Đạo Quân (bản edit)

Chương 84: Thơ hay, thơ hay




Xét ở trình độ nào đó tới nói, xem như hắn là người nhìn thấy Tống Diễn Thanh lớn lên, từ nhỏ Tống Diễn Thanh liền không thích đọc sách, trùng hợp lúc đó đang tu hành ở Thượng Thanh tông, Tống gia vừa ép đi đọc sách một cái, Tống Diễn Thanh liền lập tức chạy lên Thượng Thanh tông tránh, cho nên Tống Diễn Thanh có cái bản lĩnh gì thì hắn tự nhiên biết rất rõ ràng, bằng vào bối cảnh của Tống gia, tìm cái người viết giúp vài bài thơ cũng không phải việc gì khó.

Hắn vừa nhìn thấy bài thơ trên tay, liền có thể khẳng định đây không phải là do Tống Diễn Thanh viết, chỉ bất quá là người cũng đã chết rồi, không cần thiết lại đi nói cái gì, cũng sẽ không đi gièm pha hắn ở trước mặt người ngoài làm gì.

Bất quá nói đi thì nói lại, mặc kệ thơ này là của ai, hắn cũng coi như phục cái tên Lục Thánh Trung này rồi, thế mà có thể nghĩ đến phương diện đường thư phòng phẩm này ra tay. Mới đầu còn cảm thấy đối phương là đang lừa gạt hắn, bây giờ nghĩ lại một chút, cũng đúng rồi, Thương Triều Tông có nhiều người như vậy, nhu cầu sử dụng bút mực giấy nghiên là không thể thiếu, phương pháp này không gây chú ý cho nên cũng không để cho người ta hoài nghi gì, có thể nói rất xảo trá, thật đúng là để cho người ta tự chui đầu vào rọ.

“Dùng thơ của Tống Diễn Thanh, báo thù cho hắn, cũng coi là ‘nhân quả hữu báo’ đi, hi vọng Tống Diễn Thanh ở trên trời có linh thiêng phù hộ!” Lục Thánh Trung buông tiếng thở dài, quay qua Lưu Tử Ngư nói: “Việc này không thể nóng vội, có cao thủ Thiên Ngọc môn ở đó, cũng không có cách nào nhanh chóng được, mong rằng Lưu huynh cố gắng kiên nhẫn đợi thêm chút.”

Lưu Tử Ngư gật đầu: “Tốt! Tất cả liền theo kế hoạch của Lục huynh mà làm!” Sở dĩ thay đổi thái độ, tự nhiên là bởi vì đã thấy được năng lực của Lục Thánh Trung, sự thật cũng đã chứng minh, biện pháp Lục Thánh Trung xác thực không sai khi thấy người vừa rồi đến mua sắm là ai.

Lục Thánh Trung cám ơn hắn đã thông cảm, lại hỏi: “Không biết lần này Lưu huynh mang tới bao nhiêu người, cho ta nắm rõ cụ thể để tính toán cho tỉ mĩ hơn.”

Lưu Tử Ngư: “Còn có một vị sư huynh và một vị sư tỷ, đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, đến thời điểm nên lộ diện tự nhiên sẽ lộ diện.”

Lục Thánh Trung âm thầm thổn thức, có quyền có thế thật là tốt, vì trả thù cho đứa cháu không ra gì của Tống gia, thế mà Lưu Tiên tông phái ra hai tên tu sĩ Kim Đan...

Trong sơn trang, dưới một gốc cây già cứng cáp, ánh nắng chiếu ấm áp, một tay Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng dưới đó, dáng đứng lộ ra một chút lười biếng, là lười biếng, không phải là lười nhác, xét ở tinh khí thần thì là khác nhau, vẻ mặt bình thản ngắm nhìn một đám người đang bận rộn ở bên dưới.

Dưới sườn núi là một khối đất hoang, Viên Cương sai đám tăng chúng Nam Sơn tự khai phát làm vườn rau, đang dạy tăng chúng Nam Sơn tự trồng rau. Tăng chúng Nam Sơn tự cũng đã có trồng rau rồi, bất quá rất rõ ràng, phương pháp trồng rau của Viên Cương tân tiến hơn, Ngưu Hữu Đạo có chút hoài nghi, có khi nào một ngày Viên Cương tạo ra một cái nông trại chuyên trồng rau không chừng.

