Đạo Quân (bản edit)

Chương 140: Cướp sạch




Edit: Luna Huang

Roi dài bị vướng, dưới khoảng cách gần như thế, tình thế cấp bách, Diêu Hữu Lượng cũng không có nhiều lựa chọn, trừ phi chạy trốn, nhưng hậu quả của việc vứt bỏ đồng môn chạy trốn rất nghiêm trọng.

Trong lúc vội vã, tranh thủ giúp cho sư huynh có cơ hội rút sợi roi ra, Diêu Hữu Lượng đành buông bỏ sợi roi, dồn hết toàn bộ tu vi, cùng Ngưu Hữu Đạo cứng đối cứng đánh tới một chưởng.

Bạch! Diêu Hữu Lượng mắt trợn tròn đạp đạp lui lại, tựa hồ minh bạch cái gì.

Mà Ngưu Hữu Đạo đã xoay người lại, đá một phát bay sợi roi đang quấn quanh bảo kiếm ra, thuận tay chụp lấy, xách trường kiếm phi thân bay qua đồng cỏ dại, đạp đạp vài phát trên đầu mấy ngọn cỏ cấp tốc bay tới, tạo ra một vệt sóng cỏ, xông thẳng về chỗ bọn Hắc Mẫu Đơn đang còn chém giết.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn liên thủ thế mà không phải là đối thủ của Phương Thiếu Quần, nhưng mấy người cũng không có cùng Phương Thiếu Quần liều mạng, mà là triển khai phương thức triền đấu, liều mình bám lấy hắn, hy vọng có thể ngăn chặn hắn lại cho đến khi Ngưu Hữu Đạo tới.

Mấy người không có đánh cận chiến với Phương Thiếu Quần, trên thảo nguyên cỏ vụn bay loạn, kiếm khí tung hoành.

Liên tiếp thụ thương Lôi Tông Khang đã bị thương không nhẹ, đã mất sức chiến đấu, chỉ có thể là đứng xa xa nhìn, để không làm vướng víu đồng đội.

Ba người Hắc Mẫu Đơn tạo thành tam giác vây quanh Phương Thiếu Quần, từng đạo kiếm khí mạnh mẽ bổ ra công kích hắn, Phương Thiếu Quần huy kiếm đánh tan kiếm khí đánh tới, đồng thời trả lại từng đạo kiếm khí làm cho ba người phải đón đỡ. Nhưng mà cũng không thể làm gì ba người được, ba người chính là không có tới gần hắn, hắn phóng tới người nào, người đó lập tức triệt thoái ra sau, hai người khác lại tiến hành công kích truy sát hắn.

Ba người không hổ là nhiều năm cùng đi chung với nhau, phối hợp hết sức ăn ý, tiến thối đồng bộ rất nhịp nhàng không rối loạn.

Cục diện rất nhanh đã bị phá vỡ, trong lòng Phương Thiếu Quần đại loạn, thậm chí là có chút sợ hãi.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn tự nhiên là phát hiện nguyên nhân, phát hiện Ngưu Hữu Đạo quả nhiên là không để cho bọn hắn thất vọng, mới một chút công phu, liền đã giải quyết hết những người kia, đang cầm kiếm giết tới đây!

Bình thường Ngưu Hữu Đạo hòa hòa khí khí, thỉnh thoảng còn nói cái gì mà không thích chém chém giết giết, mấy người hay là lần đầu thấy Ngưu Hữu Đạo lộ ra một mặt hung hãn đầy sát cơ như vậy, y như là tội phạm vậy, vẻ mặt đằng đằng sát khí xách kiếm vọt tới!

Nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, Phương Thiếu Quần triệt để sợ hãi, xoay người bỏ chạy.

Hắc Mẫu Đơn hét lên, “Cuốn lấy hắn!”

Ba người lập tức không thèm để ý gì nữa hợp kích, không còn địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến, mà liên thủ điên cuồng tấn công, làm cho Phương Thiếu Quần không rảnh chạy trốn.

Nhanh như chớp Ngưu Hữu Đạo vọt tới, vọt thẳng vào trận chiến, huy kiếm đánh tan kiếm khí Phương Thiếu Quần bắn tới, trong nháy mắt áp sát bổ một kiếm.

Phương Thiếu Quần lập tức vung kiếm toàn lực đánh trả.

