Đạo Quân (bản edit)

Chương 82: Từ đâu chạy tới cái đồ ngớ ngẩn này vậy


.

Hắn không nói rõ dậy sớm để làm gì, thẳng đến sớm tinh mơ ngày kế tiếp, Viên Cương mới biết được là hắn muốn làm gì.

Viên Cương cũng có chút không chịu nổi ‘ác thú’ của vị này, thế mà mang theo hắn đi đứng ngăn ở trước cửa gian phòng của Thương Triều Tông chờ đợi.

Tựa hồ sớm đoán được Phượng Nhược Nam sáng sớm sẽ bước ra trước vậy, cửa vừa mở ‘két’, Phượng Nhược Nam vừa bước nhanh ra, mới vừa đi tới cửa tiểu viện, liền bị Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ung dung bước ra đụng ở cửa sân

“Ồ!” Ngưu Hữu Đạo bộ dạng ngạc nhiên bất ngờ, nhìn Phượng Nhược Nam từ trên xuống dưới một cái, lại ngó ngó vào trong viện, chắp tay trêu tức nói: “Tối hôm qua vương phi nghỉ ngơi tốt chứ?”

Phượng Nhược Nam hiếm thấy tỏ ra e lệ, mặt chợt đỏ lên như là mông khỉ vậy, trợn mắt lên cố lấy sức nói: “Mắc mớ gì tới ngươi?”

Nằm ở trong nội viện nghe tiếng nói, Thương Triều Tông chạy ra, thấy tình huống ở trước sân, vẻ mặt xấu hổ, tranh thủ thời gian chạy trở về.

Trên thực tế Ngưu Hữu Đạo đã liếc thấy rồi, ngay khi vừa thấy hắn tới, chợt thở dài: “Ai.., ta sợ ngươi lại đánh vương gia của chúng ta, cho nên mới canh giữ ở chỗ này.” Ý là nói cho đối phương biết, tối hôm qua ngươi chủ động tới bên này ngủ qua đêm ta đã biết rồi.

Phượng Nhược Nam hận đến nghiến răng nói: “Tiểu nhân vô sỉ!”

Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt lại nói: “Vương phi, lần này ta cam đoan, tuyệt đối không có ai hạ dược!”

Hết chuyện để nói rồi hả, Phượng Nhược Nam nắm lấy chuôi kiếm, hận không thể rút kiếm bổ hắn.

“Xem ra vương phi có thành kiến với ta.” Ngưu Hữu Đạo vẫy vẫy tay với Viên Cương nói, “Đi thôi, ta thấy chuyện dạy khâu vết thương cứu chữa chắc cũng không cần thiết phải bàn rồi.”

Phượng Nhược Nam trừng mắt, rất muốn chém hắn 1 vạn đao, cuối cùng cắn răng nói: “Dừng lại!”

Cuối cùng vẫn là nàng vẫn phục nhuyễn, chịu nhận lỗi!

Ngưu Hữu Đạo cũng hài lòng rời đi.

Cùng bước theo bên cạnh Viên Cương nhắc nhở một câu, “Ngươi làm như vậy, nàng sẽ càng ghi hận ngươi thêm.”

“Ghi hận liền ghi hận đi, dựa vào cái gì chúng ta xuất lực còn cái tên vương gia kia nằm hưởng lạc? Mắng ta nhiều lần như vậy, ta cũng phải xả giận chút chứ phải không?” Ngưu Hữu Đạo cười tươi hớn hở đùa một câu, sau đó lại hững hờ nói: “Lấp lại không bằng khai thông, không bằng làm rõ ràng ra, không có việc gì cứ nói nhao nhao lên, để cho nàng biết ta là hạng người gì, quen thuộc liền bình thường, nếu thật sự để cho đối phương yên lặng ghi hận ở trong lòng, đó mới là phiền phức, không lên tiếng ‘cắn’ mới hung ác! Lại nói, nếu ngay cả nàng mà còn trị không được, ta cũng không cần đi ra ngoài lăn lộn!”

Lúc ăn sáng, Ngưu Hữu Đạo mới phát hiện trên bàn nhiều thêm hai người, Phượng Nhược Nam bắt đầu qua bên này cùng ăn chung, còn có tên Bạch Diêu nữa.

Cừu nhân gặp mặt nhau mắt đỏ hết lên không nói, chí ít còn có xấu hổ nữa.

