Đạo Quân (bản edit)

Chương 120: Chờ mong




Edit: Luna Huang

Hắc Mẫu Đơn cũng đoán ra được là Viên Phương muốn làm gì, cũng không để ý, việc mình mình làm, mở hai hộp cơm ra, lấy rượu thịt bên trong bày ra dần.

Đại sảnh khách sạn, Viên Phương đi tới trước quầy, đặt tờ biên lai xuống, hỏi: “Cái này là thật hay là giả?”

Chưởng quỹ cầm tờ biên lai lên, xem qua liền hiểu, trả lại, nói “Là thật, có một nữ nhân da ngăm đen vừa mới lại đây đóng tiền.”

Cất biên lai vào, Viên Phương không nói hai lời, quay đầu bước đi, ánh mắt lấp lóe không ngừng, trong lòng nói thầm, vậy cũng được sao?

Hắn phát hiện mình ở Nam Sơn tự giày vò đến, giày vò đi, giày vò rất nhiều năm mới giành dụm được mấy trăm kim tệ, còn không bằng làm một cú như này, đang cân nhắc xem có nên tìm hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra không, nếu thích hợp, đây cũng là một cách làm giàu a!

Trong lòng nóng lên, nhanh chóng quay về phòng, đi đến bên người Ngưu Hữu Đạo, cúi xuống rỉ tai nói: “Đạo gia, là thật.”

Ngưu Hữu Đạo lé mắt nhìn hắn, có chút im lặng, phát hiện phong cách làm việc của Viên Phương có chút nhỏ mọn, làm như là chưa thấy qua nhiều tiền vậy! Không phải nói muốn học theo Viên Cương a, bảo hộ kiểu gì mà chỉ cần cỡ một ngàn kim tệ, là ngươi liền vất đối tượng bảo hộ chạy đi mất dạng? Tiền quan trọng hơn hay là người quan trọng hơn đây?

Dọn đồ ăn ra xong, châm rượu đầy chén, Hắc Mẫu Đơn lấy một cái bình sứ nhỏ ra, rắc một chút bột trắng lên trên mỗi món ăn, nghiệm độc a, thể hiện sự quang minh lỗi lạc.

Viên Phương lại đưa tay ra tóm lấy bình sứ trên tay nàng, chấm một chút trên đầu ngón tay, đưa lên miệng lè lưỡi nếm thử, xác nhận không có vấn đề gì, bèn lại trả lại cho đối phương.

Ngưu Hữu Đạo có chút buồn cười, quên mất vị này cũng là người dùng ‘thuốc’ trong nghề, bèn đưa tay chỉ bản «Dị Thú Lục» để ở bên cạnh Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn lập tức cầm lấy dùng hai tay dâng lên.

Ngưu Hữu Đạo cầm «Dị Thú Lục», lật lật một hồi, lật đến ngay tờ có vẽ Kim Vương Hùng, liền đưa cho Viên Phương, nói “Ngươi xem qua một chút đi.”

Xem gì vậy? Viên Phương hồ nghi, đỡ lấy xem xét, hai mắt trợn tròn.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu Hắc Mẫu Đơn ngồi xuống ở phía đối diện, đồng thời hỏi: “Hắc Mẫu Đơn là ngoại hiệu của ngươi a?”

Rốt cục đồng ý nói chuyện với mình, Hắc Mẫu Đơn mừng rỡ, ngồi ngay ngắn ở đối diện, gật đầu cười nói: “Là ngoại hiệu, cũng là tên thật. Từ nhỏ không biết phụ mẫu mình là ai, đến khi hiểu biết đôi chút thì cũng chỉ biết mình là một đứa nhỏ lang thang ngoài đường, lúc nhỏ người hơi đen, bị người ta gọi là hắc nha đầu, về sau gặp được sư phó, liền đổi thành Hắc Mẫu Đơn.”

Ngưu Hữu Đạo ‘À’ một tiếng, hỏi: “Lệnh sư là cao nhân môn nào phái nào?”

Hắc Mẫu Đơn: “Không môn, không phái, là tán tu, một lần mang theo ta ra biển thu thập linh thảo, gặp phải cướp, bị giết, ta may mắn trốn vào trong biển tránh thoát được một kiếp.”

Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, hỏi “Ngươi sống có một mình sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Trước kia ‘có mắt không tròng’, cùng qua lại với một tên nam nhân, về sau tên vương bát đản kia vì muốn trèo cao, đem lão nương quăng đi. Hiện tại cùng với mấy huynh đệ chung chí hướng đi ra ngoài xông xáo.”

