Đạo Quân (bản edit)

Chương 139: Trận chiến trên đồi




Edit: Luna Huang

Phun ra hết mấy thứ này xong, trong chốc lát khí tức của Lôi Tông Khang cũng đã thông suốt, từ từ đứng thẳng người lên, cùng ba người Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau.

Cuối cùng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhóm Hắc Mẫu Đơn, từ từ quay người, đi về phía con ngựa của mình, trèo lên, phóng ngựa chạy được mấy bước lại quay trở về, bỏ qua Ngưu Hữu Đạo, đi tới trước mặt ba người Hắc Mẫu Đơn, lấy ra một cái túi thơm nho nhỏ ném cho Hắc Mẫu Đơn, nói với ba người: “Đây là Hương Nhị mà Lưu Tiên tông đưa cho ta, trên đường đi ta đã rải xuống để chỉ dẫn, đoán chừng bọn hắn đã sắp đến, các ngươi nhanh chóng rời đi nơi này.”

Ba người quay lại nhìn nhau, cùng chắp tay, im lặng, bảo trọng!

Lôi Tông Khang thúc ngựa quay đầu, xông ra khu vực rừng núi.

Ngưu Hữu Đạo gọi Viên Phương tới, bảo hắn đưa ba tấm văn tự bán thân ra, nghiêng đầu nói: “Đi ra kiểm tra thử một chút.”

Viên Phương ‘dạ’ một tiếng, tung người bay ra ngoài, ẩn thân trên ngọn đồi, quan sát mấy khu vực trống trải bên ngoài.

Lật lật ba tấm văn tự bán thân ra xem một lượt, Ngưu Hữu Đạo thuận tay đưa cho Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên đưa tay ra nhận, “Đạo gia, đây là...”

Ngưu Hữu Đạo: “Giữ giúp ta, đừng quăng đó.”

Ba người sửng sốt, quay lại nhìn nhau, có ý gì đây?

Mà lúc này, Viên Phương cũng nhẹ nhàng bay trở về, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Đạo gia, có người đến, hình như Lôi Tông Khang cũng đang đi gặp bọn hắn, có thể là người của Lưu Tiên tông, chúng ta đi nhanh thôi!”

Ngưu Hữu Đạo cấp tốc nhún người bay lên, lướt về phía ngọn đồi.

Bọn người Hắc Mẫu Đơn đuổi theo, thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn muốn quan sát người đến, Hắc Mẫu Đơn sốt ruột nói: “Đạo gia, đi nhanh thôi! Để bị phát hiện sẽ không đi được nữa.”

Ngưu Hữu Đạo cũng không có hốt hoảng hay có ý định rời đi, tiếp tục quan sát thật kỹ.

Hắn không cho rằng bị phát hiện sẽ không đi được, hắn biết rõ Lôi Tông Khang là gian tế mà còn dám mang theo cùng đồng hành, không phải là không có nguyên nhân, để Lôi Tông Khang tiết lộ việc hắn muốn đi huyện Sơn Hồ chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Hắn đoán chừng một khi Lưu Tiên tông biết được tung tích của hắn, tuyệt đối sẽ không muốn để cho hắn dễ dàng chạy thoát lần nữa, ở Kim Châu, dưới tình huống có nhiều cao thủ như vậy mà Tống Long vẫn bị chết ở trên tay hắn, hắn không tin Lưu Tiên tông còn dám ứng phó qua loa, tất nhiên là sẽ triệu tập lực lượng mạnh nhất hiện có đi trừng trị hắn.

Nói cách khác, khi hắn mang theo bọn Lôi Tông Khang rời đi khách sạn Yêu Nguyệt, trong lòng cũng đã có nắm chắc một chút.

Đương nhiên, mọi việc đều sẽ có ngoài ý muốn xảy ra, thật ra biện pháp ổn thỏa nhất là trực tiếp đi tìm người Thiên Ngọc môn hoặc người Vạn Động Thiên Phủ ở thành Trích Tinh hỗ trợ. Hắn không đi tìm là có hai nguyên nhân, một là không biết Thiên Ngọc môn hoặc Vạn Động Thiên Phủ có coi chuyện này là chuyện của bọn hắn hay không, hai là hắn không muốn bại lộ mục đích của chuyến đi này, ngay cả phía Hải Như Nguyệt hắn cũng đã thông báo, đừng cho Vạn Động Thiên Phủ biết, bởi vì có chút trách nhiệm sợ là Vạn Động Thiên Phủ cũng không muốn gánh chịu.

