Đạo Quân (bản edit)

Chương 78: Đây là cách làm của người trong Ma Đạo!


.

Nỗi bi phẫn trong lòng hắn không ai có thể hiểu được, gia cảnh sa sút, đến nỗi để nữ tử tay chỉ cầm bút mực yếu ớt lại phải ra chiến trường giúp binh sĩ của hắn gia tăng sĩ khí, muội muội của hắn thật sự mà xảy ra chuyện gì, hắn chết muôn lần cũng khó thoát lỗi, không còn mặt mũi nào đối diện với phụ mẫu cùng các huynh trưởng đã chết.

“Ca, ta không sao.” Thương Thục Thanh có chút suy yếu lắc đầu.

Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống chạy lại, cấp tốc xuất thủ điểm huyệt đạo cho Thương Thục Thanh cầm máu lại, bắt mạch kiểm tra Thương Thục Thanh, lại kiểm tra vết thương ở sau lưng Thương Thục Thanh. Đối với nữ nhân này, Ngưu Hữu Đạo thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, vốn dĩ hắn cho rằng, chuyện nguy hiểm như thế, hắn cảm thấy mình đi tránh né nguy hiểm hẳn là chuyện ‘thiên kinh địa nghĩa’, không đáng để nhân gia đi bán mạng, kết cuộc là nữ nhân này cũng xông ra chiến trường, ngược lại làm cho nội tâm của hắn có chút cảm xúc không nói ra được, cũng không diễn tả được, xem như là có chút hổ thẹn đi.

Đương nhiên, nhìn mặt hắn cũng chả có chút gì tỏ ra hổ thẹn cả.

Hiện tại hắn ngược lại là lo lắng Viên Cương, ngay cả hắn đều cảm thấy có chút tội lỗi, Viên Cương bị hắn ngăn lại còn không biết có cảm giác gì, chỉ đành cười khổ trong lòng.

“Vương gia, quận chúa không có việc gì, chỉ là mất máu quá nhiều, điều dưỡng một đoạn thời gian thì có thể khôi phục, chỉ là vết thương phía sau lưng có chút lớn, sợ là phải khâu lại mới được, không thì sau này lành sẽ để lại một vết sẹo lớn.” Sau khi kiểm tra xong Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở Thương Triều Tông một tiếng.

Nghe nói không có việc gì, Thương Triều Tông thở nhẹ ra một hơi, lại nghe phải khâu vết thương, thì hồ nghi nói: “Khâu lại? Làm sao khâu lại?”

“Hở...” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, mới nhớ tới ở nơi này không có cách làm này, bèn giải thích: “Chính là may vết thương lại giống như may y phục ấy, dùng kim khâu lại, chẳng những có lợi cho vết thương dễ khép lại, còn có thể làm cho vết sẹo nhỏ lại, so với để vết thương hở ra như vậy thì tốt hơn rất nhiều.”

Thương Triều Tông hít sâu vào một hơi, lạnh toát, bị chặt một đao cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng nghe dùng kim khâu vết thương lại giống như khâu y phục vậy, thì hắn sởn hết cả da đầu, nói “Da thịt cũng không phải là y phục, Đạo gia đang nói đùa sao?”

Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ cái trán, quan niệm là cái vấn đề rất khó mà thay đổi, đoán chừng giải thích thế nào đi nữa cũng đều vô dụng, nghĩ nghĩ, cũng lười giải thích nữa, tùy tiện!

Thương Thục Thanh giọng hơi suy yếu hỏi, “Đạo gia, vết thương có thể hồi phục tốt hơn khi khâu lại đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đương nhiên.”

Thương Thục Thanh: “Vậy làm phiền Đạo gia giúp các huynh đệ bên dưới khâu lại vết thương một chút được không?”

“Hít...” Đám thân vệ bị thương bên cạnh hít một hơi thật sâu, cảm giác sau lưng lạnh toát, vô ý thức che vết thương lui lại một bước, cũng có cảm giác như Thương Triều Tông vậy, coi da thịt của mình như y phục may tới vá lui, nói đùa hả trời?

Thương Triều Tông cau mày lại nói: “Thanh nhi, loại chuyện này há có thể...”

