Đạo Quân (bản edit)

Chương 70: Trong cung hạ quyết tâm




Nói về Kim Đan bảng, đó chính là danh sách do thế lực Băng Tuyết các ở tu hành giới tạo ra, tên gọi đầy đủ là: Bát Bách Kim Đan, Danh Chấn Thiên Hạ!

Người được ghi tên trên Kim Đan bảng, dĩ nhiên là đã đạt tới tu vi Kim Đan, thực tế trên toàn bộ tu hành giới, người có tu vi đạt tới Kim Đan nhiều hơn rất nhiều so với con số 800 trên, ‘Bát Bách Kim Đan’ chỉ có 800 vị trí. Mà 800 vị tu sĩ Kim Đan trên này cũng không phải sẽ vĩnh viễn ở hoài vị trí đó, vị trí trên Đan Bảng tuỳ thời sẽ bị thay đổi, thí dụ như: Có người đánh bại một vị được vinh danh trên bảng rồi thế vào vị trí đó, hoặc là người nào đó bị chết, tự nhiên cũng bị xoá tên

Rất nhiều người đối với cái Đan Bảng này đều tỏ vẻ khinh thường, bởi vì danh sách trên bảng cũng không đúng tuyệt đối, quá trình khảo cứu tìm tòi bị người chê bai.

Tỷ như, có chút tu sĩ Kim Đan không muốn dương danh mà ẩn cư, rất ít khi cùng người khác giao thủ, thực lực chân chính ra sao không cho người ngoài biết được. Lại có chút tu sĩ Kim Đan tỉ võ thắng nhưng không khoe ra, kẻ bị bại cũng không lên tiếng. Thử hỏi nếu rơi vào các loại tình huống này, làm sao có thể cam đoan bảng danh sách trên tuyệt đối chính xác?

Băng Tuyết các có lẽ cũng đã cân nhắc đến điểm này, cho nên chỉ tập trung vào 10 thứ tự đứng đầu. Thập đại cao thủ trên Đan Bảng, tuyệt đối là người có thực lực, xét trên thực lực tổng thể mà nói, tu sĩ thiên hạ cũng không có ý kiến gì nhiều về 10 người này. Còn lại 790 tên đứng sau, cũng chỉ được nổi danh là có tên trên bảng mà thôi, chưa được phân thứ tự xếp hạng.

‘Bát Bách Kim Đan, Danh Chấn Thiên Hạ!’ Thật đúng là danh chấn thiên hạ, mặc kệ cho tu sĩ khác có phục hay không, không ai có thể tự đi kiểm chứng thực lực chân chính giữa các tu sĩ Kim Đan này cao hay thấp kỹ càng được cả, cho nên những nhà quyền quý có nắm giữ nhiều tài nguyên thì cũng chỉ dựa vào danh sách này, xem xét nhu cầu mà tuyển người. Cung cấp cho bọn hắn tài nguyên tu luyện, mời cao thủ Đan Bảng làm pháp sư tùy tùng hoặc làm bảo vệ hay làm việc theo yêu cầu gì đó.

Kể từ đó, người vinh danh trên bảng cũng liền bị phiền toái, thường xuyên sẽ có người tìm tới cửa khiêu chiến, phần lớn người chạy tới khiêu chiến đều là những tu sĩ thiếu thốn tài nguyên tu luyện. Do người đi khiêu chiến cũng là không còn cách nào khác, đều là tu sĩ Kim Đan cả, bảng giá thuê mướn lại không giống nhau. Thí dụ như vầy, hai đồ vật giống nhau cùng đưa đi bán, một cái được đóng gói đẹp đẽ, có nhãn hiệu nổi tiếng bán được 10 kim tệ, còn một cái thì không được đóng gói, bày đại ở trên sạp thì chỉ có thể bán được 1 kim tệ, dựa vào cái gì đều là đồ vật giống nhau lại chênh lệch giá nhiều như vậy?