Trước mắt chính là một cái ngoài ý muốn đó, hắn cũng không nghĩ tới Lưu Tiên tông sẽ lấy phương pháp dùng chim Tầm Hương này để truy tìm.

“Nhìn thử coi là người nào đến vậy.” Ngưu Hữu Đạo quay qua bọn Hắc Mẫu Đơn dặn dò một chút.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn nheo mắt nhìn lại, khoảng cách có chút xa, không thể thấy rõ.

Sáu người cưỡi ngựa trên thảo nguyên chạy tới vẫn chưa hay biết gì cả, chim Tầm Hương đã hạ xuống đậu trên vai Thôi Viễn, không chịu đi tìm nữa, tựa hồ bởi vì dấu vết của Hương Nhị chỉ dẫn đến đây liền biến mất.

Sáu người nhìn quanh, không biết bọn Ngưu Hữu Đạo đã đi hướng nào, nếu là chiếu theo đường đi từ nãy giờ, bọn hắn hẳn là sẽ tiến vào vùng rừng núi phía trước, thế nhưng Hương Nhị dẫn đường đột nhiên bị gián đoạn, làm cho mấy người hoài nghi có phải là đã xảy ra biến cố gì rồi hay không.

Thật tình không biết là, bởi vì sau khi Ngưu Hữu Đạo tiến vào vùng rừng núi phía trước này, đột nhiên dừng lại xuống ngựa, nhất thời ở trước mắt mấy người Lôi Tông Khang không kịp làm tay chân.

Sáu người đang còn thương nghị, đột nhiên trong rừng núi phía trước có một người cưỡi ngựa xông ra, thu hút sự chú ý của sáu người.

Lôi Tông Khang phóng ngựa ra cũng nhìn thấy bọn hắn, dứt khoát chạy thẳng về phía bọn hắn, sau khi chạy tới gần hơn một chút, thì nhận ra Hoàng Ân Quý cùng với Thôi Viễn ở trong 6 người, 4 người còn lại hắn cũng nhận biết.

Sáu người quan sát hắn chạy tới gần, thấy ống tay áo của hắn bị rách, trên người còn có vết máu, bộ dạng chật vật không chịu nổi, Hoàng Ân Quý trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lôi Tông Khang lắc đầu: “Lúc ta làm chân tay bị bọn hắn phát hiện, may mắn mấy huynh đệ trước kia niệm tình cũ, ngăn cản Ngưu Hữu Đạo giúp ta, ta mới thoát thân được.”

Hoàng Ân Quý vội hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu?”

Lôi Tông Khang xoay tay lại chỉ phía sau, “Ngay tại trong rừng núi phía trước, cũng không biết đã đi hay chưa!”

“Đi!” Hoàng Ân Quý vung tay lên, từ trên lưng ngựa nhảy lên, dẫn đầu bay tới trước, mấy người còn lại cũng nhảy lên bay đi theo.

Lôi Tông Khang do dự một chút, cũng phi thân bay đi theo.

Nhìn thấy khoảng cách bay lượn của mấy tên đang tới, rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng được bỏ xuống, hắn lo lắng sẽ có ngoài ý muốn xảy ra, sợ kẻ chạy tới lại là một cao thủ chí mạng, hiện tại xem ra, tựa hồ không cần thiết phải hoảng sợ bỏ chạy rồi.

“Hai tên phía trước chính là Hoàng Ân Quý, Thôi Viễn; Sát phía sau là hai đệ tử Linh Tú sơn, Liệt Chiến Binh cùng với Diêu Hữu Lượng; Hai tên sau cùng là đệ tử Phù Vân tông, Phương Đức cùng với Phương Thiếu Quần.” Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng nhắc nhở, sau khi thấy rõ người tới, nàng tựa hồ cũng yên tâm hơn.

Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng nhịn không được nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, nãy hắn có nói là có thể lưu lại được mấy người bọn hắn, chắc cũng không sợ những người này a?

Chỉ là mấy người có chút không rõ, Lôi tông Khang cũng cùng quay trở về là có ý gì, là bị ép buộc, hay là đã nhập bọn với mấy tên Lưu Tiên tông kia luôn rồi?

Đạt được xác nhận, Ngưu Hữu Đạo không ẩn núp nữa, nhún người nhảy ra, chống kiếm đứng ở trên sườn đồi, chờ đợi!

Viên Phương cảnh giác bọn người Hắc Mẫu Đơn, cũng đi theo ra ngoài.

