Cuộc Đời Ngọt Khi Có Em

Chương 307: Anh thấy tôi giống như vẫn ổn sao?


Edit: Er

Beta: Byun

Người đàn ông này nhìn qua phong độ, lịch lãm như vậy, cấm dục như vậy, nhưng một khi nói lời tâm tình thì thực sự là muốn mạng người!

Một câu thật đơn giản “tôi nhớ em lắm” cũng có thể nói chọc người như thế.

Hết lần này tới lần khác khiến cho Lâm Yên chết chìm trong những lời đường mật do Bùi Duật Thành nói ra. Một trạch nữ như cô vậy mà cũng thấy lòng trở nên mềm mại và tâm hồn thiếu nữ đang lâng lâng.

Ấy, cô phải trả lời lại như thế nào đây?

Lâm Yên có vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được cái gì, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của cư dân mạng.

“Nên trả lời lại tin nhắn của bạn trai thế nào mới tốt?”

“Xin hỏi làm sao để dỗ bạn trai vui vẻ?”

...

“Lâm Yên, cô chuẩn bị một chút đi, quay cảnh tiếp theo.”

Lúc này, cách đó không xa, nhân viên cất giọng nhắc nhở.

“Được rồi, đến đây đến đây!” Lâm Yên không kịp trả lời, chỉ có thể vội vàng cất điện thoại đi, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Chỉ có điều hiệu quả không tốt lắm.

Bùi Nam Nhứ thấy Lâm Yên có chút hốt hoảng thì ho nhẹ một tiếng, lo lắng hỏi một câu: “Chị dâu cả, chị vẫn ổn chứ?”

Mặt Lâm Yên đen lại nhìn Bùi Nam Nhứ: “Anh thấy tôi giống như vẫn ổn sao?”

Trạng thái của cô hoàn toàn bị một câu trêu chọc của Bùi Duật Thành mà biến mất hết rồi...

“Bùi Ảnh Đế, tôi hỏi anh một vấn đề nhé, xin anh hãy nghiêm túc trả lời tôi. Rốt cuộc anh cả của anh có bao nhiêu bạn gái? Có phải là 100 người không?” Lâm Yên nhịn không được hỏi.

Cô cảm thấy anh ta không có 100 bạn gái thì tuyệt đối không thể luyện được loại kỹ năng này!

Bùi Nam Nhứ dở khóc dở cười trả lời: “Làm sao có thể, theo tôi được biết thì chỉ có một người là cô thôi.”
Lâm Yên: “...”

Mỗi lần nghe được đáp án này cô đều cảm thấy không khoa học...

“Lâm Yên, cô thế nào rồi? Nghỉ ngơi một chút, có phải tìm lại được cảm giác rồi không?” Khương Nhất Minh mong đợi hỏi.

Lâm Yên: “...” Ha ha.

Bùi Nam Nhứ mở miệng: “Tôi cũng điều chỉnh lại một chút, thử lại lần nữa đi.”

Thế là, quay chụp lại tiếp tục bắt đầu.

Bùi Nam Nhứ: “Lâm tổng tới, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.”

Lâm Yên: “Trần tổng, chỉ trúng gió một chút mà đã không gượng dậy nổi?”

Đôi mắt của Bùi Nam Nhứ híp lại: “...”

Khương Nhất Minh: “Cắt! Nam Nhứ, tôi vừa mới nói cái gì, anh đừng cố gắng thu lại khí thế của mình, nhớ cho kỹ không được thu lại, cảnh này khí thế của anh nhất định phải bùng nổ đến tối đa! Lại lần nữa!”

Lần thứ hai tiếp tục bắt đầu.

Bùi Nam Nhứ: “Lâm tổng tới, thứ lỗi không tiếp đón từ xa.”

Lâm Yên: “Trần tổng, chỉ trúng gió một chút...”

Khương Nhất Minh: “Lâm Yên! Chuyện gì xảy ra với cô vậy? Thời điểm thử vai là cảnh này, lúc đó trạng thái cô không phải rất tốt sao? Ngay cả tôi và nhà sản xuất Phùng cũng bị khí thế của cô làm cho kinh ngạc! Sao hôm nay lại điều chỉnh không đạt vậy?”

Thấy sắc trời càng ngày càng muộn, chỉ có một cảnh mà đã liên tục NG mấy chục lần, tất cả mọi người đã cạn kệt sức lực.

Nhiều lần như vậy đều không đạt tới hiệu quả mong muốn nên Khương Nhất Minh cũng khó tránh khỏi có chút gấp.

Đoàn làm phim vì đuổi kịp tiến độ nên phân ra làm hai tổ A và B đồng thời quay chụp, Phùng An Hoa và phó đạo diễn ở tổ A, sau khi biết được tình huống ở tổ B thì Phùng An Hoa cũng chạy tới.

“Lão Khương! Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi thấy Lâm Yên diễn thật sự không tệ mà! Không khác lắm là được rồi! Chúng ta cần đuổi kịp tiến độ, nếu trong thời gian quy định mà vẫn chưa xong mà bị ảnh hưởng tới thời gian chiếu thì phải làm sao bây giờ?...” Phùng An Hoa mở miệng khuyên nhủ.

“Ông thì biết cái gì! Như thế này mà nói là không tệ? Ông quên trạng thái của cô ấy hôm thử vai là như thế nào rồi sao? Thời gian chiếu phim tính là cái gì chứ! Ông có biết cảnh này quan trọng bao nhiêu không? Cái gì gọi là ‘không khác lắm là được rồi’ ? Ở nơi của Khương Nhất Minh này chỉ có tốt nhất, không có ‘không khác lắm’!” Khương Nhất Minh đã nhịn Phùng An Hoa lâu lắm rồi nên nghe đến đó thì trực tiếp bộc phát.