Đạo Quân (bản edit)

Chương 49: Ta cưới Phượng Nhược Nam?




Sau khi nàng đi khỏi, ở trong phòng quanh quẩn suy tư một hồi Phượng Lăng Ba quay đầu lại gọi một tiếng, “Người đâu!”

Một tên hạ nhân tiến đến, hắn chỉ chỉ vào mật tín bày ở trên thư án, nói: “Đem qua cho Ngưu Hữu Đạo!”

“Vâng!” Hạ nhân lấy mật tín rời đi

Ngưu Hữu Đạo tạm thời ở lại trong phòng khách nội viện phủ thái thú, có người trông giữ ở phía trước.

Dưới ánh đèn, Ngưu Hữu Đạo cầm phong mật tín xem tới xem lui mấy lần, Vương Hoành? Vương Hoành là ai hắn không biết, không nhận thức cũng chưa từng nghe nói qua, bất quá dựa vào nội dung trên đó là áp giải hắn về phía kinh thành mà phán đoán ra, ở kinh thành bên kia ngoài trừ hắn đã đắc tội qua Tống gia thì cũng không có ai khác, là người nào muốn hại hắn cũng không quá khó đoán.

Cái này cũng không tính là gì, Tống gia muốn trả thù, hắn sớm đã đoán trước được, cũng không kỳ quái, để hắn cảm thấy có thú vị chính là Phượng Lăng Ba đem phần mật tín này cho hắn xem, ý vị trong đó cũng có rất nhiều, tự nhiên cũng không thiếu ý tứ hù dọa bản thân hắn.

“Đoán chừng Tống gia đã biết rồi, xem ra Đường Tố Tố bên kia cũng không có hồ lộng (lừa) được Tống gia, Đường lão thái bà sợ là dời lên tảng đá đập chân của mình rồi!” Ngưu Hữu Đạo thuận tay đem mật tín đưa cho Viên Cương đang đứng kế bên.

Sau khi Viên Cương xem lui xem tới xong, hỏi: “Vương Hoành là ai nhỉ?”

Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Không biết, khẳng định là có quan hệ với Tống gia, người có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng với Phượng Lăng Ba, sợ là địa vị cũng không thấp, tùy tiện đi hỏi một chút hẳn là có thể thăm dò được là ai.”

Viên Cương lặng yên một hồi, chợt hỏi thử một câu, “Tống gia nếu là trả thù Thượng Thanh tông, có thể liên lụy tới Đường Nghi kia hay không?”

Mí mắt Ngưu Hữu Đạo cụp xuống, “Cái này có trọng yếu không?”

Viên Cương trầm mặc, không nói gì nữa, tờ giấy trong tay đưa tới ngọn nến đem đốt đi...

Cảnh đêm trên núi cực kỳ thê lương, cờ trắng trên cây trúc nhẹ nhàng theo gió phiêu lãng, một đống lửa bên cạnh những ngôi mộ mới san sát, Thương Thục Thanh ngồi trên mặt đất đánh đàn, tiếng đàn nghẹn ngào, khiến cho người nghe sầu não.

Người thân thiết đã qua đời, lấy tiếng đàn tế điện để tưởng nhớ.

Thương Triều Tông đứng chắp tay ở một bên, nhìn ánh trăng mờ mờ phía xa xa, trong lòng ngàn vạn suy tư, tưởng tượng năm đó, nhà cửa phong quang vô cùng, chỉ chớp mắt một cái nghèo túng đến như vậy, như chó nhà có tang suốt ngày bàng hoàng sợ hãi, những năm tháng đen tối nằm trong thiên lao thật khó quên, thậm chí có đôi khi nhớ tới giống như cơn ác mộng.

Tất cả những thay đổi cùng bất hạnh đều đã đi qua, hắn cũng không oán hận ai, muốn oán cũng chỉ oán chính mình vô năng, càng nhiều hơn chính là mờ mịt, đối với tiền đồ phía trước mờ mịt lấp lửng không có mục đích.

