Đạo Quân (bản edit)

Chương 48: Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng




Vợ chồng Phượng Lăng Ba đều lâm vào trầm mặc, Thương Triều Tông muốn cưới là dạng ‘chân thành’ gì, đối phương đã nói rất rõ ràng, cũng không phải là có bao nhiêu yêu thích, mà có thể chỉ là trông cậy vào thế lực bên này trợ giúp đổi lấy một chút cơ hội sống sót. Chỉ là nữ nhi bên này cũng chính là một trong những tướng quân trọng yếu, tuỳ tiện gả đi tựa hồ có chút không ổn, bất quá nói đi thì nói lại, nếu như lời đối phương nói chính là sự thật, thì 10 vạn nha tướng có thể nắm ở trong tay làm ‘nhược điểm’ mà nói, áp lực triều đình đối với bên này tất nhiên sẽ giảm bớt, nữ nhi xuất giá tựa hồ cũng chấp nhận được.

“Ngươi là đệ tử Thượng Thanh tông, thanh danh so với Ninh vương tựa hồ cũng chả tốt đẹp gì hơn, nói cách khác bên này có chấp nhận Thương Triều Tông hay không, tựa hồ cũng không cần thiết phải cung cấp che chở thêm cả ngươi a?”

Đang dựa vào cái cột đằng sau Bạch Diêu đột nhiên hờ hững chen vào một câu.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn sang, thuận miệng giải trừ nghi ngờ: “Ta đã bị Thượng Thanh tông trục xuất khỏi sư môn, cùng Thượng Thanh tông đã không có bất kì quan hệ gì!”

Mọi người ở đây đều sững sờ, những lời khác có thể nói lung tung, nhưng ở tu hành giới, nói thoát ly sư môn sẽ dẫn đến hiềm nghi mắc tội danh khi sư diệt tổ nha, không phải ai cũng dám nói lung tung, chẳng lẽ Tống Diễn Thanh chặn giết hắn có liên quan đến việc này?

Bạch Diêu một lần nữa chậm rãi nhấn mạnh: “Chuyện của ngươi cùng Tống gia, Thiên Ngọc môn ta không muốn cuốn vào.” Vẫn là ý tứ câu nói bên trên, Thiên Ngọc môn không cần thiết phải che chở ngươi, ngươi tự mình cầu phúc đi.

Ngưu Hữu Đạo dĩ nhiên không đồng ý, nói đùa cái gì, lúc hắn chia tay đám người Thương Triều Tông tại Nam Sơn tự thì có đề cập qua việc Tống gia sẽ trả thù, hắn có nói rằng tự mình sẽ tự tìm cách giải quyết việc này, bây giờ đã chạy đến đây rồi thì há có thể đi một chuyến tay không? Đối mặt Phượng Lăng Ba mỉm cười nói: “Quên cáo tri cho thái thú, sư phụ ta tên là Đông Quách Hạo Nhiên, đệ tử bên dưới ân sư chỉ còn sót lại một mình ta, sự tình Ninh vương luyện chế 10 vạn nha tướng chính là ân sư một tay ôm lấy mọi việc, việc tìm kiếm 10 vạn nha tướng kia, có lẽ ta có thể giúp được một tay! Nếu như không cần tại hạ hỗ trợ, ta sẽ tự rời đi, tuyệt không quấy rầy!” Ngụ ý là các ngươi nhìn xem mà xử lý.

Tên này lại là đệ tử Đông Quách Hạo Nhiên? Đám người im lặng, nếu thật đúng như vậy mà nói, thật là có khả năng này, Ninh vương có mối quan hệ với Đông Quách Hạo Nhiên cũng không phải bí mật gì.

Bạch Diêu từ từ nhắm mắt lại, bị chặn không có gì để nói nữa.

Trái lại Phượng Lăng Ba có mấy phần kỳ quái nói: “Không nói trước Thương Triều Tông làm người ra sao, dựa vào tình cảnh của Thương Triều Tông trước mắt, cũng không phải là minh chủ, vì sao ngươi ra sức đi theo như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo mặt không đổi sắc nói: “Nhận thức anh hùng, tôn trọng hảo hán!” Tựa hồ khẳng định lại lời nói trước đó dùng để thuyết phục Phượng Nhược Nam.

