Đạo Quân (bản edit)

Chương 83: Cửa hàng đồ thư phòng




Khoan hãy nói cái khác, ừm, tay của nữ nhân này cảm giác không sai, da đầu truyền đến cảm giác nhu hòa để cho tinh thần thể xác người ta thoải mái.

Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt hưởng thụ, chờ đợi, đoán chừng đối phương sẽ có chuyện muốn nói, chờ cho đối phương nói ra.

“Đạo gia, cái tên Ngụy Đa kia vẫn còn quỳ ở bên ngoài.” Thương Thục Thanh nhắc nhở một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Thượng Thanh tông là muốn giết ta! Hắn thích quỳ liền để hắn quỳ đi!”

Thương Thục Thanh không nói gì nữa, thẳng đến lúc giúp hắn quấn cái búi tóc, lại tiếp tục nói: “Nếu như Đạo gia cần một một chỗ yên tĩnh để bế quan, thì chúng ta bên này cũng có một chỗ tuyệt đối an toàn, chí ít cho đến hiện tại còn chưa có ngoại nhân nào biết cả.”

Ngưu Hữu Đạo ‘Ồ’ một tiếng, “Ở đây có sao? Là chỗ nào vậy?”

Thương Thục Thanh: “Không dối gạt Đạo gia, căn cơ của huynh muội chúng ta ở Thương Lư huyện không chỉ là những thứ ở trước mắt này, còn có một chỗ bí cảnh nữa!”

“Bí cảnh?” Ngưu Hữu Đạo từ từ mở hai mắt ra, hỏi: “Là dạng bí cảnh gì?”

Thương Thục Thanh: “Chuyện này can hệ trọng đại, tình huống cụ thể hiện tại còn không tiện nói cho Đạo gia, nếu như Đạo gia nguyện ý đi chỗ kia bế quan tu luyện, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhìn thấy.”

Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ một chút, nói “Nếu như có thể bảo hộ an toàn, đi tới đó cũng không sao.”

Thương Thục Thanh: “Tốt! Lập tức an bài cho Đạo gia, bất quá có thể sẽ phải chờ một vài ngày, để làm che giấu đôi chút, nếu không Đạo gia đột nhiên biến mất mà nói, dễ dàng bị phía tẩu tử các nàng hoài nghi.”

“Chờ mấy ngày cũng không sao.” Ngưu Hữu Đạo xem như là đáp ứng, bất quá sau khi trầm mặc một chút lại hỏi: “Để cho ta tới bí cảnh kia bế quan tu luyện, là do ngươi thuyết phục vương gia cùng Lam tiên sinh hả?”

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, không biết vì sao hắn có thể đoán được, nơi đó có can hệ rất lớn, để cho Ngưu Hữu Đạo đến đó, Thương Triều Tông cùng với Lam Nhược Đình chính xác rất là do dự, cũng thật sự là do nàng chủ trương cố gắng thuyết phục mới được. Nhưng nàng không có trả lời vấn đề này, hỏi: “Đạo gia có trâm gài tóc không?”

Nàng đã quấn tóc Ngưu Hữu Đạo thành búi đẹp rồi, mới phát hiện thiếu mất cây trâm để cố định.

Thấy nàng né tránh trả lời vấn đề này, Ngưu Hữu Đạo cũng không hỏi nữa, trên thực tế trong lòng đã biết rõ, để cho mình đi tới bí cảnh này để bế quan, nhiều ít vẫn là lo lắng hắn một đi không trở lại, điểm mấu chốt ở đây cũng không phải hắn có trở về hay không, đã có Thiên Ngọc môn ủng hộ, tác dụng của hắn đã yếu đi nhiều, mà chính là do lúc trước thổ lộ kế hoạch quan trọng kia với hắn, thêm nữa là do hắn biết sự thật về 10 vạn nha tướng, một khi để lộ tin tức, sẽ làm cho bên này vạn kiếp bất phục.

Đổi lại người tâm ngoan thủ lạt một chút, sợ là phải diệt khẩu hắn, nhưng nếu Thương Triều Tông muốn lặng yên không một tiếng động giết hắn, cũng không có dễ dàng như vậy, nếu mượn nhờ tu sĩ bên Phượng Nhược Nam ra tay cũng khó, không có cách nào giải thích với Phượng Nhược Nam cùng Thiên Ngọc môn, không phải nói là Ngưu Hữu Đạo có thể trợ giúp tìm 10 vạn nha tướng sao? Động thủ không có lý do chính đáng, Thiên Ngọc môn khẳng định phải muốn điều tra cho rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

“Ta không bao giờ dùng trâm gài tóc, ở đâu ra trâm gài tóc?” Ngưu Hữu Đạo cười cười nói.

