Đạo Quân (bản edit)

Chương 135: Lại thay đổi chủ ý rồi?




Edit: Luna Huang

Đặt vò rượu ở trên quầy, tiểu nhị phất tay gọi một tên tiểu nhị khác trong đại sảnh tiến đến, căn dặn tiểu nhị căn phòng cần đưa lên.

Bạch Ngọc Lâu thì chậm rãi quay người đi từ từ ra khách sạn, đứng trên bậc thang ngoài cửa, chắp tay sau lưng nhìn lên tinh không mênh mông, tâm tư bất định.

Người bên cạnh Hiên Viên Đạo lén lút liên hệ với người của Lưu Tiên tông, mà bản thân Hiên Viên Đạo cũng đã bắt đầu âm thầm ra tay, ngay cả người đứng xem như hắn cũng bị cuốn vào một tay, tinh không đêm nay, khách sạn đêm nay tựa hồ cũng trở nên có chút kỳ lạ, tên Hiên Viên Đạo kia bảo ngày mai sẽ đi, hi vọng đêm nay đừng có chuyện gì xảy ra mới được.

Bầu trời đêm sao dày đặc không ngừng lấp lóe, đèn đuốc cổ thành chập choạng thê mỹ, núi cao đêm khuya lạnh lẽo.

Ban đêm yên tĩnh đến lạ kỳ, còn trong lòng hắn, dưới sự yên tĩnh này là mưa gió quỷ quyệt...

“Huyện Sơn Hồ?”

Trong cửa hàng Lưu Tiên tông, nghe Thôi Viễn bẩm báo lại, chưởng quỹ Cao Túc Thông nhíu mày nói thầm, quay đầu qua Hoàng Ân Quý nói: “Lấy địa đồ ra xem một chút.”

Hoàng Ân Quý đi vào trong, chỉ chốc lát sau mang ra một phần địa đồ, đặt trên quầy mở ra, ba con Nguyệt Điệp dựng thẳng cánh đậu trên một sợi tơ ở trên, chiếu cả một khu vực bên dưới sáng trưng, không cần thêm ngọn đèn nào nữa.

Ba người vây quanh bản đồ tìm kiếm một hồi, Thôi Viễn chỉ vào một chỗ nói: “Chỗ này, sư thúc, huyện Sơn Hồ ở nơi này.”

Ba người cùng tập trung nhìn vào một nơi, Hoàng Ân Quý sờ sờ cằm suy nghĩ nói: “Hẹn nhau ở trong này... Tên này từ Kim Châu chạy tới thành Trích Tinh, bây giờ lại muốn đi huyện Sơn Hồ, hắn đây là muốn đi đâu vậy?”

Cao Túc Thông di chuyển địa đồ một chút, dọc theo con đường hướng Đông Nam nhìn tới, tựa hồ hiểu ra cái gì, ngón tay chỉ vào huyện Sơn Hồ nói: “Đúng rồi, không có gì sai, trừ phi hắn đi bộ băng rừng núi thẳng một đường, hoặc là đi đường vòng, nếu không muốn trở về Kim Châu hoặc về huyện Thương Lư, sẽ phải đi qua huyện Sơn Hồ, hắn cưỡi ngựa trở về tất nhiên phải đi qua nơi này.”

Hai người dựa theo lời hắn nói nhìn lại lộ tuyến, bừng tỉnh đại ngộ, Thôi Viễn nói: “Xem ra là đến thành Trích Tinh để mua sắm đồ, sau khi đi ra ngoài dạo một vòng vẫn phải về lại bên Thương Triều Tông.”

Hoàng Ân Quý hừ lạnh nói: “Thương Triều Tông bảo cái gì là cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đơn giản là làm bộ ra ngoài để thoát khỏi trách nhiệm, miễn cho có người mượn cớ, hắn tiếp tục câu kết với Thương Triều Tông cũng không có gì lạ.” Ngẩng đầu lên nhìn Cao Túc Thông, nói “Sư thúc, không thể để cho hắn lui về phía Thương Triều Tông, nếu không ở đó có Thiên Ngọc môn che chở, chúng ta muốn ra tay liền sẽ gặp khó khăn.”