Muội muội đánh đàn trước mắt, thông minh vô cùng, dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, lại ngạnh sinh sinh bị sinh hoạt bức phải thật kiên cường dũng cảm. Vốn là tiểu thư khuê các danh môn, trong tay thường cầm thư hương mặc bảo, bây giờ lưng lại đeo bảo kiếm, cưỡi trên lưng ngựa cùng một đám nam tử lang bạt khắp nơi, không sợ gian khổ, cũng chưa từng có nửa câu oán hận, ngược lại thường xuyên an ủi cổ vũ người ca ca như hắn đây. Bài trừ vết ban ác quái ở trên mặt không nói, vô luận là nói tới bất kỳ điểm nào, muội muội hắn vốn nên là thiếu nữ tốt mà nam tử thế gian khó tìm được, lại bởi vì chính mình người làm ca ca này vô năng, không đủ khả năng gánh vác vực dậy mà làm nàng lầm lỡ đời này, hổ thẹn với phụ mẫu linh thiêng trên trời.

Lại nhìn nhìn bốn phía trong rừng cây, thân vệ trong bóng tối ẩn hiện cảnh giới bốn phía cho hắn, đều là lão binh cùng trên sa trường, dù là không nhìn thấy tiền đồ cùng ánh sáng, y nguyên vứt bỏ nhà cửa xách cái miệng đi theo hắn, đi theo hắn theo đuổi cái tương lai không xác định kia. Hắn biết rõ cái này là do được thừa hưởng từ phụ thân để lại, vì thế càng làm cho hắn trong lòng bất an, sợ cô phụ những người này, không biết chính mình có thể dẫn được bọn hắn đi tới đâu, hắn chỉ có thể không ngừng tự nói với bản thân, hướng về phía trước, hướng về phía trước!

Thế nhưng là tiền đồ xa vời, tuân theo ý tứ của Ngưu Hữu Đạo ở đây giả vờ giả vịt, cũng không thể để hắn an tâm, thật sự là Ngưu Hữu Đạo nhìn chỉ tốt ở vẻ bề ngoài còn hành vi thì để trong lòng của hắn không chắc tí nào.

Đêm tối dài dằng dặc, nhìn ra xa bầu trời đêm, mỗi cái ban đêm, trong lòng của hắn đều vô cùng chờ mong bình minh lại đến...

Một đêm trôi qua, tia nắng ban mai nở rộ, bên trong một cái lều tranh giản dị bên mấy ngôi mộ, Thương Triều Tông áo quần sộc xệch dựa vào ngủ gật, một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến, khiến cho hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, vô ý thức đưa tay nắm cây đao bên cạnh, giương mắt lên xem xét, là người một nhà.

Một tên thân vệ chắp tay bẩm báo nói: “Vương gia, ở bên ngoài chùa miếu có mấy người tới, nói là người phủ thái thú quận Quảng Nghĩa, nói là do pháp sư dàn xếp tới.”

Ngưu Hữu Đạo mời tới? Thương Triều Tông mừng rỡ, trước đó Ngưu Hữu Đạo còn bảo để bên này tận lực kéo dài mấy ngày, không nghĩ tới mới qua một ngày liền có tin tức.

Bỗng nhiên đứng lên, làm sao bởi vì cuộn lại quá lâu mà một cái chân bị tê liệt, có chút đứng không vững, liên tục dùng sức dậm chân mấy cái, sơ thông một chút mạch máu, bước nhanh chân đi ra.

Chỉ một lát sau, Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, Thương Thục Thanh dẫn theo một đám người bước nhanh lên trên núi.

Sở dĩ toàn bộ ở tại dưới núi bên cạnh mấy ngôi mộ, cũng là bởi vì tuân theo lời Ngưu Hữu Đạo nói, giả bộ buồn bã tế bái vong linh, mà tuân theo lời Ngưu Hữu Đạo nói cũng đơn thuần chỉ là còn nước còn tát.

Thọ Niên dẫn bốn người chờ đợi tại bên ngoài cửa chùa Nam Sơn tự, nhìn thấy bọn người Thương Triều Tông lên núi, trong lòng còn đang buồn bực, có phòng ốc không ở, ở trong núi rừng là có ý gì?

Thương Thục Thanh bởi vì thân phận nữ tử, trước kia thường chỉ ở trong khuê phòng, không nhận biết Thọ Niên. Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, hai người thì là nhận biết Thọ Niên, Lúc Ninh vương còn sống thì thống lĩnh binh mã Yến Quốc, mỗi khi ngày tết đến thì quận Quảng Nghĩa cũng sẽ cử người đến tặng lễ vật, nhiều lần đại biểu cho Phượng Lăng Ba tới nhất chính là quản gia Phượng gia Thọ Niên, cũng chính là vị ở trước mắt này.

