Đạo Quân (bản edit)

Chương 66: Hạc giữa bầy gà




Trước đó ở tiểu viện trong thành cũng không tìm thấy lão đầu có râu bạc kia, dù có tìm được thì tạm thời nàng cũng sẽ không động thủ ngay.

Trong nội tâm nàng rất rõ ràng, mặc dù chuyện này là nàng chịu nhục, nhưng tại trong mắt thế nhân xem ra, thì đây chỉ là sinh hoạt vợ chồng bình thường đến không thể bình thường hơn, ngươi không chịu phối hợp trái lại là do ngươi không đúng, không ai sẽ ra mặt giúp ngươi, phụ mẫu ngược lại cũng chỉ ngăn cản nàng làm loạn mà thôi. Ra đến bên ngoài này thì sẽ không rồi, tay cầm binh quyền, tất cả đều do nàng khống chế hết, làm sao xử trí thì do nàng nói mới tính!

Ở trong tiểu viện không tìm thấy được lão, nàng đoán chừng hẳn là đã trốn, thế là nàng cũng không nói gì nữa, sợ ‘đánh rắn sẽ động cỏ’, chờ đợi, lúc nhân mã rời khỏi quận thành, thì lão gia hỏa kia cũng nên lộ diện rồi?

Hành vi của Văn Lệ cùng với Văn Tâm rõ ràng không thích hợp, chạy tới chạy lui dọc hai bên đoàn nhân mã, từ từ chậm chầm, ngó ngó.

Ngưu Hữu Đạo cũng đã chú ý tới, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem, một lúc lâu sau, quay sang Viên Cương đang cùng đi song song hỏi, “Lão Hùng chạy đi đâu rồi?”

Viên Cương nói: “Đằng sau, hàng thứ hai, cái tên mặt đen.”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cái mặt đen, mặc theo kiểu của thân vệ, đi xen lẫn ở trong đám thân vệ, nếu không phải nhờ có Viên Cương nhắc nhở, hắn thật đúng là không nhận ra được đó là tên hùng yêu kia, không khỏi lần nữa quay đầu lại hỏi Viên Cương, “Trên mặt hắn bôi cái gì vậy?”

Viên Cương: “Hắn nói bị ta đả thương, phối chút thuốc bôi vào... Nhưng thật ra là từ nhà bếp bên kia lấy chút tương ướp gia vị, tới gần có thể ngửi được mùi tương.”

Ngưu Hữu Đạo nghe xong có chút vui vẻ, “Lão gia hỏa này ý thức nguy hiểm vẫn là rất mạnh nha, chính là không có chút phóng khoáng nào, sợ cái gì mà không dám nhận cơ chứ.”

Viên Cương không lên tiếng, trong lòng cũng hiểu được, cũng coi như là đã quen thuộc, hùng yêu kia nhìn có vẻ như trung hậu, kì thực rất tinh gian, đã sớm ý thức được nguy hiểm, lúc cạo đám râu kia thì nói là nếu không hoàn thành ước nguyện gầy dựng Nam Sơn tự quyết không để râu, mượn y phục của thân vệ thì nói là do hắn đánh rách hết y phục không còn cái nào để thay, giờ bôi tương trên mặt còn nói là do bị hắn đánh bị thương nên phải bôi thuốc. Đã muốn tránh khỏi bị Phượng Nhược Nam tính sổ sách, lại muốn lấy vẻ trung hậu trung thực để lừa gạt bên này. Nếu không phải được Đạo gia nhắc nhở, hắn một mực vẫn âm thầm chú ý quan sát, sợ là đã bị yêu quái này lừa gạt được.

Về phần vì sao hùng yêu này bày ra vẻ trung hậu trung thực cho bên này xem, ngẫm lại cũng có thể đoán ra được, chắc là muốn làm cho bên này buông lỏng cảnh giác, hòng tìm cơ hội chạy trốn.

Viên Cương chờ xem, nhìn xem tên hùng yêu này còn có thể chơi ra hoa chiêu gì nữa, xem coi hắn làm thế nào để mang theo khoảng 20 tên hòa thượng kia cùng đào tẩu.

Nói đến đây, kỳ thật hiện tại Viên Cương cũng chưa nói có phản cảm gì đối với Viên Phương cả, trái lại ẩn ẩn có chút thưởng thức, trước đó hắn có thử thăm dò, cho Viên Phương cơ hội đào tẩu, bất quá giữ lại đám hòa thượng Nam Sơn tự kia, không có thả đi, kết quả Viên Phương cũng không có thừa cơ chạy trốn một mình, sau khi ra ngoài mua đồ xong, thì thành thành thực thực quay trở về.

