Đạo Quân (bản edit)

Chương 133: Bạch Ngọc Lâu




Edit: Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo với Viên Phương đã đi ngủ, hôm nay tất cả mọi người đi nghỉ sớm, ngày mai còn phải xuất phát, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nói là đi ngủ, kỳ thật đều là khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện.

Có Linh Nguyên Đan hỗ trợ, Viên Phương rõ ràng cảm giác được tiến độ tu luyện tăng nhanh.

Đạo lý rất đơn giản, lúc tu luyện ngoại trừ tự thân có thể hấp thu thiên địa linh khí ở bên ngoài, đồng thời hấp thu thêm linh khí bên trong Linh Nguyên Đan nữa, tiến độ không tăng lên mới là lạ.

Mà tiến độ tu luyện của Ngưu Hữu Đạo lại càng nhanh, người khác là hấp thu linh khí rồi chuyển hóa thành bản nguyên để sử dụng, còn hắn lại là trực tiếp đem bản nguyên của Đông Quách Hạo Nhiên dung hợp làm thành của mình.

Sau khi tu vi đột phá đến Trúc Cơ cảnh, hắn rõ ràng cảm giác được tốc độ dung hợp bản nguyên của Đông Quách Hạo Nhiên đột nhiên gia tăng, một đường tu luyện đến nay, đạo truyền pháp Hộ Thân Phù thứ ba đã bị hắn luyện hóa toàn bộ thành của mình, đã bắt đầu luyện hóa đạo thứ tư.

Lúc ở Luyện Khí kỳ luyện hóa hai đạo truyền pháp Hộ Thân Phù liền có thể đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, Ngưu Hữu Đạo đã nhận ra được ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ lượng tích trữ nguyên khí hơn xa Luyện Khí kỳ. Cái này cũng không kỳ quái, có thể lý giải, nếu là tương tự như Luyện Khí kỳ đó mới là chuyện lạ. Nhưng vấn đề là, Ngưu Hữu Đạo đánh giá sơ bộ, không biết luyện hóa hết 30 đạo truyền pháp Hộ Thân Phù trong cơ thể hắn thì tu vi có thể đạt tới đỉnh Trúc Cơ kỳ hay không, đạt tới trung kỳ hẳn là không thành vấn đề đi.

Đông Quách Hạo Nhiên đã là cao thủ Kim Đan kỳ, tuy nhiên lúc truyền pháp cho hắn đã bị trọng thương, tu vi đã bị hao tổn rất nhiều, không có cách nào truyền hết tu vi Kim Đan kỳ sang cho hắn.

Thế nhưng nói đi thì nói lại, nếu như tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên vẫn còn hoàn hảo, vậy liền có nghĩa là không bị gì cả, đoán chừng cũng chẳng có cái dụ truyền pháp này.

Chuyện trên thế gian, cái gọi là có được có mất, chỉ đơn giản là như vậy!

Cốc cốc, có tiếng gõ cửa.

Hai người đang khoanh chân ở trên giường cùng mở mắt ra, đêm hôm khuya khoắt không biết là ai chạy tới gõ cửa nhỉ?

Không cho người ta trực tiếp đi vào, Viên Phương đứng dậy, chạy ra mở cửa xem coi là ai, sau khi trở lại thông báo: “Đạo gia, là tiểu nhị khách sạn, trước đó ở trong đại sảnh thấy đứng ở bên cạnh quầy hàng, nói có chuyện muốn gặp ngài.”

“A, mời tiến vào đi.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, hắn tin tưởng dưới tình huống bình thường cũng không ai dám gây sự ở trong khách sạn Yêu Nguyệt.

Viên Phương quay ra mở cửa, dẫn tiểu nhị đi vào, người đến chính là Lão Cẩu.

Được biết vị này hôm nay diện kiến thành chủ, Lão Cẩu tỏ ra rất khách khí, khom người lại cúi chào, “Khách quan, chưởng quỹ của chúng ta xin mời.”

“Chưởng quỹ?” Ngưu Hữu Đạo nhớ tới hồi sáng có ‘kết giao’, mỉm cười nói: “Không biết triệu kiến có chuyện gì không?”

Lão Cẩu cười nói: “Không phải là triệu kiến gì cả, chưởng quỹ nói là mời khách quan đi qua uống trà.”

