Đạo Quân (bản edit)

Chương 81: Muốn đi




“Chiếm đoạt quận Thanh Sơn?” Nửa bên lông mày Ngưu Hữu Đạo chau lại một chút, mặc dù hắn không rõ ràng, cũng không biết nguyên tắc công thành chiếm đất ở bên này như thế nào, nhưng thủ đoạn của Thương Triều Tông bên này thật đúng là càng lúc càng cấp tiến, vừa đến đã cưỡng chiếm huyện Thương Lư, bây giờ càng là trực tiếp tuyên bố muốn nuốt cả quận Thanh Sơn, có cái khẩu vị kia là chuyện tốt, thế nhưng phải lượng sức mà ăn, nếu không sẽ ăn bể cả bụng. Khóe miệng hắn vểnh lên, cười nhạt nói: “Liền coi như là Phượng Lăng Ba, cũng không dám tuỳ tiện nói như vậy, vương gia mới mượn được của Phượng Lăng Ba mấy ngàn nhân mã, tính toán ăn cái này có phải chơi hơi lớn quá hay không?”

Lam Nhược Đình nở nụ cười thần bí, bước sang bên cạnh mấy bước, ngón tay chỉ về hướng Triệu quốc ở sát bên cạnh, nói “Triệu quốc! Hoàng thái hậu Thương Ấu Lan là thân cô mẫu của Ninh Vương”.*[Người cô (chị hoặc em gái của cha). Gọi như vậy vì coi cô như là mẹ.]

“Ah! Còn có chuyện này sao?” Ngưu Hữu Đạo chậc chậc lên tiếng nói: “Hoàng thân quốc thích thật đúng là đi đến chỗ nào cũng đều là hoàng thân quốc thích, công chúa Yến quốc thành Thái hậu Triệu quốc, hẳn là do trước kia đưa qua để ‘hòa thân’ đi?”

Thương Triều Tông ở bên cạnh buông tiếng thở dài, “Một đoạn sỉ nhục mà thôi, năm đó tằng tổ* (ông cố) vừa đăng cơ, thế cục có chút bất ổn, liền gả con gái hòa thân, chỉ sợ năm đó ai cũng đều không nghĩ tới, vị cô nãi nãi kia cuối cùng sẽ trở thành hoàng hậu Triệu quốc, bây giờ là hoàng thái hậu! Trên thực tế, đã từ rất lâu trước kia, trước khi Võ triều tan rã, Thương thị đã gả đi không ít công chúa để trấn an chư hầu, nói đến cái này, bây giờ hoàng tộc mấy quốc gia kia hoặc nhiều hoặc ít đều có dính chút ít huyết mạch của Thương gia, Thương Ấu Lan cũng không phải là trường hợp đặc biệt, chỉ là những người khác cũng không thể đi đến được địa vị như nàng mà thôi.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, công việc ở kiếp trước có một số cái cũng cần phải biết, nên cũng coi như là đã đọc thuộc lòng sử sách con người, tình huống tương tự cũng có thể hiểu được, chính là bởi vì biết rõ tình huống giống như vậy, cho nên mới nghi ngờ nói: “Nếu nói ban đầu khi Thương Ấu Lan xuất giá, có thể tấm lòng hướng về cố quốc, thì ta tán thành. Nhưng đến hôm nay, Thương Ấu Lan đã là hoàng thái hậu cao quý của một nước, đương kim hoàng đế Triệu quốc là con của nàng, chỉ sợ nàng cân nhắc nhiều hơn chính là giang sơn của nhi tử, duy trì giang sơn con cháu nàng, đối với Yến quốc mà nói, hiện tại Triệu quốc mới chân chính là nhà nàng, nơi nàng sống yên ấm, nếu không, sợ là nàng cũng không thể trở thành hoàng thái hậu của Triệu quốc rồi, nàng cũng không khả năng để Triệu quốc xuất binh trợ giúp vương gia a? Lui một bước mà nói, Yến quốc triều đình là nhà mẹ nàng, nàng cũng không cần thiết phải vì vương gia mà đối nghịch với triều đình Yến quốc a?”

Lam Nhược Đình khoát tay, “Đạo gia nói không sai, địa vị của Thương Ấu Lan tại Triệu quốc cực cao, tự nhiên là sẽ không làm ra chuyện có hại cho Triệu quốc được. Bất quá thế lực quốc gia đều có thời điểm lên xuống, về sau, khi Triệu quốc yếu đi, hoàng đế Triệu quốc, cũng chính là trượng phu của Thương Ấu Lan, từng phái một trai một gái đến Yến quốc làm con tin, hai người này đều là con của Thương Ấu Lan, nhi tử đó bây giờ chính là hoàng đế Triệu quốc Hải Vô Cực, còn nữ nhi tên là Hải Như Nguyệt.”