Kỳ thật trong lòng mấy người Lưu Tiên tông đều hiểu, mấy người Lưu Tử Ngư tuy nói là chết tại trên tay Ngưu Hữu Đạo, nhưng trên thực tế người ra tay giết hại chính là bọn người Bạch Diêu của Thiên Ngọc môn, nhưng mà Lưu Tiên tông không thể trêu vào Thiên Ngọc môn, chỉ có thể tìm hắc thủ phía sau màn là Ngưu Hữu Đạo này để tính sổ sách, huống chi ý tứ của Tống gia cũng là như vậy.

Thôi Viễn: “Hiện tại điểm mấu chốt là, hắn lại để bọn người Hắc Mẫu Đơn đi trước, thám tử chúng ta xếp vào bên cạnh hắn cũng không còn cách nào nắm giữ được hành tung của hắn nữa, ai cũng không biết hắn sẽ ra đi lúc nào cả, có thể đêm nay lén lút chạy đi cũng có...” Chỉ chỉ huyện Sơn Hồ, “Chúng ta cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ hắn tự chui đầu vào lưới.”

Cao Túc Thông nhìn chằm chằm địa đồ thở dài: “Liền chạy một chuyến đi, tóm lại không thể để cho hắn chạy nữa, nếu chỉ có mỗi hắn với con hùng yêu kia còn để cho chạy thoát, sư môn là không có cách nào bàn giao cho Tống gia, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào bàn giao với sư môn.”

Hắn đưa tay chỉ chỉ hai người, “Hai người các ngươi, một đứa ở lại của hàng tọa trấn, duy trì liên hệ với sư môn, một đứa thì tiếp tục về lại khách sạn nhìn chằm chằm, có biến cố gì thì kịp thời báo cáo, còn ta tự mình mang theo bốn người khác đi huyện Sơn Hồ một chuyến, lần này nhất định phải đem kẻ này giải quyết.”

Hoàng Ân Quý vội nói: “Chỉ là một tên Ngưu Hữu Đạo, chuyện vặt này sao có thể để sư thúc tự mình đi làm, để chúng ta đi giải quyết là được rồi.”

Cao Túc Thông lắc đầu nói: “Không có gì là chuyện vặt hay không là chuyện vặt, nếu lại để cho hắn chạy thoát, Lưu Tiên tông không gánh nổi người kia, nếu không phải do sư môn cách quá xa, không điều động nhân thủ kịp, ta chắc chắn đã xin mời sư môn tăng nhân thủ tới hiệp trợ, bảo đảm vạn vô nhất nhất. Cho nên, lần này chẳng những ta muốn đích thân xuất mã, còn muốn đi tìm chưỡng quỷ Linh Tú sơn cùng với Phù Vân tông, tập trung nhân thủ đồng loạt ra tay, lần này phải bày bố thiên la địa võng ở huyện Sơn Hồ, một phát tóm được hắn, không để xảy ra sơ xót!”

Hai người nhìn nhau, Linh Tú sơn cùng với Phù Vân tông cũng xem như là một phương thế lực khác của Tống gia, bình thường giữa ba phái chưa nói tới có quan hệ tốt bao nhiêu, thậm chí còn có cạnh tranh nữa. Bất quá nói đi thì nói lại, đối với chuyện này, chắc hẳn Linh Tú sơn cùng với Phù Vân tông không dám không tận lực, Tống Cửu Minh mặc dù xuống đài, thế những có tin đồn, Đại Tư Không Đồng Mạch y nguyên vẫn thường hay triệu kiến, bởi vậy có thể thấy được một chút, lúc nào Tống Cửu Minh cũng có thể sẽ tái xuất, không ai dám khinh thị.

Lần này sư thúc lại đi mời hai phái này hiệp trợ, thật đúng là xem trọng, để cho hai người có cảm giác như là ‘chuyện bé xé ra to’ vậy.

Nếu Cao Túc Thông đã nói đến như vậy, hai người cũng chỉ có thể tuân mệnh nghe theo.

Cao Túc Thông viết một tờ mật báo, bảo người đem một con Kim Sí đến, lần nữa phát tin tức báo tình huống cho Lưu Tiên tông biết.

Sau đó Cao Túc Thông mang theo bốn tên đệ tử đứng dậy, xuất phát ngay trong đêm, giống như Thôi Viễn nói vậy, không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ rời đi lúc nào, cũng có khả năng đêm nay lén lút rời đi, nên bọn hắn muốn đi tới huyện Sơn Hồ trước để tiến hành bố trí.

Mấy người mang theo hai con Kim Sí, lặng lẽ rời khỏi cửa hàng từ cửa sau, rồi đi thẳng đến cửa hàng Linh Tú sơn và Phù Vân tông, rất nhanh tập hợp được 12 người rời khỏi thành Trích Tinh...