Nhóm Hoàng Ân Quý bay lượn đến chân đồi thì dừng lại, nhìn thấy bọn Ngưu Hữu Đạo ở trên sườn đồi, không nghĩ tới mấy tên này chẳng những không bỏ chạy, còn dám công khai lộ diện chờ đợi bọn hắn.

Hoàng Ân Quý, Thôi Viễn trở tay lại rút cặp nguyệt luân ra cầm trên tay.

Liệt Chiến Binh, Diêu Hữu Lượng rút cây roi bằng kim loại cột ở trên eo ra.
Phương Đức và Phương Thiếu Quần cùng rút kiếm ra, Lôi Tông Khang đi theo phía sau cũng rút kiếm ra.

Hoàng Ân Quý cầm nguyệt luân chỉ quát, “Ngưu Hữu Đạo, khoanh tay chịu trói, còn có thể ít phải chịu đau đớn!”

Hắn vừa mới dứt lời, Lôi Tông Khang ở phía sau đột nhiên mặt tỏ ra dữ tợn, huy kiếm liên tục bổ sang hai bên.

Ở khoảng cách gần như thế, Phương Đức cùng với Phương Thiếu Quần bị chém cho trở tay không kịp.

“Á!” Bên hông Phương Đức phọt máu, kém chút bị chém đứt đôi, hét thảm lên một tiếng.

Gặp ám sát từ phía sau Phương Thiếu Quần vội vàng nghiêng người né tránh, y phục bên hông bị cắt một đường, máu chảy ra, nhưng chỉ bị thương da thịt, cách không tung chưởng đánh trở lại.

Lôi Tông Khang cũng cách không tung chương đỡ, vốn đã bị thương trước đó, một chưởng này lần nữa làm cho hắn bị sặc máu, bị chấn cho liên tiếp lui lại.

Phương Đức đã ngã xuống đất, Phương Thiếu Quần huy kiếm nhào về phía Lôi Tông Khang, Lôi Tông Khang chỉ còn biết vung vẩy kiếm chống đỡ.

Mấy người Hoàng Ân Quy giật mình quay lại, không nghĩ tới Lôi Tông Khang lại dám to gan lớn mật như vậy!

Nhìn thấy Lôi Tông Khang nguy cấp, không cần kêu gọi, Hắc Mẫu Đơn, Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng tung người bay tới giải cứu.

Hoàng Ân Quý dẫn đầu xông ra, bốn người thế mà mặc kệ Phương Thiếu Quần phía sau, trong nháy mắt nối nhau hành động, cùng xong về phía Ngưu Hữu Đạo trên sườn đồi.

Bọn hắn biết nặng nhẹ, không muốn vì dây dưa với đám người Hắc Mẫu Đơn mà để Ngưu Hữu Đạo thừa cơ chạy thoát, bọn người Hắc Mẫu Đơn thoát ly, Ngưu Hữu Đạo chỉ còn có một mình, đây chính là cơ hội tốt để bọn hắn hạ thủ, chỉ cần tóm được Ngưu Hữu Đạo, đó chính là một cái đại công a!

“Ở một bên hóng mát đi!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu hét lớn.

Viên Phương đang còn khiếp đảm, nghe vậy rụt đầu lại, vội vàng dọt lẹ.

Hai cái nguyệt luân rít lên xoay vòng vòng bắn tới.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người cũng không tránh không né, vung tay lên, ‘kang..’ Một tiếng kiếm minh, hàn quang lóe ra khỏi vỏ, thuận tay khua khua một trận hoa cả mắt, lửa bắn tung tóe, tiếng đinh đinh đương đương vang lên, nháy mắt đánh bay hai cái nguyệt luân.

Cắm vỏ kiếm xuống mặt đất, để lại trên sườn đồi, người mang theo kiếm quang bay ra.

Ngưu Hữu Đạo bay lên không huy kiếm nhắm thẳng Hoàng Ân Quý đang dẫn đầu vọt tới.

Hoàng Ân Quý vung cái nguyệt luân còn lại lên ngăn cản.

Coong! Tiếng sắt thép va chạm vang vọng.

Hoàng Ân Quý giật nảy cả mình, khi nguyệt luân chạm vào kiếm của đối phương, phát hiện lực đánh của mình tựa hồ không có ảnh hưởng gì đến đối phương cả, một vệt hàn quang thuận thế lách đến, dọa hắn kém chút hồn phi phách tán.

Cổ tay Ngưu Hữu Đạo phẩy một phát, mũi kiếm quẹt qua cổ Hoàng Ân Quý, một đoàn huyết hoa phọt ra, đầu lâu Hoàng Ân Quý bay ra giữa trời, gần như đồng thời Ngưu Hữu Đạo đạp một cước vào chính giữa bụng Hoàng Ân Quý, trực tiếp đạp Hoàng Ân Quý bay ra ngoài.