“Khi đó tuổi của Hải Như Nguyệt cũng không lớn lắm, lúc ở Yến Quốc làm con tin, thì khi đó có quan hệ tốt với Ninh Vương, tại kinh thành Yến quốc rất được Ninh Vương chiếu cố. Sau khi Hải Như Nguyệt trở lại Triệu Quốc, vẫn một mực liên hệ với Ninh Vương. Bất quá ở các quốc gia, tình trạng ủng binh tự lập đều có cả, thứ sử Kim châu Triệu quốc: Tiêu Hoàng, chính là một trong các chư hầu khi đó, ngay lúc đó hoàng đế Triệu quốc vì để trấn an Tiêu Hoàng, đã đem Hải Như Nguyệt gả cho con của Tiêu Hoàng, tên là Tiêu Biệt Sơn, một người bị bệnh bẩm sinh yếu ớt, sau khi Tiêu Hoàng qua đời, Tiêu Biệt Sơn tự nhiên là kế thừa sự nghiệp của cha.”

“Cho đến khi Hải Vô Cực đăng cơ thành hoàng đế Triệu quốc, một lòng mưu đồ mạnh mẽ, muốn ra tay với các chư hầu ở trong Triệu quốc, tình thế Tiêu Biệt Sơn rất là nguy cấp, mà lúc này binh lính của Ninh Vương đang ở thời điểm cực thịnh, uy chấn thiên hạ, đối mặt huynh trưởng bức bách, Hải Như Nguyệt có liên lạc với Ninh Vương, hi vọng Ninh Vương xem xét tình cảm ngày xưa mà cứu trợ một tay. Mà Yến quốc cũng không hy vọng nhìn thấy Hải Vô Cực triệt để khống chế được Triệu quốc, một Triệu quốc nhất thống quyền lực có uy hiếp quá lớn đối với Yến quốc, thế là Ninh Vương thuận theo thỉnh cầu của Hải Như Nguyệt, điều đại quân áp sát biên giới Triệu quốc, làm cho Hải Vô Cực không thể không rút lực lượng về để phòng ngự, bởi vậy vợ chồng Tiêu Biệt Sơn, Hải Như Nguyệt mới thuận lợi vượt qua cửa ải này.” Xoay tay lại chỉ chỉ vào Kim Châu ở phía đối diện quận Thanh Sơn.

Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một hồi, nói: “Vương gia có ý là muốn mượn nhân mã Kim Châu để lấy quận Thanh Sơn?”

Thương Triều Tông gật đầu: “Năm đó Hải Như Nguyệt thề sẽ báo đáp phụ vương, nói phàm là việc đủ khả năng sẽ không chối từ, ở đây ta có huyết thư của Hải Như Nguyệt viết, nếu như nàng nuốt lời, cũng phải nghỉ tới việc ta có thể công khai huyết thư này ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến danh dự của nàng hay không mới được. Chỉ hy vọng nàng có thể bày ra trạng thái tiến công, phối hợp với ta một hai liền được rồi, cũng không cần nàng xuất lực lượng lớn gì, chắc hẳn nàng cũng sẽ không cự tuyệt, đoán chừng Triệu quốc cũng sẽ không phản đối đâu, Triệu quốc cũng ước gì nhìn thấy nội bộ Yến quốc chia năm xẻ bảy đâu. Chỉ cần nàng cho quân đội tạo thêm áp lực ở biên giới Nam Châu, Nam Châu tất nhiên sẽ tập trung nhân mã đến ứng phó, đó chính là thời cơ tốt để ta cướp đoạt quận Thanh Sơn. Chỉ cần ta chiếm quận Thanh Sơn, Hải Như Nguyệt lại bày ra trạng thái tấn công để phối hợp với ta, để cho Yến quốc hiểu rõ, chỉ cần triều đình dám tiến đánh ta, Hải Như Nguyệt sẽ xuất binh tương trợ ngay, triều đình tự nhiên sợ ‘ném chuột vỡ bình’. Mà Thiên Ngọc môn cũng thấy được là ta có lực ảnh hưởng đối với Hải Như Nguyệt, chỉ có ta mới có thể chiếm đóng được địa bàn quận Thanh Sơn này, Thiên Ngọc môn há lại không ủng hộ ta à!”

Ngưu Hữu Đạo hồ nghi nói: “Hải Như Nguyệt tại Kim Châu có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao?”

Lam Nhược Đình cười nói: “Đạo gia có chỗ không biết chứ, Tiêu Biệt Sơn từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, cũng không sống quá lâu, khoảng bảy, tám năm về trước đã bệnh chết. Nhi tử Tiêu Biệt Sơn: Tiêu Thiên Chấn vẫn còn vị thành niên, bây giờ thực quyền Kim Châu kỳ thật nằm ở trong tay Hải Như Nguyệt, vương gia bên này đã phái người bí mật tới liên hệ, đoán chừng không được bao lâu liền sẽ có câu trả lời chắc chắn.”

Ngưu Hữu Đạo biểu thị hoài nghi: “Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng, chỉ có một phần huyết thư thì nhất định có thể làm cho Hải Như Nguyệt đáp ứng hỗ trợ sao? Ta cảm thấy còn không bằng đem đi đổi một chút đồ vật thực tế thì càng tốt hơn, thí dụ như tiền, lương thực các loại, thà như vậy nàng còn dễ đáp ứng hơn.” Chí ít hắn vẫn có hoài nghi, chiến quốc loạn thế tranh hùng như vậy, ngươi chết ta sống, giữa các quốc gia với nhau tùy thời điểm còn có thể xé bỏ hiệp ước nữa, đừng nói là huyết thư, liền xem như huyết minh cũng chưa chắc là đáng tin nữa là.

Lam Nhược Đình: “Thử một chút cũng không sao, nếu thật sự nàng không chịu phối hợp, vậy chúng ta chỉ có thể là từ bỏ kế hoạch chiếm đoạt quận Thanh Sơn, giống như Đạo gia nói, cầm huyết thư tìm nàng đổi một ít tiền, lương thực càng hiện thực hơn.”

Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương lại nhìn nhau, đối phương có thể thổ lộ cho bọn hắn chuyện cơ mật như thế, cũng coi như là đang thổ lộ tâm tình với bọn hắn luôn.

Nếu đối phương đã có kế hoạch ấp ủ, đây là chuyện tốt, Ngưu Hữu Đạo cũng vui khi thấy nó thành công.

Đối với cái này, Ngưu Hữu Đạo cũng có mấy phần cảm khái, không quản kế hoạch của bọn hắn có thể thành công hay không, người ta Thương Triều Tông dù có nghèo túng, nội tình xuất thân vẫn là còn đầy đủ a, lại tìm ra được một cái thẻ bài Hải Như Nguyệt tới, người bình thường coi như không bị khốn đốn cũng khó mà trèo lên được những tài nguyên tư nhân kiểu thế này.

“Phía Phượng Lăng Ba cùng với Thiên Ngọc môn bên kia sợ là sẽ thúc giục tìm kiếm vật kia, nên làm tốt ứng phó để kéo dài thời gian đi đã.” Ngưu Hữu Đạo vẫn là nhắc nhở một tiếng.

Lam Nhược Đình nói: “Thiên Ngọc môn sở dĩ ngầm cho phép chúng ta cưỡng chiếm huyện Thương Lư, đúng là muốn tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta, muốn triệt để khống chế huyện Thương Lư mới tìm kiếm dễ dàng hơn, mà kể từ đó, huyện Thương Lư muốn hoạt động tốt thì tối thiểu phải chỉnh đốn mới được, chỉnh đốn như vậy có thể kéo dài khoảng ba tháng hẳn là không có vấn đề, phía Kim Châu bên kia mặc kệ ra sao, hẳn là đã có kết quả rồi.”
Vị mưu sĩ này cũng không phải là ăn chay, bẫy liên hoàn đã được bày ra xong rồi, ngược lại Ngưu Hữu Đạo phát hiện chính mình quá lo lắng, hơi do dự một chút, mới nói: “Vương gia, ta cùng Hầu Tử có thể sẽ rời đi một đoạn thời gian.”

Lời này vừa nói ra, ba người Thương Triều Tông ngạc nhiên nhìn nhau, bên này vừa thổ lộ nội tâm nói cho các ngươi nghe bí mật này, giờ ngươi lại muốn đi á?

Thương Triều Tông vội hỏi: “Có phải là bản vương có chỗ nào đối đãi không tốt sao?”

Ngưu Hữu Đạo biết đối phương hiểu lầm ý của mình, nghĩ là mình muốn đi khỏi, bèn khoát tay nói: “Vương gia hiểu lầm rồi, là chuyện tu luyện của ta, có chút tình huống, cần phải đi tìm địa phương tuyệt đối an toàn để bế quan tu luyện, nơi đây dù sao vẫn ở trong thế lực khác, đối với việc ta bế quan dù sao cũng hơi nguy hiểm. Nói cho vương gia biết, là hi vọng bên phía vương tìm cơ hội thích hợp, yểm hộ cho ta rời đi một chút, tránh cho bị người khác để mắt tới.”

Cũng không phải là nói ngoa, hắn đã sớm tới đạt tới cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, trên đường đi cũng cảm giác được, linh khí trong nội tức rung động càng ngày càng lợi hại, đã có dấu hiệu đột phá Trúc Cơ kỳ, hắn đã không còn dám luyện hóa truyền pháp Hộ Thân Phù ở trong người nữa, sợ bản thân áp chế không nổi, nhất định phải tìm nơi an toàn để bế quan, cũng đã nói cho Viên Cương biết rõ.

Viên Cương biết đây là đại sự, chuyện này đối với Đạo gia rất là trọng yếu, tự nhiên là muốn đi theo hộ pháp.

Hắn đã nói như vậy, mấy người còn có thể nói cái gì nữa, tuy nhiên ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng vị này một đi không trở lại. Viên Cương còn dễ nói, bên này ai cũng có thể nhìn ra, Ngưu Hữu Đạo là cái người cực kỳ lý trí, loại người này không dễ dàng bị chi phối, một mực vẫn không chịu thổ lộ cái gì tâm tình với bên này cả.

Mấy người giao lưu một phen xong, đi ra khỏi tầng hầm mỗi người về chỗ của mình, ngược lại là không bao lâu sau Thương Thục Thanh lại tới tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo ở, tự mình mang ấm trà tới.

Trong viện, bày ra một cái bàn nhỏ, ba người ngồi xuống dưới ánh trăng, lúc Thương Thục Thanh châm trà, hỏi một câu, “Đạo gia, chúng ta bên này đã lựa ra một ít người thích hợp, việc học khâu vết thương cứu chữa, xin mời Viên gia ngày mai có thể hay không...”

Ngưu Hữu Đạo tiện tay chỉ Viên Cương ngôi bên cạnh, “Có dạy hay không là chuyện của hắn, đừng hỏi ta.”

Thương Thục Thanh lại thử dò hỏi: “Tẩu tử ta đối với cái này cũng cảm thấy tương đối hứng thú, cũng muốn phái tới một ít người đến học, thậm chí có thể là sẽ tự mình đến học, không biết có thuận tiện hay không?”

Ngưu Hữu Đạo lại chỉ ngón tay sang Viên Cương, “Không liên quan đến ta, nói với hắn.” Dứt lời cầm chén trà lên từ từ uống.

Thương Thục Thanh nhìn về phía Viên Cương, Viên Cương nhẹ gật đầu, xem như là đồng ý, cũng không có uống trà, liền đứng dậy rời đi. Trên thực tế, Viên Cương có thói quen, người khác chủ động đưa đồ ăn tới cửa, đều sẽ làm cho hắn cảnh giác, một khi Đạo gia ăn, hắn liền sẽ không vội vã dây vào, nước trà cũng giống như vậy, tất nhiên phải qua một đoạn thời gian, mới sẽ dùng.

Không phải là để cho Ngưu Hữu Đạo đi thử độc trước đâu, cũng không phải là không tin Thương Thục Thanh, mà là sợ vạn nhất có vấn đề gì mà nói, cả hai người đều ngã xuống rồi, đến lúc đó thì ngay cả người ứng phó đều không có.

Hai người ngồi dưới ánh trăng, mấy lần Thương Thục Thanh muốn nói lại thôi, kỳ thật rất muốn hỏi thử Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu bế quan tu luyện vậy, bất quá cuối cùng vẫn không hỏi, ngược lại là nhìn chằm chằm cái tóc đuôi ngựa buộc tuỳ tiện của Ngưu Hữu Đạo hỏi thử, “Vì sao Đạo gia không buộc tóc vậy?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Không có buộc bao giờ, không làm được, cũng là làm biếng buộc.”

Thương Thục Thanh ‘À’ một tiếng, cũng không có nói cái gì nữa, ngồi thêm một hồi liền đi.

Đêm đó, Viên Cương đi vào phòng của Ngưu Hữu Đạo, nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi thiền một câu, “Phượng Nhược Nam đi qua gian phòng của Thương Triều Tông qua đêm, một chút đồ dùng hàng ngày cũng đã dọn tới, tựa hồ như chính thức ở cùng với nhau.”

Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra, cười hắc hắc một tiếng, “Cái tên Lam Nhược Đình đúng là có đủ vô sỉ, thật đúng là làm như vậy.” Miệng chậc chậc, lắc đầu, nói tiếp: “Sáng mai chúng ta dậy sớm một chút!”