“Uống trà?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, tự dưng lại đi mời hắn uống trà? Hắn không tin lắm, nhất định là có chuyện gì đó.

Thả hai chân xuống giường, đứng dậy chỉnh sửa y phục, cười ha ha nói: “Chủ nhân cho mời, chỗ này sao dám không nghe theo chứ.” Phất tay ra hiệu dẫn đường.

Viên Phương tính đi theo, ai ngờ Lão Cẩu lại đưa tay ra cản Viên Phương lại, nói xin lỗi: “Chưởng quỹ nói, chỉ mời một mình khách quan.”

“À!” Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lấp lóe, vừa cười vừa nói: “Được, ngươi liền ở lại đây đi.” Phất tay ra hiệu cho Viên Phương lưu lại.

Viên Phương lập tức lấy bội kiếm của hắn ra, dâng lên, để hắn mang theo phòng thân.

Ngưu Hữu Đạo thuận tay đẩy trở lại, lắc đầu, cứ thế mà đi.

Trong lòng của hắn hiểu rõ, tại khách sạn Yêu Nguyệt này, nếu chưởng quỹ thật sự muốn đối phó hắn, thì có mang kiếm theo cũng vô dụng, chi bằng quang minh lỗi lạc chút.

Hai người đi ra khỏi phòng, Lão Cẩu một đường dẫn đi, dẫn Ngưu Hữu Đạo đi lên tầng cao nhất của khách sạn, gõ gõ cửa phòng chưởng quỹ xong đẩy vào.

Đi vào nhìn thấy chưởng quỹ đã ngồi ở bàn pha trà, Ngưu Hữu Đạo đi tới, hai người nhìn nhau cười một tiếng, chưởng quỹ phất tay cho Lão Cẩu lui ra, lại đưa tay chỉ phía đối diện, ra hiệu mời Ngưu Hữu Đạo ngồi.

Ngưu Hữu Đạo quan sát căn phòng một chút, bày biện rất đơn giản, trong lòng phán đoán nơi đây chắc chỉ là nơi đối phương tạm đặt chân, cũng không phải là nơi ở chính.

Đi tối ngồi xuống đối diện, Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Chưởng quỹ triệu kiến, không biết có gì chỉ giáo?”

Chưởng quỹ chỉ chỉ ấm trà còn chưa sôi, mĩm cười nói: “Uống trà!”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều biết rõ, uống trà chỉ là cái cớ, Ngưu Hữu Đạo chắp tay, “Còn chưa biết tôn tính đại danh của chưởng quỹ.”

Làn da trắng nõn chưởng quỹ vuốt vuốt sợi râu, “Bạch Ngọc Lâu! Người thường xuyên ở trong thành này điều là biết ta.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng vỗ tay, kinh thán nói: “Tên rất hay, tên rất hay!”

Bạch Ngọc Lâu cười ha ha nói: “Không biết Hiên Viên huynh đệ là đệ tử môn phái nào?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói: “Vân du tứ hải tán tu mà thôi.”

“Tán tu?” Bạch Ngọc Lâu cười nghiền ngẫm nói: “Tiện tay tặng người khác 10 vạn kim phiếu, mắt cũng không nháy một chút, cái khí phách này không giống như là tán tu có thể có, phần khí độ này ngay cả Bạch mỗ cũng tự cảm thấy không bằng a!” Lời này rõ ràng có ý nói hắn không tin đối phương là tán tu.

Hành động sau đó càng tỏ ra như thế, lục lấy 10 tấm kim phiếu ra, trực tiếp đẩy tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, đối phương không chịu tiết lộ thân phận thực, tiền này hắn không dám giữ lại.

Hắn liền buồn bực, trước đó mình bị ma xui quỷ khiến hay sao lại đi thu số tiền này, làm cho phải lo lắng đề phòng. Sau đó nghĩ nghĩ lại, mấy trăm hay vài ngàn có thể hắn sẽ không để vào mắt, 1 vạn, 2 vạn hắn cũng có thể lý trí đối mặt, thật sự là đối phương xuất thủ quá độc ác, vung một phát chính là 10 vạn kim tệ, dưới sự đột ngột làm hắn nhịn không được.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Chưởng quỹ, đây là ý gì?”