Coong! Hai kiếm chạm nhau, Phương Thiếu Quần kinh hãi, lực chém của kiếm như là ‘trâu đất xuống biển’ vậy, bị một cỗ lực lượng quỷ dị trên thân kiếm của đối phương hóa giải.

Ngưu Hữu Đạo thuận thế đâm kiếm xuyên thẳng tới, vẩy kiếm một cái, lại thuận thế đâm thẳng!

Một cái bàn tay dính máu cộng cả kiếm bay ra ngoài!

Kiếm quang dừng lại, tay phải của Phương Thiếu Quần bị chặt đứt, cổ tay máu tươi phun trào, dưới sự hoảng loạn đưa tay trái ra gắt gao nắm chặt lấy trường kiếm đâm vào trong ngực, cúi đầu nhìn xuống ngực, trường kiếm đã đâm xuyên qua trái tim mình, mũi kiếm lại đâm xuyên ra phía sau, máu me chảy đầm đìa.

Phương Thiếu Quần từ từ ngẩng đầu, đang muốn nhìn lên Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo mặt mũi tràn đầy ngoan lệ, lại vung chân đạp vào giữa ngực hắn, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài, rút kiếm chỉa xéo, mắt lạnh lẽo liếc nhìn tứ phương, trên đầu mũi kiếm máu tươi nhỏ nhỏ, rơi xuống bụi cỏ.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn ngơ ngác nhìn xem, còn chưa có kịp hồi tỉnh lại từ một kiếm vừa nãy, chỉ một kiếm Phương Thiếu Quần liền bị giết rồi?

Chợt thấy Ngưu Hữu Đạo huy kiếm chỉ về phía ngọn đồi, mấy người quay lại nhìn sang.

Thôi Viễn lung la lung lay đứng lên, lảo đảo chạy trốn.

Viên Phương không biết từ chỗ nào chạy ra, vẻ mặt hùng hùng hổ hổ, đánh mấy loại ‘yếu sinh lý’ như thế này hắn cũng không sợ, xách giới đao phóng tới, muốn chém giết nó.

Kết quả bị Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm chỉ một phát, Viên Phương ngượng ngùng ngừng lại, cười hắc hắc chạy ngược về lại sườn đồi.

Liệt Chiến Binh cùng với Diêu Hữu Lượng cũng lảo đảo bước đi, tốc độ kia căn bản là trốn không thoát, thuần túy là vùng vẫy giãy chết.

Ngưu Hữu Đạo xách kiếm từ từ bước đi, trầm giọng nói: “Thu thập một chút, vì cái gì người ba phái lại liên thủ, bắt mấy tên còn sống kia khai ra tình huống rõ ràng vào!”

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn đáp ứng, phất phất tay, mấy người lập tức làm theo.

Viên Phương chạy tới, hai tay cầm vỏ kiếm dâng lên, cười hắc hắc nịnh bợ nói: “Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo rũ vết máu dính trên thân kiếm xuống đất, huy kiếm vẩy một cái, vỏ kiếm từ trong tay Viên Phương tung lên không rớt xuống dưới.

Lại nâng trường kiếm đâm lọt vào vỏ kiếm đang rơi xuống, thuận tay xoay kiếm chống xuống trước người, đứng sừng sững thẳng tắp trong đồng cỏ dại, sát khí trên mặt cũng dần dần dịu lại, vẻ mặt dần dần khôi phục bình thản...

Trời xanh thẳm, đồng cỏ mênh mông, gió thổi cỏ lay dập dờn như là sóng biếc.

Tựa hồ như ngửi được mùi máu tươi, trên không trung có mười mấy con kền kền bay xoay quanh.

Đứng trong đám cỏ Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nhìn về phương xa.

Hắc Mẫu Đơn đi tới bên cạnh đem tình huống tra hỏi được bẩm báo tỉ mĩ.

Ngưu Hữu Đạo: “Cao thủ Kim Đan kỳ tại cửa hàng của ba phái đã đi vào Giờ Hợi tối hôm sao?” (Giờ Hợi là từ 21 giờ đến 23 giờ)

Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Thôi Viễn nói như vậy, có thể đối chiếu với lời khai của Diêu Hữu Lượng.”

Ngưu Hữu Đạo: “Liệt Chiến Binh không chịu khai sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Chết sống không chịu mở miệng, ta sẽ nghĩ biện pháp cạy miệng của hắn, bất quá có thể cần chút thời gian.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không cần lãng phí thời gian với hắn, chịu khai thì giữ lại, không chịu khai... Giết!”

