Đạo Quân (bản edit)

Chương 59: Chuyện nghiêm túc




Lời này làm cho Tống Cửu Minh âm thầm kinh hãi, chuyện Thượng Thanh tông cho Thương Triều Tông mượn pháp sư tùy tùng thì không nói, thế nhưng chuyện cháu mình giữa đường đi cướp người thì làm sao bị lộ ra nhanh như vậy?

Đồng Mạch lên tiếng nói: “Thủy công công, việc này chỉ là phụ, chút việc nhỏ mà thôi, người trẻ tuổi tranh giành tình nhân thì có thể hiểu được, cũng đã bỏ ra đại giới thê thảm đau đớn rồi, hiện tại truy cứu cái này không có ý nghĩa gì, vẫn là ngẫm lại giải quyết vấn đề hiện tại nên như thế nào đi.”

Lời này nói ra càng để Tống Cửu Minh thêm hãi hùng khiếp vía, ngay cả việc cháu trai mình là bởi vì tranh giành tình nhân mà xảy ra chuyện Đại Tư Không đều biết, làm thế nào mà biết được vậy? Hắn ý thức được, bên này có tai mắt gián điệp vượt qua sự tưởng tượng của hắn, nhìn như Đại Tư Không tại đang bảo hộ mình, kì thực còn có ý gõ mình, cũng có thể nói là đang cảnh cáo, về sau ngươi không ngại lại giấu diếm nhiều thêm chút thử xem!

Ca Miểu Thủy vốn còn muốn chất vấn thêm hai ba câu là có phải đã ‘đánh cỏ động rắn’ rồi hay không, thấy Đồng Mạch có ý bảo vệ, cũng liền không còn xách chuyện này nói nữa.

“Nếu vật kia đã để Phượng Lăng Ba biết được, liền không có tất yếu phải giữ Thượng Thanh tông lại quan sát, miễn cho quay đầu lại thông đồng cùng Thương Triều Tông làm bậy, gây thêm hậu hoạn gì nữa, giải quyết được một cái là bớt được một mối nguy, xử lý sạch sẽ đi!” Đồng Mạch nhàn nhạt bổ thêm một câu.

“Vâng!” Tống Cửu Minh cúi người đáp ứng.

Trần Quy Thạc gây sự ở Thượng Thanh tông, vốn là muốn cho Đường Tố Tố một chút nhan sắc mà nhìn, xem xét nguyên nhân xảy ra chuyện trước đó, hắn cũng không nghĩ tới muốn thật sự động thủ với Thượng Thanh tông, Thượng Thanh tông không rõ ràng ý hắn cho nên có một chút lo lắng dư thừa. Nhưng sau đó được biết Phượng Lăng Ba kết thông gia với Thương Triều Tông, Tống Cửu Minh liền biết, lần này Thượng Thanh tông thật là xong, không còn có giá trị lợi dụng, hiện tại quả nhiên là thế...

Quận thành quận Quảng Nghĩa, không khí tràn đầy vui mừng, sau khi quan phủ đi khắp phố gõ chiêng công bố ngày đại hôn của Phượng Nhược Nam xong, những thương hộ trong thành rất là tự giác, nhao nhao dán chữ Hỷ đỏ tại cửa ra vào, thương hộ có điều kiện thậm chí giăng đèn kết hoa, hy vọng có thể để cho phủ Thái Thú nhìn thấy tâm ý của mình, thậm chí có chút nhà trùng hợp xử lý tang sự liền chủ động dời lại.

Đương nhiên, Phượng Lăng Ba cũng có biểu thị đáp lại, nhân dịp hỷ sự, toàn bộ quận Quảng Nghĩa năm nay giảm thuế một nửa, để tiếng khen vang trời.

Theo lý thuyết, loại chuyện giảm thuế này cần phải được triều đình đồng ý mới được, nhưng triều đình bên kia can thiệp không đến đây được, dù sao Phượng Lăng Ba đã muốn cự tuyệt nộp thuế của quận Quảng Nghĩa lên trên rồi. Phía trên hối thúc giao nộp, quận Quảng Nghĩa hồi đáp hiện đang rất khó khăn, cũng không có nói là không giao nộp, tóm lại triều đình không thể nhìn thấy sổ sách ghi chép, hai bên kéo tới kéo lui, kéo không biết mệt, nhưng ai cũng không muốn vạch mặt.

Thương Triều Tông lâm thời ở tạm trong tiểu viện làm nhà trai, phủ Thái Thú bỏ tiền, bỏ công ra trang trí, không thể thiếu được việc giăng đèn kết hoa rồi.