Đạo lý này đặt ở trên người cũng là như vậy, ngươi nói ngươi có chất lượng tốt hơn hoặc là tự giới thiệu bản thân thật tốt cũng vô dụng a, người thuê không đồng ý, ngươi nói sao liền nghe vậy à? Ngươi nói ngươi giỏi hơn phải không? Chứng minh cho ta xem a, ngươi đi đánh bại một tên cao thủ Đan Bảng ta xem thử một chút! Đó! Lượn quanh một vòng vẫn phải là đi so tài một chút, hà tất phải tự rước lấy nhục trước mặt người thuê làm gì, không bằng đi khiêu chiến trước đã, được ghi danh lên bảng rồi nói sau.

Đương nhiên, người nổi danh trên bảng nếu có môn phái bối cảnh, bình thường thì sẽ không có ai dám tới khiêu chiến cả, trừ phi ngươi tài giỏi đến mức thắng được hết tất cả người của môn phái người ta, nếu không hôm nay ngươi lên bảng, có khả năng ngày mai liền bị một đám người giết chết. Tương tự, tu sĩ Kim Đan có môn phái bối cảnh cũng sẽ không đi khiêu chiến người khác như vậy, tài nguyên tu luyện tự nhiên sẽ được môn phái cung cấp cho, không đáng làm chuyện ‘ở không đi gây sự’ này, đi khiêu chiến những người không môn phái bối cảnh trên cơ bản là không cần thiết, còn khiêu chiến người có môn phái bối cảnh thì lại càng không cần thiết, bởi vì có thể tạo thành xung đột giữa hai phái.

Cũng kể từ đó, Đan Bảng tự nhiên càng dễ dàng bị người ta phê phán, nói không khảo cứu được toàn diện rồi. Nhưng Băng Tuyết các người ta cũng có tuyên bố, ngươi cảm thấy người nào ở trên bảng không thích hợp, thì không ngại mời ngươi tự xuất ra bản lĩnh thật sự đến nói chuyện đi. Nhưng mà ai ăn no rửng mỡ, ngồi không không có chuyện làm, đi nói tên này, phán tên kia chỉ có hư danh? Đây không phải tự tìm người đến đánh mình sao?

Người bất mãn trách cứ Băng Tuyết các tự nhiên là cái đám nhàn rỗi không có chuyện gì làm ngồi đó la lối, thế nhưng cũng chẳng có ai dám tới gây sự với Băng Tuyết các cả. Các chủ hiện tại của Băng Tuyết các là tôn nữ của Tuyết bà bà – Tuyết bà bà này là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thực lực tính trên tu hành giới này có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, là một trong mấy người đứng ở đỉnh cao nhất tu hành giới này. Đan Bảng là do các chủ đời trước của Băng Tuyết các làm ra, mà các chủ đời trước cũng lại là đệ tử của Tuyết bà bà.

Ngay cả những lão quái vật Nguyên Anh kỳ khác cũng không có ý kiến gì đối với Đan Bảng này, những tu sĩ thiên hạ còn lại tự nhiên cũng chẳng làm được gì.

Cũng không có ai cố gắng gây khó dễ với Băng Tuyết các, Tuyết bà bà của người ta là người đứng trên đỉnh của chuỗi sinh vật thế giới này rồi, có bối cảnh to như vậy, Băng Tuyết các không thiếu tài nguyên tu luyện, cũng không thiếu danh vọng, không đáng đi cùng người khác tranh đoạt hay kết thù kết oán, cho nên xem như là một thế lực tồn tại tương đối siêu nhiên.

