Đạo Quân (bản edit)

Chương 88: Quả thực là yêu nghiệt




Khu Nam huyện thành, có một khối đất trống, là chợ buôn bán lâm sản, hương dân ra ngoài thành thu được lâm sản thì phần lớn sẽ đem ra đây bán.

Đến buổi chiều, nơi đây đã gần vắng bóng người, chỉ còn một chút hương dân vẫn ôm hi vọng bán được thêm chút ít gì đó. Có một hán tử mặc áo xám, vác một cái tay nải, dạo bước ở chung quanh đây, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống ở trước một bạt hàng lâm sản của hương dân, xem xét chất lượng, hoặc hỏi thăm giá tiền một chút.

Đảo một vòng, hán tử áo xám đi tới quán trà ở phụ cận, tìm một chỗ trong quán trà ngồi xuống, rồi gọi tiểu nhị, “Cho ấm trà!”

“Có ngay, xin ngài chờ một lát.” Tiểu nhị nhanh chóng đáp.

Ngoài cửa có cỗ xe ngựa đi tới, dừng lại, vừa vặn chắn ngay cửa ra vào, khiến cho hán tử áo xám chú ý, nhìn mãi nhưng không thấy có người trên xe bước xuống, thời diểm đang còn nghi hoặc, thì chợt phát hiện ở phần eo có cái gì đó dí sát vào người, cúi xuống nhìn xem, nhận ra là một cây chủy thủ chỉa thẳng vào mình, hết hồn ngẩng đầu lên quay qua, thấy xuất hiện hai người đem mình kẹp lại ở giữa.

“...” Hắn vừa muốn mở miệng nói cái gì, liền bị chùy thủ đâm mạnh vào, gây đau đớn như là cảnh cáo một chút.

Hai người hai bên không nói cái gì, ném vài đồng tiền lên bàn, một người kẹp lấy một cái cánh tay của hắn, không gây chú ý kéo hắn ra ngoài, trực tiếp đẩy ngay lên xe.

Tiến vào xe ngựa liền bị người bịt miệng lại, nhấn lật úp xuông sàn xe, trói gô lại, xe ngựa nhanh chóng thay đổi phương hướng chạy đi.

Trong quán trà, tiểu nhị đã pha xong trà đi ra, lại phát hiện không thấy khách nhân đâu, để bình trà xuống, cầm mấy đồng tiền trên bàn lên, chạy ra cửa, nhìn trái nhìn phải chung quanh một chút, vẫn không có thấy ai cả, không khỏi gãi gãi đầu vẻ mặt đầy kỳ quái quay trở vào...

Bên ngoài sơn trang, một đám danh sĩ huyện Thương Lư chắp tay cáo từ, Lam Nhược Đình tự mình tiễn đám người đi ra, đưa xuống núi.

“Lam tiên sinh, xin dừng bước!” Một đám người liên tục chắp tay khách khí nói, thẳng đến khi Lam Nhược Đình dừng bước, tất cả mới quay người xuống núi.

Trên đường đi xuống núi, đám người bước chân lâng lâng, có thể nói hôm nay thật thoã mãn, không ít người trên mặt vẫn còn mang theo vui vẻ.

Quận chúa tự mình ra tiếp đãi, cùng mọi người bình phẩm bàn luận thi từ ca phú không nói, còn cùng đám người ăn cơm trưa với nhau. Mặc dù quận chúa mang nón lá, không thấy được chân dung, nhưng tư thái thướt tha này, cử chỉ ưu nhã và phong độ kia, giọng nói thì dịu dàng ấm áp, khiến cho người ta say mê. Còn có cách ăn nói cũng vốn kiến thức sâu sắc, rõ ràng đều chứng tỏ là người được giáo dưỡng rất tốt, không hổ là xuất thân hoàng tộc, tuyệt không phải là cái huyện thành nho nhỏ này có thể sản sinh ra được, khiến cho mọi người hâm mộ không thôi.