Sau đó, Viên Cương cũng ý thức được vì cái gì những hòa thượng Nam Sơn tự kia rõ ràng có thể bỏ mặc Viên Phương nhưng lại không làm như vậy, vẫn một đường đi theo Viên Phương mạo hiểm. Hắn biết Viên Phương không phải là hạng tốt lành gì, nhưng hoàn toàn chính xác vẫn có chỗ được. Tất cả người trong giang hồ đều biết ý nghĩa chân chính của nó, trước vô số dụ hoặc, sinh sinh tử tử vẫn phó thác cho nhau, đối mặt với minh thương ám tiễn thì lưng tựa vào huynh đệ, không có gì so được hai chữ ‘nghĩa khí’ vô giá, bởi vậy trên giang hồ thường có câu nói, ‘nghĩa khí thiên thu’!

Bởi vậy trong lòng hắn cũng công nhận lời Đạo gia nói rất đúng, hùng yêu này ngoại trừ nhân sinh quan, giá trị quan có chút vấn đề ra, tính tình cũng không tệ lắm, là tài năng đáng bồi dưỡng, một số điều có thể uốn nắn lại.

Nhóm người Thương Triều Tông tự nhiên cũng chú ý tới bên Phượng Nhược Nam có dị thường, chỉ là tất cả đều không rõ là bên đó đang tìm cái gì đây...

Ầm ầm! Bầu trời có một tiếng sấm rền vang.

Thời tiết không được tốt lắm, lúc rời đi quận thành vẫn còn nắng chói chang, đi chưa tới nửa ngày mây đen liền bao phủ, theo sau một tiếng sấm rền, từng hạt mưa to cỡ bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống, càng ngày càng dày đặc, rồi ào ào đổ xuống.

Cả đội kỵ binh lập tức gia tốc, phi nước đại trong màn mưa, chạy tới hướng dịch trạm kế tiếp, bởi vì có một số đồ quân nhu cũng không có mang theo, lều bạt không có mang, bất quá ở dịch trạm dọc đường đều đã sớm chuẩn bị. Dưới trời mưa to, mới đầu Viên Phương còn có thể thi pháp ngăn cản, không để cho hạt mưa dính vào người, nhưng mà thời gian kéo dài, chịu không nổi nước mưa liên miên tạt vào, pháp lực cũng chịu không nổi mưa to liên tục như vậy, không thể không bất đắc dĩ phải tiếp nhận lão thiên ‘tẩy rửa’.

Mắt thấy sắp đến dịch trạm, ngay tại phía trước mặt, mưa to đến nhanh, cũng đi nhanh, đảo mắt mây đen trôi đi, bay đi đến nơi khác.

Viên Phương ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh lam trong vắt, tự lẩm bẩm một tiếng, “Phật Tổ a!”.

Dịch trạm bên trong địa bàn quận Quảng Nghĩa sớm đã không còn người của triều đình, đã chuyên sử dụng cho Phượng Lăng Ba.

Dịch trạm bên này đã nhận được cấp báo từ dịch trạm bên trên chuyển tới, biết một nhóm Phượng Nhược Nam sắp đến, nhìn thấy mưa to, lập tức xuất động toàn bộ người trong dịch trạm ra bên ngoài dựng lều vải. Người dịch trạm bên này điều biết, dưới tình huống bình thường thì nhóm người Phượng Nhược Nam hẳn sẽ không dừng lại ở đây, trời đổ mưa nên nói không chừng sẽ khác.

Nhưng mà còn chưa kịp dựng được mấy cái lều vải, mưa liền tạnh.

Sở dĩ phải dựng lều, là bởi vì diện tích để ở của dịch trạm có hạn, không chứa hết hơn nghìn nhân mã này, mấy nhân vật chính yếu như Phượng Nhược Nam thì có phòng để ở, nhưng quân lính cấp dưới thì không có cách nào để cho toàn bộ vào ở hết được.

Phượng Nhược Nam sắp đến, dù bình thường hay lười nhác, hiện tại người bên trong dịch trạm cũng không dám qua loa, chuẩn bị không tốt là phải rơi đầu. Thấy mưa đã tạnh, dịch trưởng lập tức phân phó cấp dưới đi nấu canh gừng, tuy vẫn là mùa xuân ấm áp, nhưng mà gặp mưa xuân nặng hạt, vẫn làm cho cả người cảm thấy lạnh buốt, lại còn ngồi trên lưng ngựa bị gió lùa nữa.