Bạch Ngọc Lâu: “Lễ quá nặng, ta bất quá chỉ là một chưởng quỹ khách sạn, cũng không giúp được lão đệ cái gì, thật cố nhận lấy thì ngại quá, chịu không nổi!”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được! Đi là đường, gặp gỡ là bằng hữu, chỉ cầu trên đường ít gặp phải trớ trêu, chưa từng nghĩ tới muốn đòi hỏi cái gì, ngoài ra từ trước đến nay chưa từng chủ động tạo thêm phiền phức cho bằng hữu, chưởng quỹ suy nghĩ nhiều rồi. Nếu là ngại tiền này làm phỏng tay, cho rằng có người đang mưu đồ làm loạn, dễ xử lý thôi!”

Hắn thi pháp đưa tay trực tiếp nhấc ấm trà nóng hổi lên, chụp 10 vạn kim phiếu ở trên bàn tính ném vào bên trong lò than.

Đệch! Khóe miệng Bạch Ngọc Lâu giật giật, vội vươn tay ra bắt lấy cổ tay Ngưu Hữu Đạo.

Hai người đối mặt, Ngưu Hữu Đạo từ từ thả ấm trà xuống lại lò than, Bạch Ngọc Lâu cũng chầm chậm buông tay hắn ra, thở dài: “Lão đệ cất lại là được rồi, đốt bỏ 10 vạn kim tệ luôn há không đáng tiếc sao? Bên ngoài có biết bao nhiêu tán tu vì 10 vạn kim tệ mà tốn biết bao nhiêu tâm huyết.”

Hắn xem như phục vị này, 10 vạn kim tệ nói đốt liền đốt.

Đặt kim phiếu lại trên bàn, Ngưu Hữu Đạo đẩy tới trước mặt hắn, mặc cho đối phương xử trí.

Bạch Ngọc Lâu không có tiếp nhận, nhàn nhạt hỏi: “Lão đệ có giao tình với Lưu Tiên tông sao?” Bắt đầu dò xét Ngưu Hữu Đạo.

“Lưu Tiên tông?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, nghĩ là đối phương biết nội tình của mình, âm thầm sợ hãi thán phục.

Cho đến nay người trong tu hành hắn tiếp xúc cũng không nhiều, tự nghĩ là trong cái thành Trích Tinh này sẽ không có ai nhận biết mình mới đúng, xem ra thế lực sau lưng thành Trích Tinh này quả nhiên lợi hại, viễn siêu sự tưởng tượng của hắn, có cơ hội ngược lại phải tìm hiểu rõ liên kết trong đó mới được.

Hắn ẩn ẩn có chút lo lắng, chẳng lẽ Lưu Tiên tông cũng là một trong nhưng thế lực dưới trướng của La Thu ư? Bèn hỏi lại: “Có phải chưởng quỹ nói chính là Lưu Tiên tông của Yến quốc?”

Bạch Ngọc Lâu: “Theo ta được biết, thiên hạ này chỉ có một môn phái gọi là Lưu Tiên tông thôi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngược lại là do ta thiếu kiến thức rồi, Lưu Tiên tông, chưa nói tới có giao tình gì, ngược lại thù thì là có.” Vẫn không muốn lộ ra lai lịch của mình.

“Có thù?” Bạch Ngọc Lâu ngẩng mắt lên, tựa hồ minh bạch cái gì, ấm trà đã sôi, hắn nâng ấm rót cho cả hai xong, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy thái độ của đối phương hắn hiểu là do mình cả nghĩ quá rồi! Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Cũng không có gì, Có mấy tên đệ tự của Lưu Tiên tông chết trên tay ta mà thôi, vì sao chưởng quỹ bỗng nhiên nhắc tới Lưu Tiên tông vậy?”

Bạch Ngọc Lâu đại khái đã hiểu, nhàn nhạt nhắc nhở: “Lão đệ sợ là phải cẩn thận người ở bên cạnh mình một chút.”

Ngưu Hữu Đạo nhắm hai mắt lại, “Vì sao?”

“Người Lưu Tiên tông tiến vào khách sạn, hai người, một người gọi là Hoàng Ân Quý, một người gọi là Thôi Viễn, đều là người của cửa hàng Lưu Tiên tông trong thành này.” Bạch Ngọc Lâu lên tiếng nhắc nhở.

Ngưu Hữu Đạo lập tức bưng trà lên kính hắn, chờ hắn nói tiếp.

