc vương phi đối diện minh diễm rung động, trong lòng phức tạp.

Nữ nhân này tại sao mệnh lại tốt như vậy, nàng cùng nữ nhi nhớ thương Từ Tấn lâu như vậy, bị nàng nửa đường hái đi.

May mắn nữ nhi không có để tâm vào chuyện vụn vặt, kế hoạch bên hồ thất bại liền quyết định gả cho lão Lục.

Mất Từ Tấn, tuy rằng Tạ thị thất vọng, lại vẫn là ngóng trông nữ nhi cùng một ngoại sanh khác sống tốt qua ngày. Chỗ Từ Tấn hiển nhiên là không được, như vậy nữ nhi thay vì hy vọng xa vời không chiếm được, không bằng an an ổn ổn cùng Từ Hạo, Từ Hạo nói như thế nào cũng là hoàng tử, nữ nhi có thể làm vương phi, đó cũng là tạo hóa to lớn, không thiệt.

Đã nhận mệnh, Tạ thị nói chuyện với Phó Dung thì liền nhiều hơn chút tận lực lấy lòng, hi vọng triệt để bỏ đi hoài nghi đáy lòng hai vợ chồng Phó Dung, Từ Tấn. Nói đến Diêu gia cô nương thì Tạ thị tin tức linh thông, tranh công nói: “Nghe nói buổi chiều hôm qua Hoàng Thượng liền phái người đưa nàng hồi Hoa Âm. Hừ, bộ dạng tốt có hữu dụng gì, nháo ra chuyện cự hôn, thanh danh của nàng cũng triệt để hỏng rồi, tú nữ khác rớt tuyển trở về còn có thể vinh quang hơn những người không thể tham gia tuyển tú, nàng a, đời này chỉ sợ là không tìm được việc hôn nhân tốt.”

Từ Tấn cự hôn, người thông minh đều biết Từ Tấn là vì Phó Dung, nhưng có người lại sẽ đổ lỗi sai lên đầu Diêu gia nữ, nhận định là Diêu gia nữ có vấn đề, Túc vương gia người ta không thèm, thà rằng kháng chỉ cũng không muốn.

Tạ thị suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Phó Dung chắc chắn sẽ không thích Diêu gia nữ suýt chút nữa thành trắc phi Từ Tấn, bởi vậy cố ý nói kết cục Diêu gia nữ càng thảm 3 phần.

Phó Dung mỉm cười nghe, đối với cái này cũng không quan tâm.

Nàng chỉ là có chút đồng tình vị cô nương Diêu gia kia, bị Gia Hòa đế, Thục phi chọn trúng, cái này oán được ai?

Toàn bộ thiên hạ đều là hoàng gia, bất luận là Diêu gia nữ hay là Phương gia nữ, Gia Hòa đế nhìn trúng nàng làm con dâu nàng liền phải làm, Từ Tấn không thích nàng, nàng coi như không thành, đây đều là mệnh. Diêu gia nữ đáng thương, Phó Ninh yên lành làm trắc phi, nàng ấy không đáng thương?

Trên đời này người đáng thương quá nhiều, Phó Dung mới sẽ không tùy tùy tiện tiện quy kết kết cục bi thảm của người khác lên người mình.

Tiễn bước khách, Phó Dung ôm Trăn nhi đi tiền viện nhìn cha hắn.

Từ Tấn còn nằm trên giường, vạn hạnh trước mắt mới là đầu tháng 9, không nóng không lạnh, nếu là giữa hè, Từ Tấn cả ngày không rời được giường, trên người nhất định nổi tầng rôm sảy, cái mông nghìn vàng kia cũng không dễ khôi phục.

Biết Từ Tấn thích nhi tử, Phó Dung đặt Trăn nhi nằm ngang đầu giường, như vậy hai cha con nháo lên cũng không cần lo lắng Trăn nhi không cẩn thận đạp trúng chỗ hắn bị thương.

“Lục đệ tháng 5 năm sau thành thân, ta nói phụ hoàng vẫn là thương chàng, chỉ cấm túc chàng nửa năm, nếu là một năm, chàng không uống rượu mừng của Lục đệ được rồi.” Ngồi trước giường, Phó Dung vừa lột thạch lựu vừa trò chuyện việc nhà với hắn, bọn nha hoàn đã cắt thạch lựu thành sáu cánh, Phó Dung thích tự tay lột thạch lựu, mới không trực tiếp ăn các nàng lột sẵn.

Từ Tấn cắn tay nhi tử, nghe được lời này ánh mắt lóe lên.

Thôi Oản cũng không phải thật lòng thích Lục đệ, lại có hiềm nghi hãm hại Phó Dung, châm ngòi Lục đệ giết huynh trưởng, nói lý lẽ hắn nên cản trở mối hôn sự này.

Nhưng Từ Tấn càng muốn biết, nếu quả thật là Thôi Oản châm ngòi Lục đệ, người sau lưng nàng lại là ai.

Đời trước hắn vừa bị đâm, Lục đệ cũng liền gặp ám toán, hại Lục đệ chính là chủ mưu, hoặc là hắn dùng quyền thế dụ dỗ Lục đệ, việc này không có quan hệ tới Thôi Oản, hoặc chính là đối phương hợp mưu với Thôi Oản, Thôi Oản châm ngòi Lục đệ, đối phương ra tay lấy mạng Lục đệ.

Vô luận là loại nào, người kia mới là kẻ thù chân chính của hắn.

“Cho.”

Đang nghĩ ngợi, trước mặt thêm một tay tinh tế trắng tinh, trong lòng bàn tay có vài thạch lựu đỏ tươi.

Mắt thấy Trăn nhi trừng to mắt muốn đến bắt, Từ Tấn nắm lấy tay Phó Dung cướp mấy thạch lựu kia tới trong miệng mình.

Trăn nhi nhìn lòng bàn tay mẫu thân không có một vật gì, lại nhìn phụ thân rõ ràng nhấm nuốt miệng, mất hứng, đưa tay nhìn mẫu thân muốn.

Hắn quá nhỏ, Phó Dung ẩn giấu thạch lựu, lau lau tay, bưng lên nước ép thạch lựu phòng bếp chuẩn bị uống một hớp nhỏ, lại ôm lấy Trăn nhi miệng đối miệng uy hắn. Trăn nhi thích ăn như vậy nhất, ngoan ngoãn ngửa đầu chờ.

“Uống ngon sao?” Phó Dung giúp nhi tử lau khóe miệng, cười hỏi.

Trăn nhi vui vẻ cười, nghiêng đầu nhìn trên bàn.

Phó Dung lại không chịu cho hắn uống quá nhiều, thả người trở về.

“Ta cũng muốn.” Từ Tấn ngửa đầu nhìn nàng, chẳng biết xấu hổ.

Phó Dung ngó nhìn mắt phượng hai cha con gần như giống nhau như đúc, cười cười, ngồi vào trước bàn một mình ăn thạch lựu.