Quả nhiên, dịch trưởng vừa mới phân phó xong không bao lâu, tiếng vó ngựa đã ‘rầm rập’ truyền đến, nhóm lớn nhân mã ở từ xa tiến lại gần, tiếng tuấn mã hý vang liên tiếp vọng tới bên này, đội ngũ cưỡi ngựa giảm tốc độ dừng lại ở bên ngoài, mười mấy kỵ binh trước tiên xông vào kiểm tra.

Phượng Nhược Nam không có mặc chiến giáp, măc y phục nữ nhân, y phục bị ướt đẫm dính sát vào người, cho dù thân thể nàng cường tráng, nhưng vẫn không thiếu bộ phận lồi lõm uyển chuyển của nữ tính, mặc dù chỗ uyển chuyển có kích thước rất lớn, nhưng vẫn rất bắt mắt. Văn Tâm lấy áo choàng khoác lên giúp cho nàng che đi.

Phượng Nhược Nam cũng không vội vã tiến vào trong dịch trạm, làm một tướng lĩnh ưu tú, phản ứng đầu tiên của nàng là kiểm tra ảnh hưởng của trận mưa to đối với thủ hạ.

Lúc này vừa xoay ngựa nhìn lại, Phượng Nhược Nam liền nhịn không được hít hít mũi, ngửi thấy một mùi như mùi mồ hôi nồng nặc, ánh mắt nhìn vào đám người tìm kiếm.
Lúc nãy phóng ngựa chạy nhanh, có gió thổi nên vẫn không ai ngửi thấy được, lúc này đã dừng lại, không ít người đều ngửi thấy cái mùi này, lần lượt, mọi ánh mắt đều dần dần tập trung ở trên người Viên Phương.

Viên Phương sắp khóc đến nơi, lúc bôi tương (sốt) ở lên da mặt khô lại, còn không bốc mùi lắm, bị mưa tạt vào hòa trộn như vậy, lập tức phát mùi, toàn bộ cái mặt đen chuyển đến xuống dưới cổ, dính cả trên áo, cái hình dạng đặc biệt này thật sự là quá chói mắt, quả thực là như hạc giữa bầy gà, không muốn để cho người ta chú ý tới cũng khó.

Chính hắn đều tự cho rằng chính mình thông minh giờ đã bị thông minh hại, không bôi cái tương này lên, chưa hẳn người ta có thể chú ý tới hắn a.

Mặc dù hắn biết chuyện này chỉ có thể giấu được nhất thời, không thể dấu được mãi, sớm muộn cũng sẽ bị bắt, nhưng hắn chỉ muốn tận lực trì hoãn thời điểm bị tóm, nói không chừng có thể sớm tìm tới cơ hội mang theo chúng tăng thoát thân, hoặc là lỡ như người bị hại không còn giận, sẽ không truy cứu nữa.

Hiện tại, điều duy nhất hắn tiếc nuối, chính là bản thân làm việc không cân nhắc chu toàn, cho đến khi nhìn thấy một màn Thương Triều Tông động phòng liền bị đánh này, hắn mới ý thức được chính mình sắp có phiền toái, vương phi quá bưu hãn, vương gia cũng không thu thập nổi a! Lúc động phòng còn dám đánh cả vương gia, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Kỳ thật cái này cũng không thể trách hắn không cân nhắc chu toàn, hắn là từ Nam Sơn tự bị cứng rắn kéo đi, tình huống lúc đó như thế nào hắn cũng chẳng biết, không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, bằng không thời điểm làm việc, hắn không có khả năng bại lộ ra chân dung.

Ánh mắt Phượng Nhược Nam nhìn chằm chằm hắn một hồi, quay đầu lại hỏi: “Là hắn sao?”

Văn Tâm, Văn Lệ quan sát tỉ mỉ nhưng cũng không dám khẳng định, không chỉ bởi vì là do vấn đề bộ râu, mà còn là bởi vì lúc đó lão râu bạc kia mặt mũi bị sưng vù.

Thật sự không biết rằng sau khi chuyện xảy ra, Viên Phương lập tức đi cạo râu, lại trốn vào trong phòng, tranh thủ thời gian thi pháp vận công, cố gắng giúp máu lưu thông hết sưng, mới khiến cho mặt mũi đổi khác đi.

“Con mắt hình như có chút giống...” Văn Tâm, Văn Lệ nói thầm kể lại hình dạng hắn lúc đó, đều biểu thị không dám khẳng định có đúng không.

