Đạo Quân (bản edit)

Chương 80: Huyện Thương Lư




(Lúc trước dịch thành huyện thương ngô)

“...” Lam Nhược Đình ngẹn họng trân trối, còn tưởng là do hắn thấy mình ra hiệu nên mới cố ý từ chối Phượng Nhược Nam.

Coi như không phải là như vậy, hắn cũng buồn bực, cái gì mà bảo là ta âm hiểm, ai ra cái chủ ý ngu ngốc này? Thuốc ngươi cũng là bỏ vào kìa, đến tột cùng ai mới âm hiểm ha?

Lam Nhược Đình vừa rời khỏi không lâu sau, Thương Thục Thanh lại tới, dò hỏi: “Là Lam tiên sinh bảo Đạo gia không chữa thương cho thủ hạ của tẩu tử ạ?”

“Cũng không phải là bảo không chữa thương, Lam tiên sinh muốn ta hỗ trợ vương gia với vương phi...” Ngưu Hữu Đạo đem ý đồ của Lam Nhược Đình nói rõ ra.

Thương Thục Thanh dở khóc dở cười, phát hiện những nam nhân này làm sao chỉ toàn nghĩ mấy thứ chuyện xấu này thôi, bất quá việc này nàng cũng không thể đánh giá cái gì, trở lại vấn đề muốn hỏi, “Đạo gia, thủ đoạn trị liệu này của ngươi có lợi ích rất lớn đối với tướng sĩ chinh chiến sa trường, không biết có tiện truyền thụ lại cho chúng ta không?”

Ngưu Hữu Đạo phất phất tay tùy ý nói, “Không có gì to tác cả, muốn học thì tìm Hầu Tử, phương diện cứu chữa ngoại thương hắn lợi hại hơn ta.”

Trên đời này, có rất nhiều người đều là không muốn truyền nghề của mình ra ngoài, Thương Thục Thanh còn lo lắng đối phương cự tuyệt, không nghĩ tới người ta đáp ứng thống khoái như vậy, mừng rỡ như điên nói: “Tốt quá, Thanh nhi thay mặt toàn bộ tướng sĩ tạ ơn ân đức của Đạo gia!”

Đối với tướng sĩ chinh chiến sa trường tới nói, cái này xác thực không phải là việc nhỏ, nhưng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, cái này thật không tính là gì cả, hắn vui tươi hớn hở nói: “Một chút chuyện nhỏ không cần phải cám ơn. Đúng rồi, việc này ngươi còn phải cùng Lam tiên sinh thương lượng một chút đi, hắn muốn mượn cái này để giở trò xấu, muốn hố tẩu tử của ngươi đó!”

Còn nói cái này, Thương Thục Thanh có chút ngượng, bất quá vẫn là nhẹ gật đầu...

Đêm đó, bên Phượng Nhược Nam có chú ý tới một tình huống, có một con ngựa từ huyện Thương Lư tiến đến, sau khi bị thủ vệ ngăn lại, đối phương tự khai báo là người của Thương Triều Tông, sau khi bên Thương Triều Tông xác nhận. Không biết người kia mang đến tin tức gì, tóm lại là sau khi Thương Triều Tông cùng với Lam Nhược Đình tiến vào lều vải xong, đèn ở trong lều tựa hồ sáng cả đêm, cũng không biết là đang mưu đồ bí mật cái gì.

Tình huống tương tự, chúng tăng Nam Sơn tự cũng chú ý tới việc này, Viên Cương đã bố trí xong những tăng nhân này, sau khi thu thập được tình huống bên này thì thông báo cho Ngưu Hữu Đạo.

Ngày kế tiếp, một nhóm tiếp tục lên đường, khoảng giữa buổi trưa, rốt cục đã tới mục đích, đã vào trong địa phận huyện Thương Lư.

Huyện lệnh là Lô Lâm Mậu, huyện thừa (phó) Phương Minh dẫn theo đám thuộc hạ của huyện nha cùng với địa chủ thân hào có danh vọng của địa phương, đã sớm chạy tới cửa khẩu ra vào huyện để nghênh đón.

Sau khi gặp nhau, mấy người của huyện Thương Lư rất là khách khí đứng hành lễ, ngồi trên lưng ngựa cao to, Thương Triều Tông vẫn không có ý muốn xuống ngựa, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm đám người.

Đợi đám người hành lễ xong, Thương Triều Tông mới lạnh lùng nói: “Các ngươi có biết tội của mình chưa?”