Thương Thục Thanh ngắt lời, nói: “Ca, ta tin tưởng Đạo gia sẽ không nói nhảm, khâu vết thương lại có hiệu quả tốt như vậy thì đối với các huynh đệ bị thương cũng là một chuyện tốt.” Nàng nhìn thấy mấy thân vệ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ ở xung quanh, bèn quả quyết nói: “Đạo gia, khâu cho ta trước đi!” Hiển nhiên là muốn làm gương trước.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, quay đầu lại nói: “Hầu Tử, chuẩn bị đồ vật cần thiết, nấu chút nước sôi khử trùng!”

Viên Cương nhẹ gật đầu, quay đi chuẩn bị, vẫy tay một phát, Viên Phương cùng chúng tăng Nam Sơn tự lập tức vui vẻ đi theo hỗ trợ.

Lam Nhược Đình đang đứng ở một bên bỗng ngồi xuống, mở một túi đồ, từ bên trong lấy ra hai cái bình sứ, đổ ra một viên dược hoàn màu hồng cùng một viên dược hoàn màu lục, cho Thương Thục Thanh ăn.

Ngưu Hữu Đạo nhìn xem 2 viên thuốc này có chút quen mắt, hình như trên thư tịch thấy miêu tả qua, vừa nãy nhìn thấy không ít người bị thương tựa hồ cũng sử dụng cái này, bèn thử hỏi: “Là Ích khí bổ huyết đan và Thanh lương đan hả?”

“Vâng!” Lam Nhược Đình nhẹ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo ‘À’ một tiếng, Ích khí bổ huyết đan cũng dễ hiểu, còn viên Thanh lương đan màu xanh kia ăn vào thì có thể phòng ngừa vết thương sinh mủ, trên thực tế, hắn suy đoán hẳn là như thuốc tiêu viêm, đều là đồ vật phòng thân trên chiến trường ở thế giới này.

Thương Triều Tông không thể ở bên cạnh muội muội của mình hoài được, lúc này cũng không thể làm như vậy, huynh đệ bên dưới người bị thương cũng có không ít, còn có người chết trận nữa, dù vẫn không an tâm về muội muội, hắn cũng vẫn là đem Thương Thục Thanh giao cho Ngưu Hữu Đạo chăm sóc, chính mình thì đi xử lý chuyện khác.

Đợi sau khi tìm được 30 thi thể của thân vệ tập trung lại, Thương Triều Tông im lặng trầm mặc, ngẩng đầu nhìn lên chiến kỳ Anh Dương Võ Liệt vệ cắm ở bên cạnh đang tung bay.

Ba mươi ba người chết trận, khoảng trăm người bị thương, không tính bị thương nhẹ, đối với chiến quả mà nói, tuyệt đối là thắng lợi, nhưng đối với nhân thủ của hắn hiện có mà nói, tổn thất của hắn không nhỏ, không chịu nổi tiêu hao thêm mấy lần như thế.

Cách đó không xa, Phượng Nhược Nam thỉnh thoảng nghiêng đầu qua nhìn xem một thân dính đầy máu Thương Triều Tông, lại ngẫu nhiên quay đầu qua nhìn xem đang bị thương Thương Thục Thanh, nghĩ lại một màn trước đó, đường đường là quận chúa vẫn không để ý tính mạng bản thân gắng sức xung phong đi đầu, thân là nữ tử yếu ớt vẫn cầm chiến kỳ xông pha chiến đấu, gia phong của nhà Ninh Vương làm cho nàng thật sự rung động, không thể không cảm khái, khó trách Ninh Vương có thể tạo ra được một đội quân uy chấn thiên hạ như vậy. Nàng cũng không thể không thừa nhận rằng, chính mình đã mang theo thành kiến mà đánh giá sai rồi, đã xem thường hai huynh muội này, bất quá trên miệng thì nàng sẽ không đi thừa nhận.

Nhưng dù sao thì nàng cũng phải đi tới bên Thương Thục Thanh, nhàn nhạt hỏi một tiếng, “Quận chúa không có sao chứ?”
“Tẩu tử, không có việc gì!” Thương Thục Thanh giọng suy yếu đáp.

Phượng Nhược Nam Ừ một tiếng, lúc quay sang, chú ý tới Ngưu Hữu Đạo đang ở bên canh, mắt lộ ra vẻ chán ghét, lúc ấy tất cả mọi người bên này đều xông ra ngoài, duy chỉ tên pháp sư này ngược lại núp ở đằng sau, chưa thấy qua dạng pháp sư tùy tùng như vậy, không khỏi hừ lạnh, nói: “Bọn chuột nhắt vô sỉ!”

