Đạo Quân (bản edit)

Chương 2: Cổ nhân thật không lừa ta




Sự liên kết này để hắn ẩn ẩn phát hiện có chút không ổn, mặt đất xung quanh chân tượng Quan Âm cũng bắt đầu có chút động tĩnh truyền ra.

Một tay lột gương đồng nhét vào người, còn không đợi được hắn từ trên vai pho tượng nhảy xuống, mặt đất địa cung đã truyền ra tiếng “Cạch Cạch Cạch” âm thanh của cơ quan lò xo, động tĩnh lần này so với lần phát động cơ quan trước mạnh hơn nhiều, mặt đất đều đang rung chuyển ầm ầm, toàn bộ địa cung lắc lư kịch liệt.

Một cánh tay của Đạo gia túm vào đầu pho tượng, tính nhảy xuống phía dưới, cấp tốc chiếu đèn pin dò xét tình huống chung quanh, trong tình huống này nếu hành động bậy bạ cũng không phải là chuyện tốt gì.

Có tiếng xột xoạt, lại có đồ vật từ phía trên rớt xuống, vừa chiếu đèn pin lên, phát hiện mái vòm lại đang bị vỡ ra.

“Hầu Tử, mái vòm sắp sụp đổ, đi mau!” Đạo gia rống lên, thả người nhảy từ đầu vai pho tượng xuống.

Thế nhưng vận khí lại không tốt, một khối đá to lớn trực tiếp rơi trúng người đập hắn từ không trung rớt xuống.

Lúc hắn nằm rạp trên mặt đất miệng sặc máu, ngẩng đầu lên ẩn ẩn thấy bên trong những hòn đá đang rơi xuống ầm ầm lộn xộn, có thân ảnh hán tử gầy nhỏ đang tránh né, lăn mình môt cái xông vào trong đường hầm lối ra, ngay sau đó mắt hắn tối sầm lại, đã mất đi tri giác...

Trong đầu một mảnh hỗn hỗn loạn loạn, đau như muốn nứt. Một hồi sau cảm giác đó mới từ từ rút lui, từ hôn mê tỉnh lại chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt còn mờ mờ, thấy có ánh lửa mông lung dao động.

Liếc trái liếc phải xem xét, thấy được nơi tia sáng phát ra, là từ một cây đuốc cắm nghiêng ở trên cột, hình như mình đang nằm ở trong một toà miếu cũ kỹ đổ nát, không biết đây là đâu, nhưng đoán chừng chắc là Hầu Tử đã thoát ra được xong cứu mình.

Nhớ lại cảm giác bị nện nằm xuống đất vẫn còn, chỉ bằng cân nặng của tảng đá kia, đoán chừng không chết thì cũng không tốt hơn bao nhiêu, còn có thể sống đã là vạn hạnh.

Dựa vào kinh nghiệm của hắn, trong tình huống bị trọng thương như vậy, vẫn là không nên vận động thì tốt, mặc dù thân thể không cảm thấy đau đớn gì, nghĩ chắc là do dây thần kinh bị tổn thương.

Nghĩ nên cử động ngón tay trước tiên, giật giật ngón tay xác nhận mười ngón tay hoạt động tự nhiên, không có việc gì!

Lại giật giật bàn tay đến cánh tay, chuyển động tự nhiên, cũng không có việc gì!!

Lại tiếp tục giơ hai chân lên, cong đầu gối lên lại duỗi ra, nó vẫn ổn!!!

Dưới sự ngạc nhiên kinh hỉ, hai tay hắn khẽ chống đất tính ngồi dậy để kiểm tra tình huống bản thân, vừa nhổm lên chợt thấy chắn ở trước mặt hắn là một cái mặt mo đang mỉm cười, tóc gài trâm, búi tóc, còn có phong cách của bộ y phục kia, hẳn là một cái lão đầu đang mặc cổ trang.

“Tiểu huynh đệ, ngươi đã tỉnh? Xem ra thật đúng là vận khí của lão phu.” Lão đầu mỉm cười nói, đặt tay trên bả vai hắn, đỡ hắn ngồi dậy.

Đạo gia hơi duy trì cảnh giác, muốn vận công đề phòng, lại phát hiện nội lực không phát ra được, đoán chừng nguyên nhân là do trọng thương đi, bất quá ngồi dậy vặn vẹo hạ thân, lại không phát hiện có gì trở ngại, chỉ là sau ót hơi đau đau, tự hồ như từng bị cái gì đánh mạnh vào.

Nhìn cảnh vật đổ nát chung quanh trong miếu thoáng chốc, lại hướng ánh mắt lên mặt lão đầu, hỏi: “Lão ca, đây là...”. Lời nói vừa phát ra, phát hiện giọng nói của mình không đúng, có vẻ hơi non nớt, hay chừng nguyên nhân cũng là do bị thương đi, vội ho một tiếng, tiếp tục hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Lão ca?” Lão đầu sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười ha ha, nói: “Người trẻ tuổi khẩu khí không nhỏ, tốt a, lão ca thì lão ca, có cá tính, ta thích. Nơi này cụ thể gọi là gì ta cũng không rõ ràng, ta cũng không có tinh lực đi điều tra, dù sao cũng là một vùng núi hẻo lánh ngay tại bên trong quận Tử Vân, Yến quốc.

Yến quốc, quận Tử Vân? Đạo gia một trận mờ mịt, đây là nơi nào cùng chỗ nào?

Không khỏi quan sát đối phương trên dưới một chút, phát hiện chỗ ngực bụng đối phương có mảng vết máu lớn trên quần áo, ẩn ẩn có thể ngửi được cả mùi máu tươi, xem sắc mặt có chút trắng bệch, tựa hồ đang bị thương, nhưng thần thái trong mắt y nguyên vẫn rất thanh minh, bèn hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của lão ca?”

Lão đầu cười nói: “Lão phu là Đông Quách Hạo Nhiên đệ tử Thượng Thanh tông.”

Đạo gia lại sững sờ, từng chữ nghe rõ ràng, nhưng mà nghe không hiểu có ý nghĩa gì, lần nữa trên dưới dò xét đối phương, mặc cổ trang, trong lời nói mang theo cổ ý, vị này không phải là đang đùa giỡn nhập vai quá sâu a? Ngươi muốn đóng vai cổ nhân cũng phải đóng cho giống một chút được hay không, cổ nhân nào có thao thao câu nào câu nấy rõ ràng đều là tiếng phổ thông? Hắn hoài nghi là có người đang đùa hắn, quay đầu về bốn phía hô: “Hầu Tử! Hầu Tử...”

Lão đầu cũng sửng sốt một chút, nói: “Ta cũng mới vừa đến đây, không thấy được cái hầu tử nào, núi rừng quanh đây có hầu tử sao?”

(Luna: Ta giải thích một chút, hầu tử trong tiếng Trung là khỉ con, mà tên của hán tử gầy nhỏ cũng là Hầu Tử, nên lão đầu này đang hiểu nhầm ông main tìm khỉ)

Không có Hầu Tử hồi đáp, tự hỏi sao mình lại có thể xuất hiện ở đây, nhưng mà người có thể đem mình từ cổ mộ kia ra ngoài, khẳng định là người không đơn giản, Đạo gia trầm giọng nói:” Lão ca, không biết lão ca ở tổ chức nào?

Lão đầu cười nói: “Thượng Thanh tông tự nhiên là chính đạo.”

Đạo gia mặt lạnh cười khẩy: “Lão ca, còn nháo như vậy liền không có ý nghĩa, nói trắng ra đi”.

“Tốt!” Lão đầu gật đầu nói: “Bản thân ta bị trọng thương, thời gian sống không còn nhiều lắm, hiện tại ngươi còn không hiểu nó có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nhớ kỹ một chút, Thượng Thanh tông cũng nằm trong quận Tử Vân này, cách nơi này chừng hơn ba trăm dặm, cách không xa dưới ngọn núi này có một đầu con sông, đi theo dọc con sông, đến một thác nước thì lúc đó dừng lại, tìm kiếm địa phương có” cảnh tượng thần tiên “đó chính là chỗ đặt tông môn của Thượng Thanh tông, nhớ chưa?”
Dứt lời, lão đầu khoanh chân ngồi xuống, hay tay hóa thành chưởng đặt ở trước ngực đẩy đẩy xoay tròn nhẹ nhàng.

