Đạo Quân (bản edit)

Chương 108: Tới một người, ta giết một người




Editor: Luna Huang

Nói trên đường tới Kim Châu nhận biết chỉ là cái cớ mà thôi, kỳ thật hắn vốn muốn nói là: Thượng Thanh tông hiện tại đã đầu nhập vào Hàn quốc, mà Ngưu Hữu Đạo lại là đệ tử của Thượng Thanh tông, cho nên nhờ hắn ra mặt làm người khuyên can, như vậy xem như cũng là hợp lý đi.

Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo lại không đồng ý cái cớ này, kiên quyết từ chối, không cho đem hắn và Thượng Thanh tông dính lại với nhau, lần nữa khẳng định cho hắn biết rõ, bản thân đã bị Thượng Thanh tông trục xuất khỏi sư môn rồi, không còn bất cứ quan hệ gì với Thượng Thanh tông nữa!

Tống Long lặng lẽ liếc xéo hắn, nói “Gia Cát Tầm, có phải là ngươi quản quá rộng rồi hay không?”

Gia Cát Tầm vội vàng khoát tay: “Đừng hiểu lầm, chỉ là thảo luận, thảo luận một chút cũng không sao mà. Cái gọi là ‘oan gia nên giải không nên kết’, có một số chuyện đã qua rồi, thì nên cho qua đi, níu kéo hoài không buông làm gì.”

Tống Long hừ lạnh nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu, vẫn là nói chính sự đi! Người không có liên quan vẫn là lui ra đi! Đừng tự làm mất mặt.”

Gia Cát Tầm cười khổ, quay về phía Ngưu Hữu Đạo dang hai tay ra, một bộ dạng ta đây cũng không có cách nào rồi.

Một bên Tống sứ Đồ Hoài Ngọc lạnh nhạt nói: “Đây là khách của người ta mời tới, làm gì có cái đạo lý đi đuổi khách của người ta như ngươi vậy, lễ giáo Yến quốc bị chó ăn mất rồi sao?”

Tống Long quay sang trừng mắt lên, “Đồ lão nhi, đừng có mà ở không đi gây sự!”

Những người này, lúc làm việc ở trong triều của nước mình, có lẽ sẽ nói năng tương đối thận trọng chút, nhưng sau khi ra ngoài đi sứ, cùng ngồi tranh luận với mấy sứ thần nước khác, thì mắng nhau đỏ mặt tía tai, thậm chí chửi rủa thô tục, cũng là chuyện rất bình thường, giữa mấy người này, khi nói chuyện cũng chẳng có khách cái gì cả.

Đương nhiên, mắng xong lại có thể ngồi uống rượu với nhau, uống xong lại có thể đi mắng nhau tiếp.

Dù bình thường thì xưng huynh gọi đệ, đến thời điểm cần tranh thủ lợi ích cho quốc gia, thì có thể trở mặt ngay lập tức, lúc không cần vì lợi ích quốc thì lại có thể lập tức thân mật cười nói.

Đồ Hoài Ngọc không để ý tới hắn, quay đầu qua Ngưu Hữu Đạo, nói “Tiểu huynh đệ, lão phu ngược lại là có hứng thú muốn nghe xem là chuyện gì xảy ra, không biết ngươi kết thù gì với Tống gia vậy?”

Những người khác cũng có ý như vậy, cũng rất hiếu kỳ về chuyện này, trước đó nhìn thấy Chu Thuận dẫn người từ yến quán đi ra liền rất ngạc nhiên.

Tề sứ Tả An Niên cũng vui vẻ cười ha ha nói: “Nói nghe thử một chút cũng không sao.”

Phần lớn những người khác cũng khẽ gật đầu, biểu thị tán đồng, Tống Long sầm mặt lại, hắn rất muốn lập tức đứng dậy, phất tay áo bỏ đi, nhưng lại muốn biết tí nữa Gia Cát Tầm sẽ nói cái ‘chính sự’ gì mới được.

“Nguyên bản ta là đệ tử Thượng Thanh tông, sau bị Thượng Thanh tông trục xuất khỏi sư môn, trên đường đi gặp phải sư huynh Tống Diễn Thanh chặn giết...” Ngưu Hữu Đạo lại đem câu chuyện trước đó nói với Gia Cát Tầm kể lại thêm một lần, sau khi nói xong, hắn nhìn chằm chằm Tống Long nói: “Ở Nam Sơn tự truy sát ta một lần, ta giết Tống Diễn Thanh. Ở huyện Thương Lư lại truy sát ta thêm một lần nữa, ta giết nhi tử của quản gia quý phủ. Ở bên trong phủ thành Kim Châu, ngẫu nhiên gặp phải Tống đại nhân, Tống đại nhân lại hạ sát thủ, nếu không có phủ thứ sử ra mặt, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Tống đại nhân, ta thực sự không muốn dây dưa mãi với Tống gia như vậy, cũng không chọc nổi Tống gia, hôm nay có chư sứ ở đây làm chứng, ta nguyện ý thành khẩn chịu nhận lỗi, còn xin Tống gia giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng!”

