Đạo Quân (bản edit)

Chương 67: Khẳng định muốn lưu lại sao?




“Hả...” Viên Phương sững sờ nhìn hắn, kỳ thật hắn đã sớm có chút hoài nghi, bây giờ đối phương thẳng thắn nói ra như vậy, thẳng thắn cứ như đó là chuyện đương nhiên, để cho hắn có chút khó có thể tin, nhớ lại trước đó vị này cố ý bại lộ hắn trước mặt mọi người, không khỏi cúi đầu ai oán: “Đạo gia, cớ gì hại ta? Lúc ở Nam Sơn tự ta giúp Tống Diễn Thanh cũng chỉ là do tình thế bất đắc dĩ mà thôi.” Hắn còn tưởng rằng người ta vẫn còn ghi hận chuyện ở Nam Sơn tự, ngoại trừ chuyện này ra, chính mình cùng vị này cũng không có thù gì a!

Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không phải hại ngươi, mà là đang giúp ngươi.”

Viên Phương ngạc nhiên ngẩng đầu, “Giúp ta?” Thần sắc trên mặt rõ ràng là đang nói, đang lừa ta hả?

Bàn tay đập vai hắn có chút dính dính, Ngưu Hữu Đạo thu tay lại, đưa lên mũi ngửi một cái, mùi tương rất nồng, thuận tay tìm chỗ vẫn còn sạch sẽ trên áo của Viên Phương vừa lau lau, vừa nói: “Ngươi giấu đầu giấu đuôi như thế này cũng không phải là biện pháp, lúc đó cũng không phải chỉ có một mình ngươi lộ mặt, cả một đám đầu trọc lận, hiện tại nàng còn vì để ý người kia, nên không có gióng trống khua chiêng đi điều tra, một khi làm thật rồi, ngươi còn có thể trốn được đi đâu? Cho nên ta nói nha, đêm dài thì lắm mộng, không bằng thống khoái giải quyết dứt điểm.”

Chỉ sợ là chết thống khoái thì có! Viên Phương trong lòng thầm nhủ, ngoài miệng vẫn tiếp tục khẩn cầu: “Đạo gia, cầu xin ngài thương xót, thả chúng ta đi được hay không? Ta về Nam Sơn tự lập bài vị trường sinh đặt trước tượng phật tổ cho ngài, ngày ngày cầu phúc cho ngài, cầu cho ngài trường sinh, có được hay không?”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xuống đất, nghiêm mặt nói: “Muốn đi cũng có thể, bất quá ta có câu cảnh cáo trước, bước ra khỏi dịch trạm này, chúng ta xem như ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu muốn quay trở về thì sẽ không còn đơn giản như vậy.”

Có quỷ mới muốn có tình có nghĩa với ngươi, bần tăng ước gì cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Viên Phương oán thầm không thôi, ở chỗ này cơ hồ mỗi ngày đều bị đánh, hắn sao mà nguyện ý ở lại, vội vàng chắp tay trước ngực nói: “Đạo gia nếu có thể thành toàn, chuyện lập bài vị đặt trước tượng phật tổ trong Nam Sơn tự, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nếu không thì bần tăng sẽ xuống địa ngục.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu, thở dài: “Dưa hái xanh thì không ngọt, ngươi đã nhất quyết không đi thì không được, vậy thì đi thôi, Ngưu mỗ ở đây chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, bảo trọng!” Dứt lời quay về phía Viên Cương ngoắt tay.

Viên Cương đi tới, Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Hầu Tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng làm khó dễ bọn hắn nữa, để cho bọn hắn đi thôi. Việc tốt nên làm cho đến cùng, đưa cho bọn hắn mỗi người một con ngựa, cho bọn hắn dùng để di chuyển đi.” Dứt lời, thuận tay nhấc kiếm lên, xoay người rời đi, gọn gàng dứt khoát.

Viên Cương ngẩn ra, thả bọn hắn đi, còn cho ngựa cưỡi, thật hay giả vậy? Có chút không tin đây là quyết định của Đạo gia, bất quá biết rõ nếu Đạo gia đã nói như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn, liền vâng theo, quay sang Viên Phương nói: “Không tiễn!”

