Đạo Quân (bản edit)

Chương 134: Tình huống có biến




Edit: Luna Huang

Viên Phương đứng chờ ở trước cửa phòng, từ lúc Ngưu Hữu Đạo được mời đi, hắn liền đứng chờ ở đó.

Ngưu Hữu Đạo trở về, Viên Phương đi theo vào phòng, vừa đóng cửa lại, liền tiến tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đạo gia, không có sao chứ?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Viên Phương có chút khó nói nên lời, trong lòng có chút cảm khái, Hầu Tử có tính cảnh giác rất cao, giỏi về điều tra, nếu là Hầu Tử ở đây mà nói, nếu người xung quanh có chút dị thường nào, đều khó mà qua khỏi ánh mắt của Hầu Tử, đây xem như là sự khác biệt giữa Viên Phương và Hầu Tử đi.

Bất quá hắn cũng không trách Viên Phương gì cả, Viên Phương vẫn còn thiếu khuyết lịch luyện ở phương diện này. Cũng sẽ không đi nhắc nhở gì hết, chờ đến khi chuyện phát sinh, thì tự nhiên có thể để cho đầu óc Viên Phương tỉnh tỉnh lại, lần sau gặp lại chuyện tương tự, Viên Phương cũng không còn thờ ơ nữa, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp đi giám thị, tối thiểu ra cũng phải duy trì được sự cảnh giác.

Có một số việc dù là người có kinh nghiệm đi dạy cũng sẽ không có hiệu quả lớn, phải để cho chính bản thân hắn đi trải nghiệm mới ngộ ra, đây mới chính là lịch luyện.

Phất tay quạt tắt ngọn đèn ở trong phòng, Ngưu Hữu Đạo từ từ đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, chắp tay sau lưng ngắm nhìn đèn đuốc chợp chờn trong cổ thành, vẻ mặt bình tĩnh.

Bên cạnh lại có người lén lút thông đồng với Lưu Tiên tông, đang còn bí mật mưu đồ cái gì thì không cần phải đoán nhiều cũng biết.

Nói là phản bội, sợ là hơi quá chút, mới nhận biết nhau được bao lâu, còn chưa đi cùng một con đường, người ta làm như vậy cũng chưa thể nói là người ta phản bội ngươi, có lẽ tất cả điều là vì bản thân của mình đi!

Chỉ là, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, là Hắc Mẫu Đơn, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm rồi?

Hơi suy nghĩ loại trừ, trên cơ bản hắn có thể khẳng định là, chính mình đi tới thành Trích Tinh rồi mới bị Lưu Tiên tông phát hiện, nếu mà đã sớm phát hiện ra hắn mà nói, sợ là sẽ không để cho hắn đi vào thành Trích Tinh được, đã sớm ra tay lúc hắn đang ở trên đường.

Như vậy việc nhóm Hắc Mẫu Đơn lén lút liên hệ với Lưu Tiên tông, đơn giản chỉ có hai cái khả năng, hoặc là Lưu Tiên tông đang còn bày cái bẫy, cố ý để bọn người Hắc Mẫu Đơn tiếp cận mình, lừa gạt mình, hoặc là sau đó mới đi tìm bọn Hắc Mẫu Đơn.

Sau khi hắn đến thành Trích Tinh, rồi đi vào khách sạn Yêu Nguyệt ở, tới lúc đó mới gặp được bọn người Hắc Mẫu Đơn đang đứng canh ở trước cửa khách sạn, chuyện đó không có khả năng là do Lưu Tiên tông bố trí sẵn được. Nếu là như vậy, có thể loại trừ khả năng Lưu Tiên tông cố ý đặt bẫy để bọn Hắc Mẫu Đơn tiếp cận mình ra, như vậy thì chỉ còn lại một cái khả năng phía sau.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo mới nhàn nhạt lên tiếng, “Đốt đèn.”

Ẩn mình trong bóng tối Viên Phương nhìn ra Ngưu Hữu Đạo có tâm sự, nên không có đi quấy rầy, nghe vậy liền ‘ờ’ một tiếng, đèn trong phòng lần nữa được thắp sáng lên.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra đóng cửa sổ lại, quay đầu lại nói: “Lấy địa đồ ra xem một chút.”

Viên Phương lập tức lấy địa đồ ở trong túi đồ ra, trải rộng ra trên bàn, đứng ở bên cạnh bưng ngọn đèn soi sáng.