Hai người có chút ngoài ý muốn, thế mà đích thân quản gia Phượng Lăng Ba đến.

Nhìn thấy người đến, Thọ Niên mặt lộ mỉm cười, ôm kiếm chắp tay nói: “Lão nô gặp qua vương gia, gặp qua Lam tiên sinh, vị này chắc là quận chúa, lão nô xin hữu lễ.”

Thương Thục Thanh đưa tay đáp lễ lại, Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình thì ôm quyền tỏ ý một chút, buông tay xuống Lam Nhược Đình cười nói: “Thọ huynh, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa.”
Thọ Niên khoát tay, cười ôn hòa nói: “Lam tiên sinh quá khen.”

Lam Nhược Đình: “Thọ huynh là Ngưu Hữu Đạo mời tới?”

Thọ Niên gật đầu: “Phụng mệnh đến đây bảo hộ vương gia...” Nói đến đây hơi có nghi hoặc, “Chẳng lẽ không phải vương gia phái Ngưu Hữu Đạo đi gặp thái thú?”

“Ây... Phải mà phải mà, không biết hiện tại Ngưu Hữu Đạo đang ở nơi nào?” Lam Nhược Đình cười ha ha gật đầu, có chút mập mờ suy đoán, thật sự là phong cách hành sự của Ngưu Hữu Đạo để cho người ta rất bất đắc dĩ, cái gì cũng không nói cho rõ ràng, bên này cũng không biết đến tột cùng Ngưu Hữu Đạo cùng Phượng Lăng Ba đàm luận cái gì, đến tột cùng là bàn bạc như thế nào, kết quả ra sao, sợ nói sai điều gì hỏng chuyện.

Bên này thực sự khó mà tin được Phượng Lăng Ba có thể cho Thương Triều Tông mượn binh, nhưng nhìn điệu bộ của Thọ Niên, tựa hồ là sự thực, có thể sao? Phượng Lăng Ba thật dám tham gia vào việc này? Gặp quỷ thật sự, Ngưu Hữu Đạo thế mà không có trở về, ngay cả cái người báo cáo tình hình cũng không có phái tới, làm bọn hắn muốn hỏi gì cũng không dám hỏi.

“Ngưu Hữu Đạo đang tạm nghỉ ở trong phủ thái thú đợi vương gia đến. Vương gia, nơi hoang sơn linh dã này, sợ sẽ có hung hiểm, không nên ở lâu, còn xin theo lão nô trước về quận thành, thái thú phái tới nhân mã tiếp ứng đang trên đường tới, trên đường đi nhất định có thể gặp họ.” Thọ Niên đưa tay làm cái thủ thế thỉnh cùng đi.

Bên này thật khó khăn a, không biết nên đi hay là không nên đi thì tốt, Lam Nhược Đình hơi chút suy nghĩ, đang chuẩn bị tìm kiếm lời nói, phía dưới núi chợt có người chạy tới, chính là thân vệ Ngưu Hữu Đạo phái trở về truyền lời, bọn người Lam Nhược Đình nhìn thấy thì mừng rỡ.

Mời Thọ Niên đứng ở đây chờ một lát, kéo cái tên thân vệ phong trần mệt mỏi đến một bên, Lam Nhược Đình không thể chờ đợi hỏi: “Pháp sư có nhắn lại tin tức gì không?”

Thân vệ liên tục gật đầu nói: “Pháp sư nói đại sự có thể thành, chắc chín phần mười, để vương gia mang theo mọi người cùng đi theo người quận Quảng Nghĩa qua đó, hắn thì tạm thời không tiện tới, ở tại quận thành xin đợi đại giá vương gia!”

Chắc chín phần mười? Ba người nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên, thật mượn được binh mã rồi? Thật là khó có thể tin, trời ạ, thật không biết Ngưu Hữu Đạo làm sao làm được!

Dưới khăn che mặt đôi mắt Thương Thục Thanh liên tục ánh lên sắc thái kì lạ, Thương Triều Tông hưng phấn lấy nắm tay đấm vào bàn tay, giống như trong u tối thì trông thấy một tia ánh sáng.

Lam Nhược Đình phấn chấn không thôi, quan tâm nói: “Pháp sư có tốt không, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

Thân binh nói: “Pháp sư mạnh khỏe, sự tình cầu thân rất thuận lợi!”