Có tin đồn nói, quận chúa là người quái dị, nhưng hôm nay chứng kiến hết thảy, vô luận là dáng người hay là phong độ, còn có giọng nói kia, người như vậy sao có thể là người quái dị được cơ chứ? Có nam tử trong lòng đang vẫn mơ màng, nếu là có thể được âu yếm, thật là chuyện tốt đẹp biết nhường nào a, đáng tiếc từ thân phận địa vị của người ta chắc chắn không phải là mình có thể với tới được, cũng chỉ có thể là để ở trong lòng, mơ ước một phen.

Sau bữa cơm trưa, lại đổi Lam Nhược Đình ra, cùng mọi người gặp mặt nói chuyện, hỏi thăm, thỉnh giáo một chút tình huống cùng với cách nhìn liên quan đến huyện Thương Lư.

Tóm lại lần tổ chức này, bầu không khí rất tốt đẹp, trước khi chia tay, Lam Nhược Đình lại đưa cho mỗi người 100 đồng bạc, nói là lộ phí quận chúa tặng cho, để đám người nhận lấy không cần phải từ chối.

Trước khi đến Lâm Thượng Pha thấp thỏm lo âu, tâm tình lúc này cũng đang rất vui vẻ, phát hiện là mình nghĩ nhiều quá rồi, trong đầu vẫn đang hổi tưởng lại dư vị thời khắc cùng quận chúa nói chuyện, nghĩ tới phu nhân của mình, lại so sánh với quận chúa một chút, cái phong thái kia đơn giản là không cách nào so sánh được, trong lòng có hơi chút tiếc nuối.

Phần lớn người tâm tình đều rất không tệ, chỉ có người cùng loại như Tô Đức Khang, tựa hồ đã sớm khám phá ra được âm mưu mua chuộc lòng người của Thương Triều Tông, mặt lầm lầm lỳ lỳ không nói lời nào, đang còn sầu lo về tương lai.

Về phần vì sao không thấy Lục Thánh Trung, Thương Thục Thanh nói là đã ra về sớm, mọi người cũng không có để ý lắm. Trên thực tế, có người vốn cảm thấy trường hợp Lục Thánh Trung không xứng tới nơi này, chỉ là tên chưởng quỷ của cửa hàng đồ thư phòng ‘Tĩnh Mặc Hiên’ dù là cửa hàng tốt nhất trong thành đi nữa, chỉ bán đồ liên quan tới ‘văn tự’ thôi chứ có tài nghệ gì, liền dám chạy tới xưng làm văn nhân nhã sĩ, không phải tự rước lấy nhục a.

Chí ít đám người này đều tự nhận là chính mình là văn nhân nhã sĩ ở cái huyện Thương Lư này.

Sau khi xuống núi, ai về nhà nấy, lúc cả đám trở lại trong thành, thì cũng đã gần chạng vạng tối.

Trong con ngõ hẹp u tối khói bếp mọi nhà đều đã bay lên, thư sinh đi tới trước nhà đẩy cửa vào liền nói thật to, “Trong ngày mai phải đem con gà mái kia mần thịt ngay!” Biểu thị công khai chính mình đã trở về.

Tiểu phụ nhân từ trong bếp chui ra liền mắng, “Quận chúa không có cho ngươi ăn cơm hay là muốn chết sao?”

Thư sinh vênh vang đắc ý tiến thẳng vào chính đường, ngay tại trước mặt phu nhân đang đi theo sau, móc túi tiền ra, hướng trên bàn đổ xuống một đống tiền bạc ‘lách cách’.

Tiểu phụ nhân che miệng kinh hô, “Ngươi cũng dám đi trộm cướp hả?” Chí ít có một chút là nàng có thể chắc chắn, không có ai chịu cho nhà bọn hắn mượn nhiều tiền như vậy.

“Trộm cướp? Uổng cho ngươi nghĩ ra được!” Thư sinh liếc mắt, tinh thần chợt lại phấn chấn nói: “Quận chúa tặng cho lộ phí, hiện tại còn cảm thấy người đọc sách không thể kiếm tiền sao?” Rất có hương vị ‘nở mày nở mặt’.