Bên cạnh ngọn đèn, Ngưu Hữu Đạo vẫn cứ mân mê thanh kiếm kia.

Viên Phương không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm gì, cứ cầm thanh kiếm lau tới lau lui như vậy, cảm giác Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đến lạ thường, hay là lần đầu tiên hắn thấy Ngưu Hữu Đạo như vậy.

‘Cốc cốc’ có tiếng gõ cửa, Viên Phương đứng dậy ra xem tình huống.

“Khách quan, rượu của ngài tới.”

“Rượu? Chúng ta không có gọi rượu a!”

Đang nâng kiếm lau lau Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng, “Là ta gọi.”

Sau đó có tiếng mở cửa, đóng cửa, Viên Phương cầm vò rượu đi tới, đặt ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, kỳ quái nói: “Đạo gia muốn uống rượu hả?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Cho ngươi uống đó.”

“Ha ha, Đạo gia, đừng đem ta ra đùa giỡn chứ, ngài biết ta không uống rượu mà, bình thường là vì để che giấu thân phận làm bộ uống một chút thôi.”
“Ngươi làm yêu tinh kiểu gì không biết, rượu không uống, thịt không ăn, không uống thì để đó.”

Ngưu Hữu Đạo không sao hết nói, ánh mắt đang nhìn chằm chằm lưỡi kiếm lúc này mới chuyển sang nhìn vò rượu, trong mắt hiện lên chút lạnh lẽo.

Kiếm trong tay chợt lóe lên, xoẹt một tiếng tra lại vào bao, ném kiếm sang một bên, vung tay áo lên quét ra một đạo kình phong, đèn tắt ngóm, ở trong bóng tối cho một câu, “Đi nghỉ sớm đi.”

Vừa đang còn cười nói, đột nhiên tối thui, Viên Phương rất là im lặng.

Vẫn là thời gian hắn đi theo Ngưu Hữu Đạo hơi ngắn chút...

Sáng sớm hôm sau, mấy người cùng dùng bữa sáng trong khách sạn, sau đó ai về phòng nấy.

Chưa đầy một lát sau, đám người Hắc Mẫu Đơn đã chuẩn bị xong, đi tới chỗ của Ngưu Hữu Đạo, gõ cửa đi vào, xin cáo từ trước.

“Đạo gia, chúng ta đi trước một bước, tới huyện Sơn Hồ đợi ngài.” Mấy người Hắc Mẫu Đơn cùng chắp tay cáo từ.

Đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía này Ngưu Hữu Đạo từ từ quay lại, chống kiếm ở trước người, nói với Viên Phương: “Đi thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng trả phòng, cùng đi luôn.”

“...” Mấy người Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, vừa rồi cùng dùng bữa sáng còn không có ý đi cùng, hiện tại sao lại thay đổi chủ ý rồi?

Lại thay đổi chủ ý rồi? Viên Phương khó hiểu nói: “Đạo gia, không phải nói chúng ta ở lại vài ngày sao?” Câu hắn hỏi cũng là nghi hoặc của mấy người.

Ngưu Hữu Đạo: “Ta nghĩ lại, tựa hồ cũng không cần thiết phải phiền toái như vậy, chỉ cần bí mật rời khỏi đây, sẽ không có vấn đề lớn gì cả, mọi người cùng nhau đi, trên đường có gì cũng chiếu cố lẫn nhau tốt hơn.”

Mấy người quay mặt nhìn nhau, Lôi Tông Khang hỏi thử, “Đạo gia, vậy chúng ta có cần phải đi huyện Sơn Hồ nữa không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không cần phải tìm ‘gặp nhau’ nữa, bất quá vẫn phải đi qua huyện Sơn Hồ.” Phất tay ra hiệu Viên Phương thu dọn đồ đạc nhanh lên.

Viên Phương ‘À’ một tiếng, kỳ thật cũng không có gì cần phải thu thập, gói hết trong cái bao, vác lên trên người, coi như xong xuôi.

Cả bọn ra khỏi phòng, đi thẳng xuống lầu, ra tới đại sảnh khách sạn để trả phòng.

Thôi Viễn đang ngồi ung dung uống trà trong khu vườn cũng chú ý tới bọn hắn, uống trà chỉ là ngụy trang, giám thị mới là thật, nhìn thấy Viên Phương cũng đeo cái bao trên lưng, bèn sửng sốt.