Thương Thục Thanh do dự một chút, đưa tay lên rút một cây trâm tương đối trung tính ở trên búi tóc của mình, cắm vào búi tóc của Ngưu Hữu Đạo. Lúc không đi ra ngoài, nàng không có mang nón lá, chỉ dùng tấm khăn lụa che nửa khuôn mặt thôi.

Quan sát đầu tóc đã được bối lên gọn gàng chỉnh tề một chút, Thương Thục Thanh cười hỏi: “Đạo gia cảm thấy như thế nào?”

“Gương.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra.

Viên Cương rất nhanh cầm cái gương đồng tới cho hắn, Ngưu Hữu Đạo cầm cái gương đồng soi soi, hỏi Viên Cương: “Cảm thấy thế nào?”

Viên Cương: “Không tệ, có thêm không ít tinh thần.”

Trả lại gương đồng cho hắn, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, quay lại, vừa sờ búi tóc vừa cười nói: “Quận chúa tự tay làm cho, sợ là ta không muốn tháo ra luôn quá.”

Thương Thục Thanh hé miệng cười nói: “Không cần, nếu là Đạo gia không chê, sau này mỗi ngày để ta tới làm giúp.”

Ngưu Hữu Đạo khoát khoát tay áo, sao có thể để quận chúa người ta làm như nha hoàn của mình được...

Huyện thành Thương Lư, sau một trận phong ba thanh tẩy đã cấp tốc ổn định trở lại, nhà nào vui vẻ nhà nào sầu tự biết, tiểu dân là không có cách nào đối kháng lại đại thế được, chỉ có thể mặc cho ‘nước chảy bèo trôi’ mà thôi.

Đầu con phố, một cửa hàng đồ thư phòng tên là ‘Tĩnh Mặc Hiên’, chính là một trong những cửa hàng tốt nhất trong huyện thành, chuyên bán đồ dùng trong thư phòng, bên trong trưng bày bút mực giấy nghiên đủ loại, đều là loại tốt nhất ở huyện thành này. Nhìn sơ qua Tĩnh Mặc Hiên vẫn đang buôn bán như thường lệ, thế nhưng chưởng quỹ đã được đổi rồi, chưởng quỹ trước do bị ‘phong ba’ gần đây ảnh hưởng, nghe nói là chạy đi đâu đó tránh đầu sóng ngọn gió rồi. Đây cũng không phải trường hợp đặc biệt gì, không ít lão bản ở đây sau khi tận mắt thấy một số cửa hàng bị tịch thu, tựa hồ đã bảo trì thái độ đứng ngoài quan sát, ẩn núp xem tình hình.

Chưởng quỹ mới mặc một bộ đồ trắng, thân hình gầy gò, đang cầm cái chổi lông gà phủi phủi bụi bẩn ở trên kệ hàng, cẩn thận tỉ mỉ.

Trên đường phố, có ba người đang đi dạo, đi tới bên ngoài Tĩnh Mặc Hiên, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, lặng lẽ liếc nhìn bốn phía, xong lần lượt tiến vào trong cửa hàng.

“Ba vị khách quan muốn mua...” Chưởng quỹ nghe tiếng quay người lại, vừa mới lên tiếng, còn chưa nói hết câu, chợt nhận ra người đứng trước trong nhóm ba người này, bèn sửng sốt.

Đứng đầu là hán tử dáng người khôi ngô, đang đánh giá bố trí ở trong cửa hàng, rồi từ từ bước lại gần chưởng quỹ.

Chưởng quỹ kia mới thấp giọng hỏi: “Lưu huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Hán tử kia cũng thấp giọng nói: “Lục Thánh Trung, Vương Hoành bảo ngươi đến đây là để báo thù cho thiếu gia Diễn Thanh, ngươi ngược lại rất tốt, chạy tới đây bán bút mực giấy nghiên làm gì, chơi cái phong nhã gì hả?”

Nghe lời hắn vừa nói thì, vị chưởng quỹ mới này không phải ai khác, chính là Lục Thánh Trung, người phụng lệnh của Vương Hoành tới đây lấy thủ cấp của Ngưu Hữu Đạo. Mà hán tử kia cũng không phải ai xa lạ, là nhi tử của quản gia Lưu Lộc người phủ Đình úy Tống gia ở kinh thành, tên là Lưu Tử Ngư, là đệ tử Lưu Tiên tông, cũng là được Tống gia mời đến.
Mặc dù hai người cũng không tính là quen nhau, nhưng bởi vì nhà họ Tống có quan hệ thông gia với Vương gia, hai nhà cũng có lui tới, cho nên hai người cũng có gặp nhau, tự nhiên là nhận biết, cũng biết rõ lai lịch của đối phương.