Ý thức được trong giọng nói của mình mang theo hận ý, nâng chén rượu lên mời để che dấu.

Ngưu Hữu Đạo cũng chạm chén uống theo, đồng thời liếc sang phía Viên Phương, phát hiện sắc mặt Viên Phương không đúng, âm thầm buồn cười.

Hắc Mẫu Đơn đặt chén rượu xuống, chỉ chỉ một bàn thức ăn, “Tiên sinh thử một chút xem có hợp khẩu vị hay không.” Đồng thời đứng dậy, qua ngồi ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thuận tiện phục vụ rót rượu.

Ngưu Hữu Đạo cầm đũa gắp mấy miếng, lại hỏi: “Ngươi tu vi gì, còn huynh đệ của ngươi ở bên ngoài có tu vi gì?”

“Tất cả đều đạt tu vi Trúc Cơ kỳ, nếu không cũng không dám đến tìm tiên sinh.” Hắc Mẫu Đơn nâng bầu rượu rót đầy chén cho hắn, thử dò hỏi, “Còn không biết tôn tính đại danh của tiên sinh.”

“Hiên Viên Đạo.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười tự giới thiệu, lại chỉ chỉ cái mặt đang nhăn nhó Viên Phương ở bên giới thiệu, “Hắn gọi là Kim Uy.”

Do gây thù chuốc oán với Tống gia, nhất là chuyện giết Yến sứ Tống Long, khi đối ngoại hai người đều đổi tên gọi. Viên Phương nguyên bản không có tên, trước kia ở Nam Sơn tự mọi người đều gọi hắn là Tiểu Kim, Kim Uy là tên Viên Phương tự đặt. Viên Phương cảm thấy tên Viên Cương là rất kiên cường, cho rằng tên của mình cũng không thể kém được, liền đặt là Kim Uy.

Hắc Mẫu Đơn cười nói: “Vừa nãy nghe Kim Uy đại ca xưng hô tiên sinh là Đạo gia, nguyên lai là có cái nguyên do như thế, vậy về sau ta cũng liền xưng hô tiên sinh là Đạo gia đi. Không biết Đạo gia là cao nhân môn nào phái nào?”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Giống như ngươi, đều là tán tu.”

Mặt Hắc Mẫu Đơn biến sắc, xong lại bình tĩnh lại, cười nói: “Không có khả năng.”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái hỏi: “Sao lại không có khả năng?”

Hắc Mẫu Đơn: “Tán tu muốn kiếm tiền cũng không dễ dàng, có mấy ai chịu bỏ ra 10 cái kim tệ chỉ để ở một ngày trong khách sạn Yêu Nguyệt này cơ chứ, mà Đạo gia nhìn lại trẻ tuổi, tiêu sái như vậy, còn mang theo tùy tùng bên người...” Mắt nhìn sang Viên Phương, lắc lắc đầu.

Mà lúc này Viên Phương cũng đóng bản «Dị Thú Lục» lại, ngồi ở một bên, bắt chén rượu, ngửa đầu nốc một ngụm, ép sự sợ hãi trong lòng xuống.

Hắn bây giờ mới biết mình lại là thứ mà không ít người đều muốn tru diệt, giờ mới biết được da lông của mình bị người trong tu hành xem như là bảo vật, có thể dùng để bện thành nhuyễn giáp phòng ngự, đao thương bất nhập, thế mà trước kia mình còn dám để lộ một thân lông lá đi ra ngoài, ngẫm lại đều sợ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngưu Hữu Đạo liếc hắn một chút. Trong lòng đã biết rõ, vẫn cười nói với Hắc Mẫu Đơn: “Chẳng lẽ ngươi không phải là tán tu sao?”

Hắc Mẫu Đơn biết hắn là đang ám chỉ mình chẳng phải cũng đã bỏ ra 10 kim tệ vào đây ở đó sao, bèn nói “Không giống nhau, ta dùng tiền vào đây ở, là muốn tìm Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo hứng thú hỏi: “Tìm ta làm gì?”

Hắc Mẫu Đơn không tin hắn không biết, nếu thật sự không biết thì làm sao dám sai sử nàng tùy tiện như vậy được, tự cỗ vũ bản thân một chút, rốt cục nói ra ý đồ đến, “Ta muốn sáng tạo một môn phái, thoát khỏi thân phận tán tu này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đây là chuyện tốt, bất quá có quan hệ gì với ta sao?”

Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Chắc hẳn Đạo gia cũng đã biết điều kiện để sáng tạo môn phái, không phải tự chúng ta nói mình không phải là tán tu, thì không là phải tán tu, cũng không phải tự chúng ta nói mình là một môn phái thì liền là một môn phái.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói: “Theo ta được biêt, đầu tiên môn phái này phải được tu hành giới tán thành, mới có thể khai tông lập phái ở trong tu hành giới được, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể đi tán thành được”

“Thế là tu hành giới bầu 9 vị cao thủ Nguyên Anh kỳ đức cao vọng trọng ra làm người chứng nhận, thí dụ như, chủ nhân ở phía sau thành Trích Tinh này là một vị, chỉ có lấy được giấy chứng nhận có ký tên của 9 vị này, mới có tư cách khai tông lập phái!”

“Mà muốn lấy được giấy chứng nhận này, cần phải chứng minh thực lực cùng với tài lực của mình, có tư cách khai tông lập phái không, còn cần thêm môn phái khác dẫn tiến và đảm bảo nữa, không biết ta nói có đúng không?”

Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Lời Đạo gia nói hoàn toàn chính xác. Chúng ta không phải là cao thủ mười vị trí đầu trên đan bảng, không có uy vọng mà người trong thiên hạ công nhận, không cách nào trực tiếp lấy được giấy chứng nhận có ký tên, chỉ có thể đi bằng con đường thông thường.”

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Thế thì không biết các ngươi đã thỏa được mấy cái điều kiện trong đó rồi?”

Hắc Mẫu Đơn: “Thực lực chúng ta đã đi chứng minh rồi, 30 nhiệm vụ trên bảng ‘Tà Ma Ngoại Đạo’ chúng ta đã hoàn thành, hiện tại chỉ còn thiếu tài lực và môn phái dẫn tiến nữa.”

Cái gọi là bảng” Tà Ma Ngoại Đạo’, Ngưu Hữu Đạo biết, tức là danh sách ghi tên một số người vi phạm quy củ của tu hành giới, hoặc một số người làm chuyện xấu khiến cho nhiều người công phẫn, thì sẽ bị bêu tên trong thông cáo công khai ở các thành thị cùng loại với thành Trích Tinh này, cổ vũ tu sĩ thiên hạ đi diệt trừ, bảo vệ quy tắc của tu hành giới.

Mà ngươi muốn sáng tạo môn phái, ngươi không thể nói ngươi có thực lực thì là có thực lực được, phải đi chứng minh đã.

Ngươi muốn khai tông lập phái trên tu hành giới chứ gì, đầu tiên là đi chứng minh ngươi có nguyện ý bảo vệ quy tắc của tu hành giới hay không?

Đó, trên bảng kia có một đống ‘tà ma ngoại đạo’, ngươi tự xem đó mà làm.

Cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi cảm thấy tên nào dễ giải quyết thì ngươi liền đi giải quyết tên đó.

Tóm lại, 30 nhiệm vụ, xử lý xong 20 cái, 10 cái còn lại thì chỉ cần đi tìm chỗ trú ẩn của 10 tên ‘tà ma ngoại đạo’ thôi cũng được, người dán thông cáo sẽ tự thông báo cho cừu gia của mấy tên đó đi giải quyết.

Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý làm hết cả 30 nhiệm vụ kia thì càng tốt, coi như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối.

Ngưu Hữu Đạo chậc chậc nói: “Hoàn thành cả 30 nhiệm vụ, không dễ dàng không dễ dàng.” Nghĩ thôi cũng biết là không dễ, nguy hiểm hay không không nói, tiêu tốn biết bao nhiêu thời gian cùng với tinh lực, vì muốn thoát khỏi thân phận tán tu, những người này cũng xem như là đủ liều.

Vẻ mặt Hắc Mẫu Đơn có chút ảm đạm nói: “Vì hoàn thành 30 cái nhiệm vụ này, huynh đệ chúng ta hi sinh mất 10 người, hiện tại chỉ còn sót lại mấy người chúng ta.

Bỏ ra cái giá lớn như thế, dù sao chúng ta cũng phải cho người đã chết một cái công đạo.”

Ngưu Hữu Đạo nâng chén ngang miệng hớp một ngụm xong, chậm rãi nói: “Nói như thế là, còn có những vấn đề khó khăn khác nữa.”

Hắc Mẫu Đơn nhìn về phía hắn, trong ánh mắt mang theo chờ mong, “Là vấn đề chứng minh tài lực, chi phí tham gia là 1 vạn kim tệ thì chúng ta có thể nghĩ biện pháp bỏ ra, trước mắt còn thiếu một môn phái dẫn tiến, còn có 10 vạn kim tệ ‘tiền phạt’ chúng ta cũng không bỏ ra nổi.”

