Cuộc Đời Ngọt Khi Có Em

Chương 304: Diễn xuất của idol cô quả thật là bá đạo!


Edit: Er

Beta: Ann

Nhìn thấy Lâm Phiên Nhược xuất hiện, Trần Kính nằm trên giường bệnh đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi mơ màng, trong nháy mắt khí chất lập tức thay đổi.

Vừa rồi còn đang ở trạng thái hoàn toàn vô hại không có chút uy hiếp nào nhưng ngay khi Lâm Phiên Nhược xuất hiện thì trong nháy mắt khí chất của Bùi Nam Nhứ lập tức bùng nổ. Người đàn ông trên thương trường là người có bản lĩnh, luôn sát phạt quyết đoán kia đã trở lại.

Ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện khiến Lâm Yên hít vào một ngụm khí lạnh.

Không hổ là ảnh đế danh giá của đất nước này...

Diễn xuất quá kinh khủng!!!

Rõ ràng ngày thường là một người dịu dàng như vậy mà lúc này lại không hề có tí gì gọi là dịu dàng cả.

Diễn xuất của idol cô quả thật là bá đạo!

Lâm Yên nhanh chóng chuyển sang trạng thái fan hâm mộ, bỏ qua ánh mắt không thiện cảm của Trần Kính, đi thẳng tới cái ghế bên cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.

Đối mặt với đối thủ trên thương trường, đôi mắt của Trần Kính khẽ híp lại, đáy mắt hiện ra ý lạnh: “Lâm tổng tới, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.”

Lúc này, vẻ mặt Trần Kính nhìn như đang ung dung và thản nhiên, nhưng lại có cảm giác áp bách cực lớn trút xuống, ngay cả mấy nhân viên xung quanh cũng cảm thấy áp lực chứ đừng nói gì là Lâm Yên đang ngồi bên cạnh Bùi Nam Nhứ.

Lâm Yên phải cực kỳ tập trung mới có thể chống lại cảm giác áp bách này, cưỡng ép nói lời thoại: “Trần tổng, chỉ trúng gió một chút mà đã không gượng dậy nổi rồi?”

Cách đó không xa, Khương Nhất Minh nhìn chằm chằm camera, sắc mặt đã có chút biến đổi.

Cảm giác không đúng lắm...

Mặc dù biểu cảm và giọng điệu lẫn lời đều đúng, nhưng khí chất của Lâm Yên hoàn toàn bị đè ép...
Khác hoàn toàn trong tưởng tượng của ông ta.

Lúc này, mặc dù sắc mặt của Bùi Nam Nhứ tái nhợt, thậm chí còn mặc quần áo bệnh nhân, không hề có uy nghiêm như ngày trước, nhưng mà chỉ cần một ánh mắt đã đủ để khiến người ta cảm thấy anh ta vẫn là Trần Kính không bao giờ ngã xuống kia, nhìn biểu cảm của Lâm Yên giống như đứa hề đang bỏ đá xuống giếng vậy.

Cho dù rồng có vào chỗ nước cạn thì rồng vẫn là rồng.

Lâm Yên cũng bị Bùi Nam Nhứ nhập sâu vào vai Trần Kính làm cho rung động.

Lâm Yên: “Hợp tác với tôi, là lựa chọn duy nhất của anh...”

Khương Nhất Minh xem đến đây thì lắc đầu: “Cắt! Dừng lại! Cảnh này không được, làm lại!”

Lâm Yên thở ra một hơi, chính cô cũng sợ mình diễn không được.

Sắc mặt Khương Nhất Minh phức tạp đi về phía Lâm Yên: “Lâm Yên, sao vậy? Có phải trạng thái hôm nay không tốt cho lắm không?”

Bùi Nam Nhứ mở miệng nói: “Thực ra, vừa rồi Lâm tiểu thư diễn cũng không tệ.”

Khương Nhất Minh gật gật đầu, mở miệng nói: “Tôi cũng không nói là vừa rồi Lâm Yên diễn không tốt, chỉ là tương đối tốt... Lâm Yên, đối với diễn viên chuyên nghiệp mà nói thì cô thế này là đã rất tốt rồi, nhưng kỳ vọng của tôi đối với cô không giới hạn ở đây, cô hoàn toàn có thể làm tốt hơn nữa, hiểu không?”

Lâm Yên nghe vậy thì không biết nên trả lời lời thế nào.

Lúc cô mất đi ý thức rốt cuộc là đã diễn như thế nào? Thật sự rất tuyệt sao?

Bùi Nam Nhứ tốt bụng nói: “Không sao, chúng ta có thể diễn thử vài lần.”

Khương Nhất Minh nhìn Lâm Yên, nói với cô: "Thực ra lời thoại ở cảnh này không nhiều, trọng điểm là cô, là khí chất của cô. Cô phải biết là trong kịch bản thì Lâm Phiên Nhược là đối thủ duy nhất, một mất một còn của Trần Kính, thế mà khí chất của cô ấy lại bị Trần Kính hoàn toàn áp đảo như vậy sao?

Mặc dù tôi có thể bảo Nam Nhứ thu khí thế lại một chút để phối hợp với cô tốt hơn, nhưng nếu như vậy thì trình độ của phim sẽ lập tức xuống dốc, cho nên chỉ có một cách duy nhất đó là cô nhất định phải theo kịp Nam Nhứ!

Ví dụ như lời thoại đầu tiên của cô đã không được rồi. Cô phải lộ ra biểu cảm giống như là tới để cười trên nỗi đau của người khác. Với lời thoại thứ hai cô đã hoàn toàn bị khí thế của Nam Nhứ ép xuống như thế này thì cô làm sao khiến cho người xem tin tưởng được, chỉ bằng một câu của cô, một ánh mắt là có thể khiến Trần Kính đồng ý hợp tác với cô ư?"