Đạo Quân (bản edit)

Chương 121: Cầu người khó khăn




Edit: Luna Huang

Ngươi muốn ngấm ngầm kinh doanh sao? Kinh doanh là việc phải đi ra giao tiếp với khách hàng, đồng thời còn có cạnh tranh nữa, hiện tại tu sĩ bao phủ khắp thiên hạ, người thao tác ở phía sau rất dễ bị khui ra, một khi bị phát hiện, hậu quả là không có tán tu nào chịu đựng nổi, cho nên trên cơ bản cách kiếm tiền theo dạng này đã bị cắt đứt.

Làm pháp sư tùy tùng cho quan lại địa phương ngược lại cũng là một cách kiếm tiền, tuy nhiên trên cơ bản nghề này đã bị các môn phái thế lực thâu tóm lũng đoạn hết, tán tu bình thường căn bản không chen chân vào được, thí dụ như Phượng Lăng Ba, chỉ cần Thiên Ngọc môn ở phía sau hơi tạo chút áp lực, Phượng Lăng Ba có khả năng nhận tán tu vào làm sao?

Làm pháp sư tùy tùng cho mấy nhà phú hộ cũng là một cách kiếm tiền, tuy nhiên mấy nhà phú hộ, có nhà nào lại không phụ thuộc vào quan lại địa phương, quan lại địa phương không đồng ý, nhà phú hộ nào dám đối nghịch? Muốn ‘được’ tịch thu hết tài sản còn thêm ‘khuyến mãi’ giết cả nhà thì cứ làm.

Cho nên tại thế tục, tán tu trên cơ bản là không có khả năng kiếm được tài nguyên.

Kinh doanh tại tu hành giới ngược lại là được cho phép, thế nhưng lại có các quy tắc hạn chế, lấy lý do mỹ miều là vì bảm đảm giao dịch được công bằng nè, vì bảo hộ lợi ích của khách hàng nè!

Vì sao phải chịu quy tắc này? Đơn giản, không chấp nhận quy tắc ước thúc thì thương gia không được phép mở cửa hàng.

Thương gia vì sao phải bị quy tắc gì ước thúc? Những thương gia mở cửa hàng ra thì nhất định phải bị ước thúc năng lực, ngươi không thể bán hàng giả, lừa khách hàng xong rồi chạy mất, đến lúc đó khách hàng tìm ai đòi công bằng? Cho nên phải lấy danh nghĩa môn phái thì mới có thể mở được cửa hàng, một khi xảy ra chuyện, ‘hòa thượng chạy được miếu không chạy được’, ngươi chạy trốn, môn phái sau lưng ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành vi của ngươi, ai bảo môn phái ngươi dạy dỗ ra dạng đệ tử đi lừa gạt này, môn phái ngươi không chịu trách nhiệm này thì ai đi chịu đây?

Cái thuyết pháp này rất hợp tình hợp lý, ai cũng không thể nói là nó không có đạo lý được, thế là quyền mở cửa hàng của tán tu lại bị tước đoạt.

Đương nhiên, thế lực liên minh của tu chân giới có lớn thế nào đi nữa, cũng không quản được ngươi trốn ở xó xỉnh nào đó tự mình giao dịch chui.

Bất quá không sao cả, tự mình giao dịch chui mà xảy ra chuyện thì sẽ không được bảo hộ, song phương trao đổi tự chịu trách nhiệm.

Mà ở địa phương lung tung tự mình giao dịch thì có thể có được bao nhiêu khách hàng? Nên đại đa số vẫn là đi vào mấy thành trì như là thành Trích Tinh này, hi vọng sẽ có nhiều khách hàng hơn.

Mấy người đến thành Trích Tinh này để tự giao dịch cũng có không ít, bất quá khi đi mua đồ vật cùng loại, cùng giá nhau, người ta dại gì không đi tới mấy cửa hàng được bảo hộ mua, để được an toàn hơn, cho nên nếu ngươi tự mình giao dịch, thì chỉ có thể bán giá thấp hơn cửa hàng được bảo hộ, mới có thể có người đi mua.

Nhưng vẫn là câu nói kia, tự mình giao dịch sẽ không được bảo hộ, như vậy thì một khi gặp phải nguy hiểm, như song phương gặp mặt trao đổi, một khi cảm giác mình có nắm chắc, liền rất có thể sẽ xảy ra chuyện ‘đen ăn đen’.