Ánh mắt cấp tốc nhìn chăm chú về phía Lôi Tông Khang, Lôi Tông Khang cùng với ánh mắt của hắn giao nhau, bên cạnh có người, cũng không dám truyền lại tin tức gì rõ ràng, chỉ cho hắn một cái ánh mắt không biết hắn có hiểu hay không nữa.

Đi vào đại sảnh, Viên Phương tự nhiên lấy tấm biên lại 1800 kim tệ kia ra, ‘dư thối thiếu bù’ nha, số tiền này đối với người yêu thích tiền tài như hắn mà nói, không có khả năng ném đi a.

Bạch Ngọc Lâu đang ngồi ở phía sau quầy đứng lên, cũng không tự mình làm, ra hiệu cho tiểu nhị ơ bên canh đi tới.

Kết toán xong xuôi, tiểu nhị hỏi: “Muốn đi đường công khai hay là đi đường bí mật?”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Bí mật!”

Tiểu nhị lập tức gọi người đến dẫn đi.

Bạch Ngọc Lâu chắp tay với cả nhóm nói: “Chư vị khách quý đi thong thả!” Cùng với ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo giao nhau một cái, mặt ngoài cũng nhìn không ra hai người có bất cứ dị thường nào.

Một tiểu nhị dẫn đám người từ rời đi từ bên hông đại sảnh, tiến vào một cái hành lang xây kín, cuối cùng chui vào trong một cái sườn núi, thuận theo bậc thang bước xuống.

Đi được một đoạn khá xa, nghe được tiếng nước chảy ào ào vọng lại.

Lại thấy ánh mặt trời, mọi người đã xuất hiện ở lối ra ở dưới đáy của một sơn động trong sườn núi, trước mắt là một dòng sông chảy xiết, trùng hợp là chỗ giao nhau của 2 nhánh sông, bọt nước tung tóe. Nghe nói chung quanh có người thành Trích Tinh trấn giữ, phòng ngừa có người lén lút từ đường này chui vào. Chí ít ở chỗ cửa ra này, cả đám liền thấy được một tên tu sĩ đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên một bệ đá.

Sau khi tiểu nhị thương lượng với tu sĩ kia xong, mới cho đi.

Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ hướng hạ du, ra hiệu mấy người nhảy xuống, mấy người gật đầu, thi pháp bao phủ nguyên khí toàn thân, cùng lúc nhảy vào dòng nước chảy xiết, biến mất ở trong đó.

Vừa vào trong nước, trên cơ thể mấy người giống như có bọt khí quấn quanh vậy, cấp tốc theo dòng nước chảy trôi xuống.

Từ giờ trở đi, mấy người xem như đã thoát khỏi sự che chở của khách sạn Yêu Nguyệt, nếu lại xảy ra chuyện gì, khách sạn Yêu Nguyệt sẽ không chịu trách nhiệm.

Bất quá dưới tình huống thông thường, đi bằng đường sông này rất ít khi xảy ra chuyện.

Cái đường sông trong hạp cốc này nước chảy rất siết, rất ít người có thể chịu đựng được dòng nước chảy siết mà núp ở trong đây thời gian dài, ở trong dòng nước này tầm nhìn cũng giảm đi, mà tu sĩ lui tới trong đường sông này cũng rất nhiều, tùy tiện chặn đường rất dễ phát sinh hiểu lầm, trừ phi thăm dò được thời gian cụ thể người rời khỏi khách sạn, thì may ra có khả năng mai phục thành công. Lại thêm hạ du có rất nhiều nhánh sông, không biết rõ người đi nhánh nào lại càng thêm khó phục kích.

Mấy nhánh sông nhỏ ở đường sông có *lưu vực cũng rất dài, người bên ngoài không dễ phát hiện ra người bên trong sẽ lên bờ ở đâu, một khi lên bờ rồi, mượn nhờ mấy khe rãnh ngang dọc trong dãy núi, rất thuận tiện để tiềm hành rời đi, đích xác không dễ bị người phát hiện ra.

Không nắm giữ được tình huống cụ thể, lại không có số lượng lớn nhân thủ để ‘giăng lưới’ ra bắt mà nói, rất khó bắt được người nào ở đây, đây cũng là nguyên nhân vì sao thành Trích Tinh lại có thể trở thành một trong những nơi được tu sĩ các phương thích tụ tập để giao dịch.