Đạo Quân (bản edit)

Chương 79: Ta không có âm hiểm giống như ngươi vậy




“Hơn 1 vạn nhân mã tinh nhuệ, vậy mà không đỡ nổi một kích, Hướng Võ Nhân, tội của ngươi đáng chết vạn lần!”

Phủ thứ sử Nam Châu, trong chính sảnh, Chu Thủ Hiền gầm thét, kém chút lật cả nóc nhà, mấy bộ chén trà bị hắn đập xuống nền nát bét hết, cho Hướng Võ Nhân dẫn tinh binh đi vây đánh rồi, vậy mà cũng đánh không xong, trái lại thất bại làm hắn cũng bị liên lụy. Không chỉ ở việc tru sát Thương Triều Tông thất bại, mà trong đó càng thể hiện lên một điều, 1 vạn tinh nhuệ dưới trướng của hắn không thể đỡ nổi một kích của người ta, để cho người khác nhìn vào đánh giá ta như thế nào?

Phẫn nộ gào thét cũng chỉ là phát tiết ra mà thôi, sau khi ngồi lại xuống ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lâm vào trầm mặc...

Quận Quảng Nghĩa, nhận được tin tức, Phượng Lăng Ba tức giận, chuyện quá rõ ràng, tất cả mọi người không ai là người ngu, Lang Nha tặc ư? Đoán bừa cũng có thể đoán được, là do nhân mã Nam Châu làm, bất kể có phải là Lang gia tặc làm hay không, tóm lại, món nợ này Phượng Lăng Ba đều tính trên đầu của triều đình.

Nhân mã quận Quảng Nghĩa lập tức bày ra trạng thái tấn công, ngay khi bắt đầu điều động, liền có sứ giả của phủ thứ sử Nam Châu tới tận cửa phủ Thái Thú, tìm Phượng Lăng Ba để đàm phán, không biết cho chỗ tốt gì để trấn an, tóm lại sau đó song phương đều tỏ ra không muốn làm lớn chuyện thêm nữa, nhìn tình hình này, chắc chuyện cũng sẽ lại nhanh lắng xuống...

Kinh thành, Tống phủ, bên trong đình viện nho nhỏ lịch sự tao nhã, Tống Cửu Minh đang tập viết chữ.

Quản gia Lưu Lộc bước nhanh chân đến, bẩm báo: “Tam gia sau khi biết tin tức rất là phẫn nộ, hiện đang còn bực tức phát tiết.”

Tống Cửu Minh hơi nhíu mày lại, có thể hiểu được cảm thụ của nhi tử, Thượng Thanh tông phát ra tin tức khắp tu hành giới, liệt kê đủ loại tội trạng của con hắn, tuyên bố trục xuất khỏi sư môn, cũng chụp cái mũ ‘khi sư diệt tổ’ lên đầu Tống Thư, một khi bị chụp lên cái tội danh này, cho dù là phàm phu tục tử cũng không chịu nổi tội danh này, có thể nói là thanh danh của Tống Thư xấu toàn tập, sau này Tống Thư làm gì còn mặt mũi để ra ngoài gặp người khác nữa chứ. Mặc dù như vậy, việc này rất khó để giải thích rõ ràng, đạo lý thế gian, có đôi khi rất là dễ dàng đứng về phía người yếu hơn, không ai có thể tin rằng Thượng Thanh tông sẽ chủ động đi gây sự với Tống gia cả, khác gì ‘lấy trứng đi chọi đá’ đâu?

Bên này sao cũng không có nghĩ tới là Thượng Thanh tông lại dám chủ động vạch mặt với Tống gia, đi xui khiến một môn phái khác đến Thượng Thanh tông, lúc tới Thượng Thanh tông, thì phát hiện người Thượng Thanh tông đã đi hết, chỉ còn để lại vùng núi trống hoắc. Tống Cửu Minh chầm chậm hỏi: “Còn chưa có tin tức gì của Thượng Thanh tông sao?”