Ta cảm giác có thể ‘xử lý’ ngươi, sao lại phải trả tiền cho ngươi làm gì? Hoặc biết trên người ngươi có số tiền lớn như vậy, ta lại có thể xử lý ngươi, cần gì phải đưa đồ cho ngươi chứ, đoạt tiền của ngươi, đồ vật trên tay còn có thể tiếp tục bán cho nhà tiếp theo a.

Người nghèo chí ngắn, vốn dĩ rất dễ đi hướng cực đoan, nhất là mấy loại tán tu này.

Kể từ đó, có thể nói đây là một vòng tuần hoàn tà ác, thanh danh của tán tu càng ngày càng thối, Phiếu Miểu các đưa ra quy củ càng tỏ ra hợp tình hợp lý, càng không dễ bị bác bỏ.

Còn có một loại tình huống nữa là cùng đối thủ cạnh tranh kinh doanh một mặt hàng, ngươi là tán tu cùng bán một loại đồ với môn phái ta, ngươi phá giá? Để ta làm sao bán được đây? Dù sao giao dịch của ngươi cũng không được bảo hộ, bên trong môn phái có người che giấu thân phận chạy tới giả vờ giao dịch rồi ‘mần thịt’ ngươi cũng là chuyện rất bình thường.

Đủ các loại chèn ép cùng hạn chế, tán tu nếu muốn kiếm tiền hoặc là cầm tình mạng đi giao dịch trái quy tắc, một khi bị phát hiện liền đối diện với cái chết. Hoặc là chỉ có thể đi thu thập linh thảo ở mấy nơi nguy hiểm mà người phàm không thể đi tới được, thí dụ như ra ngoài hải đảo thử vận khí chẳng hạn. Còn mấy nơi mà phàm nhân có thể đi tới được, cũng không còn gì tốt để cho bọn hắn ‘mót’.

Kể từ đó, lại hình thành một vòng tuần hoàn ác tính, một người tu sĩ phải giành quá nhiều thời gian cùng tinh lực đi lãng phí cho mấy chuyện này, thì còn đâu thời gian và tinh lực để đi tu luyện, tự nhiên tiến độ tu luyện sẽ chênh lệch khá xa so với những đệ tử có môn phái.

Đủ các loại nguyên nhân, thử hỏi tên tán tu nào không hy vọng trở thành người có môn phái?

Vấn đề là muốn khai tông lập phái thì không có dễ dàng như vậy, một đống điều kiện cần phải thực hiện để được thành lập, chỉ riêng chuyện phải làm 30 cái nhiệm vụ để chứng minh thực lực kia, liền đã loại bỏ được khối người, tìm môn phái khác giới thiệu và đảm bảo nữa, lại đào thải thêm một mớ, cuối cùng mấy người có thể lấy được tư cách để khai tông lập phái còn lại rất ít.

Cái quy củ này, ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng không thể không thổn thức, cảm thấy cái Phiếu Miểu các này có chút thất đức, một đám tán tu vốn đã cùng khổ, ngươi còn đưa ra 30 cái nhiệm vụ, khiến một đám tán tu liều mạng giúp ngươi tiêu diệt ‘Tà ma ngoại đạo’, đoán chừng có không ít người đi làm nhiệm vụ, nhưng lại giết không đủ, trở thành làm việc không công.

Thực sự mà nói đây là công việc khó khăn, nhưng không cần phải trả tiền công, liền có người tích cực chủ động hỗ trợ thanh lý sạch sẽ.

Mà người bước được vào cánh cửa môn phái, ở mức độ nào đó thì chỉ ngồi hưởng thụ hoàn cảnh do chính tán tu tạo ra, có lòng dạ thanh thản đi kinh doanh kiếm tiền, kiếm tài nguyên tu luyện.

Đối với cái này, Ngưu Hữu Đạo cũng chưa nói tới có cái gì đồng tình cả.

Hắn biết rõ, tất cả tài nguyên cần thiết cho mọi người sẽ dần trở nên khan hiếm, lâu dài tất nhiên sẽ tạo ra tình huống ‘sư thì nhiều mà thịt thì ít’, không có bất kỳ người nào có thể thay đổi được tình huống này. Luôn có người muốn chiếm hữu nhiều tài nguyên cho mình hơn, ở chuyện này thì sẽ không có người nào chịu chắp tay nhường cho người khác phát triển hơn mình được cả, cho dù có thì cũng chỉ là số ít, không cải biến được đại cục.