Kỳ thật 10 vạn kim tệ tiền phạt cũng không phải là do môn phái ứng viên phải bỏ ra, mà là do môn phái dẫn tiến và đảm bảo bỏ ra.

Tại tu hành giới, khai tông lập phái là việc rất nghiêm túc, không phải là trò đùa, không phải ngươi muốn chơi thì chơi, muốn nghỉ chơi liền có thể nghỉ chơi, cho nên không thể tùy tiện giúp người khác đảm bảo được.

Nếu muốn dẫn tiến cùng với bảo đảm, thì phải chịu trách nhiệm, và trong vòng ba năm, môn phái mới lập không được có người tự ý rời khỏi môn phái, có vấn đề gì thì nội bộ phải tự giải quyết.

Đại khái có ý tứ là, một môn phái mà ngay cả năng lực cơ bản là tự quản lý mà cũng không có, ngươi sáng tạo môn phái ra để làm gì? Sáng tạo ra chơi cho vui sao?

Nếu như để xuất hiện loại chuyện này, môn phái này sẽ bị xem như là đã tự động giải tán, không còn tư cách là một môn phái nữa, mà người bảo đảm thì phải giao nạp 10 vạn kim tệ tiền phạt cho ‘Phiêu Miễu Các’,

Cái gọi là ‘Phiêu Miễu Các’, cũng không phải là địa danh hay tên đồ vật nào đó, nói thẳng ra, thì đây là một tổ chức đại biểu cho tu hành giới, được tạo ra để duy trì các quy tắc của tu hành giới.

Dưới những quy định như thế, thử hỏi có môn phái nào sẽ tuỳ tiện đi đảm bảo cho người khác? Không có giao tình tương đối, thì sẽ không đáp ứng cái việc có thể gây phiền toái cho mình.

Đồng ý dẫn tiến và đảm bảo giúp ngươi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ngươi nếu biết tự giác một chút, thì sẽ tự lấy 10 vạn kim tệ ra đưa trước cho người ta, không thể để cho người bảo đảm giúp ngươi phải gánh chịu rủi ro đúng không?

Tiền đưa cho người ta này xem như là tiền đặt cọc, sau khi được thông qua rồi thì sẽ được trả lại, tuy nhiên, ngươi cũng đừng trông đợi người ta sẽ trả, trực tiếp xem như là tiền ngươi cầu người ta làm việc.

Nói ra đến tình trạng này, Ngưu Hữu Đạo há lại không biết ý của nàng.

Tán tu thật là một quần thể khó khăn nhất trong cái tu hành giới này, ngươi muốn gia nhập môn phái khác cũng khó khăn, một số môn phái bình thường, vì bảo hộ môn phái của mình nên rất ít khi thu nhận người không hiểu rõ ở bên ngoài, trừ phi ngươi thật sự đem lại lợi ích cho môn phái.

Mà người có thực lực, phần lớn lại khinh thường, tư nhiên đi tìm môn phái để ước thúc mình làm gì chứ?

Mấu chốt của vấn đề là,

Các môn phái tu hành muốn bảo vệ lợi ích của mình, thông qua các quy tắc do liên minh tu chân giới là ‘Phiêu Miễu Các’ chế định ra.

Cách nói hoa mĩ là vì phòng ngừa tu sĩ gây nhiễu loạn sinh hoạt bình thường của bách tính ở thế tục, vì phòng ngừa tu sĩ cùng phàm nhân tranh lợi.

Không cho phép bất kỳ tu sĩ nào kinh doanh tại thế tục, dù trực tiếp hay là gián tiếp, phát hiện một người sẽ nghiêm trị một người, tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Chỉ một cái quy tắc nhìn như rất là công bằng đối với mọi tu sĩ, nhưng bị các nhân tố khác ảnh hưởng, dẫn đến con đường kiếm tiền của tán tu gần như bị cắt đứt chẳng còn bao nhiêu.

Edit: Ngoài lề: Mỗi truyện sẽ có mỗi quy tắc và thế giới riêng, nếu chỉ đọc lướt hoặc cố tình không hiểu, áp dụng quy tắc lối mòn, tức là rập khuôn sức mạnh từ những truyện khác vào, thì sẽ không có cảm nhận được bộ truyện nữa. Lúc đó sẽ tạo sự ức chế khi chúng ta đọc truyện. Và sẽ xuất hiện những cmt như là: Tu sĩ ngu như cờ hó, hay mang danh tu sĩ mà bị phàm nhân sờ mó v. V. V Khuyên các bạn nên ngừng đọc... Vì các bạn đã bị 1 căn bệnh người ta gọi đó là.. “Bị lậm truyện”.