Tống Long cười lạnh trong lòng, ngươi là cái thá gì, cũng xứng đàm phán với Tống gia ta? Mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh nói: “Dài dòng văn tự một đống, nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì cả, nơi này cũng không phải là chỗ để cho ngươi nói hươu nói vượn, ta hạ sát thủ với ngươi lúc nào hả? Không có chứng cớ cũng thì đừng có mà nói lung tung!”

Gần như đồng thời có tiếng người di chuyển, là Hoàng Húc Thăng cùng với Tạ Xuân đã lách mình đi đến phía sau lưng hắn, phòng ngừa Ngưu Hữu Đạo đàm phán không thành muốn làm liều.

Ngưu Hữu Đạo đứng lên, chắp tay lại nói: “Tống đại nhân, ta là một mảnh thành ý, chỉ cần có thể buông tha ta, có điều kiện gì đều có thể đàm luận được hết!”

Đây cũng không phải là lời nói dối, Tống gia thế lớn, nếu như có thể giải quyết trong hòa bình, đó là tốt nhất.

Tống Long dựa lưng vào thành ghế, ôn hoà nhã nhặn nói: “Không có chuyện đó, ngươi nói xem, ta phải nên đàm luận như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo không nói nữa, từ thái độ của đối phương hắn hiểu được.

Người đang ngồi ở đây đều là kẻ thông minh, ai cũng hiểu được ý trong lời nói của Tống Long, bất quá chỉ coi như là đang xem náo nhiệt mà thôi, sẽ không ai đi quan tâm cảm thụ của Ngưu Hữu Đạo.

Tống Long quay sang Gia Cát Tầm, “Gia Cát, không biết gì thì đừng có mà làm rộn nữa, nên bảo người không có liên quan lui ra, nói chuyện chính sự đi!”

Gia Cát Tầm chỉ có thể đứng lên tiễn khách, chắp tay nói: “Ngưu huynh, thực sự không có cách nào, ngươi xem, ngươi vẫnlà trở về nghỉ ngơi trước đi được không?”

Tống Long chẳng thèm ngó tới Ngưu Hữu Đạo, miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh nhạt.

Ngồi một bên, Đồ Hoài Ngọc chợt âm dương quái khí lên tiếng: “Có một số người thật không biết là đang nghĩ cái gì, loại chuyện này mà cũng có thể đáp ứng đứng ra làm người khuyên can a? Dùng đầu nghĩ sơ qua cũng biết là không thể nào, đây không phải là làm cho khách nhân người ta phải khó xử a? Đúng là lông còn chưa mọc, làm việc bà xàm bà láp không!”

Vẻ mặt Gia Cát Tầm đang đầy áy náy bỗng nhiên quay đầu lại, tựa hồ bị ‘thẹn quá hoá giận’ hét lên: “Lão tặc chết bầm, ngươi mắng ai đó?”

Đồ Hoài Ngọc cũng đứng lên, trợn mắt lên hét: “Gia Cát tiểu nhi, ngươi mắng ai đó?”

Gia Cát Tầm: “Đứa nào mắng ta, ta liền mắng đứa đó!”

“Đồ mất dạy, ta thay phụ mẫu ngươi tới dạy ngươi!” Đồ Hoài Ngọc giận dữ rống lên mắng, rồi vung tay tát tới thật mạnh.

Bốp! Một cái tát thanh thúy vang dội, mạnh mẽ vỗ thẳng vào mặt Gia Cát Tầm.

Đám người ngây hết cả người, mấy người cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hai người này mắng nhau, nhưng động thủ luôn kiểu này thì thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Tống Long cũng sửng sốt một chút, kém chút nữa là bật cười ra tiếng, đang nói tới chuyện của hắn, hai người này lại làm cái gì vậy ta? Còn muốn xem hắn làm trò, lần này ngược lại ta muốn nhìn xem coi là ai sẽ xem ai làm trò đây.

Tay bụm lấy mặt Gia Cát Tầm cũng ngây cả người, không nghĩ tới lão thất phu này thế mà lại động thủ, trước đó bí mật ước hẹn chỉ là diễn kịch một chút, cũng không nói có màn này a, đây là biết mình sau đó không có cách nào đem chân tướng chuyện này tung ra, mà thừa cơ trả đũa đây!