Lưu Lộc đáp: “Đi rất đột ngột, chẳng biết đi đâu, vẫn còn đang điều tra!”

Tống Cửu Minh đặt bút xuống, im lặng, cau mày, gần đây không biết vì sao, có rất nhiều dị tượng, phát hiện có rất nhiều chuyện đột nhiên xảy ra, cũng đều vượt ra khỏi khống chế, Thượng Thanh tông thoát khỏi khống chế của Tống gia, Thương Triều Tông cũng thoát khỏi khống chế của triều đình, Nam Châu bên kia thực hiện ám sát cũng bị thất thủ...

Có bộ binh đi theo, tốc độ hành quân của kỵ binh cũng không thể nhanh hơn được nữa, thời gian một hai ngày là có thể đến nơi, nay phải dôi ra thêm vài ngày.

Sau vài ngày đi đường, Phượng Nhược Nam đã nhận ra điều dị thường, cũng là cưỡi ngựa như nhau, thu được chiến mã từ quân địch để cho thương binh cưỡi, thương binh phía bên mình thì trải qua mấy ngày nay còn không dám động đậy gì, sợ vết thương toác ra. Mà thương binh bên Thương Triều Tông lại có thể tự mình leo lên leo xuống chiến mã, không còn cần người đỡ, còn có người lại có thể vác chân què cà nhắc cà nhắc từ từ đi tản bộ.

Hình như thương binh bên Thương Triều Tông khôi phục nhanh hơn bên mình nhiều lắm. Phượng Nhược Nam đương nhiên biết rõ, trên chiến trường, thương binh có thể khôi phục nhanh có ý nghĩa như thế nào, có thể giảm bớt gánh nặng cho hậu cần không nói, còn có thể sớm khôi phục một nhóm binh lực, đối với lúc tác chiến mà nói, đây cũng không phải là chuyện nhỏ!

Mà đám thân vệ của Thương Triều Tông thấy thương thế của mình khôi phục nhanh, phát hiện khâu vết thương quả nhiên là rất tốt, bóng ma sợ hãi do việc khâu vết thương tạo ra cũng đã biến mất sạch sẽ. Thương thế khôi phục nhanh, trình độ nào đó có thể giảm bớt nỗi lo về sau, mọi người đều vui vẻ sung sướng thêm không ít.

Quân sĩ chinh chiến sa trường đều sẽ tỏ ra tôn kính đối với người có thể cứu tính mệnh của mình, cho nên khi gặp Viên Cương hay chúng tăng Nam Sơn tự mấy người đều tỏ ra rất cung kính.

“Đại sư, đây là mấy cái trứng chim đã luộc chín, các huynh đệ mới bắt được ở mảnh rừng bên kia.”

Ban đêm, lúc sắp hạ trại nghỉ ngơi, một tên thương binh được Viên Phương cứu chữa đi tới, đem mấy cái trứng chim màu xanh, lớn như trứng gà nhét vào tay Viên Phương, Viên Phương muốn từ chối mà không được, người ta kín đáo nhét vào tay hắn xong liền quay đi.

Cảm tạ chúng tăng Nam Sơn tự trợ cứu là một chuyện, tỏ lòng tôn kính cũng là một chuyện khác, cái chính là, nghe nói hồi sau còn phải nhờ mấy tăng chúng này cắt chỉ cho bọn hắn nữa, đối với chuyện mà người ta không hiểu thấu sẽ làm gì thì ai cũng có chút sờ sợ, phải sớm nịnh nọt người ta cái đã, để cho hồi sau người ta ‘hạ thủ cũng lưu tình’ cho mình chứ.

Cầm trên tay mấy cái trứng chim rõ ràng là vừa mới luộc xong, còn có chút nóng hổi, Viên Phương niệm: “A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!”

Ăn trứng chim cũng là sát sinh a, Viên Phương ăn không được, đem trứng cho tăng chúng, bảo tăng chúng cầm đi cho thương binh dùng.