(Luna: Lấy vợ sướng thế này ta cũng muốn lấy haha)

Hôm nay chính là ngày đại hỉ, quản gia Thọ Niên là người bận rộn nhất, sai khiến nhân thủ trong trong ngoài ngoài thật vất vả, phủ Thái Thú bên kia chuẩn bị không sai biệt lắm, lại dẫn người sang bên này kiểm tra, chỗ nào cảm thấy không thích hợp lập tức gọi người tới chỉnh sửa. Phượng Lăng Ba chỉ có một nữ nhi duy nhất, ép gả đi đã cảm giác có lỗi với nữ nhi rồi, cho nên về hình thức bên ngoài sẽ không làm cho nữ nhi cảm thấy ủy khuất nữa, hạ lệnh xuống cần phải làm cho thật nở mày nở mặt.

Ở trong tiểu viện thị sát một hồi xong, Thọ Niên tới gặp Lam Nhược Đình chào ra về, cũng thông báo là Phượng Nhược Nghĩa với Phượng Nhược Tiết không cách nào nhanh chóng trở về tham gia hôn lễ của muội muội được, hi vọng bên này bỏ qua cho, bất quá hai vị huynh trưởng đều có phái người đưa trọng lễ về tặng.

Đối với chuyện này, Lam Nhược Đình tỏ ra là đã hiểu, Phượng Nhược Nghĩa cùng Phượng Nhược Tiết vốn là tướng thống lĩnh binh sĩ trấn thủ khu vực trọng yếu quận Quảng Nghĩa, hiện tại Phượng Lăng Ba cùng thông gia với Thương Triều Tông, còn không biết triều đình bên kia có bí quá hoá liều hay không, bên này cũng không dám qua loa chủ quan, trái lại tăng cường thêm đề phòng, là chủ tướng nào dám đi khỏi được.

Đưa tiễn Thọ Niên về, Lam Nhược Đình trở lại bên trong viện, đem lời nói của Thọ Niên nói cho Thương Triều Tông nghe một chút.

Thương Triều Tông ‘Uhm’, nhưng rõ ràng có chút không yên lòng, khoảng một canh giờ nữa là chính thức tiến về phủ Thái Thú rước dâu, nhân sinh lần đầu (lần đầu tiên trong đời), nói không khẩn trương là không đúng. Mấu chốt là, cho đến bây giờ, cũng chưa có gặp mặt Phượng Nhược Nam lần nào, mà nghe nói tính tình của Phượng Nhược Nam như là liệt hỏa (nóng nảy), Ngưu Hữu Đạo làm ra ‘phá sự’ kia, toàn bộ áp lực đè lên người hắn, hết lần này tới lần khác, ngươi còn không thể đi trách được Ngưu Hữu Đạo người ta, người ta làm chuyện thất đức, mà ngươi còn phải đi tạ ơn.

Hố người, làm chuyện thất đức còn có thể làm tới loại ‘cảnh giới’ này, Thương Triều Tông cũng coi như là phục Ngưu Hữu Đạo rồi, hoàn toàn thay đổi cách nhìn trong ấn tượng của hắn đối với đệ tử Thượng Thanh tông.

Bên này đang tâm thần bất định đứng dưới mái hiên, thì nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo tay cầm cây ‘gậy kiếm’, dẫn theo hai người nữa từ từ tản bộ tiến lại phía ba người, một người là Viên Cương, còn có một người sưng mặt sưng mũi là Viên Phương, yếu ớt bước đi theo sau cùng.

Ba người Thương Triều Tông phát hiện, mấy ngày nay mỗi ngày trên người hùng yêu này đều có vết thương mới, nhìn ánh mắt cũng có thể đoán ra được là do ai đánh, rõ ràng Viên Phương tại thời thời khắc khắc đều nhìn sắc mặt của Viên Cương, mỗi lần Viên Cương ngẫu nhiên có một ánh mắt nhìn lại, liền có thể dọa cho Viên Phương lùi lại hai bước. Mấy người cũng kì quái, không biết rốt cuộc tên hùng yêu này đã đắc tội gì với Ngưu Hữu Đạo, làm sao mỗi ngày đều bị đánh.

Về phần vì sao nói là đắc tội với Ngưu Hữu Đạo, bởi vì đạo lý rất đơn giản, mấy ngày nay tiếp xúc đều biết Viên Cương không phải là người nhiều chuyện, không có thụ ý của Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương làm sao đi ngược đãi hùng yêu kia như vậy được. Ba người xem chừng, hùng yêu này còn không có hiểu rõ về Ngưu Hữu Đạo lắm, còn không biết thủ phạm thật sự phía sau màn là ai, Ngưu Hữu Đạo là người tương đối có phong độ, ở mặt ngoài nhìn xem thì rất hiền hoà, hùng yêu này tựa hồ càng như muốn đến gần Ngưu Hữu Đạo hơn.

“Vương gia hôm nay trông rất có tinh thần nha!” Ngưu Hữu Đạo đi tới cười tươi hớn hở trêu.