Bạch Ngọc Lâu nâng chén lên, húp một ngụm trà nhỏ, nói “Thành Trích Tinh có địa vị siêu nhiên, có một số việc không liên quan đến khách sạn, ta vốn là không nên nhiều lời, nhưng xem ở lão đệ hôm nay làm cho thành chủ cao hứng, ta liền nói nhiều hai câu. Lôi Tông Khang chắc hẳn ngươi đã biết, hồi đêm nay các ngươi còn cùng ăn cơm với nhau đó, sau khi người Lưu Tiên tông vào ở trong khách sạn, đã lén lút gặp Lôi Tông Khang hai lần, một lần là vào ban ngày, một lần là sau khi các ngươi ăn cơm tối không lâu. Tình huống cụ thể ta cũng không biết, trước mắt chỉ có như vậy.”

Đặt chén trà ngang miệng Ngưu Hữu Đạo từ từ hớp hớp từng ngụm, ánh mắt quỷ quyệt lấp lóe, không biết là đang nghĩ gì.

Suy nghĩ một hồi, sau khi tỉnh thần lại, Ngưu Hữu Đạo hai tay nâng chén trà lên, sau đó ngửng đầu uống ực cạn chén trà, xong biểu đạt cám ơn.

Bạch Ngọc Lâu nâng chén trà lên hớp một ngụm, hơi ý tứ hạ chén trà xuống.

Ngưu Hữu Đạo nâng ấm rót đầy cho hắn, “Phần nhân tình này ta nhớ kỹ, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định hậu báo! Mặc kệ chưởng quỹ có xem ta là bằng hữu hay không, ta nói là giữ lời, tuyệt đối không tạo phiền phức gì cho bằng hữu. Đêm nay, nếu bên ta lại có người đi gặp người Lưu Tiên tông, chưởng quỹ bảo tiểu nhị đưa một vò rượu lên phòng của ta có được không? Nếu như là phiền phức, quên đi, coi như ta không nói.”

Bạch Ngọc Lâu không đáp ứng cũng không cự tuyệt, bưng trà chậm rãi thưởng thức, đây cũng là thái độ.

Thế là Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì nữa, đổi chủ đề, “Trà này không tệ...”

Hai người tùy tiện hàn huyên một hồi sau, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy chắp tay xin cáo lui, “Ngày mai ta liền rời khỏi thành Trích Tinh, tại đây xin cáo từ trước một tiếng!”

Bạch Ngọc Lâu giơ chén trà lên, “Không tiễn!”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, quay người đi ra.

Bạch Ngọc Lâu liếc 10 tấm kim phiếu trên bàn, mỉm cười, nói thầm, “Người này có chút ý tứ.”

Cửa mở, Lão Cẩu tiến đến, cũng nhìn thấy được 10 tấm kim phiếu ở trên bàn, kinh ngạc nói: “Đây là?”

Bạch Ngọc Lâu cười ha ha lắc đầu nói: “Ta thấy hắn hôm nay giúp thành chủ vui vẻ, thuận miệng nhắc nhở hắn một chút, ai nghĩ thế mà hắn có thù với Lưu Tiên tông đâu, ném ra 10 vạn kim tệ để biểu thị cảm tạ.”

“A!” Lão Cẩu chậc chậc lưỡi lắc đầu, “Tên này xuất thủ khá hào phóng a!”

Bạch Ngọc Lâu nhặt 5 tấm ra, đẩy tới trước mặt hắn, “Không cẩn thận ‘nhặt’ được một khoản thu nhập thêm, tất cả mọi người vất vả, cầm lấy đi phân cho các huynh đệ đi.”

Lão Cẩu cũng không khách khí, cười hắc hắc cầm lấy, “Vậy ta liền thay mặt các huynh đệ cảm ơn.”

“Đi làm việc của mình cho tốt đi.” Bạch Ngọc Lâu phất phất tay.

Đợi cho Lão Cẩu tươi cười hớn hở rời đi, Bạch Ngọc Lâu mới cầm 5 tấm kim phiếu còn lại trên bàn lên, vung lấy cảm thán một chút, vốn nên là của mình độc chiếm, đảo mắt thiếu mất một nửa rồi.

Bất quá khoản tiền của phi nghĩa như vậy, sau khi chuyển đổi xử lý một chút, đã không còn nỗi lo về sau, coi như tổng quản biết cũng không có gì, hắn an tâm đem 5 tấm còn lại bỏ vào trong túi, trà uống cũng thấy thơm hơn không ít...