Ngươi mới chơi phong nhã ý! Lục Thánh Trung oán thầm một câu, một tên gia nô mà thôi, chạy đến đây vênh mặt lên, hất hàm sai khiến cũng không tự cảm thấy ngại à.

Lời nói không dễ nghe giấu ở trong bụng, mặt ngoài vẫn là khách khí nói: “Chỗ này cũng không phải là nơi để nói chuyện, đến hậu đường đi.” Nhìn động tĩnh ở bên ngoài, thả cây chổi lông gà xuống, quay người vén cái rèm cửa đi vào trong.

Ba người Lưu Tử Ngư đi theo vào, vừa vào hậu đường, Lục Thánh Trung hỏi lại lần nữa: “Sao ngươi lại tới đây?”

Lưu Tử Ngư lạnh nhạt nói: “Còn phải hỏi nữa sao? Sợ một mình người không thể làm được, phái ta tới tọa trấn để ý kỹ. Trong nhà rất coi trọng chuyện này, ngược lại ngươi thật sướng nhỉ, thảnh thơi vô cùng, có phải chuẩn bị tùy tiện lừa gạt một chút rồi trở về báo cáo đúng không?”

Lục Thánh Trung cười khổ nói: “Ta nói này Lưu huynh, nếu ngươi đã tới đây, tình huống ở huyện Thương Lư này như thế nào ngươi còn không biết sao? Bên người Ngưu Hữu Đạo còn có cao thủ nhiều như vậy, nào có dễ dàng ra tay, ta không phải là vẫn đang còn tìm cơ hội đây sao?”

Lưu Tử Ngư hừ lạnh: “Ngươi ít chơi trò này đi, tính lừa gạt ai đây? Ta đã để ý ngươi không phải một hai ngày, ngươi trốn ở trong cửa hàng này, không ra khỏi cửa một bước, cũng không ra ngoài tìm hiểu tin tức, dạng này có thể tìm được cơ hội hạ thủ sao?”

Lục Thánh Trung thở dài: “Bây giờ ở bên này đã ở dưới sự khống chế của Thương Triều Tông rồi, trời mới biết có bị bố trí trạm gác ngầm chung quanh đây hay không, chạy bốn phía tìm hiểu tin tức, để cho người ta chú ý đó mới chính là muốn chết, xem như là nghe ngóng được tin tức đi thì như thế nào? Bạch Diêu ở tại bên người Ngưu Hữu Đạo, ngươi hay ta có thể trực tiếp ra tay được sao? Cho nên chỉ có thể là dùng trí, không thể dùng sức mạnh!”

Lưu Tử Ngư nhíu mày nói: “Trốn ở trong tiệm này gọi là dùng trí sao hả?”

Lục Thánh Trung lắc đầu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nói: “Lưu huynh, nếu ngươi nói đã để ý ta không chỉ một hai ngày, chắc hẳn cũng đã biết được một chút tình huống rồi, ta hỏi ngươi, đẳng cấp cửa hàng Tĩnh Mặc Hiên này của ta so với mấy cái tiệm cùng loại khác trong cái thành huyện Thương Lư này thì như thế nào?”

Lưu Tử Ngư nhíu mày, “Xem như là tiệm tốt nhất, cái này có quan hệ gì với dùng trí của ngươi?”

Lục Thánh Trung giang hai tay ra, “Ngươi nghĩ a, Thương Triều Tông có nhiều người như vậy, không có khả năng không cần bút mực giấy nghiên a? Tại vùng đất này, từ cấp bậc của bọn người Thương Triều Tông, đồ dùng cho thư phòng đương nhiên sẽ không sử dụng loại chất lượng kém, muốn mua sắm tất nhiên là sẽ chọn Tĩnh Mặc Hiên của ta đầu tiên, đây chính là cơ hội để tiếp xúc, cũng không để cho người ta dễ hoài nghi nhất!”

Nơi này vừa mới nói xong, một tên đứng canh ở sau rèm vải quan sát bên ngoài chợt quay vào hô “Xuỵt” một tiếng, ra hiệu im lặng.

Sau đó ở bên ngoài có người gọi vào, “Chưởng quỹ có ở đấy không?”

Lục Thánh Trung đưa tay ra hiệu Lưu Tử Ngư chờ một lát, còn mình thì vén rèm bước nhanh đi ra, nhìn thấy trang phục của tên tráng hán bên ngoài, sửng sốt một chút, người khác có thể không biết, nhưng hắn lại nhận biết, chính là trang phục của Anh Dương Võ Liệt vệ, huống chi bên hông đối phương còn mang theo cây đao nữa. Lập tức vẻ mặt hắn tươi cười bước tới nghênh đón, hỏi “Khách quan, ngài muốn mua gì ạ?”