Viên Phương vạn phần cảm kích, chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai! Trước mặt Phật Tổ lập bài vị trường sinh sẽ không quên phần của Viên gia.”

Bài vị trường sinh? Viên Cương ta có điên mới tin lời nói của tên quỷ xạo ngươi, lão yêu quái này không đi chú cho ta chết đi là tốt lắm rồi, không để ý tới lời nói khách sáo dối trá này, quay người bước nhanh theo Ngưu Hữu Đạo.

Bước vào trong dịch trạm, hỏi thân vệ của Thương Triều Tông phòng thay đồ của bọn hắn ở đâu, đi vào thay y phục.

Ngưu Hữu Đạo không có thay đổi y phục, chống kiếm xuống đất, nhắm mắt vận công, dần dần trên người có hơi nước toả ra, hơi nước càng lúc càng bốc lên nhiều.

Viên Cương vừa thay y phục ở bên cạnh vừa hỏi: “Đạo gia, thật sự là thả cho hùng yêu kia rời đi?” Kỳ thật hắn có chút không nỡ, cảm thấy lão yêu quái này rất thích hợp đi cùng với bọn hắn, mặc kệ là lăn lộn ở bất cứ đâu, ở bên người có nhiều thêm một người để giúp đỡ một hai thì dù sao cũng không phải là chuyện xấu, huống chi thu lưu hùng yêu này lại thì chẳng khác nào thu được thêm cả chúng tăng Nam Sơn tự nữa, bên người có thêm nhiều người làm chân chạy việc vặt thì quá tốt rồi.

Đang nhắm mắt Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Rời đi? Hắn có thể chạy đi đâu? Thuyền của ta muốn lên là lên, muốn chạy là có thể chạy sao? Ngươi tin hay không, chờ không đến một lúc hắn sẽ chạy tới khóc lóc hô hào xin lưu lại cho mà coi.”

Đang còn thay quần Viên Cương sửng sốt, làm sao có thể như vậy? Sau khi nghĩ kỹ một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu rõ vì sao trước đó Đạo gia cố ý làm cho Viên Phương bại lộ, nhếch miệng lên, biểu thị là đang cười.

Quả nhiên, y phục trên người Ngưu Hữu Đạo vừa mới hong khô xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc cốc”, cũng có âm thanh yếu ớt của Viên Phương vang lên, “Đạo gia, Viên gia, ta có thể đi vào không?”

Viên Cương đi tới mở cửa ra, nhìn thấy cái khuôn mặt tươi cười đang cúi người nịnh nọt của Viên Phương ở ngoài cửa, không có chút nào khách khí nói: “Muốn đi liền đi, không cần dông dài, cút!” Cạch, đóng sập cửa lại, kém tí nữa là đập thẳng vào mặt Viên Phương luôn.

Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, thuận tay đẩy cửa sổ mở ra, nhìn xem trời xanh mây trắng bên ngoài, chậc chậc nói: “Cơn mưa này nha, đến nhanh, đi cũng nhanh, thay đổi thật thất thường a!”

Hắn vừa mới nói xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cộng thêm tiếng gọi yếu ớt của Viên Phương, “Đạo gia, Viên gia.”

Viên Cương đang nhặt bộ y phục bị ướt trên đất lên, quay đầu lại la lớn, “Cút!”

Két, cửa mở ra, Viên Phương chẳng những là không có cút, ngược lại điềm nhiên mở cửa ra chui vào trong

Viên Cương vất bộ y phục trên tay xuống, nắm tay lại đi tới, lằm kiểu như muốn đánh hắn đến nơi

Viên Phương lùi lại vào sát góc tường, khoát tay liên tục nói: “Viên gia khoan hãy động thủ đã, trước tiên nghe ta nói một lời, Viên gia, Viên gia...”

“Hầu Tử, cái tính nóng nảy này của người lúc nào mới có thể thay đổi được đây? Mặc dù đã ân đoạn nghĩa tuyệt, đường rộng thênh thang mỗi người đi một bên, nghe hắn nói một chút cũng không có mất gì, để cho người ta nói hết lời đi xong rồi có muốn làm gì cũng không muộn.” Ngưu Hữu Đạo vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía trong phòng, nhàn nhạt lên tiếng.