Một đám hòa thượng mặt cười tủm tỉm, nhận lấy trứng chim đi làm theo.

Trên mặt Viên Phương cũng có ý cười, gần đây nhất, ở trong đám hòa thượng, ngay cả hắn cũng cảm thấy rõ ràng mọi người tôn kính bọn hắn hơn, có đồ ăn ngon đầu tiên là nghĩ đến cho bọn hắn, đồ dùng gì đều cho bọn hắn chọn cái tốt nhất.

Cảm giác được người tôn kính này thực không sai a, một đám hòa thượng phát hiện, đi theo những người này kỳ thật cũng không tệ, mà Viên Phương cũng cảm thấy, đạo lý của Phật Tổ cũng là không sai, bắt đầu quay sang chúng tăng lải nhải, khuyên nên hướng thiện, lấy giúp người làm niềm vui các loại...

Thương Triều Tông đang ngồi bên cạnh đống lửa, quan sát bốn phía một chút, thấy trạng thái của các huynh đệ cũng không tệ, mấy ngày qua mới có được một nụ cười, trêu “Vẫn là Thanh nhi rất có tầm mắt nha, xem ra thủ pháp chữa thương của Đạo gia hoàn toàn chính xác có hiệu quả.”

Thương Thục Thanh cười tủm tỉm.

Lam Nhược Đình gật đầu, biểu thị đồng ý, hắn biết rất rõ ràng tình huống những vết thương kia, thí dụ như trên đùi bị chặt một đao đao rõ sâu, dưới tình huống bình thường, không có ít nhất nửa tháng đến một tháng, không ai dám xuống đất đi lại, nhưng trước mắt mới có mấy hôm đâu? Hắn trầm ngâm nói: “Những hòa thượng kia cũng là vừa học vừa hành, xem ra thủ pháp chữa thương này cũng không khó học lắm, nếu Đạo gia chịu truyền thụ cho chúng ta, sau này rất có ích cho việc trị liệu trên chiến trường của chúng ta.”

Thương Triều Tông trầm mặc, chỉ sợ người ta sẽ không chịu truyền dạy lại cho người khác a, không khỏi quay qua Thương Thục Thanh thử nói, “Thanh nhi, hay là ngươi tìm một cơ hội thử xem thái độ của Đạo gia ra sao đi?”

“Được!” Thương Thục Thanh gật đầu.

Chỗ này đang còn ngồi nói chuyện, thấy người bên mình ở phía đầu bên kia tự nhiên có chút ồn ào, là Phượng Nhược Nam mang người đến đây, cũng không biết nàng muốn làm gì, cả đám kéo tới trước mặt một tên thân vệ.

Nhóm Thương Triều Tông lập tức đứng dậy, đi tới xem coi là tình huống gì.

“Vương phi!” Tên thân vệ đang ngồi bên đống lửa đứng dậy hành lễ.
Phượng Nhược Nam đi vòng quanh hắn hai vòng, đột nhiên nói: “Cởi quần ra.”

“Hở...” Thân vệ kia ngạc nhiên, nhìn về phía Thương Triều Tông đang đi tới.

Vừa nghe được câu đó, mặt Thương Triều Tông đen lại, dù sao Phượng Nhược Nam đã là nữ nhân của hắn, nói ra câu này để cho hắn làm sao chịu nổi.

Tuy nhiên Phượng Nhược Nam nói câu tiếp theo mới để cho người ta bình thường lại chút, “Xem thử vết thương trên chân của ngươi một chút.”

Mặc dù là như thế, Thương Thục Thanh vẫn còn có chút câm lặng, vị tẩu tử này, có đủ đường đột, cho dù là có nguyên nhân gì đi nữa, một nữ nhân đứng trước mặt mọi người bảo một nam nhân cởi quần ra, thì còn thể thống gì nữa? Cần thiết lắm thì bảo người đi sang một bên rồi nói cho rõ ràng không được sao?