“...” Ngưu Hữu Đạo muốn phản bác, nghĩ nghĩ, được rồi, lúc này nhịn.

Phượng Nhược Nam quay đầu lại gọi Văn Lệ tới chiếu cố cho Thương Thục Thanh, bên Thương Triều Tông cũng không có nữ nhân nào khác nữa, một đám nam nhân đi chăm sóc cho một nữ tử bị thương cũng không tiện.

Lâm thời dựng lên cái lều vải, Viên Cương đem tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, để Thương Thục Thanh nằm úp trên một tấm chăn lông cừu.

Ngưu Hữu Đạo ngồi ở một bên, đưa tay ra chuẩn bị động thủ chợt khựng lại, nhớ tới nam nữ thụ thụ bất thân, không khỏi do dự hỏi: “Quận chúa, ta có thể cắt lưng áo của ngươi ra thêm một chút được không?”

Thương Thục Thanh hiểu ý của hắn, biết hắn có thể thấy được lưng của mình, hơi cắn cắn môi, ngượng ngùng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Trên chiến trường cứu chữa người bị thương không câu nệ tiểu tiết, ta tin tưởng Đạo gia cũng không phải là hạng người vô lễ.” Một câu cuối cùng này hiển nhiên vẫn là ám hiệu một chút, ngươi đừng có mà làm loạn đó!

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng, xé lưng áo của nàng mở to ra chút, rửa sạch miệng vết thương, lúc rửa sạch vết máu mới phát hiện, mặc dù mặt mũi nữ nhân này rất khó coi, nhưng làn da phía sau lưng lại mịn màng trắng nõn như sứ, làn da đẹp như thế lại bị một vết đao to giật cả mình cắt một đường đích thật là nghiệp chướng mà.

“Đáng tiếc không có cồn khử trùng, có cơ hội phải làm ra một chút...” Ngưu Hữu Đạo nói thầm một tiếng, cầm kim khâu đã khử trùng bằng nước sôi, hiển nhiên kim khâu cũng không phải loại thích hợp, kim là kim may đồ, chỉ là sợi bông, nhưng trong điều kiện như vậy, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang xe chỉ luồn kim, Thương Thục Thanh nhìn cũng hoảng sợ run rẩy, tranh thủ thời gian nghiêng đầu qua, không dám nhìn nữa.

Ngưu Hữu Đạo điểm huyệt giảm đau cho nàng xong, cấp tốc khâu miệng vết thương lại, cẩn thận tỉ mỉ, hi vọng vết thương sau khi khép lại thì cũng không ra cái vết sẹo gì, xem như bù đắp chút áy náy trong lòng.

Văn Lệ ở một bên quan sát mới biết được là đang muốn làm gì, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, cảm thấy ngột ngạt khó thở, tay chân lạnh buốt, sao có thể đem da thịt dày vò như y phục vậy, quá đáng sợ!

Sau khi làm xong mọi thứ, Ngưu Hữu Đạo đỡ Thương Thục Thanh đứng lên, nói “Tốt rồi, chú ý không nên lôi kéo làm vết thương mở ra, chờ đến khi vết thương lành lại thì cắt lấy chỉ đi, hẳn là không để lại vết sẹo quá dễ thấy.”

“Có để lại sẹo hay không không quan trọng.” Thương Thục Thanh lắc đầu, vết sẹo trên người lại khó coi cỡ nào cũng không bằng vết ác ban trên mặt nàng, nàng quan tâm đến là có khả năng giúp cho các huynh đệ mau chóng khôi phục thật hay không, thủ hạ có thể giúp cho hai huynh muội nàng vốn cũng không có nhiều, có thể mau chóng khôi phục được một người là tốt một người. Bỗng nhiên nhúc nhích người một chút, tựa hồ cũng không thấy có gì, không có đáng sợ như trong tưởng tượng như vậy, lúc này mới cười nói: “Làm phiền Đạo gia giúp các huynh đệ bị thương cũng khâu lại một chút.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, quay sang Viên Cương nói: “Ngươi đi xử lý đi, thuận tiện mang theo bọn Lão Hùng, để bọn hắn đi theo luyện tập một chút. Người bị thương có không ít, thêm nhiều người biết làm một chút cũng mau chóng hơn.” Hắn mới không có rảnh đi giúp hết từng đó người á.