Nhóm người Thương Triều Tông có chút kỳ quái, kỳ quái vì sao Phượng Nhược Nam nhìn chằm chằm Viên Phương không rời, bất quá Viên Phương cạo sạch bộ râu, rồi hình dạng hiện tại sau khi bị dầm mưa cũng làm cho bọn hắn sinh nghi, đang làm cái quỷ gì?

Viên Cương không có biểu cảm gì, Ngưu Hữu Đạo lại nhếch miệng cười vui vẻ, còn cố ý lớn tiếng hô, “Lão Hùng, sao ngươi cạo mất bộ râu bạc đi rồi vậy? Trên người ngươi dính cái gì đen đen là sao nữa?”

Lời này vừa nói ra, Phượng Nhược Nam đang nhìn chằm chằm Viên Phương, con ngươi bỗng nhiên co lại, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh.

Viên Phương nghe xong kém chút té xỉu, tí nữa là từ trên lưng ngựa cắm đầu xuống đất, trong lòng gào thét, Đạo gia, không nên chơi người khác như vậy!

Khóe miệng Viên Cương co quắp một chút, có thể cảm nhận được tâm tình của Viên Phương hiện tại.

Phượng Nhược Nam cũng không có biểu hiện gì ra ngoài, kiểm tra sơ qua nhân mã đi theo như thường lệ, lúc này mới tiến vào dịch trạm, nhảy xuống ngựa.

Chung quanh dịch trạm có vài toà lều vải mới dựng lên, còn chưa có hoàn thành, trong không khí còn có mùi canh gừng thoang thoảng, để cho tâm tình của Phượng Nhược Nam hơi giãn ra. Nàng rất rõ ràng, cái dịch trạm không lớn, còn rất xa thành trì này, lại không có mấy người, đối mặt tình huống đột phát lại có thể chuẩn bị đến nước này, rất không dễ dàng, chứng kiến hết thảy trước mắt đủ để chứng minh dịch trạm này làm việc rất có tâm. Là quân tướng thống lĩnh, nàng biết rõ tầm quan trọng của quân tình thông suốt, một cái dịch trạm vận chuyển tốt cũng là một mắt xích rất trọng yếu.

Nhìn dịch trưởng đến bái kiến trước mặt, Phượng Nhược Nam nhàn nhạt nói, “Thông báo đến huyện lệnh bản địa, thăng người này lên làm ‘Thừa dịch lại’!”

Thừa dịch lại, chức quan quản lý dịch trạm trong lãnh thổ một huyện, một câu của nàng không khác gì cải biến vận mệnh của vị dịch trưởng này. Chức dịch trưởng kỳ thật không tính là thượng quan, Thừa dịch lại mới xem như chính thức bước vào cửa quan lại.

Dịch trưởng vui mừng, Phượng Nhược Nam không cùng hắn khách sáo gì nữa, đã đi vào bên trong.

Một đám người lần lượt tiến vào mấy gian phòng trong dịch trạm thay quần áo, nữ nhân tự nhiên là được ưu tiên, quân tốt bên dưới thì thay phiên nhau vào trong lều đổi.

Ngưu Hữu Đạo chú ý tới, cho dù đã trải qua một trận mưa to gió lớn, trên thân mấy người do Bạch Diêu cầm đầu vẫn như cũ khô ráo, không thấy dấu vết bị nước mưa ướt qua, chính trên của người hắn cũng bị ướt đẫm.

“Đạo gia!” Viên Phương ở bên ngoài vẫy vậy gọi Ngưu Hữu Đạo, mời hắn qua một bên nói chuyện.

Ngưu Hữu Đạo phẩy phẩy tay ở trước mũi, cau mày, biết mà vẫn còn hỏi: “Làm sao trên người ngươi có mùi nặng như vậy?”

Viên Phương chắp tay cầu khẩn liên tục nói: “Đạo gia, ngài thả chúng ta đi đi, nếu mà không đi, sợ là cái mạng nhỏ này của ta khó mà giữ được!”

Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Đang khỏe chán, sao lại nói ra lời ấy?”

Viên Phương liếc liếc mắt về phía Viên Cương đứng cách đây không xa, đang nhìn chằm chằm về phía bên này, thấp giọng kể rõ lại chuyện Viên Cương để hắn đi làm, cuối cùng đau khổ ủ rũ nói: “Nếu ta không đi, sợ là vương phi sẽ giết ta!”

Ngưu Hữu Đạo ‘À’ một tiếng, “Còn tưởng là chuyện gì, chuyện này a, chuyện này là do ta bảo Viên Cương phân phó ngươi đi làm đó.”

P/s Chương này tác tả râu ria câu chương nhiều.