“Ớ...” Lam Nhược Đình sửng sốt, trừng mắt nhìn, cho là mình nghe lầm.

“Cầu thân?” Thương Triều Tông hồ nghi, “Cầu thân cái gì?”

Thần sắc Thương Thục Thanh dưới khăn che mặt cũng trong sự kinh ngạc, là nói cầu thân sao?

“Vương gia không phải muốn cưới nữ nhi của thái thú quận Quảng Nghĩa sao?” Thân vệ tỉnh bơ hỏi một câu, hắn nghĩ Ngưu Hữu Đạo hành động chính là vương gia bên này an bài, bây giờ nhìn phản ứng đám người vương gia cảm giác thế nào không giống?

Thương Triều Tông chỉ chính mình, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Bản vương cưới nữ nhi Phượng Lăng Ba?”

Thân vệ có chút trợn tròn mắt gật đầu, thần sắc trong ánh mắt kia phảng phất đang hỏi, chẳng lẽ không đúng sao?

Thương Triều Tông lại hỏi: “Pháp sư nói như vậy?”

Thân vệ: “Pháp sư đã làm như vậy, lễ vật cầu thân đã đưa cho Phượng gia, cũng tại trước mặt mọi người tuyên bố vương gia là muốn cưới nữ nhi Phượng Lăng Ba.”

Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, cảm giác việc này làm sao có chút loạn?

Thương Triều Tông khó có thể tin xác nhận lần nữa: “Ta cưới nữ nhi Phượng Lăng Ba? Cưới nữ nhi nào của Phượng Lăng Ba?”

Thân vệ ý thức được vấn đề này đã đi quá xa, kinh nghi bất định nói: “Vương gia, chẳng lẽ Phượng Lăng Ba còn có tới mấy người nữ nhi hay sao? Đương nhiên... Đương nhiên là...” Hắn nhớ tới tình hình lúc mấy người ở tại bên ngoài phủ thái thú bảo vệ lễ vật, thấy Phượng Nhược Nam hầm hầm mà đến, mấy người chính mắt thấy hình dạng Phượng Nhược Nam sau đó, có vẻ như còn than thở cho vương gia một hồi.

“Phượng Nhược Nam? Ta cưới Phượng Nhược Nam?” Thương Triều Tông mở to hai mắt nhìn, đi mượn binh làm sao lại biến thành cưới Phượng Nhược Nam? Sững sờ nói: “Chuyện này sao có thể? Ngươi nói đại sự có thể thành, chắc chín phần mười là chỉ việc này?”

“...” Thân vệ không nói nên lời, từ từ gật nhẹ đầu, biểu thị đúng thế.

Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình cũng có chút mộng, cưới Phượng Nhược Nam? Việc này làm sao cảm giác so với hướng Phượng Lăng Ba mượn binh còn càng không đáng tin cậy, Phượng Lăng Ba làm sao có thể đem nữ nhi của mình, một trong những chủ tướng của quận Quảng Nghĩa gả cho Thương Triều Tông?

Lam Nhược Đình chỉ vào thân vệ kia nói: “Cụ thể xảy ra chuyện gì? Ngươi kỹ càng nhanh chóng đem sự tình đã trải qua từ đầu chí đuôi nói một lần.”

“Sau khi chúng ta đến quận Quảng Nghĩa, đặt chân tại một cái khách điếm, pháp sư lập tức phân phó chúng ta đi tìm hiểu Phượng Lăng Ba cùng Phượng Nhược Nam ở đâu...” Thân vệ đem tình huống đến quận Quảng Nghĩa kỹ càng kể lại, như thế nào dò xét tin tức, Ngưu Hữu Đạo làm sao đi quân doanh, lại từ trong quân doanh làm một rương kim tệ đem ra, lại làm sao vung tay mua sắm lễ vật cưới hỏi, làm thế nào đưa đến phủ thái thú, Viên Cương lại làm sao trước mặt mọi người tuyên bố tin vui, Viên Cương cùng Ngưu Hữu Đạo tiến vào phủ thái thú lại là làm sao đưa tin tức hướng ra ngoài các loại.

Ba người sau khi nghe xong triệt để không nói nên lời, cái này nào phải là đi mượn binh, từ lúc đến quận thành nhìn tiết tấu làm việc, thì cái này rõ ràng chính là trực tiếp xông tới cầu hôn đi.

“Làm loạn!” Thương Triều Tông nổi giận, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.