Sao có thể trông không có tinh thần được, đang mặc đồ tân lang cơ mà! Thương Triều Tông có chút bất đắc dĩ nói: “Đạo gia, ngươi cũng đừng có trêu chọc bản vương nữa.”

Đã cùng trải qua một số việc, cũng an tâm ở chung được mấy ngày nay, thái độ hai bên cũng hài hoà không ít.

“Úi, tối hôm qua vương gia không có nghỉ ngơi tốt à?” Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy mắt hắn mấy ngày nay vẫn chưa hết thâm quầng, hôm nay rõ ràng có bôi lên chút phấn để che dấu.

Thương Triều Tông có chút không chịu nổi hắn rồi, tên này quá xấu xa, mấy ngày nay, mỗi ngày đều dùng lời này nhắc hắn một lần.

Lam Nhược Đình mỉm cười, “Lần đầu tiên trong đời, tâm trạng như vậy của vương gia là có thể hiểu được.”

Bên dưới khăn lụa, Thương Thục Thanh hé miệng cười trộm, dù sao người khác cũng không nhìn thấy, ánh mắt nàng lại nhịn không được nhìn nhìn cây kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo đang làm gậy chống, có chút đau lòng cho thanh kiếm này.
Nàng đương nhiên nhận biết kiếm này, đây là kiếm do chính nàng đưa đến Thượng Thanh tông, bảo kiếm năm đó Đông Quách tiên sinh trịnh trọng tặng cho phụ thân, thế mà rơi vào cái kết cục bị chà đạp như vậy, không khỏi có chút tội. Nhưng mà đồ vật đã là của người ta, người ta muốn dùng làm sao là chuyện của người ta, người khác cũng không thể nói được cái gì.

“Đạo gia, chờ chút nữa cùng đi chung đi.” Thương Triều Tông chủ động mời.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý hắn nói, là chỉ cùng đi phủ Thái Thú, nhưng đã làm ‘chuyện tốt’ này xong, hắn cảm thấy vẫn là nên tránh một chút thì tốt, bèn khoát tay áo nói: “Ta không đi, ở bên này cũng nên có người ở lại giữ nhà chứ.” Quay sang chỉ chỉ Viên Phương, nói “Lão Hùng còn chưa có thân phận chính thức, sợ là sau này sẽ có phiền phức, nhờ Lam tiên sinh hồi sau gặp Phượng Lăng Ba bên kia nói một chút, giúp cho Lão Hùng tạo cái thân phận chính thức, cũng để cho sau này ra ngoài hành tẩu thuận tiện hơn.”

Mặt mũi sưng húp Viên Phương lập tức nở nụ cười, nghĩ thầm, vẫn là chỉ có vị này là người tốt.

Lão Hùng? Ba người Thương Triều Tông thần sắc có chút cổ quái, người là Hầu Tử (khỉ con), người lại là Ngưu (trâu), bây giờ lại thêm ra cái Hùng (gấu), thật đúng là cái tổ hợp kỳ quái.

Lam Nhược Đình vuốt râu nói: “Chút nữa ta sẽ tìm quản gia Thọ Niên bên kia nói một chút, vấn đề cũng không lớn lắm.”

Bên này đứng trao đổi chính sự, nhàn sự một hồi, giờ lành sắp tới, Ngưu Hữu Đạo phất tay cho Viên Phương lui xuống, thần sắc nghiêm túc nói: “Vương gia, ta có mấy lời không biết có nên nói hay không?”

Thương Triều Tông lập tức lộ ra thần sắc khiêm tốn thỉnh giáo, “Cứ nói đừng ngại.”

Ngưu Hữu Đạo: “Hôm nay động phòng, vương gia cần phải xem như là đang xử lý chuyện chính sự vậy, cần phải nhất cử cầm xuống Phượng Nhược Nam.”

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, sao có thể không hiểu lời này là có ý gì, từng cái rất im lặng, ba người còn tưởng là hắn có chuyện nghiêm túc gì muốn nói, ai ngờ lại là nói cái này.

Thương Thục Thanh vẫn là cô nương chưa chồng, đột ngột nghe kể việc này, có chút không ổn, mặt đỏ lên, trong lòng xấu hổ, không biết nên hướng chỗ nào chui.

Thương Triều Tông lúng túng, rất muốn hỏi hỏi hắn, có người như ngươi trên đời này sao?

Lam Nhược Đình thở dài: “Đạo gia, loại chuyện cá nhân này lấy ra thảo luận, không khỏi có chút không ổn.” Ngụ ý là để cho Ngưu Hữu Đạo tự trọng.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay, “Mọi người đừng nghĩ sai lệch, ta nói nghiêm chỉnh đó, nữ nhân này có trở thành người vợ thực sự hay không có khác biệt rất là lớn, vương gia muốn đem nhân mã Phượng Lăng Ba cho mượn biến thành nhân mã của mình, nếu không có Phượng Nhược Nam dụng tâm phối hợp là không được, thế nên mau chóng rút ngắn quan hệ là tốt nhất.”