“Được!” Hắc Mẫu Đơn dạ, lại dâng lên một cái túi: “Đạo gia, đây là tài vật tìm được ở trên người mấy tên kia!”
“Các ngươi tự xử trí đi.” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng, đối với mấy cái đồ vật này không hứng thú.

Hắc Mẫu Đơn cũng không nói nhiềuì, cầm cái túi quay lại, đi tới bên người Liệt Chiến Binh, rút kiếm ra, một kiếm đâm xuyên qua trái tim hắn.

Đối với loại sự tình này, Hắc Mẫu Đơn cũng đã quen ‘đen ăn đen’ rồi, ngược lại là không có nương tay chút nào, chỉ là không biết Ngưu Hữu Đạo chừa lại hai tên còn sống là có ý gì.

Ngưu Hữu Đạo đi tới, bảo mấy người dựng Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng đứng lên, kiếm còn cả vỏ cắm thẳng xuống bãi cỏ, song chưởng ấn vào sau lưng của hai tên này.

“Phốc!” Đợi cho hai tên này phun ra mớ băng máu, Ngưu Hữu Đạo lại xuất thủ phong ấn huyệt đạo của bọn hắn, rồi đưa tay cầm lại kiếm nói: “Trói lại!”

Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng nhặt sợi roi thép lên trói hai người lại chặt chẽ.

Viên Phương làm theo ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, dắt sáu con ngựa ở phía xa xa tới.

Ngưu Hữu Đạo lấy 1 con, trở mình lên ngựa, chỉ vào Lôi Tông Khang đang ngồi bệt dưới đất buồn thỉu buồn thiu ở cách đó không xa, nói “Đem hai tên còn sống này ra đằng sau ngọn đồi trông coi cho thật kỹ, chờ chúng ta trở về!”

Lời này vừa thốt ra, ba người Hắc Mẫu Đơn sững sờ, chợt vẻ mặt vui mừng, đã nhận ra trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo có ý khác.

Hắc Mẫu Đơn vội vàng quát mắng Lôi Tông Khang: “Còn không nghe theo Đạo gia phân phó đi làm đi?”

Lôi Tông Khang thần sắc phức tạp đứng lên, chắp tay với Ngưu Hữu Đạo, đáp “Vâng!”

“Đi!” Ngưu Hữu Đạo thúc ngựa phi nhanh.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn nhao nhao nhảy lên ngựa, xoay ngựa, nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo.

Đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, phát hiện hình như là đang quay về lại đường cũ, Hắc Mẫu Đơn kinh nghi bất định hỏi: “Đạo gia, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: “Thành Trích Tinh!”

“A!” Mấy người giật nảy cả mình, Đoàn Hổ vội nói: “Đạo gia, lại trở về thành Trích Tinh chẳng phải là muốn chui vào hang cọp sao?”

“Bọn hắn đi lúc giờ Hợi tối hôm qua, tính toán thời gian hẳn là đủ cho chúng ta dùng!” Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mắt nhìn phía trước, ánh mắt có chút lạnh lẽo, “Lại chạy ra thêm một cái Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn, thật coi lão tử là bùn nặn mà, đến mà không trả lễ thì không hay, phải hảo hảo chơi đùa cùng bọn hắn!”

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau im lặng.

Một nhóm phóng ngựa chạy ra thảo nguyên, lại tiến vào sa mạc, rồi đến chuồng ngựa ở dưới núi, sắc trời cũng đã tối.

Vất ngựa vào trong chuồng, một nhóm năm người lần nữa bay lên, trốn vào trong dãy núi mênh mông.

Trời đã tối, trên bầu trời đầy sao sáng, mấy người trở lại trong thành Trích Tinh thì cùng đã lên đèn, phía trên đầu của ba người Hắc Mẫu Đơn, Nguyệt Điệp vỗ cánh chiếu sáng.

“Cửa hàng Lưu Tiên tông ở đâu?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.

Mấy người tựa hồ đoán được hắn muốn làm gì, trong lòng có chút run rẩy, bất quá vẫn là dẫn hắn đi thẳng đến.

Lúc đến cửa hàng của Lưu Tiên tông, thấy trên cửa có treo tấm biển ngừng buôn bán, Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý người qua lại ở trên đường, đi tới trước cửa đưa tay nhấn vào, thi pháp đẩy chốt cửa ở bên trong ra, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Mấy người cùng đi vào theo, ba người Hắc Mẫu Đơn điều khiển Nguyệt Điệp lượn quanh một vòng trong phòng.