Ngưu Hữu Đạo đi đến bên cạnh bàn, tìm ra vị trí thành Trích Tinh ở trên lãnh thổ Triệu quốc, ánh mắt thuận theo con đường hướng Đông Bắc dẫn tới lãnh thổ Hàn quốc, nhìn một chút, sau khi dừng lại tại đó một lúc, lại từ thành Trích Tinh nhìn xuống hướng Đông Nam, rồi dừng lại tại quận Thanh Sơn trên lãnh thổ Yến quốc.

Sau đó, hắn duỗi một ngón tay chỉ xuống địa đồ, vẽ ngón tay dọc theo con đường này một lượt, lại vẽ lui vẽ tới thêm một lượt, tại khu vực lân cận mà con đường này phải đi qua, thì ngừng lại ở một ví trí gọi là huyện Sơn Hồ, ngón tay gõ nhè nhẹ tại vị trí huyện Sơn Hồ hai lần, tựa hồ như hạ quyết tâm.

“Lão Hùng, gọi mấy người bọn hắn lại đến đây một chuyến.” Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ lên tiếng.

Viên Phương đặt ngọn đèn xuống, vừa mới quay người, Ngưu Hữu Đạo lại nói tiếp, “Không cần nói lời thừa thãi, bảo bọn hắn cứ tới đây là được.”

“Được!” Viên Phương bước nhanh rời đi, trong lòng đang còn nói thầm, không biết Đạo gia muốn làm gì.

Viên Phương đi ra ngoài, trực tiếp tới gõ cửa phòng của Hắc Mẫu Đơn, không có tiến vào, đứng ngoài cửa nhắn lại cho Hắc Mẫu Đơn một câu, “Đi gọi người của ngươi, Đạo gia bảo các ngươi đi qua.”

Hắc Mẫu Đơn kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì?”

Viên Phương đáp: “Không biết.” Rồi xoay người đi về.

Hắc Mẫu Đơn đành phải làm theo, chỉ chốc lát sau đã gọi toàn bộ mấy người Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng cùng với Lôi Tông Khang đi qua.

Được biết là Ngưu Hữu Đạo tìm bọn hắn, Lôi Tông Khang không nhịn được hỏi thử, “Lão Đại, đã muộn như vậy còn tìm chúng ta, có chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Hắc Mẫu Đơn lắc đầu.

Mấy người đi tới gõ cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, Viên Phương ra mở cửa dẫn cả bọn đi vào.

Mấy người đi vào trong thì quan sát, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở bên cạnh địa đồ đặt ở trên bàn, cả đám tới vây quanh. Hắc Mẫu Đơn quan sát sắc mặt Ngưu Hữu Đạo, cười nói: “Đạo gia, có cái gì phân phó sao?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn mấy người chung quanh một chút, thở dài: “Ta vừa nghĩ tới một chuyện, sau khi các ngươi đi theo ta, chuyện này tựa hồ làm ra động tĩnh hơi lớn, lúc ra vào khách sạn luôn làm cho một đám người cứ nhìn chằm chằm mãi, ta lo lắng lúc rời đi sẽ bị ‘mấy người trong lòng có quỷ’ để mắt tới.”

Lôi Tông Khang nghe vậy trong lòng giật hột một chút, những người khác thì quay mặt nhìn nhau, hơi gật đầu, cái này cũng đúng, chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Hắc Mẫu Đơn thử hỏi: “Đạo gia, vậy ý của ngài là gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Để cho ổn thoả, ta chuẩn bị thay đổi kế hoạch rời đi một chút, chúng ta sẽ tách ra đi! Vì để tránh cho bị người ta để mắt tới, tất cả mọi người đừng cưỡi ngựa đi, mà là đi bộ, tùy ý chọn một phương hướng bí mật rời đi.”

Hắc Mẫu Đơn gật đầu đồng ý, trên thực tế đây cũng là phương thức rời khỏi thành Trích Tinh của rất nhiều tu sĩ, chung quanh đây có từng dãy núi lớn, trốn vào trong mấy dãy núi đó mượn nhờ địa thế che lấp rồi lặng lẽ rời đi, lại ngụy trang cách ăn mặc thêm nữa, thì giống như là giọt nước giữa biển rộng, người ngoài rất khó có thể phát hiện ra, trừ khi điều động đại lượng nhân thủ vây lại một vòng, nếu không người ngoài rất khó biết được người này sẽ từ hướng nào chạy đi.

Ngưu Hữu Đạo: “Cùng nhau rời đi hết rất dễ bị phát hiện, ngày mai các ngươi lợi dụng đường sông bí mật rời đi, còn ta với Viên Phương sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa, xem tình huống như thế nào rồi sẽ chọn cơ hội bí mật rời đi.”