Viên Cương đang giơ tay lên chuẩn bị đấm xuống, đành buông xuống, gằn giọng “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”

Viên Phương ngồi trong góc tường hai tay ôm đầu như là được đại xá vậy, đứng lên liên tục nói cảm tạ: “Đạo gia quả nhiên là đại nhân đại lượng.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ hỏi: “Không phải ngươi vội vã rời đi rồi sao, sao lại chạy về lại đây làm gì?”
Vẻ mặt của Viên Phương rất là đặc sắc, hắn thật tình là muốn rời đi, đã tập hợp tăng chúng lại rồi, đang chuẩn bị rời đi, lúc vòng qua hàng rào của dịch trạm, bên ngoài có rất đông quân lính đang canh gác, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, đã bị vị vương phi kia để mắt tới rồi, hiện tại chạy, có thể chạy đi đâu đây? Thủ hạ của vương phi có không ít cao thủ, so với bên Ngưu Hữu Đạo đáng sợ hơn nhiều, đang bị người ta để mắt tới còn dám ở trên địa bàn của người ta chạy trốn?

Suy nghĩ một hồi liền hiểu ra vì sao tạm thời Phượng Nhược Nam còn không có động thủ, bởi vì hắn vẫn còn đang ở bên Ngưu Hữu Đạo, cũng tính là người của Thương Triều Tông, muốn động thủ với hắn, hai bên tất nhiên sẽ phát sinh xung đột, nếu là thoát ly bên này che chở, ra đến địa phương bên ngoài không ai biết, nghĩ sơ thôi cũng biết là sẽ có hậu quả gì, hiện tại chạy đi quả thực là đang muốn chết!

Cả bọn còn muốn dắt theo một con ngựa chạy? Động tĩnh lớn như vậy, người ta không phát hiện ra được mới là lạ! Đi bộ sao? Chúng tăng Nam Sơn tự dùng chân chạy, chỉ sợ chạy không được bao xa liền đã bị ngăn lại rồi!

Tới tận đây, hắn mới phát hiện, Ngưu Hữu Đạo đem ngựa cho bọn hắn cũng không khác gì là không cho cả, miệng nói thật hào phóng nhưng để cho người ta thật sự tiêu thụ không nổi.

Phát hiện bị hố, hắn có chút hoài nghi có phải là Ngưu Hữu Đạo cố ý thả bọn hắn đi, để hoàn hảo rủ sạch sẽ mọi chuyện liên quan tới đêm hôm đó, dù sao với bọn hắn mà nói, cũng không cảm thấy bọn hắn sẽ mang lại lợi ích gì cho Ngưu Hữu Đạo.

“Cái đó, Đạo gia, chúng ta tạm thời không muốn đi.” Viên Phương đứng đó gượng cười.

“Vừa rồi sống chết đòi đi, hiện tại lại tạm thời không muốn đi? Cũng chính là nói, sau này cũng sẽ đi! Lão Hùng a, ngươi chơi kiểu này thật không có ý tứ, muốn đùa nghịch ta sao?” Ngưu Hữu Đạo vẫn như cũ quay lưng về phía này.

“Không dám không dám!” Viên Phương vội vàng khoát tay, lách qua Viên Cương, bước nhanh đến bên người Ngưu Hữu Đạo, nói “Đạo gia, ta không phải có ý đó, là như vầy...”

Ngưu Hữu Đạo căn bản không có nghe hắn giải thích, “Tiễn khách! Quẳng hắn ra khỏi dịch trạm, tiện thể bàn giao với người bên ngoài một tiếng, nói người này không còn có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta, còn dám tự tiện xông vào, giết không tha!”

Viên Phương trợn mắt hoảng sợ: “Đạo gia, ọc...”

Viên Cương phóng đến, ‘bạch’ móc một đấm thật mạnh trên bụng của hắn, để cho hắn ngậm miệng lại, một tay nắm chặt áo hắn lôi ra ngoài.

“Đạo gia, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể ‘qua sông đoạn cầu’ a!” Viên Phương hất cánh tay Viên Cương ra, nắm chặt tay cùng Viên Cương giằng co, không chịu rời đi, dừng ở cửa kêu réo lên. Kỳ thật hiện tại khí lực của hắn không thua gì Viên Cương, thường ngày chỉ là bận tâm đến sự an toàn của chúng tăng Nam Sơn tự cho nên không dám hoàn thủ thôi. Lúc này thật sự là gấp, Ngưu Hữu Đạo làm như vậy, quả thực là đang muốn mạng của bọn hắn a!

Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên xoay người lại, nói “Qua sông đoạn cầu? Tốt! Đừng cho là ta không nói đạo lý, ta cho ngươi thêm một cơ hội, để cho ngươi lựa chọn thêm một lần nữa, là đi hay là lưu lại?”

“...” Đang cùng Viên Cương giằng co Viên Phương chợt sửng sốt một chút, cuối cùng yếu ớt nói: “Tạm thời không đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tạm thời? Tiếp tục ăn chùa uống chùa một trận, sau đó vỗ mông rời đi? Trên đời này làm gì có cái chuyện tốt như vậy? Đi hay là không đi, liền nói một câu, ngươi tự mình chọn đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn!” Thấy hắn do dự, lập tức nghiêng đầu qua Viên Cương ra hiệu, “Tiễn khách!”

Viên Phương lập tức hô: “Lưu! Chúng ta lưu!”

Ngưu Hữu Đạo phất tay, Viên Cương buông tay ra, Ngưu Hữu Đạo đến gần nói: “Lão Hùng, đây chính là do ngươi tự lựa chọn, là ngươi tự quyết định muốn lưu lại, đường là do ngươi chọn, phải chịu trách nhiệm, khẳng định muốn lưu lại sao?”

Viên Phương rất muốn khóc, cúi đầu nói: “Lưu!” Trong lòng lại đang nói thầm, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chỉ cần có cơ hội, lại chạy đi cũng không muộn.

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, ngay sau đó cửa bị trực tiếp đẩy ra, Văn Lệ xuất hiện ở ngoài cửa, đi vào, ánh mắt nhìn chăm chú vào người Viên Phương, rồi chỉ vào hắn nói: “Ngươi, đi theo ta một chút, vương phi muốn gặp ngươi!”

Mặt Viên Phương lập tức hiện lên hoảng sợ, nữ nhân kia là người dám đánh cả trượng phu trong lúc động phòng, hắn chật vật nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo cầu cứu: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng ở trước mặt hắn cản lại, đối với Văn Lệ nói: “Không đi!”

Văn Lệ sững sờ, người này là ai nha, dám phách lối như vậy, mặt trầm xuống nói: “Ngươi nghe cho rõ, là vương phi bảo hắn tới!”

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Vương gia nói, mọi việc phải được hắn đồng ý đã, nhất là từ phía vương phi.” Hắn mặc kệ, trực tiếp quăng cục ức chế này lên người Thương Triều Tông, dù sao chỉ cần hắn không nguyện ý, Thương Triều Tông cũng không chỉ huy được hắn, vừa vặn lấy ra làm khiên đỡ, dù sao Phượng Nhược Nam cũng không dám giết Thương Triều Tông, nhiều lắm là lại đem Thương Triều Tông ra đánh một trận mà thôi.

“...” Văn Lệ bị chặn họng không nói nên lời, xoay người liền đi, vứt lại một câu ngoan thoại, “Các ngươi chờ đó!”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu xoay người lại, đối với Viên Phương đang nhẹ nhàng thở ra nói: “Không có việc gì, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng động tới ngươi. Hôm nay ta nói cho ngươi một lời, sau này chúng ta có thịt cùng ăn, có rượu cùng uống, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!”

“Tạ ơn Đạo gia, tạ ơn Đạo gia!” Viên Phương liên tục nói cảm tạ, cũng không có đem lời nói của Ngưu Hữu Đạo coi là thật.

Nhưng mà còn không được một lúc, một loạt tiếng bước chân gấp rút truyền đến.

Cạch! Cửa phòng bị người đạp cho một cước mở ra, chính là Phượng Nhược Nam, mặt đầy sát khí, còn có mấy người đi theo phía sau.

Gặp trận thế như vậy, Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhíu mày lại, cảm thấy nam nhân bà này thật sự có mao bệnh, giữa phu thê động phòng chút chuyện ‘hư hỏng’ này, náo ầm ĩ hoài không dứt có ý nghĩa sao?