“Quận chúa tặng?” Hai mắt tiểu phụ nhân tỏa sáng, lập tức vọt ra đóng cửa lại, làm như sợ người khác nhìn thấy vậy, lại trở lại bàn tranh thủ thời gian đếm tiền, hai tay hưng phấn run run, trong nhà chưa bao giờ thấy qua có nhiều tiền như vậy.

“Không cần đếm, 100 đồng cả thảy, đầy đủ nhà chúng ta ăn nhai một năm! Ngày mai cho ngươi mua thêm hai bộ y phục mới, còn con gà mái kia, nhớ kỹ ngày mai... Giết...”

Ngay lúc một đám danh sĩ huyện Thương Lư vừa tới thành không lâu, sau đó có một chiếc xe ngựa cũng tiến vào thành, trực tiếp dừng trước cửa ra vào của cửa hàng ‘Tĩnh Mặc Hiên’.

Xa phu cung cung kính kính mời Lục Thánh Trung xuống xe, sau đó đánh xe rời đi.

Hàng xóm hai bên thấy thế từ trong cửa hàng mau chóng chạy ra, chạy tới hỏi thăm sự tình quận chúa mời như thế nào.

“Không thể nói, không thể nói!” Lục Thánh Trung làm ra vẻ khó nói chắp tay cầu mấy người buông tha cho.

Gặp chuyện không thể nói ra được, cả đám cũng chỉ đành coi như thôi, dần dần tán đi, bất quá ánh mắt nhìn về phía Lục Thánh Trung vẫn còn có chút hâm mộ.

Lục Thánh Trung quan sát bốn phía một chút, có hơi chút do dự, pháp lực bị phong bế, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không dám chạy, đi đến mở cửa ra.

Vừa vào bên trong, lập tức bước nhanh ra sau hậu đường, kết quả vừa vén rèm lên tiến vào hậu đường liền sửng sốt, gặp ngay Bạch Diêu đang ngồi ở bên trong lạnh lùng theo dõi hắn, cũng không biết là từ chỗ nào đi vào được.

Liếc nhìn qua cửa sổ, Lục Thánh Trung cười khổ.

Màn đêm buông xuống, Lục Thánh Trung lại ra cửa thắp sáng một trong hai ngọn đèn treo ở trước.

Một lúc lâu sau, ở góc đường xuất hiện một bóng người, chính là Lưu Tử Ngư đã cải trang cách ăn mặc lại một chút, đi tới cửa ra vào Tĩnh Mặc hiên quan sát bốn phía, sau đó đi thẳng vào.

Chưa đầy một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau.

Cạch! Một bóng người đụng nát cánh cửa bay ra, rơi xuống đường thổ huyết, chính là Lưu Tử Ngư.

Động tĩnh lớn như vậy, lập tức có mấy người từ trong bóng tối đầu đường nhảy ra, hướng bên này chạy đến, kết quả vừa vọt tới được nửa đường, liền bị mấy người nhảy ra chặn giết.

Bạch Diêu từ trong Tĩnh Mặc Hiên vọt ra, một cước đem Lưu Tử Ngư muốn bò dậy giẫm nằm bẹp trên mặt đất, tay nâng kiếm lên, một đạo hàn quang loé ra, trực tiếp chém xuống thủ cấp Lưu Tử Ngư.

Lúc này đồng môn Lưu Tử Ngư chạy đến đây nghĩ cách cứu viện đương nhiên đã biết trúng phải bẫy rập, thấy Lưu Tử Ngư đã mất mạng, nghĩ không còn tất yếu phải cứu viện nữa, lại thấy Bạch Diêu hiện thân, tự biết không phải là đối thủ, có người hô lớn một tiếng, “Rút!”

Trong màn đêm truyền ra thêm hai tiếng kêu thảm, còn có hai người khác bay lên không trung lượn đi trong màn đêm, phía sau có bóng người truy sát gắt gao.