Trên đường, Ngưu Hữu Đạo bảo Viên Cương thu thập một chút gia vị dùng trong nấu nướng, nhưng mà Viên Cương cũng tiện thể thu thập thêm không ít hạt giống rau quả, tại trong thành huyện Thương Lư lại thu thập thêm một chút nữa.

Người khác không biết chứ, Ngưu Hữu Đạo lại biết rõ, Viên Cương có một cái mao bệnh, đó chính là đi đến đâu cũng đều thích trồng rau. Viên Cương không thích cái vụ ngồi khoanh chân lại, tĩnh tọa tu luyện này, chỉ thích làm cái thứ gọi là ‘chuyện có ý nghĩa’, thí dụ như là... Trồng rau, chí ít theo ý nghĩ của Viên Cương, trồng rau thì có ý nghĩa hơn so với việc ngồi xuống đó tu luyện, Ngưu Hữu Đạo cũng không có cách nào cùng hắn lý luận là cái nào đáng giá hơn, mỗi người đều có mỗi cách nhìn, quan điểm của mình, hắn sẽ không đi cưỡng ép, hay bức Viên Cương làm chuyện mình không thích.

Đương nhiên, trồng rau cũng không tính là mao bệnh gì, Ngưu Hữu Đạo cũng hiểu, đó là do thói quen của Viên Cương lúc sinh hoạt trong tập thể trước kia, lúc đó Viên Cương cũng đã từng ‘nghiện’ đi làm việc này.

Chỉ là, trồng rau thì cũng cần thời gian, hạt giống gieo xuống đến lúc mọc lên dù sao cũng phải cần thêm quá trình sinh trưởng nữa!

Biết rõ hắn muốn rời khỏi, muốn đi bế quan tu luyện, vậy mà Viên Cương còn dẫn theo tăng chúng Nam Sơn tự đi trồng rau, Ngưu Hữu Đạo âm thầm thở dài một tiếng, rất hiển nhiên là Viên Cương cho rằng còn sẽ trở về, từ một cái góc độ khác xem xét, chí ít chứng minh là trong tiềm thức của Viên Cương, cũng không muốn rời đi nơi này, làm cho hắn có chút bất đắc dĩ.

Có một số người, nhìn nhận sự vật theo cách nghĩ của riêng của mình, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy không có cách nào giảng đạo lý được, không biết là do chính mình có vấn đề hay là tại người khác có vấn đề nữa. Thí dụ như: Bọn hoà thượng Nam Sơn tự trước mặt này, rõ ràng làm không ít chuyện trong hắc đạo, thế nhưng mỗi sáng sớm, hay mỗi buổi tối thường ngày sinh hoạt ở trong chùa, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì sẽ không bao giờ lơi là, nào là gõ mõ niệm kinh cái gì đó, sáng rung chuông chiều gõ trống, vẫn một mực kiên trì thực hiện, cũng không biết có phải là bởi vì Viên Phương trường kỳ quán triệt tư tưởng hay không, mà mỗi người tựa hồ như đều nhớ tới phải chấn hưng Nam Sơn tự, như là tín ngưỡng vậy.

Một bên giết người phóng hỏa, một bên lại không chịu ăn thịt! Cái này làm cho Ngưu Hữu Đạo cảm thấy không thể tưởng tượng được, *thật mẹ nó có bệnh, một con gấu yêu thế mà suốt ngày tơ tưởng hầu hạ Phật Tổ, thường xuyên mở mồm ngậm miệng là tưởng tượng ra xây một tòa Nam Sơn tự thật to, thật phong quang, còn muốn mạ ‘kim thân’ (dát vàng) cho Phật Tổ nữa chứ.

Một con gấu yêu thế mà không ngừng lôi kéo một đám hòa thượng không nên quên Phật Tổ, hoàn toàn điên đảo rồi, đây không phải có bệnh thì là cái gì?

Suốt quãng đường dài bôn ba, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, cả bọn dừng lại một cái, tựa hồ tất cả các loại tật xấu lại phun ra, còn thêm cái tên cà lăm đang quỳ ở bên ngoài mấy ngày nay nữa, để cho người ta càng thêm phiền lòng...

Mở cửa sổ cho rộng ra, cửa chính cũng mở lớn hết cỡ, minh chứng cho ‘cô nam quả nữ’ ở trong phòng rất quang minh lỗi lạc, không làm ra cái chuyện gì không thể lộ ra ngoài.

Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo ngồi đó, nhìn Thương Thục Thanh chải tóc cho mình qua tấm gương.

Từ khi có lần thứ nhất, mỗi ngày đúng giờ, nữ nhân này đều đến thật sớm, đứng chờ ở trước cửa, kém chút để Ngưu Hữu Đạo hiểu lầm, đường đường là quận chúa lại thích làm nha hoàn cơ.

Liên tục mấy ngày kế tiếp, Ngưu Hữu Đạo xém chút trở nên quen thuộc, xíu nữa coi như là mình có cô nha hoàn phục vụ luôn.

Thậm chí hắn có chút hoài nghi, nữ nhân này không phải là... Thích mình chứ? Nếu thật là như thế, hắn muốn cự tuyệt bài xích, cũng không phải là ‘trông mặt mà bắt hình dong’, mà là nhìn mặt ngươi quá đáng sợ a, thực sự cái này thật không dễ dàng mà tiếp nhận được.

Bất quá trong lòng hắn cũng biết, người ta chủ động ân cần cũng chẳng có quan hệ gì với thích hay là không thích mình cả, thuần túy là thủ đoạn hạ thấp tư thái để giữ lại khách nhân mà thôi.

Hảo ý của người ta mà chính mình lại tự nghĩ như vậy đó, đây rõ ràng chính là phiền não ở trước mắt, cho nên hắn cũng giả bộ hồ đồ, cũng không có cự tuyệt, miễn cho người ta suy nghĩ nhiều.

“Đạo gia, đã chuẩn bị xong không xê xích gì nhiều, ngày mai là có thể khởi hành đến bí cảnh rồi.” Thương Thục Thanh nhắc nhở một câu.

“À!” Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Tốt! Biết rồi.”

Thương Thục Thanh đã chuẩn bị xong hắn sẽ hỏi thêm chút gì nữa, ai ngờ phản ứng của đối phương đơn giản như vậy, yên lặng một chút, nói tiếp: “Đạo gia, người viết thơ từ không tệ nhỉ.”
Lại nữa? Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Ta thật không biết viết thơ từ cái gì cả.”

Thương Thục Thanh cũng không có tranh luận với hắn, nói “Đạo gia hiểu lầm, ta vừa mới có được một bài thơ, xin thỉnh Đạo gia giám thưởng một hai, xem xem viết như thế nào.”

Ngưu Hữu Đạo ‘À’ một tiếng, có chút tự giễu, “Thế thì xin rửa tai lắng nghe.”

Thương Thục Thanh vẫn không có ngừng tay, hồi tưởng một chút, thanh âm êm dịu uyển chuyển ngâm: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân...” Dừng lược lại, bởi vì rõ ràng phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang ngồi bỗng nhiên giật một cái, lại chỉ nghe Ngưu Hữu Đạo mĩm cười nói: “Không sai, tiếp tục!”

Thương Thục Thanh liền bắt đầu lại từ đầu, “Tằng kinh thương hải nan vi thủy. Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố. Bán duyên tu đạo bán duyên quân... Đạo gia, bài thơ này như thế nào?”

“Thơ hay, thơ hay, không sai, không sai.” Ngưu Hữu Đạo la to tán thưởng một phen, lại nhìn chằm chằm nữ nhân trong gương hỏi: “Không biết Vu Sơn nói trong thơ ở chỗ nào?”

Thương Thục Thanh: “Chưa từng nghe nói qua nơi này, bất quá trên thiên hạ sông núi rất nhiều, chắc là nơi người viết thơ đã ngắm qua, ý cảnh của ngọn núi tả trong thơ này ta cũng muốn đi tới xem, hôm nào rảnh rỗi cũng phải gặp người viết thơ này lĩnh giáo một phen, xác thực địa điểm rồi sẽ nói lại cho Đạo gia cũng không muộn.”

Ngưu Hữu Đạo ‘A’ một tiếng, nói “Rảnh rỗi tới lĩnh giáo? Chẳng lẽ người viết thơ ở ngay tại huyện Thương Lư hay sao?”