Cái gọi là đường sông ở đây là do tuyết ở trên đỉnh núi bị tan chảy ra thành nước, hình thành dòng sông ở trong mấy dãy núi, không ít tu sĩ rời khỏi thành Trích Tinh đều là chui vào dòng sông này, lặn xuống dưới sông rồi bơi ra ngoài, sau đó lại tiến vào mấy dãy núi dài đặc chung quanh, người ngoài rất khó phát hiện.
Mấy người quay mặt nhìn nhau, Hắc Mẫu Đơn cau mày nói: “Đạo gia, nếu là như vậy, đằng sau chúng ta làm sao gặp lại nhau được?”

Ngưu Hữu Đạo đưa ngón tay lên trên địa đồ, chỉ xuống một điểm, nói “Huyện Sơn Hồ, chúng ta sẽ hẹn gặp nhau tại khách sạn lớn nhất trong huyện Sơn Hồ.”

Mấy người cùng nhìn xuống, ghi nhớ kỹ, Hắc Mẫu Đơn gật đầu nói: “Được!”

Ngưu Hữu Đạo: “Sự tình cứ quyết định như vậy đi, ngày mai các ngươi còn phải lên đường, đi nghỉ sớm một chút đi.”

Mấy người liền cáo lui.

Đợi cho mấy người rời đi rồi, Ngưu Hữu Đạo bảo Viên Phương cất địa đồ lại, còn mình thì cầm cây bội kiếm lên, rút kiếm ra, ngắm ngía lưỡi kiếm một hồi, lại cầm tấm lụa trắng lên, ngồi dưới ngọn đèn từ từ lau qua lau lại cho sạch, miệng thì thầm: “Giang hồ...”

Mấy người bước ra khỏi gian phòng bên này, lại cùng nhau tụ hội lại ở trong phòng của Hắc Mẫu Đơn, thương nghị việc rời đi một chút, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Thời gian uống hết một chung trà nhỏ, Lôi Tông Khang trở về phòng của mình ngồi tĩnh tọa được một hồi, lại lặng lẽ mở cửa ra, nhìn quanh, sau đó nhanh chóng rời đi.

Xuống lầu, xuyên qua khu vườn, đi lên lầu đối diện, không có gõ cửa, trực tiếp mở cửa tiến vào phòng của Thôi Viễn.

Thôi Viễn cũng vừa mới trở về không bao lâu, còn đang nghĩ tối nay đi tìm Lôi Tông Khang, không nghĩ tới Lôi Tông Khang lại chủ động tìm tới cửa, cho nên có chút ngoài ý muốn, vừa thấy mặt liền hỏi: “Tình huống có biến hả?”

Lôi Tông Khang gật đầu, “Thôi gia anh minh, tình huống đích thật là có biến, Ngưu Hữu Đạo thay đổi kế hoạch rời đi, chuẩn bị chia thành từng nhóm rời đi...” Đem bố trí vừa rồi của Ngưu Hữu Đạo kể lại.

Thôi Viễn thầm nói: “Tên này thật đúng là quá cẩn thận.”

Lôi Tông Khang: “Thôi gia, ngày mai chúng ta phải rời đi trước, không còn ở bên cạnh hắn, nếu có tình huống gì khác xảy ra, sợ là không thể kịp thời báo cáo được, cũng sẽ không biết được đường đi của hắn đâu.”

“Bí mật rời đi là chuyện trong dự liệu, không có gì lạ hết! Cho nên ta đã mang theo vật này tới đây.” Thôi Viễn cười lạnh một tiếng, lấy ra một cái túi thơm, đưa cho hắn, “Ngươi mang theo thứ này ở trên người để dự phòng.”

Lôi Tông Khang nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy bên trong túi có một số hạt nhỏ nhỏ màu vàng nhạt như hạt đậu nành, bên ngoài bọc một lớp sáp mỏng, bèn ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”

Thôi Viễn: “Sau khi bóp vỡ lớp sáp, nó sẽ tỏa ra một mùi hương kì lạ, để cho bên ta dễ dàng truy tìm tung tích của ngươi, ngươi tùy thời bố trí ở trên đường đi, ta bên này sẽ tự có biện pháp truy tìm.”

Lôi Tông Khang kỳ quái nói: “Ta với tên đó đã tách ra hành sự, địa điểm gặp mặt cũng đã định là ở huyện Sơn Hồ, cớ gì Thôi gia còn muốn truy tìm tung tích của ta nữa?”