Người ở trong cửa hàng chung quanh bị tiếng đánh nhau làm kinh động, hé mở cửa sổ hay cửa chính ra nhìn, đều bị dọa đến xanh lét.

Binh lính tuần tra trong thành cấp tốc chạy đến, cùng lúc đó một chiếc xe ngựa đi vào, một tên thân vệ Thương Triều Tông từ trên xe chui ra, lộ ra tấm lệnh bài cho binh lính tuần tra xem, sau đó trực tiếp chỉ huy.

Viên Cương cũng từ trên xe ngựa chui ra, tiến vào Tĩnh Mặc Hiên, túm Lục Thánh Trung xách đi ra, đưa lên xe nhanh chóng rời đi.
Bọn người Bạch Diêu cũng lách mình nhảy vút lên không chạy đi, biến mất trong màn đêm.

Trên cổng thành, có người đốt một đống lửa, dầu đổ vào đóng củi xếp chồng làm lửa bùng cháy lên trong nháy mắt.

Trong sơn trang, đứng dựa vào lan can ở trên một cái trạm gác cao nhìn ra xa, Ngưu Hữu Đạo thấy được tín hiệu phát ra từ trên cổng thành, lạnh nhạt nói: “Lão Hùng, thả đi!”

Viên Phương đứng ở phía sau lập tức lấy 1 con Kim Sí từ trong lồng ra, đi đến gần lan can, ném lên bầu trời đêm, chỉ thấy Kim Sí cấp tốc vỗ cánh liền biến mất trong ánh trăng mông lung.

Đứng ở một bên quan sát, huynh muội Thương thị cùng Lam Nhược Đình liếc nhìn nhau, Thương Triều Tông nhịn không được hỏi: “Thích khách đã lọt lưới sao?”

“Thích khách lọt hay không lọt lưới không quan trọng, người ở phía sau màn mới thật sự là phiền phức, hết lần này tới lần khác trong lúc nhất thời ta cũng không có cách nào làm gì được bọn hắn.” Ngưu Hữu Đạo quay người, đối mặt với hắn, cười nói: “Vương gia nếu là có thể cầm được quận Thanh Sơn, đến lúc đó ta sẽ tặng cho vương gia một kiện hậu lễ!”

Hậu lễ? Ba người quay mặt nhìn nhau, Lam Nhược Đình rất hứng thú hỏi: “Không biết là hậu lễ gì?”

Ngưu Hữu Đạo cười không đáp, Lam Nhược Đình im lặng, biết đã lại hỏi thừa, vị này không muốn nói, có hỏi cũng là hỏi không.

Ngưu Hữu Đạo tựa hồ đem chuyện này quên hết luôn, đổi cái chủ đề, “Nếu là thuận tiện, ngày mai liền có thể tiến về bí cảnh bế quan đi.”

Thương Triều Tông nhẹ gật đầu, “Tốt! Ta sẽ an bài tốt giúp Đạo gia.” Trong lòng vẫn đang còn tại nhớ thương tới hậu lễ mà đối phương nói, đến tột cùng là cái gì, có chút cồn cào ngứa cả người.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay cáo từ, quay người ngoắt Viên Phương bước xuống trạm gác.

Ba người dựa vào lan can trạm gác từ trên cao nhìn hai người trở về tiểu viện bên kia, Lam Nhược Đình chợt cảm thán, “Vị này Đạo gia rất là không đơn giản!”

Thương Triều Tông hỏi: “Tiên sinh chỉ chuyện gì?”

Lam Nhược Đình hỏi lại: “Vương gia không có phát hiện sao? Hùng yêu kia đã bị hắn thuần phục nghe theo lệnh mà làm việc, chúng tăng Nam Sơn tự y nguyên vẫn có ngăn cách đối với chúng ta, thế nhưng lại tỏ ra rất ngoan ngoãn đối với hắn cũng khá là thân cận... Còn trẻ như vậy liền có thủ đoạn cao như vậy, quả thực là yêu nghiệt!”