Tương đối mà nói, cũng không phải Đan Bảng không có ích gì, ít nhiều gì vẫn là có thể phản ánh được thực lực nhất định giữa các tu sĩ kim đan, cũng bởi vì có Tuyết bà bà làm chỗ dựa, số lượng nhân mạch của Băng Tuyết các không cần phải nói, là tổ chức nắm giữ tin tức tình báo trong thiên hạ càng toàn diện hơn so với người bình thường, cũng dễ đưa ra nhận xét. Thí dụ như ở chỗ nào đó có người này cùng người kia đánh nhau, thắng bại ra sao, có lẽ rất nhiều người chưa từng nghe tới, nhưng Băng Tuyết các đã thu được tin tức rồi cải biên lại Đan Bảng, không ít người vẫn là dựa vào thông tin trên Đan Bảng mới biết là ai đánh với ai.

Về phần vì sao không làm ra bảng Nguyên Anh kỳ, Trúc Cơ kỳ hoặc là Luyện Khí kỳ, Băng Tuyết các hiển nhiên cũng không dám suy luận phán đoán đối với mấy lão quái Nguyên Anh kỳ, còn Trúc Cơ kỳ cùng với Luyện Khí kỳ thì bởi vì có nhiều vô số, phân tích tổng hợp tới khi nào đủ.

(Lão miêu tả cái bảng này hết chương =.,=, âm mưu câu chữ quá)

Xem xong nội dung mật báo, Lục Thánh Trung cười khổ: “Cao thủ Đan Bảng Bạch Diêu tự thân xuất mã, lão Phượng Lăng Ba này thật sự là để mắt tới tên Dung Bình quận vương này ghê.”

An Tiểu Mãn vê vê cằm, hiển nhiên cũng có chút buồn bực, “Đúng vậy, lão Phượng Lăng Ba cũng không khỏi quá mức coi trọng Thương Triều Tông đi, chẳng những gả nữ nhi cho, còn phái Bạch Diêu theo hộ vệ, đến mức đó sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một lời giải thích, xem ra năm đó Ninh Vương có ảnh hưởng không nhỏ đối với Phượng Lăng Ba, thế nhưng còn Thiên Ngọc môn thì nói thế nào? Ninh Vương có lực ảnh hưởng với Thiên Ngọc môn lớn như vậy sao? Không nghĩ ra...” Lắc đầu, bộ dạng không thể nào hiểu nỗi, nói “Lục sư huynh, việc này ta đề nghị ngươi nên nghĩ lại đi!”

Lục Thánh Trung than ngắn thở dài, nói, “Ngũ Lương sơn của chúng ta cũng không phải là đại môn phái gì, không thể tự làm chủ một địa bàn, chỉ có thể phụ thuộc, lúc nào cũng có thể bị thay thế, Vương Hoành bắt nhất định phải làm như vậy, ta còn có thể làm như thế nào được? Nếu không thể cho hắn một cái bàn giao, bằng với mối quan hệ của Vương Hoành, lúc nào cũng có thể đá Ngũ Lương sơn chúng ta ra khỏi tổ chức, ảnh hưởng tới không chỉ là một mình ta a!”

An Tiểu Mãn nghe vậy rơi vào trầm mặc, đúng là như vậy, khỏi cần phải nói, Vương Hoành cùng với Chu Thủ Hiền ký chủ của hắn đều là Bảo Hoàng phái, thật muốn làm cho Vương Hoành không cao hứng, hắn tùy tiện đánh tiếng với Chu Thủ Hiền, Chu Thủ Hiền cũng không thể vì một đệ tử tiểu môn phái mà đắc tội Vương Hoành của bên kinh thành được, ngay cả hắn cũng có thể bị cút xéo khỏi Chu Thủ Hiền, còn những đại môn phái có sức ảnh hưởng với Bảo Hoàng phái, chỉ sợ cũng chưa chắc sẽ nói chuyện giúp bọn hắn, tiểu môn phái có thể thay thế bọn hắn thật sự là có nhiều lắm.