Ngưu Hữu Đạo cũng ngây ngẩn cả người, còn động thủ luôn, hai người này thật đúng là có thể làm diễn viên nha!

Cơ hồ ngay lập tức Gia Cát Tầm vung tay tát ngược trở lại.

Đồ Hoài Ngọc động thủ trước, đã sớm có đề phòng, đưa tay chặn lại, lập tức lại bị Gia Cát Tầm đưa tay ra nắm chặt lấy bộ râu của hắn giật.

Tuỳ tùng của hai người ở bên ngoài cấp tốc chạy vào, tới kéo hai người tách ra.

Trong một lúc xông vào nhiều tu sĩ như vậy, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tùy tùng những người khác cũng lập tức chạy vào, bảo vệ cho chủ sự của mình rời khỏi đình trước.

“Đứa nào?” Chợt có người la lớn, một tên pháp sư tùy tùng của Gia Cát Tầm bỗng nhiên quay người lại, túm lấy bả vai Hoàng Húc Thăng đang che chở cho Tống Long rời đi, quát mắng hỏi: “Vì sao đá ta?”
“Không phải ta đá!” Hoàng Húc Thăng vung tay gạt hắn ra, người sau lại lảo đảo ngã một phát đụng lật ngửa cái bàn.

Cái này vừa ra tay, hiện trường lập tức lộn xộn, toàn bộ người của Gia Cát Tầm lập tức lao lên, người của Tống Long tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, cũng đều xông lên.

Mắt thấy muốn choảng nhau rồi, Đồ Hoài Ngọc đã được tách ra khỏi Gia Cát Tầm quát lớn khiển trách: “Cản bọn họ lại, chớ để tổn thương hòa khí!”

Người của hắn cũng lập tức xông hết tới, cùng liên thủ với người của Gia Cát Tầm, cơ hồ là hai người giữ lại một người của Tống Long, lập tức để cho Tống Long thoát ly khỏi sự bảo hộ, rơi vào cô lập.

“Dừng tay, tất cả dừng tay!” Tống Long hò hét.

Đang đứng ở trước cái bàn bị lật ngửa Ngưu Hữu Đạo giương mắt lạnh lẽo nhìn Tống Long ở ngoài đình, nhấc tay lên.

Đứng ôm kiếm ở phía đằng sau, Viên Phương lập tức ném mạnh kiếm tới.

Kiếm vừa vào tay, đột nhiên Ngưu Hữu Đạo lách mình nhảy lên, từ phía trên đầu đám người lướt qua.

Bọn người Hoàng Húc Thăng ngẩng đầu nhin lên, cực kỳ sợ hãi, thế nhưng lại đang bị người khác ghì lại gắt gao.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiếng kinh hô của Tống Long truyền đến.

Đám người nhìn lại, chỉ thấy Tống Long đã bị Ngưu Hữu Đạo nắm chặt lấy búi tóc, nhấn quỳ trên mặt đất, mũi kiếm lạnh lẽo gác ở trên cổ hắn.

“Đại nhân?” Tu sĩ bên cạnh Tấn sứ Sở Tương Ngọc hỏi một tiếng, ngụ ý là có muốn ra ngăn cản hay không.

Sở Tương Ngọc hơi đưa tay lên ngăn lại, thản nhiên nói: “Nội bộ Yến quốc sinh loạn, không phải là chuyện gì xấu!”

“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?”

Trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng quát chói tai, hơn mười người từ trên trời giáng xuống, đem Ngưu Hữu Đạo vây quanh lại, người bên phủ thứ sử đến.

Gia Cát Tầm cùng Đồ Hoài Ngọc nhìn nhau, không biết Ngưu Hữu Đạo cớ gì lại lề mề như vậy, hiện tại còn có thể ra tay được nữa sao?

Tạm thời mặc kệ là vì sao, hai người nóng lòng muốn tránh khỏi trách nhiệm, đều tranh thủ thời gian phất phất tay, ra hiệu bọn thủ hạ buông người của Tống Long ra.

Bọn người Hoàng Húc Thăng được thoát thân, lập tức vọt tới, lại bị người phủ thứ sử ngăn lại, “Tất cả dừng tay!”

Hoàng Húc Thăng chỉ có thể chỉ vào Ngưu Hữu Đạo đang bị bao vây quát: “Ngưu Hữu Đạo, lập tức thả Tống đại nhân ra!”