Thấy tình hình không đúng Thôi Viễn khẩn cấp ném cái nguyệt luân còn lại trên tay tới trợ cứu, nhưng vẫn là đã chậm.

Ngưu Hữu Đạo vung cây kiếm còn dính máu đâm nghiêng ra trước, đánh bay cái nguyệt luân đang phóng tới, đạp vào người Hoàng Ân Quý mượn lực, lại lăng không chuyển hướng, trực tiếp nhào về phía Thôi Viễn.

Hai sợi roi phát ra âm thanh “vút vút” rít gào đánh tới trợ cứu, nhanh chóng bay về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo xoay tròn trên không vung kiếm chém liên hồi, đánh bay roi thép đánh tới, nhưng hai sợi roi thép lại linh hoạt như rắn, thế mà có thể lăng không quấn ngược đánh về, giống như là rắn độc, ép Ngưu Hữu Đạo huy kiếm chống đỡ liên hồi.

Thôi Viễn mặt tỏ ra dữ tợn, thừa dịp Ngưu Hữu Đạo không rãnh để ý, hung hăng đón đầu Ngưu Hữu Đạo đánh tới một chưởng.

Trong lúc lộn xộn, một tay Ngưu Hữu Đạo huy kiếm ‘kang kang’ ngăn cản, một tay khẩn cấp phách ra một chưởng tự cứu.

Bạch! Kình phong nổi lên bốn phía, hai mắt Thôi Viễn đột nhiên trợn tròn, ‘tìm được’ cảm giác trước đó của Lôi Tông Khang, cả người bị đánh bay ra ngoài, rớt xuống mặt đất.

Ngưu Hữu Đạo cũng bị đẩy lui, huy kiếm đỡ sợi roi từ phía dưới quất lên, mượn lực quất mạnh mẽ của sợi rọi, cả người nhẹ như chim, lại phóng lên cao hơn, cấp tốc thoát khỏi bóng roi hỗn loạn dây dưa.

Phạch phạch! Gần như đồng thời Liệt Chiến Binh cùng với Diêu Hữu Lượng vung roi quật xuống dưới đất.

Mặt đất bị đánh ra hai cái hố, Liệt Chiến Binh cùng Diêu Hữu Lượng cũng mượn phản lực lần nửa đưa mình bay lên cao hơn, vung roi đuổi sát ở phía dưới Ngưu Hữu Đạo, lại một roi lăng lệ phất thẳng lên trên.

Hết đà bay lên, Ngưu Hữu Đạo lật người cắm xuống, kiếm quang nở rộ như hoa sen, nghênh đón bóng roi mờ ảo từ dưới đánh lên liên tục.

Sau một hồi va chạm đinh đinh đương đương, bóng roi cùng kiếm quang cùng đồng thời dừng lại, Ngưu Hữu Đạo đã lấy kiếm quấn hai sợi roi thép lại lên trên thân kiếm.

Liệt Chiến Binh cùng Diêu Hữu Lượng túm sợi roi kéo mạnh, tựa hồ như đã bị quấn chặt lại, không cách nào kéo ra được, Ngưu Hữu Đạo cố giữ thanh kiếm trong tay, hai chân đạp lên hai sợi roi dài.

Ba người dây dưa cùng nhau từ trên trời rơi xuống.

Vừa chạm mặt đất, Liệt Chiến Binh cùng Diêu Hữu Lượng phối hợp rất ăn ý, cấp tốc chạy xung quanh, ý đồ lấy roi thép trói Ngưu Hữu Đạo lại.

Ngưu Hữu Đạo định rút kiếm ra thì phát hiện bảo kiếm bị hai tên này dùng sức kéo chặt sợi roi giữ lại gắt gao, nghiêng đầu liếc nhìn Liệt Chiến Binh, mắt lạnh lẽo, mặt mũi hung hãn tràn đầy sát cơ, cấp tốc quăng kiếm thoát thân, nhào về phía Liệt Chiến Binh.

Bạch! Trong nháy mắt hai người đối chưởng.

Trong lúc kịch chiến không có chú ý tới tình huống của Thôi Viễn, nếu không Liệt Chiến Binh sẽ không dám tiếp một chưởng này.

Diêu Hữu Lượng lập tức phát hiện sư huynh phía bên kia có gì đó không đúng, lực kéo của cả hai đã bị mất cân bằng, mà Ngưu Hữu Đạo đã quay người lại đánh tới.