Người đến hỏi thăm giá tiền một số bút mực giấy nghiên, sau đó kiểm kê, trả tiền, để cửa hàng gói lại.

Lục Thánh Trung cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lúc đóng gói, cầm bút lên viết viết trên tờ giấy nhỏ, thổi cho khô, sau đó cùng để vào trong đó đóng gói lại với hàng hóa.

Khách đến mua thấy thế, hiếu kỳ hỏi: “Chưởng quỹ, ngươi viết cái gì đặt vào trong đó vậy?”

Lục Thánh Trung cười ha ha nói: “Cửa hàng đồ thư phòng mà, bán niềm vui thanh nhã, ta tùy tiện làm bài thơ để vào đó, muốn tạo cái nhã hứng cho quý khách, mong đọc xong sẽ quay lại mua tiếp”. Đóng gói lại xong xuôi để ở trước mặt cho đối phương.

Khách đến mua cười ha ha nói: “Mấy người đọc sách các người rất là tỉ mỉ a.” Lắc lắc đầu, cầm lấy đồ vật quay đi.

Tiễn khách ra khỏi cửa, đứng ở đầu ngõ nhìn trái ngó phải quan sát chung quanh một chút, sau đó Lục Thánh Trung nhanh chóng trở về trong hậu đường, bắt gặp Lưu Tử Ngư đang núp sau rèm rình coi.

Lưu Tử Ngư cũng xoay người đi vào theo, hỏi: “Người của Anh Dương Võ Liệt vệ hả?”

“Thật đúng là khéo vừa nhắc tới liền tới, xem ra phán đoán của ta không có sai.” Lục Thánh Trung hưng phấn xoa xoa hai bàn tay, nói tiếp “Nghe nói Thương Thục Thanh là người tinh thông cầm kỳ thi họa, ta bỏ bài thơ hay vào, Anh Dương Võ Liệt vệ mang về, tất nhiên sẽ truyền vào tai của nàng, làm cho nàng chú ý, đây cũng là cơ hội để dần dần tiếp xúc, đằng sau sẽ tùy thời mà làm việc! Dù là có bất cứ người nào trong đó tạo mối liên hệ với ta cũng được.”

“Thơ hay?” Lưu Tử Ngư liếc hắn từ trên xuống dưới một cái, nói “Ngươi còn biết làm thơ á? Ngươi chắc ngươi viết một bài thơ liền có thể làm cho bọn hắn có hứng thú đối với ngươi sao?”

Lục Thánh Trung cười ha ha, đi đến bên án văn* nhỏ bên cạnh, mài chút mực, nâng bút, chấm mực, ‘vù vù’ viết xuống một bài thơ lên trang giấy, viết xong để bút xuống, cầm tờ giấy thổi một cái, quay người lại đưa cho hắn, nói “Lưu huynh giám thưởng một chút bài thơ này như thế nào.”

Mặt Lưu Tử Ngư đầy hồ nghi, đưa tay ra nhận lấy xem xét, thầm đọc: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ. Trừ khước vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố. Bán duyên tu đạo bán duyên quân!”!” *** Sau khi đọc xong thì miệng chậc chậc gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía đối phương có chút kinh ngạc, khen “Thơ hay, quả nhiên là thơ hay, không nghĩ tới Lục huynh còn có cái tài hoa này!” Trong thần thái rõ ràng tăng thêm mấy phần kính nể.

****Dịch nghĩa

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng

Lục Thánh Trung khoát khoát tay áo, “Để huynh chê cười, cái này kỳ thật không phải là thơ của ta, đây là thơ của Tống Diễn Thanh thiếu gia ngươi tặng cho ta, ta chỉ mượn dùng một chút mà thôi.” Nói đến chuyện này hắn hơi có chút cảm khái, lúc ở kinh thành chợt nghe nói Tống Diễn Thanh tự nhiên có tài hoa làm thi từ, trong một lần nào đó Tống Diễn Thanh đến nhà Vương gia bái kiến nhạc phụ Vương Hoành, hắn có khen một câu, kết quả Tống Diễn Thanh thật đúng là viết cho hắn, mà lại một lần viết liền hai bài. Hắn vốn khinh thường, nhưng mà sau khi đọc xong rất là kinh ngạc, thật sự đều là thơ hay a!

“Thiếu gia Diễn Thanh làm thơ?” Lưu Tử Ngư thần sắc run rẩy, Tống Diễn Thanh tài cán bao nhiêu hắn biết rõ, làm thơ? Nói đùa cái gì? Lại cúi đầu xuống nhìn xem bài thơ trong tay, nói thầm trong lòng, cũng không biết là tìm ai viết giúp cho đây...