Ngưu Hữu Đạo mắt lạnh lẽo nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn chăm chú vào Tống Long đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy, hờ hững nói: “Tống Diễn Thanh muốn giết ta, ta đã giết rồi! Lưu Tử Ngư muốn giết ta, ta đã giết rồi! Ngươi muốn giết ta, ta cũng giết! Tống gia tới một người, ta giết một người, tùy thời xin đợi!”

Xoẹt! Một vệt ánh sáng lạnh lẽo từ trên cổ Tống Long vạch qua, một dòng máu tươi bắn lên, nhóm ca nữ bị dọa hét lên thất thanh sợ hãi.

Người không ưa thích chém chém giết giết, không động thủ thì thôi, một khi động thủ quả nhiên hung ác!

Ngay cả tiếng hét thảm Tống Long cũng không kịp thốt ra, liền bị Ngưu Hữu Đạo tháo thủ cấp xuống, thân thể không đầu bị đạp một cước, ngã lăn trên đất, co giật, không có khả năng sống lại được nữa.

Bọn người Hoàng Húc Thăng sợ ngây người, xảy ra việc này làm sao có thể hướng Yến quốc, hướng sư môn bên kia bàn giao đây!

“Hít!” Sứ thần mấy quốc gia khác hít vào một hơi thật sâu, dù là Gia Cát Tầm cùng với Đồ Hoài Ngọc đã chuẩn bị tâm lý, cũng bị một màn này làm cho run rẩy một chút.

“...” Phương Triết triệt để nói không nên lời, Vương gia phái tới cái người gì đây trời?

Viên Phương kinh ngạc nhìn xem, trong lòng nói thầm, Đạo gia đúng thật là dám làm a, sợ là chơi lớn rồi!

Trần Quy Thạc kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối, dưới tình huống này mà còn dám động thủ, thật là không sợ chết sao? Hắn thật không nghĩ tới gia hoả năm đó bị giam lỏng ở Đào Hoa Nguyên, lại là một tên liều mạng, tâm ngoan thủ lạt như thế!

Ngưu Hữu Đạo trực tiếp cầm thủ cấp ném về phía Hoàng Húc Thăng.

Kiếm trong tay hắn sau đó cũng bị đánh rớt xuống, nhanh chóng bị người phủ thứ sử khống chế lại.

Bọn người Hoàng Húc Thăng điên cuồng vọt tới, cũng bị người phủ thứ sử ngăn cản lại.

“Giết người phải đền mạng!” Hoàng Húc Thăng gầm thét.

Người ngăn cản hắn gác kiếm lên cổ hắn, cảnh cáo: “Tự nhiên sẽ xử trí, không cần ngươi đến dạy, Kim Châu không phải là nơi các ngươi có thể làm bậy! Các đệ tử nghe lệnh, còn ai dám vọng động, giết không tha! Tất cả mọi người ở hiện trường, toàn bộ bắt lại!”

Trong lúc nhất thời đao quang kiếm ảnh rút ra lấp lóe để canh chừng.

Rất nhanh có rất đông binh mã vọt tới, hiện trường không có ai chạy thoát, toàn bộ bị bắt giải đi, không có ai phản kháng!

Cũng không dám phản kháng, ở trong này động thủ với binh mã phủ thứ sử, quả thực là muốn chết!

Di thể của Tống Long sau đó cũng có người dọn đi.

Trong đình một bàn rượu tốt, thịt ngon bị đổ nhào thành một đống...

Tất cả mọi người bị giam ở trong một cái viện hơi lớn, tu sĩ thì bị phong bế kinh mạch, không thể vận dụng pháp lực.

Gia Cát Tầm mở cửa một gian phòng, tay vẫn sờ lên mặt, chỗ có dấu bàn tay còn lưu lại, xông tới chỗ Đồ Hoài Ngọc đang còn ngồi thảnh thơi uống trà, mắng: “Lão già, ai bảo ngươi động thủ vậy hả?”

Đồ Hoài Ngọc tươi cười nói: “Đây không phải là vì để diễn cho giống chút a, ngươi cũng nắm thật chặt bộ râu của lão phu, làm đứt mấy sợi râu của lão phu, không phải lão phu cũng không có so đo gì hay sao?”

Mấy sứ thần chư quốc còn đang ngồi bồi hồi ở bên ngoài, từng cái còn chưa có hoàn hồn lại từ việc Tống Long bị giết nữa, đều đang còn mãi suy nghĩ coi chuyện này sẽ sinh ra hậu quả gì. Đồng thời cũng đều bối rối, toàn bộ người đi dự tiệc đều bị bắt, có thể sẽ bị liên lụy đến nữa, hiện tại cũng chỉ đành chờ người ở bên ngoài câu thông mà thôi.