Phượng Lăng Ba hừ hừ cười nhạt một tiếng, liếc xéo nói: “Thương Triều Tông ta cũng có biết một chút, mặc dù không phải là hạng người hèn yếu, vẫn là không bằng cha hắn, mưu không đến chốn, nếu không lúc trước cũng sẽ không bị trúng kế bị còng vào tù. Sắp đặt chuyện này, để cho ngươi tới làm thuyết khách là Lam Nhược Đình đệ tử của Lạc Thiếu Phu có phải không?”

Lạc Thiếu Phu chính là ân sư thụ nghiệp (truyền dạy) cho Lam Nhược Đình, chính là tâm phúc của Ninh vương, cũng là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Ninh vương, Ninh vương tại bên dưới nghịch cảnh như vậy có thể chống đỡ nhiều năm không ngã, Lạc Thiếu Phu có công lao rất to lớn, danh hào của ông thiên hạ đều biết.

Ngưu Hữu Đạo vốn là người không thích phô trương, thời kỳ thái bình đều không muốn rêu rao cho mọi người đều biết, còn huống chi là trong thời buổi loạn lạc thế này, lúc này gật đầu nói: “Không dám có giấu diếm, chính là Lam tiên sinh kiến nghị!”

“Lam Nhược Đình... Danh sư xuất cao đồ a!” Phượng Lăng Ba có chút cảm khái buông tiếng thở dài, lại nhìn mặt Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi có nguyện ý gia nhập dưới trướng của ta nghe hiệu mệnh không?” Nhìn lại nãy giờ, hắn cũng không mù, tên này đứng tại trong sảnh uốn ba tấc lưỡi, ba hoa khoác loác, lưu lưu loát loát cũng coi là một loại bản sự, là một nhân tài.

Ánh mắt lại liếc Viên Cương ở bên dưới, hắn phát hiện thủ hạ Thương Triều Tông người tài ba thật là nhiều, trước mắt có Ngưu Hữu Đạo mồm mép đùa nghịch trơn trượt, còn có Lam Nhược Đình giỏi về mưu lược, cái tên Viên Cương kia cũng không tệ, không biết còn có thêm những người khác hay không, hắn ngược lại là có chút chờ mong, nếu thật có thể gom hết tất cả đám Thương Triều Tông về đây có lẽ cũng không phải là chuyện gì xấu.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Sau này thái thú cùng quận vương đều là người một nhà, hiệu lực cho quận vương dĩ nhiên cũng chính là hiệu lực cho thái thú, không có gì khác biệt, sau này chỉ cần hiệu mệnh, ở đây ai dám không theo?” Làm như Thương Triều Tông đã cưới Phượng Nhược Nam rồi vậy.

Bành Ngọc Lan nhịn không được mắng một tiếng, “Tốt cho một tên nhanh mồm nhanh miệng!”

Ngưu Hữu Đạo làm khuôn mặt tươi cười đáp lại, lần nữa chắp tay nói: “Phu nhân quá khen, bất quá thành tâm trông mong phu nhân sớm ngày trở thành” Quận vương phi chi mẫu “ngược lại là thật!” Ánh mắt vừa nhìn về phía Phượng Lăng Ba, chờ hắn trả lời chắc chắn.

Hai chữ ‘Vương phi’ lần nữa làm tâm tình Bành Ngọc Lan động đậy một chút, tâm tình xoay chuyển dị thường phức tạp, gả nữ nhi như vậy tựa hồ...

“Việc này cho ta từ từ suy nghĩ lại!” Phượng Lăng Ba trầm ngâm từ từ nói.

Chuyện đã đến mức độ này, thái độ Phượng Lăng Ba lại hòa hoãn như thế, Ngưu Hữu Đạo biết sự tình đã chắc đến chín phần mười, chỉ là loại sự tình này liên quan rất lớn, Phượng Lăng Ba còn không thể tự làm chủ, sợ là phải xin chỉ thị thế lực phía sau là Thiên Ngọc môn.

Ngưu Hữu Đạo cũng không quét đi mặt mũi hắn, nhắc nhở: “Có một chuyện cần nhắc nhở thái thú, quận vương vẫn còn đang ở tại Nam Sơn tự, động tĩnh cưới hỏi bên này lớn như vậy, người triều đình bên kia sợ là đã biết được tin tức mà báo lên. Dọc theo con đường này, khó có thể nói không có tu sĩ cao thủ nào của triều đình đi theo sau theo dõi quận vương, thời gian càng kéo dài sợ là quận vương sẽ phải gặp nguy hiểm, hiện tại mặc kệ thái thú đáp ứng hay là không đáp ứng, đều hi vọng thái thú có thể phái người đi tiếp ứng, miễn cho quận vương bị người hạ độc thủ!”