Đám người đang mặt mày tươi cười chợt sững sờ, đừng nói bọn hắn, liền ngay cả Phượng Nhược Nam cùng với Ngưu Hữu Đạo cũng có chút không hiểu cho lắm.

Vẻ mặt của huyện lệnh Lô Lâm Mậu kinh ngạc, chắp tay nói: “Không biết cớ sao vương gia nói như vậy?”

Thương Triều Tông: “Thân là mệnh quan triều đình, ăn hối lộ, làm trái pháp luật, thân là thân hào của thôn dân lại lấn ruộng chiếm đất, khi nam phách nữ, phải bị tội gì hả?”

Lô Lâm Mậu nghiêm nghị nói: “Vương gia, cái này nhất định là có người đang vu hãm.”

Thương Triều Tông không cùng bọn hắn dông dài thêm, phất tay ra hiệu, “Bắt lại toàn bộ!”

Một đám thân vệ nhảy xuống ngựa chạy lại, nhấn huyện lệnh cùng bọn người huyện thừa té xuống đất, trói lại tại chỗ, còn mấy tên huyện nha mặc dù cũng có đeo đao theo, nhưng đối mặt với mấy thân vệ như lang như hổ vậy nào dám phản kháng gì, cả mấy tên thân hào địa phương cùng bắt lại, toàn bộ bị bắt thành thà thành thật quỳ xuống.

Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, có thể nói là dọa cho đám người đến đây nghênh đón quá sợ hãi. Còn mấy tên tiểu tu sĩ phụ trách thu thập linh thảo ở đây, không biết là đệ tử môn phái nào, giật nãy cả mình, sợ hãi tránh ra xa, kinh nghi bất định nhìn ngó một màn này, bên Thương Triều Tông cũng không có ý động đến bọn hắn.

Mấy người Phượng Nhược Nam cũng có chút kỳ quái, Thương Triều Tông quản việc này làm gì, huyện Thương Lư mặc dù là đất phong của Thương Triều Tông, thế nhưng vỏn vẹn chỉ là đất phong, từ sau khi Võ triều chư hầu đại loạn, các nước tiếp thu giáo huấn này, cho nên phần lớn cái gọi là đất phong chỉ là quyền sở hữu trên danh nghĩa, được hưởng một phần thuế của đất phong ở mức độ nào đó, còn việc phân công cai quản quan viên thì thuộc về triều đình, Thương Triều Tông dù có cấp bậc cao hơn những quan viên địa phương này, cũng không có quyền quản lý bọn hắn.

Huyện lệnh Lô Lâm Mậu giãy dụa hò hét: “Vương gia, coi như chúng ta có tội, thì cũng nên do triều đình tới thẩm vấn luận tội, vương gia há có thể vượt quá quyền hạn!”

Thương Triều Tông hờ hững nói: “Đúng sai, bản vương sẽ tự báo cáo lên triều đình! Đất phong cuả bản vương, há lại để cho các ngươi làm hại, không giết các ngươi thì không đủ để dẹp tan cơn phẫn nộ của bách tính!” Vung tay lên, “Chém!”

Mấy tên thân vệ giơ đao lên, chém xuống, vài tiếng hét thảm, máu tươi bắn ra, mấy tên quan đứng đầu huyện nha đầu rơi xuống đất.
Còn lại nhóm nha dịch cùng thân hào địa phương, cả đám nằm mơ đều không có nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra, tràng diện đẫm máu như vậy dọa những người này dọa mặt xám ngoét, đều nơm nớp lo sợ.

Sau đó, cả đám thân hào phong quang mà đến, đã bị bắt lại toàn bộ, Thương Triều Tông lưu lại một nhóm nhân mã để áp giải đi, nhóm còn lại cấp tốc chạy theo hắn tới huyện thành.

Sau khi đến huyện thành, bọn người Phượng Nhược Nam với Ngưu Hữu Đạo mới minh bạch là Thương Triều Tông muốn làm gì, cũng không phải là muốn trừ bạo an dân cái gì, mà là muốn trực tiếp khống chế toàn bộ huyện Thương Lư, thanh trừ triệt để toàn bộ thế lực triều đình, căn bản cũng không muốn từ từ làm, mà là trực tiếp vận dụng võ lực, cưỡng ép thanh tẩy, rõ ràng là muốn ủng binh tự lập.