Trong nháy mắt, Đạo gia quá sợ hãi, phát hiện mình bị một lực lượng vô hình cưỡng ép, kiềm chế không thể động đậy được, cả người nhẹ nhàng từ từ bay lên khỏi mặt đất, nội tâm hắn chấn kinh không nói nên lời, không nghĩ ra trên đời này lại có người có nội công thâm hậu đến như vậy, cao thâm đến độ hắn không thể tưởng tượng nổi, vốn cho là tu vi của mình trên giang hồ có thể xem như là top đầu cao thủ, bây giờ xem ra, bất quá chỉ như là đom đóm so với ánh trăng, cổ ngữ viết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân thật đúng a, cổ nhân thật không có lừa ta!

Lão đầu chợt vỗ một chưởng ngay tại trên ngực của mình, miệng phốc ra một ngụm máu.

Máu bắn ra thành một đoàn hình cầu trôi nổi trước mặt, lão đầu cắm ngón tay vào huyết cầu, quấy nhanh, cong ngón tay bắn ra từ trong huyết cầu từng cái “phù văn huyết sắc” (chữ màu máu), phù văn bắn ra, bay vòng quanh vòng quanh người Đạo gia.

Một màn quỷ dị thần kỳ như vậy, Đạo gia nhìn thấy kinh hãi vô cùng, trình độ điều khiển nội lực tinh thâm đến độ hắn nằm mộng cũng không thể nghĩ ra.

Theo phù văn bắn ra càng ngày càng nhiều, huyết cầu ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hóa thành 36 đạo huyết sắc phù văn xoay tròn quanh thân.

Hai tay của Lão đầu đột nhiên hợp lại, cả người Đạo gia đang trôi nổi trên không cũng xoay tròn.

Lão đầu tung chưởng, mỗi chưởng đập vào mỗi huyết sắc phù văn đang xoay kia, huyết sắc phù văn nhanh chóng ngưng tụ hóa thành tia sáng hồng, chính xác bắn vào trong mỗi huyệt vị trên người Đạo gia.

Cảm giác đang còn tỉnh táo lại bị vật gì đó xuyên vào cơ thể, đau đớn Đạo gia ứa cả mồ hôi lạnh.

Đợi cho 36 đạo huyết sắc phù văn toàn bộ rót vào bên trong người Đạo gia, bàn tay lão đầu úp lại hạ xuống từ từ, Đạo gia cũng chầm chậm rơi xuống, xếp bằng ngồi đối diện với hắn, mặt ngây ra như phỗng nhìn xem hắn.

Lão đầu thần sắc ngưng trọng lại lộ ra ý mỉm cười, thế nhưng tinh quang trong đôi mắt đã trở nên ảm đạm, giọng yếu ớt nói: “Ta lấy bí pháp Thượng Thanh tông đem tu vi cả đời còn thừa lại, hóa thành 36 đạo hộ thân phù, hộ pháp trừ tà cho ngươi, chiếu theo đường đi ta nói, hẳn là có thể đầy đủ hộ tống người an toàn đến Thượng Thanh tông. Thương thế của ta quá nặng, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, không thể cách nào lại trở về Thượng Thanh tông được, có thể ở thời khắc hấp hối này gặp được tiểu huynh đệ, là vận khí của ta, cũng là vận khí của Thượng Thanh tông.

Tiểu huynh đệ gặp phải ta, cũng là vận khí của tiểu huynh đệ, xem như chúng ta có duyên phận sư đồ, làm đệ tử của ta dù sao cũng so với việc ngươi sống ở vùng núi hẻo lánh này làm ‘loạn thế hương dân’ tốt hơn nhiều, chắc hẳn ngươi cũng không có lý do cự tuyệt đi, ngươi đến Thượng Thanh tông liền nói là đệ tử của ta, ta đánh hộ thân phù vào trong cơ thể ngươi chính là bằng chứng chứng minh, bọn hắn tự sẽ tin tưởng.”

Đạo gia chớp chớp mắt nhìn hắn, đang nỗ lực tiêu thụ những điều hắn nói.

Lão đầu lại lấy ra một cái gương đồng từ trong ngực ra đưa cho hắn, nói: “Cũng do lấy vật này, mà cái mạng của ta xem như góp đi vào, chưởng môn Thượng Thanh Tông Đường Mục là sư huynh của ta, ngươi mang vật này đến Thượng Thanh tông giao cho sư huynh ta, ngàn vạn lần nhớ lấy, vật này không thể hiển lộ ra trước mặt những người khác, chỉ có thể giao cho một mình sư huynh ta, ngàn vạn lần không thể để rơi vào trong tay những người khác, nhớ kỹ chưa?”

Đạo gia vô ý thức gật nhẹ đầu, đưa tay ra tiếp gương đồng lật xem, trong lòng cuộn sóng, tràn đầy kinh nghi bất định, cái này... Đây chính là kính cổ đồng hắn từ bên trên pho tượng Quan Âm lấy xuống mà, cũng có thể không phải, bởi vì lúc ấy không có nhìn kỹ, nhưng gương đồng trong tay nhìn rất giống a.

Ngẩng đầu nhìn về phía lão đầu, vừa rồi thần thông đối phương để hắn có chút chút nghĩ mình đang mơ, thế nhưng cái gương đồng này lại đem hắn kéo về thực tế.

Hắn muốn hỏi chút gì đó, ai ngờ vừa mới há mồm, lão đầu vừa nhắm mắt lại, mang theo mỉm cười, gọn gàng gục đầu ở trên người hắn.

“Lão ca! Lão ca...” Đạo gia vỗ vỗ hô hoán hai tiếng, lặp lại, không có phản ứng, đưa tay thử xem có thở không, lại sờ lên phần cổ đối phương xem xét mạch đập, đã chết!

Lặp đi lặp lại, sau cùng xác nhận đối phương thật là chết, Đạo gia ngây người, mắt trợn tròn nửa ngày, đùa nghịch hắn hoặc đùa giỡn ai đó cũng không cần thiết chơi thật như thế đi, đây là chết thật a!

Cứ như vậy chậm chậm đem di thể lão đầu đặt nằm xuống, liếc nhìn gương đồng trên tay, lúc này mới chú ý tới trên người mình mặc cũng là đồ cổ trang, hình dáng hai bàn tay hình như cũng không phải là bàn tay của mình, trên đỉnh đầu có chút cảm giác không được tự nhiên, đưa tay lên sờ, lại kéo, đau! Là búi tóc thật!

Không khỏi nhổm dậy ngắm nhìn bốn phía, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng rít “Cro. O. O. Ck”, giống như là âm thanh của con quạ.

Đạo gia nhanh chóng đi ra cửa, muốn nhìn xem một chút tình hình bên ngoài, xác nhận chút gì đó, kéo cái chốt cửa ra, mở cửa, bước trên bậc thang đi ra phía ngoài.

Ánh trắng chiếu xuống rừng núi dập dờn, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, “Cro. O. Ock” lại một tiếng rít lên, hấp dẫn chú ý của hắn, trên một cái cây to, hắn tựa hồ nhìn thấy một con quạ thật sự, nhưng có thể thấy rõ ràng hai mắt con quạ này lại ẩn ẩn có hồng quang lóe lên, ánh nhìn tựa hồ như đang theo dõi gương đồng trong tay hắn.

Hồng quang trong mắt con quạ sáng lên, vỗ cánh một cái, tạo thành một đoàn hắc vụ vọt tới, tới gần phía trước đột nhiên hóa thành hình người, phất tay vung lên chính là một cái đại đao sáng loáng chém tới.

Tình hình quỷ dị như vậy, Đạo gia chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, giật nảy cả mình, vô ý thức trốn tránh, nhưng cơ năng thân thể tựa hồ theo không kịp tốc độ phản ứng của hắn. Mắt thấy phải bỏ mạng ở dưới đại đao, trong sự thất kinh, phản xạ vung tay chặn lại, bỗng nhiên một đạo nhiệt lưu trên cánh tay xông ra bàn tay, lòng bàn tay nóng lên, một tia hồng quang bắn ra, hóa thành một cái huyết sắc phù văn to đùng, ngạnh sinh sinh đâm vào trên thân con quạ quái nhân đang vọt tới.

Oành! Một tiếng như tiếng sấm rền vang quanh quẩn, trong nháy mắt con quạ quái nhân đụng vào huyết sắc phù văn đã bị chấn thành khói bụi, cái huyết sắc phù văn cũng biến mất theo.

Cánh tay vung lên cứng ngắc lại, một hồi cũng không nhúc nhích, duy trì tư thế khom người đưa tay đỡ, Đạo gia tựa hồ khó có thể tin, đây là kiệt tác của mình? Không khỏi nhớ tới lời nói của lão đầu vừa rồi truyền pháp.

Gặp quỷ, bên ngoài hình như có chút nguy hiểm!

Đạo gia lắc mình một cái, nhảy lên bậc thang, vọt trở về lại bên trong nhà, cấp tốc đóng cửa, cả bó đuốc bên trong cũng đem dập tắt...