Lời này ngược lại để sắc mặt Phượng Lăng Ba cùng Bành Ngọc Lan nghiêm túc lại một chút.

Bành Ngọc Lan: “Đáng đời! Ai bảo ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy!”

Ngưu Hữu Đạo nghĩ thầm, không làm cho mọi người đều biết, để người ta biết Thương Triều Tông cưới Phượng Nhược Nam mượn thế quận Quảng Nghĩa, dùng cái gì để triều đình bên kia kiêng kị, vạn nhất bên này ngươi lặng lẽ khống chế lại chúng ta, chẳng phải là phải phức tạp thêm, tự nhiên là phải trước tiên chặt đứt khả năng bên này ngươi sinh ra ý nghĩ xấu.

Hắn cũng chỉ có thể là cười cười một tiếng, tiếp tục thúc giục, “Quận vương bên kia không nên trì hoãn, chậm thì sinh biến!”

Phượng Lăng Ba lập tức nhìn về phía lão đầu vừa trở về trước đó, trầm giọng nói: “Thọ Niên, ngươi đích thân dẫn thêm mấy cao thủ đến Nam Sơn tự tiếp ứng bên kia, nhân mã tiếp ứng còn lại sau đó liền đến!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía cái lão đầu vừa mới động thủ với Viên Cương kia, trong lòng thầm nhớ kỹ tên của đối phương!

“Vâng!” Lão đầu đáp ứng, quay người nhanh chân đi ra, đi tới cửa xòe tay ra, không biết từ chỗ nào ném tới một thanh bảo kiếm, cạch một tiếng bắt vào trong tay, nhìn bóng lưng khí thế cả người cũng thay đổi hẳn, đâu còn giống là cái lão nô một mực cung cung kính kính kia.

Ngưu Hữu Đạo hơi híp mắt lại, xem ra bên trong cái phủ thái thú này cao thủ có không ít, tùy tiện một người nhìn như lão nô bộc đều không đơn giản.

Bất quá cũng có thể lý giải, nếu không có như vậy, Phượng Lăng Ba chỉ sợ đã sớm bị người của triều đình xử lý.

Lúc từ cửa hông đi ra, sau lưng Thọ Niên đã có bốn người áo đen đi theo, năm người cùng một chỗ phóng ngựa rời đi.

Ra khỏi cổng thành, năm người lập tức thúc ngựa tăng tốc phi nhanh, nhanh chóng phi nước đại, Thọ Niên phía trước, tay áo căng phồng, quần áo bay lên phần phật.

Ngay tại lúc năm người ra khỏi thành không lâu sau, 500 thiết kỵ ù ù phi nhanh ra, tất cả cùng chạy về một hướng.

Năm người đi trước là có đủ tọa kỵ để đổi ở dịch trạm trên đường, 500 thiết kỵ đi sau khẳng định dịch trạm không có nhiều ngựa như vậy để thay đổi, không đuổi theo kịp là có thể hiểu.

Không bao lâu, lại có một con ngựa ra khỏi thành, là tên thân vệ Ngưu Hữu Đạo an bài đi báo tin trước đó, Thương Triều Tông bên kia không biết gì hết, sợ sẽ xuất hiện hiểu lầm gì đó.

Lúc này sắc trời đang dần dần tối...

Trong thành quận Quảng Nghĩa nơi nơi nghị luận ầm ĩ, dân chúng trong thành đều là đang đàm luận chuyện Phượng Nhược Nam gả cho Thương Triều Tông.

Phủ thái thú, đã phát tin tức truyền về cho Thiên Ngọc môn, yên lặng chờ Thiên Ngọc môn hồi phục.

Trong thư phòng, ánh nến dao động, Phượng Lăng Ba dạo bước đi qua đi lại, trong suy tư hỏi một câu: “Phu nhân, ngươi cảm thấy Thiên Ngọc môn bên kia sẽ đáp ứng không?”

Ngồi ở một bên, Bành Ngọc Lan đặt chén trà trên tay xuống trả lời, “Lời Ngưu Hữu Đạo nói hoàn toàn có lý, Thiên Ngọc môn không có lý do bỏ lỡ cơ hội làm cho mình lớn mạnh hơn, việc này hoàn toàn đáng giá Thiên Ngọc môn âm thầm thi triển quyền cước, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Ta cũng cho rằng như thế, chỉ là Nhược Nam bên kia...” Phượng Lăng Ba còn chưa dứt lời, bên ngoài có hạ nhân đi vào, dâng lên một phần mật tín.