“Thế nhưng việc này gần như không có khả năng thành công, đừng nói chỉ mình sư huynh ngươi, liền xem như toàn bộ Ngũ Lương sơn chúng ta đồng thời xuất động, chỉ sợ cũng chơi không lại một mình Bạch Diêu, Bạch Diêu có tiếng là dùng thực lực một người đánh tan một môn phái đó!” An Tiểu Mãn than nhẹ.
Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời thở dài: “Sự do người làm, nếu không có đủ thực lực, vậy thì dùng trí nghĩ biện pháp đi!” Cầm chén rượu lên uống một ngụm, đập chén xuống bàn, nhịn không được mắng một tiếng, “Móa nó, cái tên Ngưu Hữu Đạo phải gọi là Ngưu Hữu Bệnh mới đúng, giết ai không giết, đi giết Tống Diễn Thanh làm gì, biết rõ Tống Diễn Thanh có bối cảnh lớn như vậy còn dám đi gây sự...”

Yến quốc, kinh thành, bên trong chính đường phủ Đại Tư Không, Tống Cửu Minh bước nhanh đi vào, cung cung kính kính cúi người hành lễ với Đồng Mạch.

Đồng Mạch phất tay cho những người khác trong chính đường lui ra, đứng dậy bước ra khỏi bục, bước qua cửa, đứng dưới mái hiên.

Tống Cửu Minh hầu ở bên cạnh, im lặng không nói gì, chờ phân phó.

Trầm mặc thật lâu, Đồng Mạch chợt từ từ nói: “Trong cung hạ quyết tâm, diệt trừ Thương Triều Tông, đồ vật nếu chúng ta không đạt được, cũng không thể để cho nó rơi vào trong tay Phượng Lăng Ba.”

“...” Tống Cửu Minh sửng sốt một chút, “Phượng Lăng Ba há có thể từ bỏ ý đồ?”

Đồng Mạch: “Bệ hạ kiêng kị Phượng Lăng Ba sẽ tiết lộ tin tức ra ngoài, Phượng Lăng Ba cũng vậy, làm sao không kiêng kị bệ hạ cũng sẽ tiết lộ tin tức ra chứ, khác biệt duy nhất ở chỗ, bệ hạ bận tâm tới thiên hạ Đại Yến, không muốn nhìn thấy Đại Yến nội loạn, sẽ cho ngoại địch nhân cơ hội mà vào, mà Phượng Lăng Ba thì lại không lo vấn đề này, hắn đây là gọi ‘chân trần không sợ mang giày’, bởi vậy Phượng Lăng Ba mới không có sợ hãi gì. Nhưng nếu có thể nhất cử giải quyết hết Thương Triều Tông, cùng lắm thì cho Phượng Lăng Ba thêm chút lợi ích để trấn an, hắn cũng không tổn thất cái gì. Nếu có thất thủ, Phượng Lăng Ba cũng không dám phản công lại quá mức, bí mật kia tiết lộ ra ngoài, đối với hắn cũng không có chỗ tốt gì, thế nhưng bệ hạ cũng không dám bức bách hắn thêm lần thứ hai được nữa.”

Tống Cửu Minh suy tư xong khẽ gật đầu, minh bạch ý nghĩa trong đó, một khi để Phượng Lăng Ba hiểu lầm hoàng đế là ỷ vào nhược điểm kia của hắn lại nhiều lần động thủ với hắn, Phượng Lăng Ba không chịu đựng nổi, cũng vô pháp tiếp nhận thêm nữa, phát hiện ‘vật kia’ không có hiệu quả uy hiếp đối với hoàng đế, tất nhiên muốn ‘chó cùng rứt giậu’, đây là vấn đề nghiêm trọng mà Đại Yến khó có thể chịu đựng nổi. Hắn từ từ nói: “Cho nên cơ hội động thủ chỉ có một lần!”

Đồng Mạch gật đầu: “Đúng, cơ hội chỉ có một lần...”

Phủ thứ sử* Nam Châu, trên một lầu các ở trong đình thủy tạ, Chu Thủ Hiền mặc cẩm bào, đeo đai lưng ngọc, đứng dựa vào lan can, vân vê chòm râu trầm mặc.