Sáng sớm đã đùa Phượng Nhược Nam rồi, Ngưu Hữu Đạo đổi đối tượng trêu chọc, nhằm vào Thương Triều Tông, vừa mở miệng liền hỏi: “Vương gia, tối hôm qua không có bị đánh a?”

Chuyện đột nhiên xảy ra, Lam Nhược Đình ‘phốc’ một tiếng, bịt miệng lại, Thương Thục Thanh không ngăn được bật cười, khóe miệng Bạch Diêu co giật một chút.

Phượng Nhược Nam cái gì cũng không có nghe thấy, nắm lấy khối bánh mì hung hăng cắn từng miếng, chân để ở dưới bàn nhịn không được đá Thương Triều Tông một cước.

Nơi này Thương Triều Tông sắp chịu hết nổi, chợt có người từ bên ngoài đến báo, “Vương gia, bên ngoài tới một người tự xưng là Ngụy Đa, nói là đệ tử Thượng Thanh tông, muốn gặp pháp sư.”

Mấy người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày lại nói thầm, “Ngụy Đa?” Nghĩ ra được, trên đời này người có thể biết hắn, lại gọi là Ngụy Đa, sợ cũng chỉ có tên đại đồ đệ kia của Đường Mục.

Hắn có nghe Đồ Hán nói qua tên đồ đệ này của Đường Mục, nghe nói là người bị cà lăm, làm người cũng trung hậu, tôn sư trọng đạo.

Đối với tên Ngụy Đa này, hắn cũng không có ấn tượng gì, gặp thì có gặp qua, lúc mới tới Thượng Thanh tông, kém chút chết dưới lòng bàn tay của Đường Tố Tố có gặp mặt rồi, sau này vẫn chưa gặp lại nữa, không biết chạy đến tìm mình là muốn làm gì.

“Không gặp! Nói cho hắn biết, ta cùng với Thượng Thanh tông đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất cứ quan hệ nào.” Ngưu Hữu Đạo nói lại một câu.

Hắn đã nói như vậy, Thương Triều Tông tự nhiên là ra hiệu cho phía dưới làm theo.

Đợi cho người thông báo người rời đi, Bạch Diêu đột nhiên mở miệng nói, “Thượng Thanh tông xảy ra chút sự tình.”

Mọi người lập tức bị hắn hấp dẫn nhìn lại, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”

Câu này nghi ngờ là đã biết rõ còn cố hỏi, dựa theo suy đoán của hắn, Thượng Thanh tông hẳn là đã bị diệt môn, hoài nghi có phải tên Ngụy Đa là may mắn chạy trốn ra được hay không đây.

Bạch Diêu nói: “Trước đây không lâu nhận được tin tức, Thượng Thanh tông phát ra thông cáo trên khắp tu hành giới, bêu tên một số phản đồ tội khi sư diệt tổ, Tống Thư nhi tử của Đình úy Tống Cửu Minh cũng ở trong đó. Nói nhi tử Tống Thư mưu hại đồng môn, còn nói Tống Thư câu kết với Lưu Tiên tông đánh lén Thượng Thanh tông, chuyện này ở tu hành giới gây ra động tĩnh không nhỏ, thanh danh của tên Tống Thư xem như bị bôi xấu. Có truyền ngôn còn nói, Thượng Thanh tông kém chút bị diệt môn, ngay tại thời khắc mấu chốt, một tên ‘khí đồ’ bị trục xuất của Thượng Thanh tông, là Yêu Ma lĩnh – Triệu Hùng Ca xuất hiện, làm cho Lưu Tiên tông kinh sợ thối lui, mới khiến cho Thượng Thanh tông tránh thoát được một kiếp, trước mắt thì tình huống Thượng Thanh tông như thế nào ta cũng không rõ lắm.”

Tránh thoát một kiếp? Thượng Thanh tông không có bị diệt môn? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, Yêu Ma lĩnh – Triệu Hùng Ca hắn cũng nghe Đồ Hán đề cập qua rồi, còn nói hắn nếu gặp phiền phức thì đi tìm Triệu Hùng Ca che chở, nếu như Thượng Thanh tông không có bị diệt môn, tên Ngụy Đa này chạy đến tìm mình làm gì?

Phượng Nhược Nam nhịn không được hỏi một tiếng, “Có phải là cao thủ xếp hạng thứ 9 trên Đan Bảng tên Triệu Hùng Ca?”

Bạch Diêu từ từ cắn bánh mì, đáp “Là hắn.”

Phượng Nhược Nam hiếu kỳ, “Triệu Hùng Ca lại là đệ tử Thượng Thanh tông? Cao thủ như thế, vì sao Thượng Thanh tông trục xuất hắn khỏi sư môn?”

Bạch Diêu: “Nghe nói người này vốn là người có triển vọng kế nhiệm chức chưởng môn Thượng Thanh tông nhất, chỉ là về sau cùng Thánh Nữ Ma Tông yêu nhau, chọc tới một chút phiền toái, sư môn không chứa được nữa, mới bị trục xuất, chi tiết cụ thể ta cũng không rõ ràng, truyền ngôn có đủ loại cũng chưa chắc là thật.”
Nơi này đang còn nói chuyện, người ra ngoài thông báo lại trở về, bẩm “Vương gia, cái tên Ngụy Đa kia nói, nếu không gặp được pháp sư hắn liền không đi.”

“Đồ điên, để hắn tới.” Ngưu Hữu Đạo bên ngoài miệng tức giận, nhưng kỳ thật sau khi biết được Thượng Thanh tông không có bị diệt môn, cũng nghĩ nên thử gặp cái tên Ngụy Đa này xem tìm mình đến tột cùng là vì chuyện gì.

Không bao lâu, người bên ngoài đến báo, người đã được đưa đến, đang chờ ở bên ngoài.

Ngưu Hữu Đạo ném miếng bánh trên tay xuống bàn, đứng dậy rời bữa, những người khác cũng lần lượt rời khỏi bàn, muốn tới xem một chút là chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài đình viện, một tên hán tử đứng khoanh tay, dáng người vừa phải, nhìn vẻ mặt thì cũng giống như là người trung hậu thật thà, chính là một đường nghe ngóng tìm kiếm, Ngụy Đa.

Ngưu Hữu Đạo đi ra, cùng Ngụy Đa quan sát lẫn nhau, hai người cũng chỉ là gặp qua đối phương một lần, đằng sau nhiều năm rồi không gặp. Tương đối mà nói, Ngưu Hữu Đạo thay đổi nhiều một chút, thiếu niên lang đã trưởng thành, chỉ còn lại một ít hình dáng lúc đầu, ngược lại là bề ngoài của Ngụy Đa cũng không có thay đổi gì, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt một cái liền nhận ra, là gia hoả năm đó hắn gặp qua kia, sẽ không có lầm.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trên mặt đất, đạm mạc nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Xác nhận là hắn, cảm xúc Ngụy Đa rõ ràng kích động lên, chắp tay cúi người xuống nói: “Đệ tử, bái... Bái kiến... Chưởng môn! Đệ tử tới... Tới chậm... Chưởng môn... Chiu... Chịu khổ rồi!” Dứt lời thế mà ‘phịch phịch’ quỳ xuống, con mắt đỏ lên, giống như muốn khóc vậy.

Đại lễ như vậy ngược lại là làm cho Ngưu Hữu Đạo giật cả mình, tình huống gì đây?

Ngoại trừ bọn người Thương Triều Tông, rõ ràng Bạch Diêu cùng với Phượng Nhược Nam có chút kinh ngạc nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, chưởng môn? Chưởng môn nhà ai?

Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói vị đại ca này, ta đã không có quan hệ gì cùng với Thượng Thanh tông nữa, ngươi hành lễ lớn như vậy, ta không chịu nổi. Cái kia, ngươi có việc gì mau nói, không có việc gì thì rời đi đi, ta còn có việc khác, không có thời gian cùng ngươi dông dài.”

“Chưởng môn chịu.. Chịu ủy khuất... Bọn hắn không... Không nên... Làm như vậy... Ta đã một mực phản... Phản đối... Nên bị phạt diện bích ở phía sau núi... Không... Không biết bọn hắn đối... Đối xử với chưởng môn... Như thế” Ngụy Đa lắp ba lắp bắp mãi không xong.

Ngưu Hữu Đạo đứng nghe nhìn trời lại nhìn xuống đất, người này nói làm sao mà nghe mệt mỏi như vậy?

Những người khác nghe cũng mệt mỏi, bất quá cuối cùng vẫn nghe rõ, Bạch Diêu cùng Phượng Nhược Nam thế mới biết, hóa ra Ngưu Hữu Đạo vốn nên là chưởng môn Thượng Thanh tông, bị người bày mưu, đoạt chức chưởng môn, còn ở trên đường bị mưu sát, biết được điều này không khỏi để cho người ta cảm khái.

“Được rồi được rồi, những gì ngươi nói ta đều hiểu, ta tin tưởng việc này không liên quan gì đến ngươi, bất quá ta cùng với Thượng Thanh tông đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng không còn quan hệ gì, mời ngươi quay trở về đi?” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, bộ dạng tạm biệt không tiễn.

Ngụy Đa tựa hồ nóng nảy, “Chúng ta cùng nhau... Cùng nhau trở về... Ta nhất định giúp chưởng môn đòi... Đòi cái công đạo!”

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục phất tay, “Không cần, hảo ý tâm lĩnh, ngươi về đi!” Hắn có bệnh mới trở về, bị giam lỏng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới thoát thân, trở về muốn chết sao?

Ngụy Đa: “Vậy ta sẽ lưu lại bảo hộ... Bảo hộ... Chưởng môn!”

Nói đùa cái gì, Ngưu Hữu Đạo ta làm sao có thể lưu cái người không hiểu thấu ở bên cạnh, có trời mới biết đây có phải là Tống Diễn Thanh thứ hai mà Thượng Thanh tông phái tới hay không, quát lên: “Cút!”

Ngụy Đa lắc đầu: “Không đi!”

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày lại nói: “Nơi này cũng không phải là Thượng Thanh tông, không phải nơi ngươi giương oai, có tin là ta giết ngươi hay không?”

Ngụy Đa lắc đầu: “Đệ tử của Đông Quách sư... Sư thúc... Sẽ không đối... Đối với ta như vậy đâu!”

Ngưu Hữu Đạo căn bản đối với hắn không có tình cảm gì, thật sự là không có gì có không thể, cũng không có ý định sẽ khách khí với hắn, bất quá ngược lại là bị cái tên ‘Đông Quách Hạo Nhiên’ đè nén ở trong lòng một chút, chợt vẫy vẫy tay không kiên nhẫn nói, “Người tới, đem hắn sút ra ngoài!”

Mấy tên thủ vệ chạy tới xua đuổi, Ngụy Đa y nguyên không chịu đi, kết quả bị kéo ra ngoài, hắn cũng không dám dùng sức mạnh phản kháng, một đường oa oa hô hào gọi chưởng môn.

“Đầu óc có bệnh!” Ngưu Hữu Đạo phất tay áo nói một câu, nhanh chân bước trở về tiểu viện của mình.

Bất quá, sau đó có người đến báo, “Pháp sư, người kia quỳ gối ở ngoài cửa lớn sơn trang, nói pháp sư một ngày không đáp ứng, hắn liền quỳ ở đây một ngày không dậy.”

Từ đây chạy tới cái đồ ngớ ngẩn này vậy! Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tốt, hắn thích quỳ thì để hắn quỳ, chờ hắn quỳ hết nổi, tự nhiên là sẽ đi.”

Buổi sáng ngày kế tiếp, vừa mở cửa phòng, chợt thấy một cái thân ảnh yểu điệu đứng ngoài cửa.

Thân ảnh yểu điệu quay người lại, cười nói: “Đạo gia, chào buổi sáng!”

Ngưu Hữu Đạo cất bước đi ra ngoài, hỏi “Sáng sớm quận chúa chờ ở đây, có việc cần phân phó sao?”

Thương Thục Thanh nói: “Ngày trước nghe Đạo gia nói không biết buộc tóc, trái lại ta thật cũng biết làm, nếu Đạo gia không chê, ta nguyện bày tỏ chút sức mọn.”

Ngưu Hữu Đạo cười mà giống như không phải cười nói: “Sao dám để quận chúa buộc tóc cho ta chứ.”

Thương Thục Thanh quay người rời đi, lúc trở lại, cầm theo cái ghế dựa đặt ở dưới mái hiên, ra hiệu mời hắn ngồi xuống.

Có câu nói rất đúng, vô sự mà ân cần không phải là hạng lừa đảo cũng là phường đạo chích! Ngưu Hữu Đạo nói thầm trong lòng, suy đoán nữ nhân này nhất định là phải có chuyện gì đây, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới buộc tóc cho hắn, liền đi tới ngồi xuống, ngược lại muốn xem xem nữ nhân này muốn làm cái quỷ gì.

Thương Thục Thanh đi tới đằng sau cái ghế, tháo cái đuôi ngựa của hắn ra, cầm cái lược giúp hắn chải chuốt tỉ mỉ.

Viên Cương bất động thanh sắc đi tới gần bên này đứng nhìn chằm chằm.