Phượng Lăng Ba tiếp mật tín nhìn qua xong, cười lạnh một tiếng, quay đầu lại hướng hạ nhân phân phó: “Truyền tin tức cho người bên kinh thành kia, tạm thời tránh đầu gió.”

“Vâng!” Hạ nhân ứng thanh rời đi.

Bành Ngọc Lan đứng dậy đi tới, hỏi: “Bên kia kinh thành thế nào?”

“Vương Hoành! Ngưu Hữu Đạo giết con rể của hắn, nàng nói xem hắn còn có thể thế nào?” Phượng Lăng Ba thuận tay đem mật tín cho nàng.

Bành Ngọc Lan tiếp nhận xem xét, nội dung là Vương Hoành hi vọng Phượng Lăng Ba bên này hỗ trợ giữ Ngưu Hữu Đạo lại áp giải về kinh thành, nói cái gì việc này xem như Vương Hoành hắn thiếu Phượng Lăng Ba một nhân tình.

Nhân tình của Vương Hoành so với 10 vạn Nha Tướng mà nói, có chút không có ý nghĩa gì, Phượng Lăng Ba để cho người ở kinh thành tạm thời tránh đầu gió, Bành Ngọc Lan liền biết trượng phu là có thái độ gì, hỏi: “Như thế nào trả lời Vương Hoành?”

“Cưới hỏi động tĩnh náo lớn như vậy, Vương Hoành chẳng mấy chốc sẽ biết tin tức, còn cần trả lời sao?” Phượng Lăng Ba khoát tay áo, không đề cập tới việc này, ngược lại buông tiếng thở dài, “Tuổi của Nhược Nam cũng không còn nhỏ nữa, sớm nên lập gia đình, việc này trở thành tâm bệnh của ta, thế nhưng nó đông nhìn không thèm, tây nhìn chướng mắt, trên đời này làm gì có nam nhân thập toàn thập mỹ?”

“Nói cho cùng là vẫn có chút tự ti mặc cảm, bề ngoài ra vẻ cứng rắn cậy mạnh để che giấu thôi. Nhược Nam bên kia vẫn phải do nàng, người làm mẹ này đi khuyên nhủ đi thôi, đều là nữ nhân thì dễ nói chuyện hơn, kiên nhẫn một chút, cùng với nó hảo hảo giảng giải minh bạch đạo lý... Ai...!!!, nói thật, đem Nhược Nam gả đi kiểu này đích thực là có chút không ổn, bất quá nói đi thì nói lại, về sau Thương Triều Tông phụ thuộc vào chúng ta bên này, liền phải nhìn sắc mặt của chúng ta, dù sao so với gả cho một tên không nhận chúng ta khống chế cũng tốt hơn, gả nữ nhi cho hắn, chúng ta cũng yên tâm, chí ít sẽ không lỗ, nàng tốt nhất hảo hảo nói với nó.”

“Ai...!” Bành Ngọc Lan thở dài một tiếng, gật nhẹ đầu, trong nội tâm nàng hiểu rõ, việc này nếu thật là Thiên Ngọc môn đã quyết đoán làm, thì không phải do nữ nhi của nàng đáp ứng hay không.

Nói đi thì nói lại, nữ nhi của nàng quá cường hãn, cộng thêm ngoại hình hoàn toàn chính xác không quá kiều mị, nam nhân bình thường đều không dám cưới, năm này sang năm khác đã qua tuổi lập gia đình từ lâu, trong nội tâm nàng cũng gấp.

Mặc dù biết tên thuyết khách Ngưu Hữu Đạo là thằng nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì người ta nói cũng không phải là không có đạo lý, gả cho Thương Triều Tông cũng không có gì không tốt. Nữ nhi không gả thì thôi, một gả liền biến thành quận vương phi, kết quả như thế kỳ thật không thể tốt hơn, nàng thật đúng là không có gì không hài lòng, Thương Triều Tông bên kia đưa ra yêu cầu lợi ích nàng cũng hoàn toàn có thể lý giải.

Có một số việc nàng cũng lòng dạ biết rõ, liền ngoại hình bên ngoài của nữ nhi của mình kia, còn có cái tính cách cùng tính tình này, nam nhân chân chính nguyện cưới đoán chừng đều là vì bối cảnh Phượng gia đi, đặt ở trên đầu Thương Triều Tông cũng là như vậy.

“Ta đi xem nha đầu kia một chút.” Bành Ngọc Lan than thở đi ra, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng.