Đạo Quân (bản edit)

Chương 87: Dây dưa đến cùng không thả




Ngay tại lúc Lục Thánh Trung đang trố mắt ngạc nhiên, thất thần trong giây lát thì biến cố xảy ra.

Chuôi kiếm trong tay Bạch Diêu đột nhiên chọc ra ngoài, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo bên hông Lục Thánh Trung.

Cho đến khi Lục Thánh Trung cảnh giác thì đã chậm, ở khoảng cách gần như vậy, cộng thêm thực lực của hắn với Bạch Diêu rất cách biệt, coi như hắn không thất thần sợ cũng khó tránh được.

Bên hông đau nhức kịch liệt, một cỗ pháp lực chui vào chạy khắp toàn thân, không có chút phòng bị nào, trong người bị áp lực thật lớn phun khí ra từ mũi miệng, đồng thời cũng há miệng “phốc” phun ra một ngụm máu tươi.

Còn chưa kịp ngã xuống, Bạch Diêu đã đưa tay ra, nhấn trên đầu vai của hắn, đem hắn giữ ổn định tại chỗ, liên tục điểm điểm ở trên người hắn, trực tiếp phong bế ‘kỳ kinh bát mạch’ của hắn. Sau khi phong bế hết pháp lực của hắn xong, Bạch Diêu mới đẩy hắn ra.

Lục Thánh Trung lảo đảo, đầu váng mắt hoa, miệng ngáp ngáp, cả người quay cuồng, ngã ngồi trên mặt sàn, lại ‘sặc’ thêm hai ngụm máu tươi.

Thật vất vả mới thở ra một hơi, Lục Thánh Trung dùng sức lắc lắc đầu, sau khi thanh tỉnh được chút, trong lòng gào thét, không cần đoán cũng biết, hẳn là đối phương đã khám phá ra thân phận của mình. Nhưng vẫn ôm một tia hi vọng, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bạch Diêu, khó nhọc lên tiếng hỏi: “Vì sao đánh ta?”

Bạch Diêu lạnh nhạt nói: “Trong cơ thể ngươi có pháp lực bắn ngược lại.” Nhắc nhở đối phương không cần phải giả bộ nữa.

Lục Thánh Trung: “Chẳng lẽ ta không thể tu luyện sao?”

“Ê, nhìn bên này!” Ngưu Hữu Đạo gọi một tiếng, Lục Thánh Trung quay đầu lại nhìn, mới cười nói: “Tự giới thiệu một chút, Ngưu Hữu Đạo, đệ tử Thượng Thanh tông! Tại Thượng Thanh tông ta có một vị sư huynh, hắn tên là Tống Diễn Thanh, hắn từng bảo ta làm vài bài thơ đưa cho hắn.” Nói đến đây, chính hắn cũng không nhịn được bật cười, quá hài hước, ngẫm lại thật sự buồn cười.

Ngay từ đầu, khi nghe được bài thơ kia, hắn liền lập tức liên tưởng đến hai người, một người là Tống Diễn Thanh, còn có một người nữa, là người Tống Diễn Thanh muốn lấy lòng, Đường Nghi, bất quá Đường Nghi chỉ là lướt qua trong đầu hắn liền trực tiếp bị loại trừ.

Ngay lập tức, hai mắt Lục Thánh Trung trợn tròn lên, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao vừa rồi đối phương nói bài thơ kia là hắn làm.

Vừa rồi trong nháy mắt bị đánh lén, hắn còn kỳ quái vì sao đối phương có thể nhìn thấu thân phận của mình, không biết bản thân để lộ sơ hở ở chỗ nào, liền ôm một tia hi vọng, muốn giảo biện. Hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ, nguyên lai tác giả bài thơ liền ở ngay trước mặt, thế mà chính mình còn dương dương tự đắc, đoán chừng người ta nhìn mình giống như đang nhìn một thằng ngốc vậy.

Nghĩ tới đây, xấu hổ muốn chết, Lục Thánh Trung hận không thể đập đầu tự vẫn, chưa bao giờ mất mặt đến như vậy, lần này thật sự mất mặt con bà ngoại nó luôn rồi*, người ta thoải mái nhìn hắn đần độn đưa tới cửa chịu chết, đoán chừng kể ra chắc ai cũng phải cười rớt hết cả hàm!

Trong lòng của hắn đang còn hỏi thăm tổ tông mười tám đời Tống Diễn Thanh, tên vương bát đản ngươi, lại còn nói thơ của người khác viết chính là thơ của mình, đạo thơ của ai không tốt, thế mà đi đạo thơ của chính đồng môn sư huynh đệ, không sợ bị mất mặt ở trong sư môn sao trời?

Lúc Tống Diễn Thanh ăn chơi ở chốn phong nguyệt tại kinh thành, thường lấy thơ từ trêu ghẹo mỹ nhân, kỳ thật lúc đó hắn đã hoài nghi những bài thơ kia không phải do Tống Diễn Thanh viết. Bất quá lúc đó nghĩ cũng không có gì ghê gớm, có một chút là hắn dám chắc chắn, Tống Diễn Thanh nếu dám nói những thơ từ kia là chính hắn viết, thì chắc chắc đã giải quyết xong chuyện tác giả, nếu không bị người ta nhảy ra chỉ trích, không phải chỉ cá nhân hắn mất mặt, mà là toàn bộ Tống gia, ngay cả điểm ấy Tống Diễn Thanh chắc cũng không đến nổi không hiểu đi.

Nhưng mà hắn có nằm mơ cũng không có nghĩ tới, Tống Diễn Thanh so với hắn tưởng tượng càng ngông cuồng hơn, càng vô sỉ hơn, thế mà đạo thơ đồng môn, ngươi đạo thơ một người có quan hệ tốt một chút cũng được đi, thế mà đi đạo thơ của một tên đồng môn có quan hệ đối đầu, cái này là ngu đến cỡ nào mới làm ra được đây?

Lục Thánh Trung thật có ý nghĩ muốn đào cả mộ tổ của Tống gia lên, chính mình phí hết tâm tư đi giúp tên vương bát đản kia báo thù, ai ngờ tên vương bát đản kia chẳng những khi còn sống đã lừa gạt hắn, ngay cả đến khi chết rồi vẫn còn hố hắn.

Thế nhưng, hắn có chỗ không biết chính là, trước đó Ngưu Hữu Đạo một mực bị giam lỏng tại Đào Hoa Nguyên, Tống Diễn Thanh là biết tình huống, hắn đoán chừng Ngưu Hữu Đạo cả đời này cũng không có khả năng còn sống rời đi khỏi Đào Hoa Nguyên, cho nên mới dám yên tâm đạo thơ, cho nên mới dám công nhiên nói những bài thơ kia là hắn viết, sau đó một đường đuổi theo, muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo, nguyên nhân cũng có ở phương diện này.

“...” Thương Thục Thanh quay đầu qua nhìn Ngưu Hữu Đạo, bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch.

Sau khi đã hiểu chuyện gì xảy ra, có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, vị Đạo gia này chết sống không chịu thừa nhận chính mình biết làm thơ, hiện tại rốt cục thừa nhận đi.

Nhìn nhìn lại Lục Thánh Trung, Thương Thục Thanh có chút đồng cảm, chuyện như vậy cũng có thể gặp phải, cái này là xui đến cỡ nào nhỉ?

Lục Thánh Trung từ từ lộ ra một nụ cười khổ, đưa tay lau lau máu tươi trên miệng mũi, dứt khoát ngồi bệt xuống trên mặt sàn.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay với Bạch Diêu nói: “Tạ ơn Bạch tiền bối đã trợ giúp, chuyện kế tiếp vãn bối tự mình xử lý là được.”

Bạch Diêu liếc mắt nhìn người ngồi trên sàn nhà, mặt không thay đổi, ôm kiếm quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo lại cười nói với Thương Thục Thanh: “Quận chúa, những văn nhân nhã sĩ kia làm phiền quận chúa giúp ta ổn định bọn hắn, đừng để cho bọn hắn phát giác ra được có cái gì không ổn.”

Thương Thục Thanh lắc lắc đầu, cảm thấy buồn cười, đứng dậy rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Ngưu Hữu Đạo kéo cái ghế tới để ở đối diện Lục Thánh Trung, chống kiếm ngồi xuống, “Nếu như còn muốn giảo biện, ta nghe.”

Lục Thánh Trung nghiêng đầu nôn ra một ngụm bọt máu, cười ha ha một tiếng, vẻ bất đắc dĩ nói: “Ngươi nếu đã sớm khám phá ra thân phận ta, vì sao còn không sớm động thủ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi bất quá là một sát thủ bị người sai khiến mà thôi, đã ở trong vòng khống chế của ta, lúc nào động thủ thì có trọng yếu không?”
Lục Thánh Trung lại cười ha ha một tiếng, “Vậy vì sao ngươi còn muốn mời thêm một đám nho sĩ kia, để che dấu tê liệt ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Thế mà có thể nghĩ đến phương thức theo cửa hàng thư phòng ra tay, xếp đặt bố cục ‘ôm cây đợi thỏ’ an toàn, bản thân không cần phải tìm tới cửa, bên ta lại chủ động tới tìm ngươi, xảy ra chuyện rất khó hoài nghi đến trên đầu ngươi, nếu như không phải do bài thơ này, nếu như thuận lợi thì thật đúng là bị ngươi gạt được. Cùng người thông minh so chiêu, tự nhiên là phải cẩn thận tỉ mỉ một chút, mời một mình ngươi đến rất dễ làm cho ngươi nghi thần nghi quỷ, mời một đám người, ngươi nhìn xem tốt biết bao nhiêu, bảo ngươi đi hướng này ngươi liền đi hướng này.”

Lục Thánh Trung dở khóc dở cười, “Một sát thủ không có giá trị gì mà thôi, trực tiếp bắt lại liền tốt, đáng giá ngươi phí hết tâm tư như vậy sao?”

“Ngươi cũng thừa nhận chính ngươi không có giá trị gì, cho nên tác dụng của ngươi là... Người phía sau màn thông qua ngươi, hướng đến ta! Nói cách khác, đối thủ chân chính của ta không phải là tên trung gian như ngươi, ta cũng muốn thông qua ngươi, giao thủ với người sau lưng sai khiến ngươi, ngươi hẳn là hiểu ý của ta.” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi giải thích một chút.

Lục Thánh Trung cười ha ha khẽ gật đầu, “Minh bạch, giải quyết một tên sát thủ không đủ để tiết mối hận trong lòng ngươi!”

Mấy ngón tay Ngưu Hữu Đạo đặt lên trên chuôi kiếm từ từ nhịp nhịp, nói “Họ tên gì, môn phái nào, lai lịch ra sao, không muốn ăn đau khổ liền tự khai ra đi!”

Rơi vào tình trạng này, đơn giản hai cái kết cục, hoặc là chết, hoặc là sống, Lục Thánh Trung tự nhiên là lựa chọn cái sau.

Đợi cho đối phương khai ra sạch sẽ, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm Lục Thánh Trung suy nghĩ một hồi, ra hiệu cho Viên Cương một cái.

Viên Cương nhanh chóng đi ra, chỉ chốc lát sau, dẫn theo Viên Phương cùng hai tăng nhân đi vào, thế mà còn mang theo gia hỏa này vào.

Sau khi xác nhận mục tiêu, Viên Phương vung tay lên, hai tên tăng nhân lập tức xông tới, đầu tiên là nhét miếng dẻ rách vào miệng Lục Thánh Trung, tiếp theo lấy dây xích sắt trói gô Lục Thánh Trung lại, sau đó lấy một cái bao bố chùm Lục Thánh Trung từ đầu đến chân, cuối cùng, hai người hợp lực vác Lục Thánh Trung đem đi.

Mắt thấy toàn bộ quá trình, khóe miệng Ngưu Hữu Đạo co giật, phát hiện quả nhiên bọn hòa thượng này làm chuyện như vầy rất là thuần thục.

Sau đó hắn với Viên Cương cũng đi ra khỏi tiểu các, lần nữa đi tới trang viên của Bạch Diêu.

Đứng tại trong đình đợi một hồi, mới gặp Bạch Diêu từ trong nhà chậm chậm đi ra.

Bạch Diêu vào trong đình ngồi xuống song cũng không có mời bọn hắn ngồi, nhàn nhạt hỏi một câu, “Có kết quả rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Tên là Lục Thánh Trung, không phải người của Tống Thư, là người của Vương Hoành, đệ tử Ngũ Lương sơn. Ngoài ra còn có năm tên đệ tử Lưu Tiên tông, trong đó có hai tên tu sĩ Kim Đan, trong năm người có một người là nhi tử của quản gia Lưu Lộc Tống phủ, tên là Lưu Tử Ngư.”