Mà Hắc Mẫu Đơn tỏ ra hèn mọn như thế, cung kính với mình như thế, đơn giản chính là muốn cầm được tấm vé vào cửa kia mà thôi.

Thế là Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Ngươi dựa vào cái gì cho là ta có thể giúp ngươi?”

Hắc Mẫu Đơn rất muốn nói, nhìn ngươi còn trẻ như vậy, bên người còn mang theo tùy tùng, vừa mới đến đã ở nơi đắt đỏ nhất, phía sau không có thế lực cùng bối cảnh mới là lạ, đồ đần cũng có thể nhìn ra nữa là. Đương nhiên là nàng sẽ không nói như thế, trả lời “Đạo gia khí thế bất phàm, nhìn qua liền biết là người có thể giúp được ta.”

Ngưu Hữu Đạo nhịn không được cười phá lên, hỏi “Ở nơi này khách nhân cũng không ít, vì cái gì để mắt tới ta?”
Nhìn người còn non choẹt, chắc chắn kinh nghiệm chưa có nhiều, sẽ dễ thuyết phục hơn, đổi lại là những người khác, sợ là ngay cả cơ hội nói chuyện cũng sẽ không cho, không phải hiện tại chúng ta đang ngồi nói chuyện với nhau đó sao?

Trong đầu Hắc Mẫu Đơn xẹt qua cái ý nghĩ này, bỗng nhiên nhận ra ngay cả mình cũng quá hồ đồ rồi, nhìn vị này giống như là chưa có kinh nghiệm sao? Bên trong ánh mắt kia tỏ ra thâm trầm vô cùng.

“Trực giác, cảm giác, nữ nhân có đôi khi tin tưởng cảm giác của mình.” Hắc Mẫu Đơn cho một câu giải thích như thế.

Ngưu Hữu Đạo lại cười toe toét, nhìn sang thấy bộ mặt Viên Phương xụ lại một đống, hỏi “Lão Hùng, ngươi không vui sao?”

Hắc Mẫu Đơn câm lặng, thế nào lại chơi đánh trống lảng?

Viên Phương muốn nói lại thôi, nhìn thấy Hắc Mẫu Đơn vẫn còn ngồi đây, cuối cùng là không nói ra, lắc đầu.

Ngưu Hữu Đạo hất hất cái cầm về phía Viên Phương nói, “Hắc Mẫu Đơn, ngươi xem, đồng bạn này của ta đối với chuyện của ngươi rõ ràng không cao hứng.”

Viên Phương ngạc nhiên, mắt nhìn sang Hắc Mẫu Đơn, trong lòng nói thầm, không có liên can gì đến nàng mà.

Cầu người tự nhiên là khó khăn, Hắc Mẫu Đơn biết đạo lý này, cười gượng theo, nói: “Đạo gia, chuyện này chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi giúp không công, về sau có chuyện gì chỉ cần phân phó một tiếng, xông pha khói lửa quyết không chối từ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói nghe êm tai, bất quá vô dụng. Đoán chừng không có môn phái nào sẽ vì mấy người không rõ thân phận gánh chịu phong hiểm này a? 10 vạn kim tệ đặt ở chỗ nào cũng không phải là số tiền nhỏ, hay trước tiên ngươi gom góp cho đủ tiền đi đã, nể ngươi khách khí với ta nãy giờ...” Hướng về một bàn thịt rượu chẹp chẹp miệng, nói “Ta có thể tìm giúp ngươi môn phái dẫn tiến.”

Hắc Mẫu Đơn nghĩ thầm, ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy còn cần tìm ngươi à? Cười khổ nói: “Đạo gia, tán tu thật không dễ kiếm tiền, 10 vạn kim tệ đối với chúng ta mà nói, là quá lớn, chúng ta thật sự không bỏ ra nổi. Không bằng như này, chỉ cần sự tình thành công, chúng ta có được điều kiện kinh doanh, nhất định sẽ đưa bù số tiền kia, coi như là tạ ơn, không cần phải trả lại!”

Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Coi như ngươi có thành công, bằng tu vi của các ngươi, một tiểu môn phái mới thành lập, muốn trong vòng ba năm kiếm được 10 vạn kim tệ, có khả năng sao? Trong ba năm nếu như các ngươi lại sụp đổ, thì càng không kiếm được, người bảo đảm cho ngươi chẳng lẽ phải nói là do mình không may? Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút, ngươi có biện pháp gì kiếm được chừng ấy tiền? Mở cửa hàng? Bán cái gì để kiếm được chừng đó tiền? Làm pháp sư tùy tùng? Tạm thời không nói các ngươi có thể cạnh tranh lại được các môn phái khác hay không, chỉ bằng tu vi của các ngươi, thì có thể tìm được người chủ trả thù lao cao sao?”

Hắc Mẫu Đơn cắn cắn môi muốn nói lý do.

Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Ngươi do dự đã nói lên là ngươi không có cách nào, tốt nhất đừng tìm lý do để lừa gạt ta!”

Hắc Mẫu Đơn cắn răng, “Hoàn toàn chính xác, coi như sự tình thành, chúng ta cũng không dám cam đoan trong ba năm sẽ nhất định kiếm được 10 vạn kim tệ. Không bằng như này, Đạo gia, ngươi ra điều kiện, chúng ta nhìn thử xem có thể làm được hay không.”

“Ta ra điều kiện?” Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía nàng, ánh mắt như muốn hỏi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

Hắc Mẫu Đơn gật đầu, “Đạo gia không ngại nói nghe một chút, công việc bẩn thỉu khổ cực đều được hết.”

Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng lên, “Ngược lại là có việc ngươi có thể làm được đó.” Hướng Hắc Mẫu Đơn vẫy vẫy tay.

Lập tức Hắc Mẫu Đơn cõi lòng đầy mong đợi nhích lại gần, nghĩ là hắn muốn nói thầm, ghé tai lại.

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên mặt nàng nhẹ nhàng xoa xoa.

Hắc Mẫu Đơn giật mình, thân thể cấp tốc rụt trở về, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn xem hắn, tựa hồ đoán được hắn muốn nói tới yêu cầu gì.

Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng từ trên xuống dưới xong nói: “Tư sắc cũng không tệ lắm, như vậy đi, ta ở lại đây nửa năm, ngươi ngủ cùng ta nửa năm, chuyện của các ngươi ta sẽ giải quyết giúp.”

Hắc Mẫu Đơn bỗng đứng bật dậy, mặt đầy giận dữ, bất quá cuối cùng cố nén xuống, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Đạo gia, ta bất quá là ‘tàn hoa bại liễu’, mặt hàng như ta sao có thể vào được mắt ngài, sợ là sẽ làm bẩn ngài. Không bằng dạng này, ngài thích cô nương dạng gì cứ việc nói, ta đi tìm giúp ngài.”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ thiếu nữ nhân sao? Nữ nhân làn da đen dễ nhìn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy, chưa ngủ qua, muốn thể nghiệm tươi mới, ta chọn ngươi!”

Viên Phương thần sắc run rẩy, hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng từ bản «Dị Thú Lục» kia luôn, mặt mày đầy cổ quái nhìn xem Ngưu Hữu Đạo.

Hắc Mẫu Đơn cười khan nói: “Đen thì có gì đẹp, nữ nhân trắng trẻo mới đẹp, Đạo gia chớ có nói đùa ta.”

Ngưu Hữu Đạo tỉnh rụi, “Cũng chỉ có điều kiện này, ngươi có đáp ứng hay không hả? Không đáp ứng thì thỉnh tự tiện!”

Hắc Mẫu Đơn trầm mặt xuống, đột nhiên đưa tay ra nói: “Trả biên lai nửa năm tiền phòng lại đây cho ta!”

“Là ngươi chủ động đóng, ta cũng không có miễn cưỡng ngươi.” Ngưu Hữu Đạo liếc xéo sang một bên, chậm rãi nói: “Lão Hùng, tiền này là của nàng hay là của chúng ta?”

Được lắm, 1800 tới tay! Viên Phương mừng rỡ, tìm lại được cảm giác ăn cướp như hồi ở Nam Sơn tự, vỗ bàn đứng dậy, cười he he nói: “Tiền trong túi chúng ta, đương nhiên là của chúng ta, làm sao lại có thể là của người khác được, ai dám trắng trợn cướp đoạt, hỏi thử một chút xem cái khách sạn Yêu Nguyệt này có đồng ý hay không đã!” Nói như đó thật là chuyện đương nhiên vậy.

Hắc Mẫu Đơn kém chút cắn nát hàm răng, chỉ chỉ hai người, “Muốn nuốt tiền của lão nương à, các ngươi thử xem coi!”