“Không sai! Thơ này để ở bên trong số đồ thư phòng mới mua...” Thương Thục Thanh kể lại đại khái làm sao biết được bài thơ này, có chút cảm khái nói: “Thơ hay như vậy, tự nhiên là ta muốn hỏi lai lịch, hỏi một chút mới biết là do chưởng quỹ một cửa hàng gọi là ‘Tĩnh Mặc Hiên’ chuyên bán vật dụng thư phòng ở trong thành viết, thật không nghĩ tới, cái huyện thành nho nhỏ này, còn có hiền nhân nhã sĩ như vậy, rảnh rỗi phải tới gặp mặt thỉnh giáo mới được.”

“Đích thật là hiền nhân nhã sĩ, có cơ hội ngược lại là muốn kiến thức một chút.” Ngưu Hữu Đạo biểu thị đồng ý.

Bối tóc xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy chỉnh sửa y phục, thuận tay cầm bảo kiếm chống đất, tự mình tiễn Thương Thục Thanh ra ngoài.

Lúc đi ra đến bên ngoài cửa sân, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nói: “Quận chúa, việc đi tới bí cảnh có thể trì hoãn thêm chút được hay không? Ta đột nhiên nhớ lại một chút chuyện, không biết đổi thời gian khác có tiện hay không?”

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, bất quá vẫn là gật đầu nói: “Không sao, khi nào Đạo gia muốn bế quan thì lại nói cũng được.” Hơi hạ thấp người cáo từ.

Đưa mắt nhìn nàng rời đi khỏi, Ngưu Hữu Đạo mới xoay người trở về, đi tới bên cạnh Viên Cương đang ngồi trong đình lau chủy thủ, cầm cây kiếm đang chống đụng chân Viên Cương một cái.

Viên Cương ngẩng đầu nhìn đến, chờ hắn nói.

Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Vừa nghe được bài thơ, ngươi có muốn nghe một chút hay không?”

Viên Cương không ừ hử, tiếp tục vùi đầu lau chủy thủ, một bộ ngươi thích thì cứ nói.

Ngưu Hữu Đạo chậm chậm đọc: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, Bán duyên tu đạo bán duyên quân... Sao? Thơ này thế nào?”

Viên Cương cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là động tác lau chùi hơi dừng lại chút, hỏi “Có phải ngươi quá nhàm chán rồi hay không, có ý nghĩa sao?”

Mặc dù hắn không có uyên bác như Ngưu Hữu Đạo, nhưng còn không đến mức ngay cả bài thơ này cũng chưa nghe nói qua, tốt xấu hắn cũng làm việc trong nghề khảo cổ lâu năm như vậy.

Ngưu Hữu Đạo liếc xuống nhìn hắn nói: “Vừa rồi quận chúa ngâm cho ta nghe, ta chưa bao giờ đọc cho nàng nghe qua lần nào cả.”

Viên Cương sửng sốt một chút, từ từ ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi cũng biết là ta không có bao giờ học đòi mấy cái chuyện văn vẻ này mà.” Ngụ ý là nói không phải mình đem thơ này ra nói với quận chúa nghe.

Ngưu Hữu Đạo: “Việc này có chút lý thú, quận chúa nói là do chưởng quỹ của một cửa hàng chuyên bán vật dụng thư phòng ở trong thành viết, chẳng lẽ ngoại trừ chúng ta ra, còn có ai khác cũng xuyên qua tới thế giới bên này sao? Đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, nhưng nếu cũng xuất hiện ở huyện Thương Lư này luôn, vậy liền không khỏi quá trùng hợp đi.”

Viên Cương hồ nghi, “Ngươi chắc chắn không có đem bài thơ này nói cho người thứ hai biết chứ?”

“Đã hỏi tới câu mấu chốt!” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ung dung quay người lại, ánh mắt trông về phía xa xa, “Thơ này đích xác là ta đã từng nói cho một người, bất quá người kia đã chết, tại Nam Sơn tự bị ngươi làm thịt rồi, người kia tên là Tống Diễn Thanh!”

Có quan hệ tới Tống Diễn Thanh, hiện tại còn xuất hiện ở huyện Thương Lư, là xông tới ai đã không cần đoán nhiều! Chủy thủ trong tay Viên Cương ‘xoạt’ một tiếng nhét vào vỏ ở trên đùi, đứng lên, nhìn hắn.

“Tên cửa hàng gọi là ‘Tĩnh Mặc Hiên’, đem tình huống ‘sờ’ một chút.” Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía hắn, nhàn nhạt lên tiếng.

Viên Cương không nói thêm cái gì nữa, bước nhanh rời đi...