Dưới ánh trăng mênh mang, Viên Cương trở về tiểu viện, còn có mang về vị Lục Thánh Trung mặt mũi tràn đầy vẻ đắng chát.

“Đã làm ổn thỏa.” Bốn chữ đơn giản từ miệng Viên Cương phát ra, xem như đem chuyện xảy ra ở nội thành bàn giao viên mãn.

Ngưu Hữu Đạo nói với Viên Phương: “Lão Hùng, dẫn người đi, phân phó người phía dưới trông cho kỹ, tuyệt đối không thể để hắn chạy, cũng không cho phép bất luận kẻ nào nói chuyện với hắn, tình huống cần thiết có thể dùng thủ đoạn cực đoan!”

“Đạo gia, ngài yên tâm.” Viên Phương cam đoan, quay người nắm cái vạt áo của Lục Thánh Trung, trực tiếp kéo đi.

Giữa đêm, bên trong một tòa trong đình viện thành Nam Châu, một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, đậu vào cái tổ chuẩn bị sẵn dưới mái hiên kêu “Úc Úc”.

An Tiểu Mãn cấp tốc đi ra, bắt nó, lấy ống đựng mật tín ở trong chân nó ra.

Trở về phòng lôi mật tín ra xem, là sư huynh Lục Thánh Trung đưa tin, nói là mình không cẩn thận để lộ sơ hở, vì tự vệ, đành phải bán rẻ Lưu Tử Ngư với mấy đệ tự Lưu Tiên tông, bây giờ Lưu Tử Ngư đã mất mạng, thế nhưng Lưu Tiên tông vẫn còn người thoát ra được, chắc hẳn rất nhanh Lưu Lộc sẽ biết được tin tức, bảo hắn tranh thủ thời gian liên hệ sư môn đi tránh họa, vân vân.

Xem xong hết mật tín An Tiểu Mãn quá kinh hãi, Lưu Lộc là ai? Đừng tưởng Lưu Lộc chỉ là một quản gia Tống phủ, năng lực số má không thể khinh thường! Lưu Lộc chỉ có một cái nhi tử như vậy, bị người Ngũ Lương Sơn hại chết, trong lúc nhất thời Lưu Lộc không động được phe Thương Triều Tông, nhưng chỉ là một Ngũ Lương Sơn còn không động được sao? Tất nhiên muốn bắt Ngũ Lương Sơn tới xả giận, coi như Lưu Lộc không nói gì, Lưu Tiên tông tất nhiên cũng phải cho Lưu Lộc một cái công đạo, Ngũ Lương Sơn nguy rồi.

Giới thiệu sơ lược thế lực

Thương Triều Tông: Quận vương, + Phượng Nhược Nam + Bạch Diêu

Thế lực tu hành: Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương, Viên Phương

Địa bàn: Huyện Thương Lư

Phượng Lăng Ba: Thái thú

Thế lực tu hành: Thiên Ngọc Môn:

Địa bàn: Quận Quãng Nghĩa

Họ Tống (Tống gia): Tống Cửu Minh: Hình bộ, + quản gia Lưu Lộc

Thế lực tu hành: Lưu Tiên Tông

Thế lực Triều đình

Họ Vương (Vương gia): Vương Hoành: Tướng thống lĩnh Nam kinh thành

Thế lực tu hành: Ngũ Lương Sơn

Thế lực Triều đình

Chu Thủ Hiền: Thái sử Nam châu

Thế lực tu hành:

Thế lực Triều đình

Thiệu Đăng Vân: Phản tướng Yến quốc – từng là tướng quân dưới trướng Ninh Vương

Địa bàn: Bắc châu

Thế lực tu hành:

Thế lực: Phản tướng ủng binh tự lập

Đồng Mạch: Thừa tướng Yến quốc

Thế lực: Triều đình

Thương Kiến Hùng: Vua Yến quốc

Thế lực tu hành: Tam đại phái:

Và một số diễn viên quần chúng khác.