Cuối cùng tên thân vệ kia vẫn là phải kéo quần xuống, để lộ ra vết đao trên đùi đã được khâu lại tốt.

Quan sát xác nhận xong, Phượng Nhược Nam ra hiệu cho mấy người Thương Triều Tông qua một bên nói chuyện, mặt vẫn không có biểu lộ gì nói: “Thương binh bên ngươi khôi phục cũng không tệ nhỉ.”

Thương Triều Tông lạnh nhạt nói: “Là do Đạo gia xuất thủ bất phàm.”

Phượng Nhược Nam: “Nếu đều là người một nhà cả, không có đạo lý trọng bên này, khinh bên kia, ngươi bảo hắn cũng qua trị giúp cho thương binh bên ta một chút.”

Nguyên lai là việc này, vẻ mặt Lam Nhược Đình có mấy phần cổ quái, có thể làm cho nữ nhân này nói ra câu ‘là người một nhà’ với vương gia không dễ dàng a! Bất quá cũng có thể lý giải tâm tình của Phượng Nhược Nam, là tướng quân thống lĩnh, biết có biện pháp có thể chữa trị tốt hơn, sao có thể làm như không thấy, mặc kệ các huynh đệ bên dưới bị thương được, trình độ nào đó, việc này xem như là chịu cúi đầu với vương gia rồi.

Thương Triều Tông trầm ngâm nói: “Đây là thủ pháp của Đạo gia, sợ là vẫn phải hỏi xem hắn có nguyện ý hay không đã.”

Phượng Nhược Nam sớm đã đoán ra, trước đó, trong lúc chiến đấu, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chỉ co đầu rút cổ không chịu ra, liền biết có lẽ Thương Triều Tông không có ảnh hưởng gì lớn đối với Ngưu Hữu Đạo, giao tình tựa hồ cũng có hạn, nhưng mà do quan hệ giữa nàng cùng với Ngưu Hữu Đạo cũng có chút cương, cho nên trực tiếp chạy đi tìm Ngưu Hữu Đạo cũng không tốt lắm, đành tìm tới Thương Triều Tông là muốn tìm người trong cuộc hỗ trợ nói chuyện.

Thương Triều Tông cũng không suy nghĩ gì nhiều, không có từ chối, nhận lời cùng nàng đi gặp Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện ở trong lều vải, một đám người còn chưa kịp tới gần lều của Ngưu Hữu Đạo, không biết Viên Cương từ chỗ nào xông ra, ngăn bọn hắn lại.

Nhìn bộ dạng chẳng có chút xíu lực lượng nào của Viên Phương cũng nhảy ra ngăn lại, cùng Viên Cương một trái một phải, giống như hai hộ pháp Thiện – Ác vậy. (* trong đạo phật)

Hộ pháp Thiện Ác

Viên Cương đã cho bàn giao cho hắn, hắn cũng có một phần trách nhiệm bảo hộ an toàn cho Đạo gia, nếu như Đạo gia mà xảy ra chuyện gì hả, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.

Viên Phương cũng biết trước mắt chính mình cũng còn cần Ngưu Hữu Đạo che chở, cho nên mặc kệ nguyện ý không nguyện ý, cũng chỉ có thể làm theo.

Chúng tăng Nam Sơn tự cũng lần lượt xông ra nhìn chằm chằm người bên này, dần dần những người này mơ hồ lấy Ngưu Hữu Đạo làm trung tâm, tạo thành một cái đoàn thể nho nhỏ mà không hề ý thức được, dưới sự yên lặng khống chế của Ngưu Hữu Đạo, những người này không nhận Thương Triều Tông cùng Phượng Nhược Nam ước thúc, mà tụ lại thành nhóm người của Ngưu Hữu Đạo.

Phượng Nhược Nam vừa nhìn thấy Viên Phương liền nghiến răng, nghiến lợi, bất quá có chuyện cần phải làm, nên cũng ráng nhịn.