Thôi Viễn: “Vạn nhất hắn lại thay đổi kế hoạch, không gặp lại ở huyện Sơn Hồ nữa thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lúc đi đường ngươi còn có thể yên lặng rời đi như hiện tại được sao? Lúc đi đường còn muốn chạy đi liên lạc với chúng ta thì không tiện lắm. Kẻ này đã nhiều lần thoát khỏi bị truy sát, có thể thấy được là hắn rất xảo trá, không thể không đề phòng, ngươi mang vật này theo trên người để phòng bị trước cũng không có hại gì!”

Lôi Tông Khang minh bạch, khẽ gật đầu.

Thôi Viễn tươi cười niềm nở, vỗ vỗ bả vai hắn, “Sư thúc ta đã đưa tin báo cáo sư môn, sẽ cực lực tranh thủ giúp các ngươi dẫn tiến với đảm bảo.”

Lôi Tông Khang cũng không biết đối phương có phải là lấy chuyện này ra lừa phỉnh hắn hay không, Lưu Tiên tông sao có thể vì mấy tên tán tu như bọn hắn mà đi để ý đến chuyện này được, không giúp bọn hắn, bọn hắn cũng không dám nói cái gì. Cho nên đối với chuyện này, kỳ thật hắn cũng không ôm hy vọng gì, hắn chỉ hi vọng là giúp cho bên này thoát khỏi phiền phức mà thôi, như Lưu Tiên tông thật bị ‘thiện tâm’ bùng phát, thì cũng chỉ xem như là việc vui ngoài ý muốn mà thôi.

Với hắn mà nói, sự tình rất rõ ràng, ngay từ lúc Lưu Tiên tông tìm tới một khắc kia liền bắt đầu, hắn không có lựa chọn nào cả, không đáp ứng thì có thể tưởng tượng ra được hậu quả, Lưu Tiên tông có thể buông tha hắn sao? Có thể buông tha cho bọn hắn sao?

Nhưng hắn vẫn phải giả bộ mừng rỡ, chắp tay nói: “Thôi gia yên tâm, Lôi mỗ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng!”

“Tốt! Ngươi quay về lại nhanh đi, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Thôi Viễn tỏ ra hòa khí nhắc nhở.

Sau khi hai người tách ra, Lôi Tông Khang lặng lẽ trở về phòng của mình, còn Thôi Viễn sau đó lại rời đi khách sạn Yêu Nguyệt...

Tầng cao nhất khách sạn, Lão Cẩu xuất hiện, lần nữa gõ cửa phòng chưởng quỹ.

Bạch Ngọc Lâu chưa đi nghỉ ngơi, mà còn bày bàn tính ra, xem lại sổ sách, dưới ánh đèn lóc cóc tính toán.

Trong lòng có việc, không quá an tâm, cho nên chưa có đi nghỉ ngơi, ai bảo thu tiền của người ta, sự tình người ta nhắn nhủ, hắn vẫn phải đi chú ý một chút.

Lão Cẩu đi đến bên cạnh, bẩm báo: “Chưởng quỹ, Lôi Tông Khang lại đi vào phòng của Thôi Viễn, sau khi tách ra, Thôi Viễn lại trở về cửa hàng của Lưu Tiên tông.”

Bạch Ngọc Lâu ừm, “Biết rồi.”

Chờ đến khi Lão Cẩu rời đi, âm thanh tính toán lốc cóc mới dừng lại, Bạch Ngọc Lâu dựa vào lưng ghế, nói thầm, “Thật đúng là bị hắn đoán trúng, liệu sự rất chuẩn nha, làm cái quỷ gì...”

Duỗi lưng một cái, đứng dậy rời khỏi phòng, chắp tay sau lưng từ từ đi xuống đại sảnh khách sạn.

Thấy hắn tới, tiểu nhị canh trực đứng dậy, cười ha ha nói: “Chưởng quỹ, đã muộn thế này rồi, vẫn chưa nghỉ ngơi a.”

Bạch Ngọc Lâu lạnh nhạt nói: “Tính toán sổ sách một hồi, mệt nên đi ra ngoài thư giãn, chỗ này không có chuyện gì chứ?”

Tiểu nhị nói: “Rất tốt, không có chuyện gì cả.”

Bạch Ngọc Lâu gõ tay xuống quầy nói, “Vừa gặp phải khách nhân phòng Ất Tử, nhờ ta nhắn giúp đem lên cho một vò rượu.”

“Được, cái này để ta đem lên.” Tiểu nhị gật đầu đáp ứng.