Một tên tráng hán râu quai nón, mặc áo xanh leo nhanh lên lầu các, đi đến bên cạnh Chu Thủ Hiền chắp tay nói: “Không biết châu mục gọi ta tới có gì cái gì phân phó?”

Chu Thủ Hiền buông tay xuống, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong các, nói “Nghiêm Đoạt, có chuyện này!”

Tráng hán áo xanh Nghiêm Đoạt đi theo bên cạnh, nói “Châu mục cứ nói đừng ngại!”

Chu Thủ Hiền trầm ngâm nói: “Bệ hạ có chỉ, Thương Triều Tông không thể lưu, muốn ta xử quyết hắn!”

Nghiêm Đoạt vừa đi theo vừa suy tư nói: “Nghe nói Thương Triều Tông đã thành con rể của Phượng Lăng Ba, nếu động hắn, chẳng phải là phải phát động đại quân tấn công ư? Tình huống hiện tại của Đại Yến, muốn vạch mặt với Phượng Lăng Ba tựa hồ không ổn cho lắm, bên này khẽ điều động đại quân, mấy người ở các nơi muốn ủng binh tự lập sợ là cũng sẽ rục rịch theo, nó có thể châm ngòi cho ‘đám cháy’ bùng lên, lại thêm mấy quốc gia xung quanh lại đang nhìn chằm chằm, cực kỳ có khả năng sẽ thừa dịp loạn mà chui vào, với tình hình trên, nếu làm như vậy có ổn không?”

Chu Thủ Hiền dừng bước: “Chính là bởi vì không muốn vạch mặt với Phượng Lăng Ba, cho nên bệ hạ có hạ mật chỉ, muốn bí mật xử lý Thương Triều Tông, cho nên ta mới gọi ngươi đến!”

Nghiêm Đoạt thử dò xét hỏi: “Ám sát?”

Chu Thủ Hiền không có phủ nhận, lại bổ sung: “Vừa nhận được tin tức, nhóm Thương Triều Tông đã đến bên trong quận Thanh Sơn, có 1000 kỵ binh, 4000 bộ binh, còn có 30 tên tu sĩ Thiên Ngọc môn phái ra hộ tống, thủ lĩnh dẫn dắt chính là Bạch Diêu của Thiên Ngọc môn!”

“Bạch Diêu?” Nghiêm Đoạt sửng sốt một chút, chợt cười khổ nói: “Bạch Diêu chính là một trong những người tuấn kiệt của Thiên Ngọc môn, là cao thủ có tên trên Đan Bảng, từng lấy lực lượng một người phá hủy cả một môn phái, còn thêm 30 tên đồng môn hiệp trợ, lại có mấy ngàn nhân mã vây công, nó có thể khiến cho người ta như hãm vào vũng bùn. Châu mục, thứ cho ta nói thẳng, loại tình huống này nếu muốn có thể nắm chắc tuyệt đối giết được mục tiêu, trừ phi là cao thủ Nguyên Anh kỳ, chí ít cũng phải là 10 đại cao thủ vị trí đầu trên Đan Bảng mới có thể.”

Chu Thủ Hiền: “Cao thủ Nguyên Anh kỳ không hỏi thế sự, xem như bệ hạ tự mình ra mặt cũng chưa chắc có thể mời được, mà cao thủ mười vị trí đầu Đan Bảng cũng sẽ không vô duyên vô cớ cuốn vào việc này. Còn người trong những môn phái khác, có Thiên Ngọc môn chấn nhiếp, cũng không dám tuỳ tiện tới khai chiến.”

Nghiêm Đoạt minh bạch, cho nên mới tìm tán tu như hắn tới, thở dài: “Châu mục, không phải ta chối từ, mà là năng lực có hạn, không cách nào làm được, sợ sẽ làm hỏng đại sự của châu mục, hay là châu mục mời cao nhân khác đi!”