Đứng trước liều ồn ào một vài câu, từ trong lều vải truyền ra âm thanh của Ngưu Hữu Đạo, “Để bọn hắn đi vào đi.”

Lúc này người bên ngoài mới cho đi vào, một nhóm lần lượt chen vào trong lều, đang ngồi xếp bằng bên trong, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy chắp tay chào.

Bên này Thương Triều Tông nói ra ý đồ tới đây của Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo lại chú ý tới, Lam Nhược Đình đứng ở đối diện hắn khẽ nháy mắt lắc đầu, có vẻ như là bảo hắn không nên đồng ý.

Thương Thục Thanh là người giỏi quan sát, lưu tâm đến phản ứng của Lam Nhược Đình.

Sau khi nghe xong ý đồ mọi người đến đây, Ngưu Hữu Đạo thở dài, nói: “Hiện tại mới đi khâu vết thương thì đã hơi trễ.”

Mặt Phượng Nhược Nam căng cứng, nói: “Trước đó nếu có chỗ nào đắc tội, tất cả đều là lỗi đều là của ta, Đạo gia không cần để ở trong lòng, ta ở đây hướng Đạo gia xin bồi tội, hi vọng Đạo gia có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, giơ cao đánh khẽ! Ta cam đoan sự tình trước kia sẽ bỏ qua hết, về sau sẽ không lại đi gây chuyện nữa.”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay gãi gãi cái mũi, biết nữ nhân này hiểu lầm, bèn cười khổ nói: “Vương phi, sợ là ngươi hiểu sai ý ta, nếu như lúc đó kịp thời khâu lại vết thương thì vẫn được, để lâu ngày rồi vết thương đã bắt đầu lên da non khép lại rồi, giờ mới đi khâu vết thương lại thì không được tốt cho lắm.”

Phượng Nhược Nam liên tục khẩn cầu, kết quả vẫn là như vậy, cuối cùng đành hừ một tiếng quay đầu đi.

Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, xem chừng trong lòng nữ nhân này đã in sâu hình tượng mình là tiểu nhân vô sỉ rồi, cho nên hiểu lầm hắn.

Một đám người lần lượt rời đi, chỉ còn lại tên Lam Nhược Đình đang cười híp cả mắt, Ngưu Hữu Đạo bèn xích lại gần hỏi: “Lam tiên sinh bảo ta đừng nên đáp ứng là có ý gì?”

Lam Nhược Đình bộ dạng lén lén lút lút, cùng kề sát tai hắn nói nhỏ: “Vương phi cho đến nay vẫn không muốn ở chung với vương gia, trước đó Đạo gia có nói, đem nhân mã của Phượng Lăng Ba biến thành nhân mã của vương gia, ta cũng có ý đó! Vương phi, thân là thống lĩnh tướng quân, tất nhiên sẽ không bỏ mặc tướng sĩ chịu khổ, Đạo gia nếu như có thể lấy diệu pháp trị liệu này, tác hợp cho vương phi cùng ở chung với vương gia, có thể nói là giúp chúng ta hoàn thành ước vọng! Hai người bọn hắn dù sao đã xảy ra chuyện vợ chồng, lại có danh phận là vợ chồng nữa, đối với vương phi mà nói, cũng không tính là chuyện gì khó có thể chấp nhận.”

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, còn nói ra vẻ đường hoàng như thế làm gì, còn không phải là dùng thủ đoạn cứu chữa này ép Phượng Nhược Nam phải ngủ chung với Thương Triều Tông chứ gì? Phát hiện gia hỏa này có đủ âm hiểm, bèn trợn mắt lên nói: “Lam tiên sinh, ta không có giống ngươi âm hiểm như thế, không phải ta không đáp ứng, ta nói câu nào câu đó đều là thật, hiện tại mới đi khâu vết thương lại thật sự không có thích hợp đâu!”