Mấy người trầm mặc, chuyện đến mức này là ở trong nguy hiểm tìm đường cầu sinh, mặc dù chủ đề này rất xấu hổ, nhưng không phải là không có đạo lý. Phượng Lăng Ba chủ động để cho nữ nhi cùng đi theo Thương Triều Tông tới huyện Thương Ngô, chưa hẳn là không có ý giám thị bọn hắn, quyền chỉ huy nhân mã khẳng định ở trong tay Phượng Nhược Nam, sẽ không nghe Thương Triều Tông điều khiển, mà bên này không lấy ra được 10 vạn Nha Tướng, Phượng Nhược Nam cứ đi theo như hình với bóng, là cái phiền phức, hiện tại nghĩ cách giải quyết vấn đề Phượng Nhược Nam đích thật là đại sự rất trọng yếu.

Vừa hay lúc này có người bên ngoài đến hối thúc Thương Triều Tông khởi hành, vừa vặn hóa giải xấu hổ cho Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình ra hiệu hai người đi trước một bước đi.

Đợi sau khi hai huynh muội rời đi rồi, Lam Nhược Đình cùng Ngưu Hữu Đạo chụm đầu lại, nói “Nghe Đạo gia nói ra quả là để ta ẩn ẩn có chút sầu lo, từ hai ngày này sờ được một ít tình huống đến xem, Phượng Nhược Nam tính tình như liệt hỏa, lại đối với vương gia không có cảm tình gì, việc này sợ là có chút phiền phức rồi.”

Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói: “Đây chính là điều ta lo lắng, động phòng hoa chúc chính là cơ hội, đi qua hôm nay, ta lo lắng Phượng Nhược Nam chưa hẳn sẽ chịu qua đêm cùng phòng với vương gia, nếu là một mực tách ra không chịu ở chung như vậy, sự tình liền phiền toái, ngay cả người đều không phải là của vương gia, sao tâm lại có thể là của vương gia được, huống chi người ta vẫn là mang theo nhiệm vụ trên người, cho nên tối nay cần phải để vương gia cầm xuống được Phượng Nhược Nam!”

Lam Nhược Đình nhịn không được cười khổ, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn thế mà lại cùng người khác đem loại chuyện này xem như là chính sự ra đàm luận, bèn lắc đầu nói: “Loại sự tình này chẳng lẽ lại để vương gia phải dùng sức mạnh?”

Ngưu Hữu Đạo vội ho một tiếng: “Động phòng hoa chúc, sự tình danh chính ngôn thuận, vương gia bộc lộ ra chút khí phách nam nhi thì người khác còn có thể nói cái gì hay sao? Nói cái gì đều là vương gia có lý, là vị kia không hiểu chuyện mà thôi. Việc này cũng không phải là việc nhỏ, còn cần tiên sinh đốc thúc vương gia thêm a!”

“Aizz!” Lam Nhược Đình buông tiếng thở dài, nhẹ gật đầu.

Đợi cho hắn rời đi, chỉ còn lại Viên Cương cùng Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương bỗng nhiên lên tiến, “Bên trong giáo trường quân doanh, Phượng Nhược Nam có đâm Đạo gia một thương.”

Ngưu Hữu Đạo biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới cái này, quay đầu lại hỏi: “Nói như thế nào?”

Viên Cương: “Phượng Nhược Nam đích thật là một viên mãnh tướng, lực đạo xuất thủ không nhỏ, căn cứ theo quan sát của ta, vương gia chưa chắc là đối thủ của nàng.”

Ngưu Hữu Đạo minh bạch ý tứ của hắn, nếu Thương Triều Tông dám dùng sức mạnh động phòng, sợ là muốn bị đánh, lại khó mà đắc thủ được, không khỏi nhíu nhíu mày lại, chợt thấp giọng bàn giao, nói: “Ngươi nghĩ biện pháp làm ra chút đồ vật làm cho tay chân nhũn ra.”

Viên Cương nghe chút liền hiểu hắn muốn làm gì, trợn trắng mắt lên lườm, “Loại chuyện hạ lưu này đừng tìm ta.”

Ngưu Hữu Đạo trừng hắn một cái, “Loại chuyện hạ lưu này, ta là người trong giang hồ cũng không làm, trước kia ta gặp một người là phế một người, không phải là ngươi không biết sao, sao lại bắt ngươi đi làm được? Người kia, người kia tại Nam Sơn tự quen làm chuyện tương tự, kinh nghiệm rất phong phú, khẳng định trên tay có loại vật này.”