Viên Cương quay người rời đi.

Văn Lệ giúp Thương Thục Thanh phủ thêm một cái áo choàng lên người.

Ngưu Hữu Đạo quay qua nhìn thấy sắc mặt Thương Thục Thanh tái nhợt, nhịn không được thở dài một tiếng, “Ngươi nha, rõ ràng không am hiểu xông pha chiến đấu, tại sao phải cậy mạnh xông ra ngoài làm gì?”

“Huynh muội chúng ta không có tư cách vì bản thân mình mà nhìn các huynh đệ đi chịu chết, nếu như người người đều vì tư lợi, cũng không có Anh Dương Võ Liệt vệ này.” Thương Thục Thanh nhàn nhạt giải thích một câu, trái lại làm cho Ngưu Hữu Đạo lúng túng, trong đám người hắn chính là kẻ mang tâm tư chỉ vì bản bản thân kia. Thương Thục Thanh liếc hắn một cái, bỗng hỏi: “Đạo gia, nếu như Viên gia cũng xông ra chiến trường, ngươi sẽ đi theo không?”

“Nhìn tình huống mà định ra.” Ngưu Hữu Đạo cười, ném cho 1 câu nói, chui ra khỏi lều vải, không muốn nói nhiều vấn đề này.

An trí xong Thương Thục Thanh, Văn Lệ nhanh chóng trở về bên Phượng Nhược Nam, đem tình huống nhìn thấy kể lại, Phượng Nhược Nam nghe xong biến sắc, đem da thịt người đang còn sống sờ sờ may lại như may y phục á?

Bạch Diêu chen vào một câu, “Đây là cách làm của người trong Ma Đạo!” Ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo ở đằng xa.

Nhưng mà Thương Thục Thanh đều đã làm gương rồi, đám thân vệ bị thương của Thương Triều Tông không thể nào tránh khỏi, Viên Cương mang theo chúng tăng Nam Sơn tự giúp các thương binh khâu vết thương lại, thứ này rất đơn giản, học rất nhanh, liền nhìn xem có dám làm hay không thôi. Đối mặt với nắm đấm của Viên Cương, nhóm Viên Phương không dám làm cũng phải ráng mà làm, chỉ là tay nghề may vá có tốt có xấu không ai dám khen mà thôi.

Thế là mấy đám thân vệ bị thương của Thương Triều Tông từng người kêu thảm như heo bị thọc tiết, một đám đại lão gia không sợ rơi đầu, lại sợ cái này, chắp tay sau lưng đi khắp nơi xem xét Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu. Tất nhiên rồi, do bọn Viên Cương cũng không biết cách điểm huyệt giảm đau mà.

Nghe nói toàn bộ thương binh của Anh Dương Võ Liệt vệ đều tiếp nhận trị liệu như vậy, Phượng Nhược Nam hồ nghi, chẳng lẽ đây là thủ đoạn trị liệu đặc thù của Anh Dương Võ Liệt vệ sao? Hiện tại nàng có ý đồ quan sát học tập theo Anh Dương Võ Liệt vệ, không khỏi tự thân đi đến hiện trường xem xét, kết quả thiên tính của nữ nhân khó tránh khỏi, nàng nhìn xong hãi hùng khiếp vía, ngột ngạt khó thở, không dám nhìn thẳng, lại thêm đám thân vệ kêu la thảm thiết như heo bị làm thịt, làm nàng tranh thủ thời gian bỏ chạy, cũng bỏ đi ý nghĩ cho người của mình cũng điều trị giống như vậy.

Sắc trời đã tối, cả nhóm cũng không lần mò thông qua Lang Nha lĩnh làm gì, mà là tìm ngọn núi dễ thủ khó công tụ tập lại, chuẩn bị sau khi trời sáng lại xuất phát.

Tình hình chiến đấu tổn thất cùng tình huống xảy ra đã dùng Kim Sí (chim) đưa tin cấp báo cho Phượng Lăng Ba, tu sĩ Thiên Ngọc môn cũng tổn thất mười người, cần Thiên Ngọc môn điều động thêm nhân thủ đến bổ sung, mấy cái này đều để nói sau.