Bạch Diêu hừ lạnh một tiếng, nói “Ngũ Lương sơn cũng dám xen vào chuyện của Thiên Ngọc môn ta, thật đúng là chán sống, tốt, việc này ta sẽ xử lý.”

Ngưu Hữu Đạo: “Tiền bối, về nhi tử của Lưu Lộc thì không thể để cho hắn chạy, còn những người khác giết hay không cũng không đáng kể, tốt nhất là chừa một người sống trở về mật báo. Lưu Lộc chỉ có một nhi tử như vậy, một khi biết Lục Thánh Trung bán rẻ con của hắn, tất nhiên sẽ đi gây sự với Ngũ Lương sơn, chỉ là Ngũ Lương sơn còn không đáng để Thiên Ngọc môn huy động nhân lực, không ngại để cho bọn hắn ‘chó cắn chó’.”

Bạch Diêu từ chối cho ý kiến, không có tỏ thái độ về cái ý kiến này, trái lại nhắc nhở một câu, “Vừa nhận được tin tức, Thượng Thanh tông đã từ bỏ tổ đình tông môn, toàn bộ rút khỏi Thượng Thanh sơn.”

“Hở...” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, ngay cả tổ đình tông môn Thượng Thanh tông cũng không cần? Bất quá ngẫm lại cũng không khó lý giải, đoán chừng là vì đi tránh họa đi. Bèn hỏi một câu, “Đi đâu ạ?”

Bạch Diêu: “Không biết! Xét về mặt thời gian, cái đệ tử Thượng Thanh tông đang quỳ gối ngoài kia hẳn là còn chưa biết được việc này, nhiều ngày như vậy hắn không uống một giọt nước nào, hẳn là không kiên trì được bao lâu.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không ai bắt hắn quỳ, hắn có thể tùy thời rời đi...”

Rời khỏi bên này, sau khi trở về tiểu viện của mình, Ngưu Hữu Đạo lập tức bàn giao cho Viên Cương, “Để người của Thương Triều Tông bí mật đem khống chế thương khách kia lại, đừng để cho bên Phượng Nhược Nam biết.”

Cái tên gọi là thương khách chính là người truyền tin tức cho Lục Thánh Trung mà An Tiểu Mãn phái từ Nam Châu bên kia tới, Lục Thánh Trung vì để giữ bí mật làm việc, không dám mang theo Kim Sí đưa tin bên người, thế là An Tiểu Mãn an bài một người tới phối hợp Lục Thánh Trung hành động, người tới cải trang thành thương khách tiềm ẩn ở trong thành, chuyên môn phụ trách truyền tải tin tức cho Lục Thánh Trung.

“Mặt khác, ngươi đi ra nói cho cái tên cà lăm kia một tiếng, liền nói là Thượng Thanh tông đã vứt sơn môn bỏ chạy rồi, bảo hắn xéo đi tìm nhanh lên đi, đừng có quỳ gối ở cửa ra vào làm người khác buồn nôn!” Ngưu Hữu Đạo có chút phiền phất phất tay.

Viên Cương nhẹ gật đầu, quay người đi.

Ngưu Hữu Đạo lại tới ghế nằm dưới gốc cây ở trong viện nằm xuống, tại Đào Hoa Nguyên dưỡng thành quen tật.

Mà sau khi Viên Cương trở về, cho hắn một cái tin tức không được tốt lắm, “Đạo gia, cái tên cà lăm kia nói: Chưởng môn ở chỗ này, hắn sẽ không đi!”

“...” Ngưu Hữu Đạo im lặng, hai đời lần đầu đụng tới cái tên đần toàn cơ bắp như thế, thầm tức giân mắng, “Mẹ nó, đây là đang cùng lão tử chơi khổ nhục kế sao?”

Hắn không biết Ngụy Đa là nghĩ như thế nào, có đui cũng có thể nhìn ra người Thượng Thanh tông từ trên xuống dưới không chào đón hắn, hơn nữa còn là muốn giết hắn, hắn không có khả năng chạy về Thượng Thanh tông chịu chết, cũng không có khả năng một mình lẻ loi chẳng có thế lực gì chạy về tranh đoạt chức chưởng môn với Đường Nghi được, dây dưa cuốn lấy hắn đến cùng không thả có ý nghĩa sao?