Ngưu Hữu Đạo đóng cửa lại, lên tiếng: “Kiểm kê một chút, thứ nào đáng giá toàn bộ mang đi!”

Ba người Hắc Mẫu Đơn đổ mồ hôi hột, phát hiện vị này đích thật là chạy tới cướp sạch cửa hàng của người ta a! Quay đầu Lưu Tiên tông không phát điên lên thì thôi chứ, mà làm xong việc này thì thật sự là đã bước lên thuyền giặc!

Viên Phương cười toét miệng, hai mắt sáng rực lên, bước nhanh đi tới, ‘Xoạt! Trực tiếp giật mành cửa xuống làm cái bao, nhanh chóng hốt hết linh thảo ở trên kệ bỏ vào bao.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn đành phải làm theo, cũng nhanh chóng đi ‘nhặt’ mấy thứ đáng giá.

Ngưu Hữu Đạo cầm theo cái lồng chim đem đặt ở trên quầy, bên trong có ba con chim Tầm Hương đang nhìn đông nhìn tây, bản thân Ngưu Hữu Đạo thì đi khắp nơi xem xét.

Sau một hồi công phu, bốn người lần lượt thu thập được một bao đồ, xách trên tay, tập hợp lại trước cửa hàng.

Ngưu Hữu Đạo lấy một cái lồng chim, nhét mấy con Kim Sí đưa tin vào trong lồng, phất tay, dẫn đám người rút lui.

Mấy người lần lượt cõng bào đồ đi ra ngoài, bên ngoài người đến người đi, bọn hắn công nhiên cướp sạch cửa hàng một môn phái, từng tên vẫn đang còn đang run run.

Mấy người nhìn nhìn lại Ngưu Hữu Đạo, nhìn giống như là đã quen làm loại sự tình này ý, kiểu như đã thành thói quen luôn rồi, tỉnh bơ như không có việc gì, từ từ đóng cửa cũng không nói, còn đem tấm biển ngừng buôn bán treo lại trên cửa, vỗ vỗ rồi mới hiên ngang dẫn mấy người rời đi.

Tiếp theo mấy người lại lần lượt ‘ghé thăm’ cửa hàng Phù Vân tông cùng với Linh Tú sơn.

Tại cửa hàng Linh Tú sơn, đem tất cả đồ vật vơ vét được ra phân loại, chia thành mấy cái bao lớn.

Ngưu Hữu Đạo phất tay: “Đi, đem tới các cửa hàng lớn bán hết.”

Ngô Tam Lưỡng vội nói: “Đạo gia, bán cho các cửa hàng lớn, nhiều lắm chỉ được nửa giá mà thôi!”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhìn xa một chút, đừng thiển cận đi để ý chút tiền lẻ này như thế!”

Đoàn Hổ dở khóc dở cười nói: “Đạo gia, đây cũng không phải là tiền lẻ a, trong đó có linh thảo cực hiếm giá trị không nhỏ a!”

“Cõng cái bao lớn như thể ngươi không mệt à?” Ngưu Hữu Đạo tương cho một câu, trực tiếp mở cửa đi ra.

Mấy người đi thẳng đến cửa hàng Linh Tông bán linh thảo, quả thật là bán đổ bán tháo, người ta chỉ thu mua một nửa giá, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo căn bản không thèm quan tâm, nửa giá liền nửa giá, bán sạch toàn bộ, cầm kim phiếu rời đi. Chưởng quỹ cửa hàng cùng với tiểu nhị đưa mắt nhìn theo, quay đầu lại thì thầm, không biết những người này lấy linh thảo ở đâu ra mà nhiều như vậy.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo ngựa không dừng vó, xách mớ lồng chim đem đến cửa hàng Vạn Thú môn, một đống Kim Sí người ta cũng chỉ mua nửa giá.

Vũ khí bán cho Khí Vân tông thì ngay cả nửa giá cũng không đến, người ta định giá bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, Ngưu Hữu Đạo bảo Viên Phương giữ lại mấy cái chùy thủ tốt!

Dạo quanh một vòng mấy cái cửa hàng khác nhau, sau khi bán sạch sẽ toàn bộ đồ vật ‘nhặt’ được, thống kê số tiền kiếm được một chút, bán được hơn 120 vạn kim tệ!