Vừa đến huyện thành, Thương Triều Tông lại có thêm hơn nghìn nhân mã nữa, là bộ hạ cũ của Ninh Vương, đã sớm được an bài ẩn núp ở đây, phối hợp với nhân mã hiện có hành động, cơ hồ đem tất cả nhà của quan viên cái huyện thành này khám xét toàn bộ. Tuy là vừa mới đến, thế nhưng đã có người dẫn đường, danh sách trên tay, tình huống cùng con đường nắm rất chuẩn. Hiển nhiên là bọn người Thương Triều Tông bên này đã sớm chuẩn bị, giết bọn người huyện lệnh cùng huyện thừa, lập tức có người đưa ra bổ sung vào.

Trong huyện thành, mượn thêm nhân mã của Phượng Nhược Nam, bốn phía xuất kích, chẳng những là khám xét nhà những quan viên kia, cùng những cửa hàng của thân hào địa phương có liên quan với những quan viên kia cũng bị kê biên hết tất cả tài sản.

Đồng thời mấy chục đội nhân mã lao tới tất cả các nơi của huyện Thương Lư, cũng kê biên tài sản của một ít thân hào ở đó, căn bản không cho những người kia có cơ hội thở dốc, cũng không có giảng đạo lý gì cả, tội danh sớm đã thăm dò ra trực tiếp chụp xuống đầu, trực tiếp dùng vũ lực thanh tẩy.

Sau đó mấy ngày, toàn bộ huyện Thương Lư xôn xao, huyện lệnh mới nhậm chức: Ngô Phủ, căn bản cũng không cần triều đình cho phép, là Thương Triều Tông trực tiếp bổ nhiệm, Thương Triều Tông đến đây rồi cũng sẽ không cần người triều đình bổ nhiệm tới. Quan viên mới nhậm chức có Thương Triều Tông làm chỗ dựa, quyết đoán chỉnh đốn, nhanh chóng dán thông báo an dân, đem ruộng đồng của mấy đại hộ phân cho hương dân bách tính, một bộ phận lương thực tài sản kê biên phát ra để cứu tế nạn dân, trả lương thu thập một số thanh niên trai tráng vào biên chế huấn luyện, thủ hạ của Thương Triều Tông lại nhanh chóng mở rộng ra them hơn nghìn nhân mã, nhanh chóng dàn xếp nắm giữ thế cục của huyện Thương Lư.

Sau khi Bạch Diêu biết ý đồ của Thương Triều Tông, cũng truyền tin tức báo trở về, chuẩn bị điều động một chút tiểu tu sĩ từ Thiên Ngọc môn đến, tiếp nhận công việc thu thập linh thảo bên này.

Công tác sắp xếp cụ thể huyện Thương Lư đã có người đi xử lý tốt, chỉ để lại một bộ phận nhân mã giúp hiệp trợ, Thương Triều Tông liền dẫn nhân mã chủ lực ra khỏi thành.

Ra khỏi huyện thành không xa, tại vùng núi tiếp giáp cùng huyện thành có thể kết nối hỗ trợ lẫn nhau, có một trang viên trước kia Ninh Vương xây dựng, có thể chứa trên vạn người. Chủ yếu nhất là, dễ thủ khó công, có thể bảo hộ an toàn tốt hơn, ở trong huyện thành, mỗi ngày có người ra ra vào vào phức tạp, không có khả năng đi phong thành, thêm nữa đã ở trong địa phận của quận Thanh Sơn, xét nhiều nguyên nhân mà chọn chuyển ra ngoài.

Trên đường đi, nhìn thấy xe lương thảo xếp thành hàng dài như rồng rắn, Ngưu Hữu Đạo xích lại gần bên người Lam Nhược Đình hỏi thăm: “Những xe lương thảo này đều là từ những phú hộ bên kia lấy tới?”

Lam Nhược Đình thở dài: “Trên tay bách tính làm gì có lương thực dư thừa, nhân mã nhiều như vậy, cũng không có khả năng luôn ỷ lại vào lương thảo của bên quận Quảng Nghĩa vận chuyển tới, lúc nào cũng có thể sẽ bị người ta ngừng cung cấp, cho nên cũng chỉ có thể lấy từ trên tay của những phú hộ thường ngày có hành vi bất nhân mà thôi, dựa vào ghi chép trước mắt đầy đủ dùng tới một năm, chỉ cần quản lý tốt huyện Thương Lư, thuế má ổn định, sau này liền có thể tiếp tục quay vòng.”

Ngưu Hữu Đạo chậc chậc nói: “Giống như các ngươi kiếm tiền nhanh ha.”

Lam Nhược Đình cười khổ: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, thế lực triều đình không thanh trừ, chúng ta không thể triệt để khống chế được nơi này, liền không có biện pháp ở lại, không có tiền, lương thực liền không có lực lượng, mọi người cũng phải ăn cơm mà.”

Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra các ngươi đã mưu đồ lâu rồi a!”

Lam Nhược Đình: “Cũng chưa nói là mưu đồ đã lâu, nếu không phải nhờ Đạo gia thông gia thành công, chúng ta cũng không dám đi nước cờ này, đã có khởi đầu tốt, chúng ta tự nhiên muốn mưu đồ lâu dài.”

Ngưu Hữu Đạo: “Huyện Thương Lư thế là ở trong quận Thanh Sơn, ba phía giáp địch, các ngươi tự lập đối kháng triều đình như vậy liền không sợ sao?”

Lam Nhược Đình: “Trên đường đi là do triều đình ra tay trước, bọn hắn đuối lý, địa bàn một huyện coi như là đòi một chút bồi thường đi, bên Thiên Ngọc môn cùng với Phượng Lăng Ba cũng không có phản đối gì chính là chỗ dựa, triều đình cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!” Quay đầu qua liếc thấy Ngưu Hữu Đạo cười mà giống như không phải cười nhìn hắn, biết đối phương đã nhìn ra cái gì, bèn hạ thấp giọng nói: “Nơi đây không phải là nơi nói chuyện, để nói sau đi.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh một chút, bọn người Phượng Nhược Nam cùng Bạch Diêu đi cách không xa, có một số việc hoàn toàn chính xác không tiện nói nhiều.

Trang viên trên núi, cũng không biết là có quan hệ gì với xuất thân quân đội của Ninh Vương hay không, hay là đã sớm có dự mưu, nên kiến trúc nơi đây cũng rõ ràng mang theo hơi huống của quân sự.

Mặc dù hơi chút rách nát cũ kỹ, bất quá trước đó đã có người quét dọn sạch sẽ, trực tiếp vào ở luôn không có vấn đề gì.

Tập hợp lương thảo vào đúng nơi, an trí nhân mã xong xuôi, sắc trời cũng đã tối, một nhóm dùng cơm tối xong, Lam Nhược Đình chủ động giữ Ngưu Hữu Đạo lại, mấy người đi tới một gian thạch thất ở dưới mặt đất.

Trên vách tường trong phòng có treo một tấm hình, Lam Nhược Đình cùng với huynh muội Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh chợt tiến tới đứng thành hàng cùng nhau, cùng nhau khom người cúi thật sâu đối với Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương quay mặt nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo cười khan nói: “Ba vị, cớ gì hành đại lễ thế này?”

Thương Triều Tông vạn phần cảm khái nói: “Chỉ là chút biểu thị cảm tạ mà thôi, cục diện trước mắt, là từ lúc ta thoát khốn rời khỏi kinh thành cũng không cách nào tưởng tượng ra được, là Đạo gia ngươi bày mưu, xuất lực mở ra cục diện, lần nữa đặt nền móng cho bản vương, thật sự là không lời nào có thể tạ ơn hết!”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Tâm ý thì ta nhận.” Nhìn quanh thạch thất một chút, “Chỉ là tựa hồ cũng không cần thiết phai cố chạy đến đây dể cảm tạ ta a?”

Lam Nhược Đình nói: “Trước đó Đạo gia có hỏi, hiển nhiên hẳn là đã hoài nghi vì sao chúng ta vội vàng động thủ như thế, nói đến cái này, vẫn là bởi vì mưu đồ của Đạo gia đã mở ra cục diện cho chúng ta. Đạo gia có nói: ‘Phượng Lăng Ba chỉ là một khôi lỗi, người có thể chân chính nói chuyện chính là Thiên Ngọc môn, chỉ cần vương gia có giá trị đối với Thiên Ngọc môn, coi như 10 vạn nha tướng không có tồn tại, Thiên Ngọc môn cũng sẽ không dứt bỏ vương gia’, đối với lời nói này, chúng ta rất là tán thành. Cũng chính từ đó, chúng ta mới có mưu đồ mới này...” Quay người đi tới bên cạnh tấm địa đồ, lấy tay gõ gõ trên tấm bản đồ chỉ vị trí quận Thanh Sơn ở trên bàn, nói “Chiếm lấy quận Thanh Sơn, cùng Phượng Lăng Ba có địa vị ngang nhau, chỉ cần vương gia có thể thể hiện ra thực lực của mình, có thể có được đất đai của một quận, Thiên Ngọc môn tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ thịt mỡ tới miệng, nên cũng sẽ không từ bỏ vương gia, tất nhiên cũng sẽ ủng hộ vương gia giống như ủng hộ Phượng Lăng Ba vậy!”